Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ 18+ P8

Mấy hôm sau:

- Tiểu sư muội, chờ ta đã.

Linh San vẫn bỏ đi như không nghe thấy, phớt lờ lời gọi của Lục Hầu Nhi.

- Tiểu sư muội, tiểu sư muội, muội nghe ta nói này. - Lục Hầu Nhi chạy đến chắn ngang trước mặt nàng

- Muội không nghe, muội không nghe. – Linh San vừa nói vừa bịt hai tai nàng lại, đầu nàng lắc lắc ngúng nguẩy. (truyendamhay)

- Tiểu sư muội…/ Huynh đừng phiền muội nữa / Tiểu sư muội, tiểu sư muội, muội chờ ta – Hắn lại chặn ngang nàng lại và hấp tấp:

- Tiểu sư muội, đại sư huynh rất nhớ muội, mấy ngày hôm nay, cả cơm huynh ấy cũng không thèm đụng đến. Cả người không biết hốc hác thế nào rồi.

Hắn tiếp tục:

- Tiểu sư muội, muội đi thăm huynh ấy một lần thôi được không?

Thấy nàng vẫn đang do dự, Lục Hầu Nhi làm tới:

- Tiểu sư muội, xem như Lục Hầu Nhi ta cầu xin muội có được không? Muội đi thăm huynh ấy một lần thôi. Muội hà tất phải khó khăn như vậy. Đại sư huynh chỉ nhất thời lỡ tay, huynh ấy muốn đích thân nói rõ cho muội hiểu.

- Giải thích, có gì mà giải thích chứ, trừ khi…trừ khi huynh ấy tìm lại Bích Thủy Kiếm cho muội

- Muội…làm sao mà tìm, thanh kiếm đó đã rơi xuống vực sâu cả vạn trượng rồi. Trừ khi…trừ khi muội bảo huynh ấy nhảy xuống.

- Huynh đừng nói bừa, muội không bảo đại sư ca phải nhảy xuống.

- Vậy…vậy muội muốn thế nào đây Tiểu sư muội. / Muội cũng không biết – Linh San tiếp tục bước đi.

- Tiểu sư muội, đứng lại nghe ta nói đã. / Rốt cuộc huynh muốn gì đây?

Hai người đang tranh luận thì tiếng của Lâm Bình Chi vang lên:

- Sư tỷ. / Tiểu Lâm tử

- Sư tỷ, tỷ xem, đệ đã mua một thanh kiếm cho tỷ, tỷ xem có thích không?

- Cảm ơn tiểu Lâm tử. – Linh San cầm cái hộp đựng thanh kiếm với vẻ thích thú.

- Lục sư huynh cũng có ở đây sao? – Lục Hầu Nhi phớt lờ câu hỏi của Lâm Bình Tri

- Sư tỷ, Lục sư huynh sao vậy? / Mặc huynh ấy. Chúng ta đi.



Mấy hôm sau:

- Tiểu sư muội, muội vẫn không chịu đi thăm đại sư ca sao?

- Lục Hầu Nhi, chuyện của muội, cha mẹ muội còn không lo, không đến lượt huynh phải lo.

- Đúng, Lục Hầu Nhi ta nhiều chuyện, ta biết, mấy ngày hôm nay, ngày nào hai người cũng dính lấy nhau từ tối đến sáng, từ sáng đến tối. Lúc đầu ta tưởng muội chỉ tìm đến hắn để giải khuây, nhưng hóa ra không phải vậy. Xem ra muội có vẻ đã yêu hắn rồi, ta không đành lòng nhìn đại sư ca bị người ta vung đao đoạt tình như vậy. Con người dễ thay lòng đổi dạ vậy sao?...

- Huynh…Đại sư ca…

Đêm đó, Linh San lặng lẽ mang cơm đến Tư Quá Nhai, Lệnh Hồ Xung cũng ra ra vào vào. Xem ra chàng cũng nóng ruột lắm, nhìn thấy Linh San, Lệnh Hồ Xung hồ hởi, trong lòng mừng thầm, nhưng lạ thay, Linh San để hộp cơm xuống rồi quay đầu chạy mất. Chàng vội vàng đuổi theo gọi với:

- Tiểu sư muội, tiểu sư muội…Đứng lại đã, muội còn giận ta sao?

- Muội không nhỏ nhen như vậy. – Linh San gạt tay chàng ra khỏi tay mình và nói.

- Tiểu sư muội, muội nghe ta nói, hôm đó ta không cố tình đánh rơi Bích Thủy kiếm xuống vực thật mà. Tiểu sư muội, chỉ cần muội chịu tha thứ cho ta, muội nói ta làm chuyện gì ta cũng làm.

- Chuyện gì cũng dám làm mới đúng. – Linh San vừa tức giận vừa nói.

- Muội nói gì ta…ta không hiểu..

- Muội nói gì huynh tự biết, không ngờ rằng đại sư ca mà muội tôn kính lại làm những chuyện ích kỷ như vậy. Tiểu Lâm tử làm gì có lỗi với huynh mà huynh lại xúi Lục Hầu Nhi ức hiếp hắn

- Ta…ta không có làm chuyện đó mà. Muội hãy nghe ta nói.

Trong lúc cầm tay Linh San giải thích. Lệnh Hồ Xung vô ý làm rách tay áo nàng. Linh San tức giận hét lên một tiếng “Muội hận huynh” rồi chạy như bay ra khỏi sơn động. Lệnh Hồ Xung không có cách nào giải thích cho nàng hiểu. Linh San trở về nhà, ấm ức khóa mình trong phòng ngủ, cha mẹ nàng đã về mà nàng cũng vờ như không quan tâm.

- San Nhi sao rồi, sao tối cũng không thấy nó ra ăn cơm – Nhạc Bất Quần hỏi vợ mình.

- Con gái mới lớn, tính tình thật khó đoán.

- Có phải vì tên Lâm Bình Chi đó không?

- Huynh cũng nhận ra sao?

- Ta thấy San Nhi xem ra rất quan tâm đến hắn. Con gái chúng ta đã trưởng thành rồi, đến lúc phải tính chuyện đại sự cả đời rồi.

- Sư huynh, huynh tán thành việc Bình Chi qua lại với San nhi à?

- Chỉ cần đúng theo khuôn phép, và cả hai đều yêu thương nhau, đương nhiên ta sẽ không phản đối. (Địt nhau như gà cmn rồi còn khuôn phép, xin phép các bác cho e cười đã) =))

- Vậy Xung Nhi… / Muội yên tâm, San Nhi có cách nghĩ riêng của nó

Nhạc phu nhân không hề biết rằng Nhạc Bất Quần, phu quân của nàng đẩy con gái mình tới Lâm Bình Chi cũng chỉ vì Tịch tà kiếm phổ.

Đêm đó Lệnh Hồ Xung trên núi không sao ngủ được, trong lòng chàng cứ bồn chồn không yên, chàng có cảm giác tiểu sư muội yêu quý đang ngày càng rời xa khỏi tầm tay chàng. Đêm đó Lệnh Hồ Xung đã lẻn xuống núi để tìm Linh San giải thích, bất chấp môn quy và bên ngoài tuyết rơi đầy trời vứi cái rét cắt da cắt thịt. Chớ trêu thay đến phong Linh San gõ cửa nhưng không thấy nàng trả lời. Lệnh Hồ Xung mạnh dạn mở cưa vào nhưng nàng không có trong đó. Trong đầu chàng thầm nghĩ “Tiểu sư muội đã đi đâu” Lệnh Hồ Xung lang thang ra vườn hoa nơi hai người thường luyện “Xung Linh kiếm pháp” thì chàng sững người khi thấy Linh San đang ở đó với một người khác. Đó không ai khác chính là Lâm Bình Chi. Trong khung cảnh hữu tình đó hai người đang ôm nhau rất tình tứ và không hề để ý tới một người đang chết lặng với trái tim tan vỡ:

- Tỷ nói xem, chờ sau khi đại sư ca ra khỏi Tư Quá Nhai, liệu chúng ta có còn hạnh phúc giản dị được như này không?

- Đệ không tin tưởng ta sao? – Linh San giật mình khi nghe hắn nói vậy.

- Đệ tin.

Hai người nhìn nhau say đắm rồi trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn ấm áp giữa đêm khuya lạnh giá. Bất ngờ Lâm Bình Chi bế bổng nàng lên, Linh San thích thú cười típ mắt, hắn bế nàng đi phăm phăm về chiếc bàn đá trên căn chòi nhỏ, nơi Lệnh Hồ xung nấp ở ngay đó để chuẩn bị cho một đêm tuyệt diệu như mọi đêm khác hai người quấn quýt với nhau. Lệnh Hồ Xung cay đắng nấp sau một chiếc cột gỗ to gươi dưới căn chòi, có một điều chàng không biết, đó là ngay khi chàng vừa đến, đã bị Lâm Bình Chi phát hiện, và hắn cố tình bế Linh San đến nơi chàng lấp, cốt yếu để xát thêm muối vào vết thương lòng của chàng.

Bế Linh San vào trong căn chòi, miệng hai người vẫn không rời nhau cho đến Lâm Bình Chi đặt nàng xuống chiếc bàn, hắn đắn đo đứng tần ngần một hồi lâu, thấy Lâm Bình Chi còn có đôi ba phần ngượng ngập, Linh San nghĩ có lẽ hắn chưa nếm trải mùi vị ái ân nhiều nên kinh nghiệm còn non yếu, nàng lấy làm thích thú, cái cảm giác làm chủ cuộc chơi khiến nàng cảm thấy nóng bừng trong người, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt. Linh San chủ động ngã người xuống chiếc bàn đá to và phẳng lỳ. Nàng nhanh chóng trút bỏ quần áo trên người, khoe trọn thân thân thể lõa lồ trước mặt Lâm Bình Chi. Nàng đưa hai tay hướng về phía hắn dường như mời mọc. Lâm Bình Chi khoái chí tiến đến cạnh nàng, vừa ngồi xuống chiếc ghế đá thì Linh San đã nhanh nhẹn tiến sát vào người hắn, áp làn da mềm mại trần truồng của nàng vào người hắn. Thấy hắn có vẻ vẫn còn lúng túng, nàng chủ động cởi bỏ quần áo cho hắn một cách nhanh chóng, như những lần đã làm cho Lệnh Hồ Xung. Con cặc Lâm Bình Chi như được giải phóng bung thẳng lên dựng đứng khiến Linh San bất giác cười khúc khích. Cởi xong quần áo hắn, nàng lại trèo ngay lên chiếc bàn đá, rồi với điệu bộ lẳng lơ, ánh mắt dâm đãng và giọng nói lả lơi buông lời xuống dưới:

- Nào, Tiểu Lâm tử, sao lại rụt rè vậy, có phải là lần đầu đâu, đệ làm gì đi chứ, sao lại ngồi im như phỗng ra thế, để ta phận nữ nhi mà chủ động quá mất hay à. Cái ấy của đệ nó đã nóng to lên rồi mà đệ còn không chịu làm nó sướng à.

Nghe đến đây, Lâm Bình Chi chợt như tỉnh giấc mộng mị, thì ra từ nãy đến giờ hắn đang khoái trá khi nghĩ đến cảnh Lệnh Hồ Xung đang đau khổ bên dưới mà quên mất nhiệm vụ của mình, giọng nói của Linh San làm hắn thức tỉnh, bản năng đàn ông đánh thức hắn đi tìm hoan lạc nơi cơ thể nàng . Hắn từ từ đứng dậy, đưa mắt chiêm ngưỡng tấm thân ngọc ngà mà bất cứ gã đàn ông nào cho dù là tiểu nhân hay quân tử thì cũng vô cùng thèm muốn. Cặp vú nàng nhọn hoắt chỉa cao, hai mông tròn căng, cặp đùi thon thả. Đôi mắt Lâm Bình Chi lướt khắp vùng cơ thể nàng , từ chốn đồi núi điệp trùng phía trên đến nơi sông lạch phía dưới giữa hai chân nàng.

Lâm Bình Chi bắt đầu vuốt ve dọc theo lưng nàng cho tới tận đôi mông thì hắn khẽ lấy tay bóp nhè nhẹ, hắn dịu dàng nắn bóp từng thớ thịt nơi lưng, vai và nhất là eo nàng, nơi lẳn lên những đường cong tuyệt diệu , vừa thon thon mà lại mỡ màng , đầy đặn khiến tay hắn sờ vào mát lạnh. Thỉnh thoảng từ phía lưng , nơi ngang vú, Lâm Bình Chi đưa ngón tay sang phía ngực nàng và dừng lại nơi chân vú vuốt ve hồi lâu làm cho Linh San bỗng thót người lên như chờ đợi bàn tay hắn dày vò hơn nữa cặp vú đang cương cứng. Những tiếng rên khoái lạc của nàng cang tăng sự sướng khoái của hắn và nỗi đau khổ tột cùng của Lệnh Hồ Xung.

Linh San cảm thấy thật sự hạnh phúc và tin tưởng nơi Lâm Bình Chi, nàng tin rằng mình đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình, nàng dâng hiến cho hắn, chiều chuộng hắn hết sức mình và cũng thả mình theo khoái lạc đê mê. Lúc này thì Linh San chỉ còn biết cong mông lên hưởng ứng với Lâm Bình Chi, mở toang cánh cửa khoái lạc ra chờ đợi hắn. Thế nhưng đôi bàn tay thư sinh kia còn rụt rè chưa dám hay chưa muốn biết mà cứ quanh quẩn lởn vởn nơi cửa mình càng làm tăng thêm cảm giác thèm muốn của nàng. Tay nàng chủ động vươn ra chạm ngay vào dương vật đang cương cứng của hắn, nàng như đê mê tóm lấy dương vật của Lâm Bình Chi mà sờ mó vuốt ve, thỉnh thoảng lại xóc lên nhè nhẹ. Bàn tay của Lâm Bình Chi vẫn mân mê chẳng nỡ rời nơi âm hộ nàng, cái đầu khất nơi dương vật hắn lột ra trắng hồng. Nàng quay người nằm ngửa ra giường, trần truồng trước mặt Lâm Bình Chi, mở rộng háng ra chờ đợi, Lâm Bình Chi một lần nữa như kẻ mất hồn trước thân xác đang sẵn sàng dâng hiến, trước mặt hắn là một người đàn bà sắc nước hương trời đang mở sẵn cửa động thiên thai chờ đợi hắn, từ khe lạch Đào Nguyên nơi nàng rỉ nước ra không thôi.

Dương vật của hắn giờ cương lên hơn bao giờ hết , tay hắn banh rộng lỗ âm hộ nàng ra như chưa thỏc mãn dù nàng đã cố giạng chân ra thật xa từ trước để chờ hắn. Thấy hắn luống cuống Linh San chủ động cầm cái đàn ông của hắn đang chỉa ra đặt vào cái lỗ giữa hai đùi nàng giờ đây đã mở rộng và ướt nhoẹt . Nàng hơi ưỡn người lên cho cái đầu khất của hắn lọt vào trong lỗ ấy, chỉ chờ vậy Lâm Bình Chi ấn mạnh xuống, nghe đến ót một tiếng dương vật của hắn đã ngập hoàn toàn trong âm hộ nàng.

Linh San rú lên một tiếng đầy sung sướng, tiếng rú của nàng như lưỡi dao cứa thật sâu vào vết thương lòn của Lệnh Hồ Xung. Hai người giao hoan một cách cuồng nhiệt. Với hai người, giờ chỉ còn lại bể ái ân vô biên đắm chìm, ngụp lặn. Cả hai cùng oằn người dí sát vào nhau tận hưởng lạc thú nhục dục, hai thân thể như hợp làm một. Theo bản năng, hắn giập lên giập xuống âm hộ nàng, hầu muốn phá tan sự đè nén của nhục dục dâng trào trong cơ thể.

- Ôi…Tiêu Lâm tử…đệ..làm ta…sướng…quá…địt..mạnh..nữa lên…a..a..a…

- Sư tỷ…địt tỷ…thật là sướng…trong số bọn ta…ai làm tỷ…sướng nhất…

- Tất nhiên…là đệ….rồi…a…aa….địt ta…mạnh nữa..lên, không ai…làm ta…sướng bằng đệ…ôi…sướng…

- Cả…đại sư ca….sao?

- Ôi…ôi…đúng rồi…đệ đừng hỏi nữa….địt ta mạnh lên….á..a..á…a…

Nàng dướn người lên theo mỗi cú giập của Lâm Bình Chi mà đón nhận, hai thân thể lõa lồ va vào nhau tạo nên những tiếng phành phạch trộn với tiếng lép nhép phát ra từ phần giữa hai chân của cả hai người tạo nên một thứ âm thanh dâm loạn chưa từng có. Nàng kéo đầu hắn xuống sát mặt mình rồi nói gần như rên lên trong hơi thở:

- Tiểu…Lâm..tử..mạnh..á..a..nữa lên, ta sắp…không chịu…nổi nữa…rồi..a…a..a..

Lâm Bình Chi khẽ đặt ngón tay lên môi nàng, ra dấu cho nàng im lặng rồi mỉm cười tình tứ tiếp tục phần việc của con đực với nàng. Chưa bao giờ nàng thấy hứng tình đến thế, kể cả những lần cùng mẹ làm tình tay ba với Lệnh Hồ Xung cũng không làm cho nàng cảm thấy thống khoái như lần này. Linh San thấy âm hộ mình co thắt liên tục , khí trào ra nhiều chảy thành từng dòng trên mông đít nàng xuống nhễu nhão. Nàng cố ghì chặt mông Lâm Bình Chi mỗi khi hắn thọc vào người nàng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng , mồ hôi lấm tâm trên trán và trên khắp thân thể , chảy thành từng dòng dọc theo người nàng. Chưa bao giờ trong lúc hành lạc với đàn ông , nàng lại cảm thấy mệt nhọc đến thế. Ngay cả chính nàng cũng bàng hoàng trước sự cuồng nhiệt bất ngờ của bản thân mình đêm nay. Cứ thế , cả hai mặc sức vầy vò thỏa chí. Cho đến khi nàng rùng mình, nước từ trong người chảy ra dầm dề thì cũng là lúc Lâm Bình Chi rú lên một tiếng ngã gục trên người nàng. Nàng vòng hai tay ra sau lưng ôm hắn thật chặt dường như muốn hắn xuất tinh vào thật sâu trong người nàng không thiếu một giọt. Cả hai đều kiệt sức sau cơn chăn xô gối lệch nhưng vẫn ôm chặt nhau nằm nghỉ, vừa nhìn nhau cười vừa thở dốc.

Phải một lúc sau, cả hai người mới ngồi dậy mà mặc quần áo cho nhau, Lâm Bình Chi nhìn xuống, không còn bóng của Lệnh Hồ Xung ở đó, hắn nở một nụ cười nửa miệng đầy vẻ đắc thắng.

Lại nói về Lệnh Hồ Xung, trở về sơn động trên Tư Quá Nhai, trong lòng chàng mang theo một nỗi buồn vô vọng, không có cách giải quyết, không có lối thoát, chưa khi nào chàng cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, tiểu sư muội của nàng nếu như chỉ coi Lâm Bình Chi là một món đồ chơi thì có lẽ sẽ không sao, nhưng chàng biết nàng đã thay lòng đổi dạ thật sự rồi, trái tim nàng đã chứa hình ảnh của người khác rồi. Nàng đã yêu Lâm Bình Chi thật rồi, Lệnh Hồ Xung buồn bã, hết nằm lại ngồi, rồi ngồi lại nằm, nhưng không tài nào ngủ được, cứ nghĩ đến hình ảnh hai người họ trần truồng bên nhau hành lạc là trong lòng chàng ray rứt và khó chịu vô cùng, “chẳng lẽ vì một thanh Bích Thủy Kiếm mà tiểu sư muội phản bội ta để đến với Lâm Bình Chi hay sao” câu nói đó luôn luôn xuất hiện trong tâm trí chàng. Bao nhiêu những kỷ niệm mặn nồng bên nhau của hai người ùa về càng khiến tâm trí chàng rối loạn, bất giác Lệnh Hồ Xung đứng dậy, miệng hét vang khắp đỉnh núi Tư Quá Nhai giữa đêm khuya thanh vắng, chàng rút kiếm ra dùng Hoa Sơn kiếm pháp chém liên tiếp vào vách núi ở đó, liên tục và điên cuồng không ngừng nghỉ. Vách đá bị kiếm khí đánh vào nứt ra nhiều vết. Đến khi Lệnh Hồ Xung đâm thẳng kiếm vào thì vách núi đó nứt ra một mảng lớn rồi đổ sập xuống, để lộ ra một sơn động tối mịt bên trong đó.

Từ bên ngoài nhìn vào trong tối đen như mực, với trí tò mò sẵn có, Lệnh Hồ Xung rón rén đi vào bên trong nhưng vẫn không nhìn thấy gì. Chàng rút trong người một cây đèn cầy ra và dùng đá lửa thắp lên, ánh nến vừa thắp lên thì một thanh kiếm chĩa thẳng vào mặt Lệnh Hồ Xung làm chàng giật mình lùi lại. Điềm tĩnh nhìn lại thì thấy người cẩm thanh kiếm đó vẫn đứng im như tượng không hề thay đổi tư thế. Nhìn kĩ xung quanh, chàng thấy trong sơn động có rất nhiều người, người nào người nấy đều thủ một tư thế riêng nhưng không chuyển động gì cả.

Thì ra những người này đều đã chết cả rồi, thậm chí còn chết từ rất nhiều năm nay, họ bị nhốt kín trong sơn động này và không có lối ra, không khí bên ngoài không vào được bên trong sơn động nên xác họ không bị phân hủy mà bị phong hóa đến khô cứng lại. Bên trong sơn động, người của NNKP có mà người của NNTG cũng có. Có vẻ đây là một của huyết chiến giữa chính phái và Ma giáo đã xảy ra từ hàng trăm năm nay trên đỉnh Tư Quá Nhai này. Lệnh Hồ Xung tò mò đến gần một người, hơi thở của chàng phả vào xác chết, tức thì toàn thân người đó vỡ vụn ra như cám rồi vụn xuống đất thành một đống tro tàn. Chàng giật mình lùi lại, không may chạm vào một thi thể khác, tức thì hoàn cảnh tương tự cũng diễn ra, một rồi hai rồi tất cả đều vỡ vụn trước mắt chàng, chỉ còn lại quần áo và binh khí của họ là không bị phân hủy.

Lệnh Hồ Xung đi thăm dò xung quanh, chàng thầm nghĩ “Lẽ nào nơi này, chính là bí mật của phái Hoa Sơn, người ngoài không dễ đến đây, lẽ nào số người chết này đều là những tiền bối đã vi phạm môn quy của phái Hoa Sơn và bị chết ở nơi này sao? Nhưng nhìn những binh khí và quần áo này đều không phải là của đệ tử bổn môn” Chàng nhặt một thanh kiếm lên “kiếm của phái Hoa Sơn cũng có ở đây, lạ thật, tại sao nơi này lại vứt đầy binh khí của NNKP” chàng đến một vách đá thăm dò thì thấy trên đó khắc một hàng chữ “Ngũ Nhạc Kiếm phái, Vô sỉ hạ lưu, tỉ võ không thắng ám toán hại người” Dòng chữ khắc rõ ràng, rành mạch. Lệnh Hồ Xung nói một mình

- Ta hiểu rồi, thì ra những người này bị NNKP bắt giữ, rồi chết ở nơi này, trong lòng đầy căm phẫn, nên khắc chữ trên tường để mắng người. Hừm…đã là thù địch của NNKP thì cũng không hẳn là tốt lành gì. Tỉ võ thua rồi còn mắng người, thật là bỉ ổi vô liêm sỉ.

Lệnh Hồ Xung đi đến một vách đá khác, trên đó khắc dòng chữ “Phá Hằng Sơn kiếm pháp tại đây” kèm theo đó là một số hình vẽ luyện công và khẩu quyết tâm pháp để phá Hằng Sơn kiếm pháp. Lệnh Hồ Xung giật mình:

- Đây là chiêu thức giải phá Hằng Sơn kiếm pháp, đúng là không thể tưởng tượng được.

Chàng chạy tiếp đến một bên vách khác:

- Phá Thái Sơn, phá Tung Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc Nhạc Hằng Sơn…kiếm pháp của 4 môn phái này đều bị phá giải. Còn phái Hoa Sơn?

Lệnh Hồ Xung dáo dác nhìn quanh và chạy tới một vách núi khác. Trên đó khắc rõ ràng từng chữ một “Trương Thừa Vân, Trương Thừa Phong phá hết Hoa Sơn kiếm pháp” Lệnh Hồ Xung tức giận, phỉ vào mấy chữ đó và hét lớn:

- Kiếm pháp của phái Hoa Sơn tuyệt vời như vậy, thiên hạ này người phá được chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngươi dám nói chữ phá, lại còn nói phá hết. Ta…

Lệnh Hồ Xung chợt sững người nhìn vào những hình vẽ võ công bên cạnh, tất cả những hình khắc đều nói lên một cách rất chi tiết về phá từng chiêu thức của Hoa Sơn kiếm pháp. “Chiêu Hữu phụng lai nghi này của bổn môn chiêu thức cực kỳ bình thường, nhưng uy lực cực mạnh thế nhưng lại bị phá bởi một chiêu của đối phương. Làm…làm sao có thể như vậy được. Còn chiêu thức thượng tùng nghênh khách cũng bị phá rồi, thanh phong tống sảng cũng bị phá…bị phá hết rồi, tất cả không chịu nổi một đòn đả kích, tại sao, tại sao…Không thể nào, không thể nào là như vậy được”

Lệnh Hồ Xung bước ra khỏi hang động với tâm trạng thất thểu, buồn chán vô cùng bước sát đến bờ vực, chàng thầm nghĩ “Không ngờ kiếm pháp của phái Hoa Sơn ta lại không chịu nổi một đòn đả kích như vây, khổ luyện mười mấy năm nay, vậy có ích gì? Cho dù học được kiếm thuật dày công tôi luyện như sư phụ, gặp phải những cách thức phá giải trên tường đá này cũng không thể làm gì được, hoàn toàn không thể chống cự. Vậy kiếm thuật này cứ học tiếp, thử hỏi tác dụng gì, có một chuyện còn lạ hơn, những thi thể trong động đã phong hóa rất lâu, ít nhất cũng phải trên năm mươi năm, tại sao đến nay NNKP vẫn xưng bá trên giang hồ. Chưa từng nghe kiếm pháp nào thật sự bị phá giải nếu không, hình ảnh trên bức tường chỉ là lý luận suông. Nhưng không hẳn vậy, kiếm pháp của Tung Sơn và các môn phái khác tạm thời không đề cập đến. Kiếm pháp của phái Hoa Sơn, nếu bỗng nhiên gặp phải những chiêu thức cao siêu như vây, thì biết phải làm sao? Chắc chán sẽ bại không còn manh giáp. Chuyện này thật quá sức tưởng tượng”

- Đại sư ca, đại sư ca / Đệ kéo ta làm gì, tranh ra..

- Đại sư ca…đệ..đệ mang cơm đến cho huynh. Huynh xem, đệ còn mang cả một bình rượu ngon đến cho huynh đây.

Lệnh Hồ Xung cầm bình rượu tu một hơi thật dài.

- Đại sư ca, huynh khoan uống đã, thức ăn nguội hết cả rồi. Huynh ăn cơm trước đi.

- Sau này không cần mang cơm đến nữa, mang rượu là được rồi.

- Đại sư ca, huynh không ăn cơm sao được / ăn cơm thì có ích gì – Lệnh Hồ Xung bực dọc.

- Luyện công thì có ích gì – Lệnh Hồ Xung một hơi nữa uống cạn bình rượu.

Buồn chán mấy hôm cả về chuyện tình cảm của Linh San và chuyện võ công của phái Hoa Sơn bị phá, Lệnh Hồ Xung bước vào hang động đó, chàng vừa đi vừa nghĩ “Không thể cứ mãi như thế này được, nếu không ta sẽ có lỗi với sư phụ và sư nương. Và có lỗi với cả phái Hoa Sơn. Còn nữa, lại càng phụ lòng của Lục Hầu Nhi và Đức Nặc dành cho mình, còn nữa, tiểu sư muội chắc chắn sẽ không thích nhìn một đại sư ca sa ngã như mình, và cô ấy sẽ ngã hẳn về phía Lâm sư đệ, không, ta còn phải giành lại cả hạnh phúc của mình.” Chàng bước đến gần bên vách đá.

- Mặc dù họ đã phá giải gần hết kiếm pháp của ta, nhưng sư phụ từng nói, việc học võ công không có điểm dừng. Núi này còn có núi kia cao hơn. Chỉ cần ta cố gắng nghiên cứu, sớm muộn sẽ có một ngày, ta tìm ra các kẽ hỡ trong các chiêu thức phá giải. Đúng, ta có thể…

Trong lúc đó:

- Xung Nhi bệnh rồi sao?

- Muội nghe Đại Hữu nói, sắc mặt của Xung Nhi càng ngày càng xanh xao. Sức khỏe càng ngày càng yếu ớt.

- Khi đó ta phạt nó lên Tư Quá Nhai. Là mong nó chuyên tâm luyện võ, không ngờ nó hoàn toàn bỏ bê, suy nghĩ lung tung. Thật chẳng ra gì.

- Sư huynh, chúng ta nuôi dạy nó từ nhỏ, xem như con ruột, lúc này không thể không quan tâm đến nó – Tự dưng má nàng ửng hồng lên khi nói đến câu này.

Lúc này, tại Tư Quá Nhai:

- Mỗi chiêu thức khắc trên tường đều xuất quỷ nhập thần, bác đâị tinh thâm, lẽ nào đây chính là võ công thượng thừa của NNKP. Nhưng tại sao lại bị người ta dùng những chiêu thức vô cùng tài tình, phá giải vô cùng sắc bén. Phạm Tùng, Triệu Hạc là ai, người phá giải kiếm pháp của phái Hoa Sơn ta Trương Thừa Vân, Trương Thừa Phong lại là ai, tại sao lại nhọc công sức khắc chiêu thức của NNKP lên đây rồi lại bày ra cả cách phá giải nữa. Còn bản thân họ lại là người trong giang hồ không ai biết đến.

Chàng tiếp tục:

- NNKP nổi tiếng đến nay cũng do may mà những chiêu thức phá giải trong sơn động này không bị phát hiện. Thật là may mắn.

Lệnh Hồ Xung giật mình:

- Sao ta không nghĩ đến nhỉ? Sao ta không dùng búa bổ sạch những chiêu thức trên tường, không để lại bất kỳ chiêu thức nào, vậy danh tiếng của NNKP có thể giữ được rồi. Chỉ cần ta xem như chưa từng thấy những hình vẽ trong mật động này là được rồi.

Lệnh Hồ Xung cầm một cây rìu chạy đến bên vách, chàng đang định phá thì bất chợt khựng người nghĩ lại “không được, không được, bị phá nghĩa là đã bị phá. Ta không thể làm ra chuyện lừa mình dối người ntn được, bỉ ổi vô sỉ như vây” . Chiếc rìu từ từ hạ xuống.

Lệnh Hồ Xung đi ra khỏi sơn động. Vừa đi ra, Lệnh Hồ Xung chợt sững người lại, sư nương của chàng đang đứng ở ngay trước cửa sơn động. Trông nàng đẹp như một tiên nữ giáng trần vậy:

- Sư…sư nương..- Lệnh Hồ Xung lắp bắp. – Đã bao ngày nay chàng không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, không được ôm tấm thân mềm mại của nàng vào lòng. Hôm nay nàng lại xuất hiện quá đỗi bất ngờ khiến tim chàng đập mạnh.

- Thế nào, không định mời ta vào sao?

- Xin lỗi, mời sư nương vào. – Sư nương, người đã đi chúc thọ Tả minh chủ về rồi sao.

- Ta và sư phụ con mới về, ta nghe nói con bị ốm nên lên đây thăm con

- Sư nương, con bị ốm có lẽ vì nhớ người. – Lệnh Hồ Xung vừa nói, đồng thời ôm trầm lấy nàng từ phía sau, một tay ôm lấy cái eo thon mềm mại của nàng. Tay còn lại mân mê, tấn công dần lên vùng ngực đang phập phòng theo hơi thở gấp của sư nương chàng. Chàng khẽ đặt vào gáy nàng một nụ hôn, Lệnh Hồ Xung tấn công rất nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần kiên quyết

- Ngươi…lại lẻo..mép rồi…ưm..

- Sư nương…con nói thật mà..con nhớ người muốn phát điên lên đây..

Nói đoạn, chàng bế bổng vị sư nương xinh đẹp của mình lên, đi về phía chiếc giường chàng vẫn thường hay ngủ. Đặt nàng xuống giường, chàng đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn và say đắm, nàng cũng đáp trả lại nhiệt tình và say mê. Rời khỏi miệng nàng, Lệnh Hồ Xung di chuyển dần xuống cổ, chàng liếm khắp cổ nàng, một tay không ngừng cởi quần áo của nàng ra, đến khi chỉ còn lại chiếc áo yếm mong manh thì chàng di chuyển dần xuống dưới, một tay cởi quần, tay còn lại vươn lên bóp nghiến lấy một bên vú no tròn của nàng qua lớp vải áo yếm mỏng manh. Nàng cong người uốn éo liên tục khi lưỡi chàng liên tục ngoáy sâu vào lỗ rốn nàng. Nàng ưỡn mông lên để chàng cởi nốt chiếc quần dài ra, trên người nàng lúc này cũng chỉ còn mỗi chiếc quần mỏng manh thì Lệnh Hồ Xung dừng lại, với khuôn mặt đỏ bừng phấn khích, Lệnh Hồ Xung đỡ nàng ngồi dậy. Sư nương xinh đẹp của chàng với ánh mắt khao khát chờ đợi đang đứng nay đối diện chàng, Nàng đã tự cởi bỏ nốt số vải còn vướng mắc trên người nàng, dưới ánh nến mập mờ, sư nương của chàng trần truồng mờ ảo trông nàng đẹp như một bức tranh thủy mạc vậy, mu âm hộ nàng ở ngay phía trước mặt chàng. Lệnh Hồ Xung úp mặt vào mu lồn của nàng hít một hơi dài, mùi nước hoa thoang thoảng, cộng với mùi lồn nàng xộc vào mủi chàng, cái mùi đã khá lâu rồi chàng không được thưởng thức, chàng cứ lặng yên úp mặt vào lồn nàng hôn đắm đuối, hơi thở nóng bỏng cứ phà vào lồn nàng, Nàng gác một chân lên giường cái ngửa đầu về sau nhắm mắt hưởng thụ từng đường lưởi quét ngang dọc lên lồn nàng xoa dịu đi nổi thèm thuồng trong nàng. Máu dâm của nàng càng lúc càng tăng cao theo thời gian, Đến nỗi vừa về là nàng tìm đến chàng ngay dù cho ở Tung Sơn nàng cũng đã bị bọn Tả Lãnh Thiền quần cho tả tơi rồi. Lệnh Hồ Xung bú say mê miệt mài nước lồn nàng tuôn trào cái vị ngọt ngọt tanh tanh cứ ào ào tuôn vào miệng chàng, chàng xì xụp húp lấy húp để dương vật cứ căng cứng lên như muốn nổ tung, bàn tay nàng ghịt đầu chàng nhấn sát vào lồn nàng, miệng rên xiết trong tiếng nấc khoái lạc “Ôi…Xung nhi…sư nương…sướng quá….ta rất nhớ…con…a..a..”.

Một lát sau, Sư nương đôỉ tư thế, nàng ngồi banh lồn ở thàngh giường, Lệnh Hồ Xung qùy gối dưới thảm bú lồn nàng từng chập, nàng cắn răng ú ớ rên rỉ không thành tiếng tiếng kêu cứ ậm ừ ngèn nghẹn trong cổ cố gắng kìm nén cơn khoái lạc lại thêm một chút nữa, da non hai bên háng nàng được Lệnh Hồ Xung chăn sóc tận tình, chàng lè lưỡi thật dài thò ra đút vào trong cửa mình nước dâm cứ tuốn ra từng chập từng chập ướt đẩm khuôn mặt chàng, vậy mà chàng như chưa hả lòng hàm răng chàng nhay nhay ngay hột le của nàng làm nàng giật bắn người lên từng chập một, chàng hôn từng cái kéo dài từ lồn nàng đi dần đến chân nàng rồi ngược lên trên bụng bò lên hai cái vú đang nằm yên chờ đợi, há to miệng chàng ngậng hết cả bầu vú của nàng hết bên này sang tới bên kia Nhạc phu nhân như con cá bị mang lên bờ, nàng liên tục há miệng hớp lấy không khí, hơi thở nặng nề tay nàng cứ vò tóc Lệnh Hồ Xung theo nhịp bú của chàng .

Nhạc phu nhân trân người từng dòng nước trong lồn nàng tuôn ra, bụng nàng như sóng biển nhấp nhô, Lệnh Hồ Xung vừa cởi bỏ quần áo ra thì bị sư nương nàng đè ngửa ra giường, nàng liếm lên ngực chàng, đến hai cái núm vú nàng le lưởi liếm nó, Lệnh Hồ Xung giật bắn người lên:

- Ưm...sư nương, đồ nhi sướng quá....người…bú nữa đi i.....ui...ui..

Như biết yếu điểm của chàng nàng nút vú chàng chùn chụt cái núm nhỏ xíu củng cương lên, hai người trần truồng ôm nhau bú liếm xoay ngược đầu, họ bú nhau theo kiểu 69 mà cả hai đã quá đỗi quen thuộc. Lệnh Hồ Xung vừa bú lồn tay vừa chọc vào lồn nàng ngón tay cái chọt sâu trong lồn, ngón trỏ thọt vào cái lổ đít màu nâu hồng, nàng rướn người lên để thở con cặc thọc sâu trong miệng nàng được nhả ra , tay nàng vân vê hai hòn dái ngón tay nàng cũng ăn miếng trả miếng thọt vào lổ đít chàng làm chàng cứ rướn người lên từng chập. Hai người mang đến cho nhau những cảm giác bay bổng yêu đương hết sức khoái lạc.

Lệnh Hồ Xung xoay người lại nhét dương vật vào lồn nàng, cái lồn ẩm ướt dâm khí dễ dàng nuốt trọn con cặc to và dài của Lệnh Hồ Xung, chàng cứ thế nắc như chày giã gạo, từng cái đâm lút cán sâu vào lồn nàng, khi kéo con cặc ra chàng nắm lấy chà chà lên hột le cho nửa thân dưới nàng giật bắn lên rồi lại thích thú đâm vào. Sư nương chàng cong người kêu chít chít như con mèo ,răng cắn lên tay chàng để hằn dấu hàm răng lên cánh tay của chàng cửa mình nàng nhíp nhíp từng chập vì sướng:

- Ưm…Xung Nhi..sư nương… đã quá .....sướng lồn quá ...con giỏi quá…đụ mạnh nữa.. lên.

Lệnh Hồ Xung cứ cong lưng thúc mạnh, Nàng ở dưới hẩy mạnh mu lên cao cho dương vật chàng đâm lút tới tử cung làm nàng sướng thốn vô cùng, lồn nàng bó sát lấy dương vật chàng làm chàng sướng quá ,dòng tinh trùng cứ chực chờ bắn ra. Không kiềm chế nổi nữa Lệnh Hồ Xung thục càng lúc càng nhanh, nàng cong ưỡn người theo từng cái nắc. Lệnh Hồ Xung gục xuống nằm đè lên nàng tinh khí bắn sâu vaò lồn nàng tửng đợt từng đợt, lồn nàng cũng nghấu nghiến bóp bóp theo nhịp của cặc chàng, cả hai nằm im một lúc lâu tận hưởng dư âm của nhục dục,tay nàng xoa dài theo sống lưng của chàng, dương vật teo nhỏ dần rớt ra ngoài dòng tinh trùng ào ra khỏi lồn nàng. Với tay lấy cái khăn trên dường Lệnh Hồ Xung nâng niu lau lồn nàng thật kỹ lưỡng, rồi cúi người hôn lên lồn nàng từng cái từng cái, cái lồn đã mang đên cho chàng vô vàn cảm xúc. Nhạc phu nhân nằm ngửa nhắm mắt hài lòng vì sự săn sóc của chàng. Nàng có cảm giác hạnh phúc như một người vợ được chồng săn sóc vậy. Tình cảm hai người cứ trào dâng, ôm mặt nàng lưỡi chàng liếm vành môi của nàng, nàng há miệng cho lưỡi lùa vào trong hai người nút lưỡi nhau say mê. Tay chàng vừa bóp vú vừa bóp lồn nàng, thân thể cả hai trần truồng cọ sát, một lát sau, sư nương đẩy chàng ra, nàng đứng lên hôn trán Lệnh Hồ Xung:

- Ta đã nghe chuyện của San nhi và Bình Chi, ta hy vọng rằng con sẽ không quá buồn lòng.

- Dạ, sư nương yên tâm, con sẽ không sao đâu. Vì con còn có người ở bên cạnh mà.

- Như vậy là tốt. Nếu con không chê, ta nguyện cả đời ở bên con. – Nàng e thẹn khi nói ra những lời đó.

- Sư nương, con yêu người.

- Sư nương cũng rất yêu con, sáng mai, ta và sư phụ sẽ trở lại đây thăm con. Vậy con hãy nghỉ sớm đi nhé.

Nhạc phu nhân cúi người hôn chàng thêm một lần nửa ,tay chàng vẫn tham lam mò lồn nàng, Nàng hôn lên con cặc chàng một lần chót rồi mặc quần áo bước ra khỏi sơn động trờ về Hoa Sơn, còn Lệnh Hồ Xung thì chìm sâu vào trong giấc mộng đẹp mà chàng đã bị lãng quên bấy lâu nay.

Sáng hôm sau:

- Xung Nhi – Tiếng Nhạc phu nhân vang từ bên ngoài sơn động vào.

Lệnh Hồ Xung đi ra cửa sơn động:

- Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư nương

- Xung nhi, mau đứng dậy, sư phụ và ta biết con bị bệnh nên đều rất lo lắng, Bây giờ con đã khỏe hơn chưa?

- Sư phụ, sư nương xin hãy yên tâm, đồ nhi không sao cả.

- Con ốm đi rất nhiều. – Đến bây giờ nàng mới có cơ hội ngắm kĩ Xung nhi của mình, thấy chàng có gầy đi thật làm lòng nàng cảm thấy hơi đau xót.

- Đây là canh sâm của vùng quan ngoại nấu, con mau ăn đi cho bồi bổ sức khỏe.

- Đa tạ sư nương – Lệnh Hồ Xung một hơi uống cạn sạch bát canh đó.

- Xung nhi, để vi sư bắt mạch cho con. – Nhạc Bất Quần lúc này mới lên tiếng.

Lệnh Hồ Xung ngồi lên ghế và đưa tay ra cho sư phụ mình bắt mạch. Nhạc phu nhân lo lắng hỏi:

- Sư huynh, bệnh của Xung nhi có nặng không?

- Bệnh khỏe rồi, nhưng mà…Xung nhi, trong khoảng thời gian này rốt cuộc con đã làm gì? Võ công không những không tiến triển, mà còn kém đi nữa?

- Bệnh của nó vừa khỏi, nội lực đương nhiên không được như trước đây rồi. – Nhạc phu nhân lên tiếng bênh vực

- Vừa nãy ta bắt mạch cho nó, không phải để kiểm tra sức khỏe, mà là nội lực tu vi, chuyện này không liên quan đến sức khỏe hay không? Ta nghĩ là do thất tình lục dục của nó. Không chịu được khống chế mà ra. – Câu nói của Nhạc Bất Quần khiến cho cả mấy người liên quan đều giật mình hổ thẹn.

- Sư nương, sư phụ, hai người hãy yên tâm, sau này đồ nhi nhất định sẽ cố gắng.

- Ừm…Hiện giờ biến cố võ lâm rất nhiều, ta và sư nương con mấy năm gần đây bôn ba khắp nơi, phát hiện ra những âm mưu tiềm tàng trong giang hồ rất khó tiêu diệt, chắc chắn sẽ thành đại họa. Con lại là đại đệ tử của phái Hoa Sơn, con thử nghĩ xem, ta và sư nương kỳ vọng vào con nhiều đến cỡ nào. Nhưng con lại để tinh thần vào tư tình nam nữ. Không cầu tiến, hoang phế võ công. Thật khiến chúng ta thất vọng.

Nghe những lời dạy dỗ của Nhạc Bất Quần, Lệnh Hồ Xung không khỏi cảm thấy xấu hổ:

- Xin lỗi sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi đã làm mọi người lo lắng.

- Nếu con thật sự biết sai thì tốt, nửa tháng sau ta sẽ lên lại, kiểm tra kiếm thuật của con / Vâng, thưa sư phụ.

- Sư muội, chúng ta về thôi. / Vâng, sư huynh.

- Sư phụ, sư nương, hai người đi đường cẩn thận.

Bóng họ khuất hẳn sau núi, Lệnh Hồ Xung mới đi vào bên trong sơn động. Vừa đi chàng vừa nhớ lại khoảng thời gian trước “Ngày đó ta và Đổng huynh đệ cùng nhau uống rượu, ta đã từng nhắc đến Tư Quá Nhai với huynh ấy”. Lệnh Hồ Xung hồi tưởng lại:

- Ta thì lại từng nghe là hơn 80 năm trước, Thập trưởng lão của NNTG tấn công Hoa Sơn, hình như huyết chiến với NNKP ở gần Tư Quá Nhai.

- Vậy huynh nói xem, cuối cùng là ai thắng, ai thua. Có phái chính phái chúng ta giành thắng lợi không?

- Hoàn toàn ngược lại, NNTG đến có chuẩn bị, NNKP hoàn toàn không đánh lại được thương vong rất nhiều. Thập trưởng lão của NNTG năm đó tuy giành thắng lợi trên núi Hoa Sơn, nhưng không thể sống trở về, từ đó mà biến mất.

Lệnh Hồ Xung đến gần vách núi khắc dòng chữ :

Ngũ Nhạc Kiếm Phái

Vô sỉ hạ lưu

Tỉ võ không thắng

Ám toán hại người

Rồi sâu chuỗi các tình tiết của Đổng huynh đệ lại thì thấy có phần ăn khớp với nhau

- Lẽ nào thập trưởng lão của Ma Giáo bị nhốt trong hang động này, lẽ nào giống như những lời Đổng huynh đệ nói thật, NNKP ta đã giăng cái bẫy này. Lần Sau gặp đổng huynh đệ nhất định phải hỏi cho rõ.

“- Nếu đến lúc đó, ta vì bình rượu này, mà bị sư phụ phạt diện bích trên Tư Quá Nhai, huynh phải đến với ta đó.

- Đến diện bích với ngươi à?

- Hai Nam nhân cùng Diện bích, có gì thú vị chứ? Ta muốn huynh đến, mang gà ngon và rượu mập đến cho ta. Hiểu không?”

- Đổng Huynh đệ ơi Đổng huynh đệ, lần này Lệnh Hồ Xung ta lại đúng như những gì đã nói. Bị sư phụ phạt diện bích thật rồi. Khi nào huynh sẽ mang gà mập và rượu ngon đến cho ta đây.

Trong khi đó, trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại đang cầm lá bùa hộ mệnh nhặt được trong rừng mà nàng chắc chắn là của muội muội của mình. “Là muội thật sao, mấy năm nay muội sống tốt chứ”

- Khởi bẩm giáo chủ?

- Chuyện gì?

- Chuyện giáo chủ dặn dò, thuộc hạ đã thăm dò được rồi.

- Nói mau, chủ nhân của lá bùa hộ mệnh này là ở đâu.

- Bẩm giáo chủ, thuộc hạ làm theo những gì người dặn dò, thăm dò khắp nơi, vừa hay có vài nữ nhi đi tìm lá bùa hộ mệnh có liên quan đến thân thế của sư muội họ. Kiểu dáng hoa văn giống như lá bùa trong tay giáo chủ. Người đang tìm kiếm nó là Nghi Lâm sư phụ của phái Hằng Sơn.

- Nghi Lâm, ngươi không nhầm chứ. / Thuộc hạ chắc chắn.

Trên núi Hằng Sơn:

- Các sư tỉ muội, mau nghỉ ngơi thôi, tập luyện như vậy đủ rồi. Người nhà mọi người đang ở trong am chờ, mọi người hãy đi gặp họ đi. – Tiếng của Nghi Ngọc vang lên.

Mọi người nhốn nháo đi gặp người quen của mình hết cả, trong sân tập chỉ còn lại mỗi Nghi Lâm.

- Nghi Lâm sư muội, muội cũng đến thăm đi, người nhà của muội cũng đến rồi kìa.

- Nghi Ngọc sư tỷ, tỷ có nhầm không? Muội làm gì có người nhà.

- Ta không nhầm. Vị đại hiệp đó tự xưng là người nhà của muội mà. Huynh ấy nói nhặt được bùa hộ mệnh của muội trên đường thăm dò mới biết muội ở đây mà. Nghi Ngoạc vừa nói vừa đưa cho nàng lá bùa hộ mệnh.

Nghi Lâm bán tín bán nghi, cầm là bùa đi vào trong phòng. Quả nhiên có một người đang đợi nàng ở đó:

- Xin hỏi người là? – Đông Phương quay mặt lại…

- Là ngươi sao? Ngươi không phải là Đổng tiên sinh đã từng cứu Lệnh Hồ Đại ca sao.

Đông Phương lặng lẽ từ từ bỏ búi tóc ở trên đầu ra, mái tóc dài được xõa xuống, dáng vẻ đạo mạo của nam nhân lập tức biến mất, hiện ra nàng là một nữ nhân xinh như hoa như mộng mà khó có người phụ nữ nào có thể bì kịp. Nghi Lâm còn chưa hết bàng hoàng thì Đông Phương đã tiếp tục:

- Trên cánh tay muội có một nốt ruồi đen, trên đầu muội có hai xoáy, trên lưng muội có vết bớt chu sa to bằng móng tay. Lá bùa hộ mệnh trên tay muội là của ta tặng cho muội trong lúc nguy cấp. Muội còn nhớ không?

- Người là…là…tỷ..tỷ.. – Nghi Lâm lắp bắp, hai hàng ngước mắt lăn dài trên má nàng. Đông Phương khẽ gật đầu.

- Phải, ta chính là tỷ tỷ của muội. Muôi muội, ta xin lỗi vì đã không kị về để đón muội.

Nàng đặt tay lên vai Nghi Lâm:

- Khi ta quay lại thì muội đã không còn ở đó, ta chưa từng nghĩ trong quãng đời còn lại của mình, sẽ có cơ hội được gặp lại muội.

- Tỷ tỷ, đúng là tỷ tỷ của muội rồi.

Hai người ôm nhau trong niềm hạnh phúc vô bờ bến vì trên quãng đường lưu lạc suốt mấy chục năm, cuối cùng họ cũng được gặp lại nhau. Hai người ngồi hàn huyên với nhau một hồi rất lâu, Đông Phương nghe Nghi Lâm kể vầ quãng thời gian không có mình bên cạnh, còn nàng tuyệt nhiên giấu nhẹm tiểu muội mình về việc nàng chính là Đông Phương giáo chủ của NNTG. Tiếng chuông bất chợt vang lên…

- Tỷ tỷ, đến giờ tụng kinh rồi, muội phải đi đây.

- Nghi Lâm, muội đừng ở lại Hằng Sơn nữa, hãy đi theo ta.

- Không được, sư phụ có ơn với muội, muội không muốn đi. Tỷ tỷ, sau này tỷ chỉ cần thường xuyên đến thăm muội là được rồi. Muội sẽ rất nhớ tỷ.

- Vậy được, ta sẽ thường xuyên đến thăm muội.

Bóng Nghi Lâm khuất hẳn rồi, nàng mới thầm nghĩ “Sau bao nhiêu năm không gặp ta, đáng lẽ phải vui mới đúng chứ, sao muội lại buồn bã vậy”. Đúng lúc đó, Nghi Ngọc đi qua:

- Tiểu sư phụ?

- Thí chủ có chuyện gì vậy?

- Ta là người nhà của Nghi Lâm. Chúng tôi đã nhiều năm không gặp roồi, hôm nay mới lại trùng phùng. Nhưng không biết tại sao ta cảm thấy Nghi Lâm hình như có một nỗi buồn không nói với ta. Không biết tiểu sư phụ có biết nguyên nhân không?

- Nghi Lâm sư muội vốn rất hay rụt rè, nhưng sau khi từ Hành Dương trở về, tâm tư không thông. Hình như có liên quan tới Lệnh Hồ Xung sư huynh của phái Hoa Sơn.

- Vậy sao? Đa tạ tiểu sư phụ.



“Nghe danh vương phi đẹp như tiên, Điền Bá Quang ta ngưỡng mộ đã lâu, tối hôm nay đặc biệt trộm hương tráo ngọc, mong có thể được hôn mỹ nhân”

- Láo xược, tên Điền Bá Quang này lại dám vô lễ với bổn cung. Ta phải cho hắn nếm mùi thất bại mới được. Người đâu:

- Có nô tài?

- Cho người bao vây ba tầng trong, ba tầng ngoài nơi nay cho ta. Ngay cả ruồi cũng không được bay vào. / Vâng.

Đám nô tài đóng cửa ra ngoài, một lúc sau, đã có mấy chục tên lính chạy tới, bọn chúng cung nỏ, phân công nau vay kín căn phòng của Vương phi để bảo vệ nàng. Vương phi rất hài lòng và trở về bàn rượu của riêng nàng. Ly rượu vừa đưa lên đến miệng thì một bàn t ay điểm vào huyệt đạo của nàng khiến nàng bất động. Đông Phương đièm tình ngồi đối diện với vị nương nương xinh đẹp:

- Lẽ nào Điền Bá Quang lại là một nữ nhân.

- Đương nhiên không phải. – Nàng với tay tóm lấy ly rượu tren tay nàng ta rồi một hơi uống cạn.

- Chẳng qua ta muốn nói cho nương nương biết, nơi này ta có thể đến thì Điền Bá Quang cũng có thể đến. Giá áo túi cơm của người chỉ có thể trang hoàng thôi.

- Láo xược, người đâu? / Nương nương. Có muốn giữ sự trong sạch cho mình không? – Nghe thấy sự đe dọa, nàng ta quả nhiên im lặng.

- Biết sợ là tốt. Ta đến đây là để giúp người, ta sẽ giữ lại thể diện cho người. Nào bây giờ chúng ta sẽ đổi quần áo cho nhau…

Nửa đêm canh hai, các vệ sĩ dương cung sẵn ở bên ngoài cung thủ thế, tất cả đếu rất sẵn sàng. Nhưng từ trên trời, các phi tiêu liên tiếp được phóng ra, chính xác vô cùng. Tất cả đều găm vào huyệt đạo của bọn chúng, chỉ trong nháy mắt tất cả đã gục xuống chết giấc không kịp la lên một tiếng. Điền Bá Quang ung dung bước vào:

- Chỉ có mấy con rồi này, mà cũng muốn ngăn cản ta sao?

Hắn mở cửa bước vào trong phòng.

- Ngươi chính là Điền Bá Quang sao?

- Chính là tại hạ, đặc biệt đến để gặp nương nương. – Đông Phương trong bộ áo nương nương sang trọng và có trang điểm một chút nên Điền Bá Quang đã không nhận ra.

- Ta nói con ngươi ngươi đó, đúng là kẻ háo sắc gan lớn bằng trời. Nơi nào cũng dám đi.

- Gan nếu không lớn, làm sao có thể hái được hoa.

Nói đoạn hắn bước tới chiếc giường nàng đang ngồi, xoay người định ôm nàng thì Đông Phương đã xoay người đứng dậy né tránh khiến cho hắn bị bổ nhào xuống giường.

- Nếu ngươi có thể đụng được vào người ta, thì ta se ngoan ngoãn phục tùng ngươi. – Nói rồi nàng quay bước đi.

- Ha ha, nghe ra có vẻ rất kích thích. Mỹ nhân, chờ ta với.

Hắn đuổi theo nàng đến một căn phòng khác, rồi bất ngờ ôm trầm lấy nàng từ phía sau. Dương vậy hắn đã đội lên căng cứng và cọ cọ vào mông nàng, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu:

- Nương nương, ta bắt được nàng rồi. – Hắn xoay người nàng lại

- Từ từ đã nào, sao ngươi vội vàng thế chứ?

- Sao lại không vội được chứ, nàng đẹp như tiên sa thế này, ai có thể cưỡng lại được. Lão hoàng đế đó thật có phước.

Điền Bá Quang say mê ngắm nhan sắc như tiên sa của Đông Phương. Đầu óc hắn bay giờ đã bụ bẫm. Mắt hắn nhắm nghiền hưởng thụ, chưa kịp mở mắt thì đã bị đôi môi mềm mại của nàng trám lấy. Được người đẹp chủ động tấn công, hắn sướng như mở cờ trong bụng. Trong cuộc đời ngắt hoa hái quả của hắn, chưa bao giờ có con mồi nào lại dễ dàng và chủ động thế này, hơn nữa lại là một người phụ nưữ với độ tuổi chín muồi cùng nhan sắc chim sa cá lặn càng làm cho hắn sướng rên. Bất ngờ, Điền Bá Quang nhấc bổng người Đông Phương lên, đặt nàng lên giường, người hắn đè lên thân hình mềm mại của nàng. Nằm dưới con người to lớn của hắn, Đông Phương thở hổn hển, khuôn mặt trắng xinh bây giờ đỏ hồng, nàng cũng không nghĩ mình lại bị kích thích dữ dội vậy. Không biết có phải là bị đè ép dưới sức nặng của một thân người đàn ông đang lên cơn dâm nứng hay là chính nàng cũng đang dập dồn mong đợi một cuộc truy hoan.

Điền Bá Quang lại đưa miệng hôn lên môi nàng. Nàng há miệng ra, lùa lưỡi mình vào miệng hắn, rồi hút lấy luỡi hắn mà bú mạnh. Điền Bá Quang cũng mút chặt lấy cái lưỡi ấm áp trong miệng, tận hưởng cái ẩm ướt, trơn tuột của cái lưỡi đó. Hắn buông tay nàng ra, lùa tay vào mớ tóc nàng, kéo đầu nàng tới sát mặt mình, đồng thời cũng dí mạnh môi mình lên môi nàng lùa lưỡi của hai người đi sâu vào miệng nhau.

Đông Phương vòng tay lên người hắn, một tay để lên sau gáy của mà kéo mặt hắn vào sát vào mặt mình, một tay ôm lấy lưng hắn mà xiết chặt lại. Như là nàng muốn hai thân thể nhập lại thành một vậy. Hai người tuy dính cứng vào nhau, nhưng chỉ có một bộ phận duy nhất của hai người là nằm trong cơ thể của nhau - đó là hai cái lưỡi. Lưỡi của người này nằm trong miệng của người kia. Họ bú mút, nút lưỡi của nhau mạnh bạo, loạn cuồng, say đắm.

Trong lúc hai người hôn nhau đắm đuối, Điền Bá Quang đưa tay kéo áo nàng ra, phơi bày một bộ ngực căng tròn,hấp dẫn. Hắn đặt tay lên gò vú trắng mịn đó mà xoa nhè nhẹ. Nàng ưỡn người lên, đón nhận những luồng xoa bóp, mơn trớn. Rồi miệng vẫn không rời nhau, lưỡi vẫn quyện vào nhau, hai người vội vã cởi quần áo cho nhau. Trong phút chốc, hai thân thể đã trần truồng, quấn quít, dính chặt nhất là hai cái miệng, nơi hai cái lưỡi xoắn tít vào nhau.

Đông Phương vừa nút lưỡi Điền Bá Quang, vừa đưa bàn tay trắng muốt xuống nắm lấy con cu cứng ngắc của hắn mà đút vào âm hộ mình. Không chần chừ một giây nào nữa, Điền Bá Quang vận sức vào mông, nhấn mạnh một cái. Tức thì con cu sừng cứng đã đâm sâu tuốt vô cái lỗ lồn ướt đẫm, tới tận gốc. Con mắt đang nhắm nghiền của nàng tự dưng mở lớn ra, nàng há miệng kêu lên một tiếng:

- Ưm…hự…aa..a..a..

Hắn rút ra rồi lại đóng tiếp vào một cú nữa làm cho nàng bật ra một tiếng rên đầy nhục cảm:

- Ư...ưm...ôi...za...a..a.a...

Tiếng rên của nàng làm Điền Bá Quang càng nứng thêm. Hắn há miệng thật lớn, úp miệng lên miệng nàng rồi nút chặt lấy lưỡi nàng thêm nữa. Rồi ông ra sức dập nắc không ngừng, đâm vô thọc ra, kéo lên dập xuống, liên tu bất tận. Đông Phương cũng hưởng ứng vào cuộc làm tình việt dã. Nàng đưa tay ôm ghì lấy ngang lưng của hắn, hai chân thì giơ lên, cặp lấy mông của Điền Bá Quang mà khoá chặt lại, miệng rên rỉ liên hồi. Hai người, một người nằm trên, một người nằm dưới, hôn nhau, giao hoan với nhau trong một thời gian dài. Cứ như thế, chỉ một kiểu. Vừa ôm nhau nút lưỡi đê mê, vừa làm tình dồn dập. Với một tư thế làm tình đơn giản, họ đã giúp nhau đạt tới cơn say mê tuyệt đỉnh đó qua vành môi chóp lưỡi, qua đầu cu mép đùi của nhau.

Tới khi hai thân thể trần truồng đã ướt đẫm mồ hôi sau một hồi ôm hôn, dập nắc thì Điền Bá Quang kêu lên một tiếng. Hắn nút lưỡi nàng mạnh hơn rồi bắn tinh xối xả vào âm hộ nàng. Đông Phương cũng cứng người lên, cơn sướng khoái cực điểm xâm chiếm toàn cơ thể nàng. Nàng say mê bú mút lưỡi Điền Bá Quang, gần như quên mất cả việc chính của mình. Một lát sau hai người mới nhả lưỡi nhau ra. Nhưng họ vẫn còn ôm chặt lấy nhau, không rời. Điền Bá Quang xoay người nằm ngửa mặt lên mà thở hổn hển. Mắt nhắm nghiền hưởng thụ cơn khoái lạc của mình. Rồi chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.

Một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt làm Điền Bá Quang giật mình tỉnh giấc. Hắn mở mắt giáo giác nhìn quanh toan bật dậy thì tay chân hòa toàn không cử động được, thì ra hắn đã bị trói ở một gian phòng giống như kiểu cực hình tra tấn phạm nhân vậy trên người hoàn toàn không mặc quần áo, hai tay hai trân bị khóa, nằm ngửa lên trời. Trước mặt hắn vẫn là vị nương nương xinh như nguyệt vừa cho hắn lên cõi tiên:

- Nương nương, nàng làm gì vậy, đây là đâu, sao lại trói ta thế này, mau thả ta ra.

- Đây là Kính sự phòng, vừa rồi ngươi đã làm bẩn danh tiết của ta như vậy, nên bây giờ ta phải chém vài nhát, để ngươi làm thái giám bên cạnh ta, có như vậy ngươi sẽ không hại ai được nữa.

- Mỹ nhân, ta chỉ muốn vui vẻ với nàng một lúc, ta không muốn làm thái giám của nàng đâu. – Hắn giật bắn người nhưng vẫn cố gắng nịnh nọt.

- Vậy sao, không kịp nữa rồi. – Nàng ghì sát vào mặt hắn.

Điền Bá Quang vũng dậy phá khóa nhưng vô ích, hắn không sao thoát ra nổi. Hắn giật mình hét lên:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Ta hỏi ngươi, Nghi Lâm tiểu sư phụ của phái Hằng Sơn, ngươi có nhớ không?

Như hiểu ra vấn đề, Điền Bá Quang vội vàng phân minh:

- À, thì ra vậy, ta xin tuyên bố, ta chưa hề động đến chỗ đáng giá nhất của tiểu nico đó. Nếu ngươi không tin ta, ta cũng không có cách nào. Dù gì ta cũng bị ngươi bắt, muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên, nhưng ta không muốn làm thái giám đâu. Dù gì…nàng cũng thử rồi, chẳng phải nếu ta làm thái giám thì sẽ rất lãng phí sao? Nàng nói có phải không? – Hắn vừa nói vừa hất hất con cặc chĩa lên như thách thức

- Ha ha ha, tên dâm tặc này cũng khéo nịnh nọt ghê đó. Đúng là nếu để ngươi là thái giám sẽ rất lãng phí. Nhưng nếu không muốn làm thái giám thì người phải làm cho ta một chuyện.

- Chuyện gì vậy?

- Lần đó ở Hồi Nhạn Lầu, Ngươi và Lệnh Hồ Xung đánh cược với nhau ngươi còn nhớ không?

- Đương nhiên ta nhớ. Nhưng ngươi muốn gì.

- Ta muốn ngươi lên núi bắt tên Lệnh Hồ Xung đó đến chỗ tiểu sư phụ của ngươi, Nghi Lâm vì tên tiểu tử đó đã mất ăn mất ngủ đến nỗi lâm bệnh tương tư mất rồi.

- Mỹ nhân, nói cho nàng biết, ta nợ tiểu ni co và Lệnh Hồ Xung chú không nợ nàng, muốn ta làm việc cho nàng sao. Không có đâu.

Nghe thấy hắn cự tuyệt. Đông Phương mỉm cười điểm huyệt trên miệng rồi nhét vào miệng hắn một viên thuốc. Mọi việc quá nhanh đến nỗi Điền Bá Quang nuốt trọn cả viên thuốc đó xuống tận cuống họng.

- Ta không đút ngươi ăn cái gì hết. Ta chỉ cho ngươi ăn một viên Tùy Cửu hoàn. Rồi điểm thêm tử hyệt của ngươi mà thôi. Yên tam đi, chỉ cần ngươi làm tốt chuyện ta bảo, ta sẽ giải độc cho ngươi. Thế nào?

Không còn cách nào khác, Điền Bá Quang gật đầu lia lịa đồng ý.

- Hãy nhớ, nếu trong một tháng mà ngươi không làm được, ngươi sẽ thủng ruột nát gan mà chết đó. Đừng có quên lời ta. – Nói đoạn nàng giải huyệt cho hắn rồi bước đi.

- Này, này, từ từ khoan đi đã, hãy mau cởi trói cho ta.

- Ngươi hãy tự nghĩ cách đi.

Điền Bá Quang đang loay hoay không biết làm thế nào để cởi trói, thì cánh cửa phòng lại hé mở, một mỹ nhân với nhan sắc kiêu sa lộng lẫy không kém gì vị nương nương vừa rồi khác bước vào:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai? Ha ha ha. Ngươi bước chân vào tẩm cung của ta rồi lại hỏi ta là ai là sao?

- Đừng có nhiều lời với ta, nói đi cô muốn gì.

- Xem nào, có vẻ cũng khá đấy nhỉ? Nói cho tên Điền Bá Quang ngươi biết, bổn cung mới đích thực là vương phi nương nương của Nguyệt Hoa cung này, người lúc nãy chỉ đóng giả ta mà thôi.

- Ôi trời, nương nương, ta biết tội rồi, người mau thả ta ra đi, người trông ta thê thảm thế này rồi, ta xin hứa sẽ không bao giờ dám bén mảng tới các tẩm cung thế này nữa.

Điền Bá Quang cố quặp hai chân lại để che đi cái dương vật to tồng ngồng của mình nhưng không sao làm được vì chân hắn đang bị xích lại còn banh rộng ra. Thành ra cái vưu vật đó cứ tồng ngồng trước mặt vị vương phi xinh đẹp khiến mặt nàng đỏ bừng lên. Nàng mỉm cưởi cầm dâm đãng, tiến tới cầm khúc thịt đó lên trêu trọc:

- Xem nào, cũng khá đấy nhỉ, hồi nãy bổn cung nhìn thấy nó hùng dũng và hiên ngang lắm mà. Chẳng pải ngươi rất tự hào về cái khoản chinh phục phụ nữ sao? Xem nào ta sẽ…

- Dừng lại...nàng...nàng định làm gì?

Điền Bá Quang đang lo lắng bồn chồn thì tiếng cười thanh thót dâm đãng của vị nương nương này vang lên khiến hắn không khỏi cảm thấy lạnh người. Linh cảm mách bảo cho hắn biết hắn sắp sửa phải bước vào một cuộc chiến nữa.

Quả nhiên đúng là như vậy, Vương phi nương nương đã lâu không được hoàng thượng ghé qua tẩm cung, với một người nhan sắc mặn mà đang hừng hực sức sống như nàng, chuyện chăn gối lại đã lâu không được thỏa mãn thì việc nhìn thấy một cơ thể cướng tráng cùng với cái dương vật to lớn như của Điền Bá Quang thì nàng chịu thấu sao nổi chứ. Ngay lập tức nàng ngồi xuống ngay trước mặt hắn, mắt cứ dán chặt vào cái dương vật của hắn không rời. Rồi bằng cả hai tay, nàng nắm lấy con cu đó lên, đưa nó nhổng lên trời. Đoạn nàng há miệng ra, cúi mặt xuống mà đút miếng gân to lớn vào miệng mà bú liền. Nàng há miệng ra thật lớn, đưa mặt xuống thật gần, cố nuốt cho hết con cu vào miệng. Khi một phần ba con cu của Điền Bá Quang đi sâu vào miệng nàng, xuống tận tới cuống họng thì nó dừng lại, không còn đi sâu vào thêm được nữa. Vương phi nương nương liền dùng một tay mà nắm lấy phần con cu còn lại mà vuốt, một tay thì đưa xuống là chộp lấy bìu dái hắn mà nắn. Và cứ như thế, vừa xoa bóp cặc, vừa bú cu, nàng bắt đầu màn khẩu dâm. Tiếng vuốt cặc sùng sục, tiếng bú cu nhóc nhách vang lên không ngừng trong buổi căn phòng vắng lặng. Điền Bá Quang nhắm chặt mắt, đến lúc này hắn cũng chẳng có tâm trí mà hưởng thụ mặc dù người con gái đang khẩu dâm cho hắn cũng xinh đẹp vô cùng.

Điền Bá Quang nằm yên thấy nàng ta làm trò bú cu, sục cặc mình thì hắn khó chịu vô cùng. Từ trước tới giờ, hắn chỉ cho con gái bú cu mình thôi chứ chưa bao giờ bị con gái bú cặc cả. Y hệt như là mình bị hãm hiếp vậy. Dù không có tâm trạng, nhưng theo bản năng truyền giống của con người, dần dần, bị nàng ta vuốt cặc không ngừng, máu từ từ động lại, dồn vào dương vật khiến con cu tự động từ từ cương lên, rồi trở thành cứng ngắc.

Tự dưng thấy con cu của Điền Bá Quang cương lên, sừng cứng, kích thước của nó tăng lên gấp nhiều lần, thì nàng ta cảm thấy sung sướng quá, cơn nứng của nàng vì vậy cũng tăng lên gấp đôi. Sau khi sục sạo, bú mút một lúc, nàng liền nhả con cặc ra, lấy tay chùi miệng vì nước miếng của nàng đang vương vãi tùm lum, trên môi và cả trên con cu nữa. Rồi nàng ngồi thẳng lên, đưa tay vén áo choàng, kéo lên ngang bụng, để lộ một cặp đùi trắng toát và một vùng âm đạo đầy lông đen. Nàng dạng hai chân qua hai bên hông của Điền Bá Quang, ngồi chàng hãng, lưng quay về phía mặt hắn. Nàng lấy hai tay chống lên hai đùi của hắn mà từ từ hạ người xuống, rồi đưa một tay cầm lấy con cu ướt nhẹp nước miếng mà đút nó ngay vào cửa lồn mình. Khi cái đầu cu nóng đỏ đó nằm ngay giữa lỗ hang là nàng ngồi ngay xuống, đè lên người hắn, để cho con cu đâm sâu tuốt, đi luôn vào lồn nàng, một cách suông sẻ, gọn ghẽ, ngọt ngào.

Lỗ lồn của nàng bị nong rộng một cách tối đa, vách lồn nàng bám chặt lấy thân cu của hắn, làm cho nàng cảm thấy đau nhức. Nhưng nàng biết đó chỉ là cảm giác tiên khởi mà, sau đó, và chỉ ngay sau đó thôi, là nàng đã nhận thấy sự đầy ắp, chật ngất của một con cu to lớn chiếm hết hoàn toàn cái khoảng âm đạo chật hẹp trong bụng mình rồi. Nàng ngửa mặt lên trời, trợn mắt, há tròn miệng ra, như là không ngờ con cu đó lại có thể đem đến cho nàng một cơn sung sướng nhanh chóng đến như vậy. Không chần chờ gì nữa, nàng ngồi hẳn trên bụng Điền Bá Quang, mông đít nàng đè xuống, dính sát vào háng hắn với tư thế đó, chắc chắn là con cặc dài đã đi tới tận cùng âm đạo, nàng bắt đầu nhún nhảy ngay tức thì. Nàng ngồi chồm hổm, chổng đít, dùng sức ở hai đùi mà nâng người lên, hạ người xuống, khịến cho con cặc hắn đâm vào thọt ra liên tục trong lồn nàng. Và sau đó, nàng cứ cưỡi trên người hắn, nhấp nhổm, lên xuống, dùng lồn nàng mà dập xuống cặc hắn liên miên, phát lên những tiếng phành phạch.

Điền Bá Quang nằm yên, nhìn cái đít trắng phau, nhô lên, thụt xuống, vách lồn của nàng bám chặt lấy thân cặc của hắn mỗi lần nàng nhổng đít lên là lồn nàng nhả cặc chàng ra, nhưng mép lồn của nàng lại bao kín lấy cặc hắn, như muốn níu kéo nó lại.

Quá hứng tình vì cơn thống khoái cứ dồn đến liên hồi và chưa có dấu hiệu ngừng nghỉ, lại thấy Điền Bá Quang bị trói không cử động được, nàng muốn hắn hòa nhịp cùng mình, có như vậy thì cuộc vui mới được trọn vẹn, nên đã cúi xuống bấn chốt mở toàn bộ khóa chân và khóa tay cho Điền Bá Quang. Bị tráo từ nãy giờ, lại bị một nữ nhân vần võ cơ thể mình như trò trơi, Điền Bá Quang tức giận đến đỏ mặt, cảm thấy bản lãnh đàn ông bị làm nhục, nên vừa được cởi trói Điền Bá Quang ngay lập tức muốn lấy lại thể diện cho mình, hắn bật phắt dậy, ôm vị vương phi xinh đẹp đang khát tình ra khỏi chiếc bàn gông đó, dương vật hắn vẫn cắm sâu trong người nàng. Hai chân nàng quặp chặt lấy hông hắn. Bất ngờ, Điền Bá Quang đẩy mạnh nàng bay về phía chiếc giường. Âm hộ nàng tuột khỏi dương vật Điền Bá Quang nghe “Póc” một tiếng rõ to. Vị Vương phi nằm ngửa sõng soài trên giường. Nàng ngẩng đầu lên, thấy Điền Bá Quang vẫn trần truồng đứng ngay trước mặt nàng dương vật chĩa ngược lên trời hiên ngang hùng dũng, cơ thể cường tráng với cơ bắp cuồn cuộn của hắn thực sự vô cùng hấp dẫn người khác giới. Vương phi nở một nụ cười dâm đang và lên tiếng: - Tới đây với thiếp nào…

Sau đó nàng nằm ngửa, tay xe xe hột le, tay còn lại đưa lên xoa vú, không chờ đợi thêm nữa, Điền Bá Quang tiến tới banh chân nàng dang xa để lộ cái lồn đầy lông, hắn kê mũi hít một hơi thật dài, đúng với phong cách quen thuộc của hắn, mùi lồn nàng thơm ngát bốc lên mũi hắn, Điền Bá Quang nhẹ nhàng le lưỡi liếm lồn nàng tay vươn lên chụo lấy hai bầu vú nàng bóp mạnh, thỉnh thoảng lại dùng tay se se núm vú lại cho nó cứng ngắc lên, vị vương phi xinh đẹp và dâm đãng bị những đón tấn công của hắn khiến nàng giật nảy người liên tục, cả thân hình trần truồng của nàng uốn éo như con rắn. Cái lưỡi Điền Bá Quang ngo ngoe trong lồn nàng, hắn đang liên tục địt lồn nàng bằng lưỡi, le lưỡi dài hết cỡ hắn gục đầu lên làm nàng cứ rú lên từng chập một, lồn nàng lại ra nước dâm, Điền Bá Quang húp xì xục không bỏ sót một giọt:

- Chao ôi, chàng ơi…sao chàng giỏi…quá…vậy, ta chưa bao giờ…sướng như thế này cả..á..a..a tên hoàng đế khốn kiếp…chưa bao giờ cho ta…được…như thế này…á..a..a..a…a…

Chán chê, Điền Bá Quang lật người nàng lên, hắn nằm ngửa dưới giường, hai người bú mút cho nhau theo tư thế 69 đầy hoang dâm, nàng chụp lấy con cặc hắn, cố gắng nuốt sâu vào tận trong cuống họng, bú mút liên hồi, bất chấp cặc hắn vân nhầy nhụa tinh trùng của hắn cộng với nước dâm của cả nàng và Đông Phương ban nãy vẫn còn chưa được rửa sạch. Điền Bá Quang cũng đáp lại nhiệt tình và say mê. Hắn cố vét thật sâu lưỡi vào bên trong cửa mình của nàng, hai tay ôm lấy bờ mông căng tròn ghì thật sát vào mặt mình, nước dâm trong lồn nàng tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt điển trai của hắn. Mông đít nàng co giật liên hồi vì chiếc lưỡi của hắn.

Đổi tư thế, Điền Bá Quang đẩy nàng ra một bên kéo hai chân nàng banh thật rộng, nàng nhắm nghiền cặp mắt chờ đợi, Điền Bá Quang cầm cái đầu cặc rà rà lên hai mép lồn, hắn chưa vội vàng đút vào, hai mép lồn ướt đẩm nước làm cho cặc hắn trơn tuột, mỗi khi đẩy lên xuống hai múi thịt vun cao mở ra khép vào, lộ cái lổ đỏ hon hỏn mời gọi, nàng cong người quằn quại theo từng cái chà sát của đầu khất, hai tay cào vào ngực hắn làm sướt một đường dài. Nàng cào cấu nắm lấy tất cả những gì trong tầm tay vặn vẹo, do lâu ngày không được ân ái nên Điền Bá Quang chỉ chà lên xuống chưa kịp đút cặc vào lồn thì nàng đã đạt đến cơn cực khoái nước từ trong lồn tuôn ra như đái cả con người nàng co giật liên hôì, Điền Bá Quang từ từ nhét cái đầu cặc tròn to như đầu cái nắm rơm vào lồn của nàng, cái lồn bị lão hoàng thượng khốn kiếp bỏ quên lâu ngày ôm sát lấy cặc của hắn, cảm giác âm áp của cái lồn ôm trọn đầu khất chật chội, cả nguyên khúc thịt này chui tọt vào trong sâu tới tặn cùng, Điền Bá Quang cong người nắc tới tấp, cảm giác âm áp của cái lồn bó chặt con cặc của hắn. Như cái chày máy hắn đụ liên tư bất tận hắn giã cho nàng cái nào cái nấy như búa tạ, nàng chỉ còn biết la hét:

- Á..a..a..ưm..ôi trời ơi…thiếp sướng quá….chàng địt nát …lồn thiếp đi…

- Ta cũng sướng…quá…lồn của nàng…thật…khít khao…lão hoàng thượng…không dùng à..haha..

- Trời ơi…chàng đừng nhắc…đến lão…hoàng đế mắc dịch đó…nữa…ôi…thiếp sướng…a..a..aa...

Rồi sau đó hai tay nàng cào cấu lung tung ,hai tay nàng lâu lâu còn ôm lấy mông Điền Bá Quang ép sát vào, lồn nàng sàng qua sàng lại uốn người hẩy hẩy theo tưng cái nắc của hắn, kỳ lạ một điều là mọi lần, dù rất tự hào với khả năng giường chiếu của mình, nhưng thường thì Điền Bá Quang cũng chỉ một lần, rồi sau đó tuy chưa phải hết sức nhưng hắn sẽ không có hứng thú với phụ nữ nếu không được nghỉ ngơi, thế nhưng hôm nay, sau khi được Đông Phương ban phước, đưa lên cõi vu tiên, thế nhưng đến giờ càng chơi cơ ham muốn của hắn càng dâng lên cao độ. Hắn địt phầm phập vào cái lỗ đầy nhục cảm đó của vị vương phi tôn quý. Cuối cùng không kềm hãm nổi nữa, Điền Bá Quang cũng rú lên một tiếng, từng dòng khí bắn sâu vào lồn của vị vương phi xinh đẹp, nàng co giật từng cơn đón nhận niềm thống khoái của tình dục hai tay nàng bấu chặt lấy mông của hắn, nàng nắc lên nắc xuống như muốn vắt cạn tinh khí trong người hắn, thỏa mản Điền Bá Quang nằm đè lên mình nàng thở hồng hộc lăn sang một bên con cặc sút ra khỏi lồn kêu bóc một tiếng. Hắn đua ta vuốt ve nàng.

- Không ngờ vương phi cũng mạnh mẽ như vậy. Vậy mà hồi đầu còn bày đặt giăng thiên la đĩa võng để bắt ta.

Nàng xấu hổ úp mặt vào lồng ngực hắn lí nhí:

- Thiếp không ngờ chàng làm chuyện đó lại giỏi đến như vậy. Thật ko bù cho lão hoàng đế của thiếp.

Điền Bá Quang vuốt má nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn rồi đứng dậy vơ quần áo vào:

- Chàng sẽ lại tới đây thăm thiếp chứ?

- Tất nhiên, nhưng bây giờ ta phải đi cứu cái mạng của mình đã.

Điền Bá Quang nói xong, hắn hôn chụt một cái lên môi nàng rồi hiên ngang đi ra khỏi cửa chính.

Trong khi đó, trên Tư Quá Nhai:

- Đại sư ca, đại sư ca, huynh mau ra đây đi, xem ai đến thăm này – Tiếng của Lục Hầu Nhi vang lên oang oang bên ngoài sơn động.

- Đồ Nhi bái kiến su phụ, sư nương. – Lệnh Hồ Xung chạy ra.

- Đứng dậy đi. / Vâng.

- Xung Nhi, ta và sư nương con vừa nhân được tin tức gần đây Điền Bá Quang lại đến thành Trường An, lại còn gây rất nhiều vụ án lớn, và hãm hiếp các thiếu nữ con gái nhà lành.

- Lý nào là vậy, tên Điền Bá Quang này, thật chẳng xem phái Hoa Sơn chúng ta ra gì. Sư phụ, hay là chúng ta cứ… (truyen dam hay)

- Cứ thế nào? – Nhạc Bất Quần lên tiếng khiến Lệnh Hồ Xung thấy chột dạ.

- Với thân phận của sư phụ, sư nương, tôn quý như vậy, hoàn toàn không nên vì tên lưu manh đó làm bẩn bảo kiếm. Chỉ tiếc là đồ nhi tài nghệ không cao, không phải đối thủ của hắn, và lại đang chịu diện bích trên này, nếu không tên Điền Bá Quang đó tuyệt đối sẽ không thể ngang tàng như vậy.

- Nếu con có niềm tin giết được hắn, ta có thể cho phép con xuống núi. Để con lấy công chuộc tội.

- Sư phụ, thật sao? – Lệnh Hồ Xung hí hửng.

- Nhưng ta phải kiểm tra võ công trong mấy tháng này của con, tiến triển thế nào.

Nhạc phu nhân thấy vậy, đứng dậy:
- Xung Nhi, vậy con hãy đánh toàn bộ những võ công mà con đã học được đi.

- Vâng, thưa sư nương.

Hai người đứng ra sân, rút kiếm thủ thế, Nhạc phu nhân dùng Ngọc nữ thập cửu thức của Hoa Sơn tấn công Lệnh Hồ Xung, chàng xoay người, rút kiếm ra đỡ lại chiêu thức của sư nương, sau đó định dùng Hữ phụng lai nghi để đáp trả, bất chợt trong đầu hiện ra những hình vẽ bày cách phá giải nó làm chàng khựng lại “Không được, bị phá rồi”. Nhạc phu nhân tiếp tục dùng kiếm tấn công Lệnh Hồ Xung, chàng xoay người định sử dụng Thanh Phong tống sảng để phản đòn, nhưng một lần nữa lại khựng lại vì những thé phá giải nó lại hiện ra trong đầu chàng. Nhạc phu nhân thấy chàng không tập trung tư tưởng thì tiếp tục tấn công và lên tiếng:

- Lâm trận đối địch mà con không tập trung tư tưởng, sau cơn bệnh, có phải đều trả kiếm pháp cho sư phụ cả rồi phải không?

Nàng tiếp tục tấn công, sau ba chiêu đã đẩy Lệnh Hồ Xung chúi về phía trước quay lưng lại về phía nàng, Nhạc phu nhân đâm thẳng mũi kiếm hướng về phía Lệnh Hồ Xung, trong tình thế cấp bách, Lệnh Hồ Xung bất chợt xoay người chĩa bao kiếm về phía sau, thu gọn kiếm của nàng vào trong bao trước sự ngỡ nàng của tất cả những người chứng kiến, rồi xoay người phản đòn đẩy ngược nàng ra phía sau. Khi chuôi kiếm gần chạm yết hầu nàng thì Nhạc Bất Quần đã kịp ra tay ngăn cản, đánh văng kiếm của Lệnh Hồ Xung ra xa:

- Tên súc sinh này…

Lệnh Hồ Xung thất thần hoảng sợ, chút nữa là chàng đã tước đoạt mạng sống của sư nương rồi:

- Đệ tử đáng chết. – Chàng vội vã quỳ sụp xuống.

- Nửa năm nay, rốt cuộc con đã luyện loại võ công gì?

- Đệ tử không luyện võ công gì cả?

- Còn nói không có, vậy nhưng chiêu con vừa đối phó với sư nương đó, thì sao?

- Là…là do đệ tử nhất thời trong tình thế cấp bách vô tình dùng thôi.

- Vô tình dùng à, con có biết con đã đi vào con đường ma đạo rồi không?

- Sư huynh, tư chất của Xung nhi quá thông minh, nửa năm nay nó tự mình luyện công, khó tránh được con đường đi vào ma đạo, cũng may là lạc đường chưa xa, vẫn có thể quay đầu lại được. Xung nhi, có rất nhiều nguyên nhân mà con không biết, con đứng lên đi.

- Đa tạ sư nương.

Nhạc Bất Quần điềm đạm lên tiếng:

- Các con nghe cho rõ đây, 25 năm trước, phái Hoa Sơn chúng ta vốn dĩ phân hai phái chính tà.

- Sư phụ, công phu của phái Hoa Sơn chúng ta chẳng lẽ không phải là công phu của phái Hoa Sơn sao? Sao còn phân chính tà gì nữa – Lục Hầu Nhi lên tiếng hỏi.

- Sư phụ, vậy công phu mà chúng ta học đều là chính phái sao?

- Đó là đương nhiên, lẽ nào biết rõ là công phu của Tà Đạo mà còn học sao? Chỉ là bên tà đạo cứ tưởng mình là chính tông, nói chúng ta mới là tà đạo, nhưng thời gian cứ trôi, chính tà đều tự phân biệt được. Nhánh tà đạo cuối cùng cũng tieu tan thành mây khói. 25 năm trở lại đây đã không còn tồn tại trên dời này nữa rồi.

Nhạc Phu nhân tiếp lời:

- Thật ra cái gọi là tà đạo, cũng không phải tà ma ngoại đạo gì? Đó vẫn là công phu của bổn môn, chỉ là trọng điểm luyện công không giống. Các con còn nhớ, võ công trước nhất của phái Hoa Sơn là gì không?

- Sau khi nhập môn, truyền thụ khẩu quyết nhập khí. Bắt đầu từ luyện khí. – Lao Đức Nặc lên tiếng trả lời.

- Không sai, Võ công của phái Hoa Sơn quan trọng là ở một chữ khí. Khí công luyện thành, bất luận ta vận động đến quyền thuật cũng được. Dùng đao kiếm cũng được, đều rất thuận lợi. Đây mới chính là trọng điểm trong luyện công của bổn môn.

Rồi Nhạc Bất Quần lại nói tiếp:

- Nhưng trong võ công của bôn môn lại xuất hiện một nhánh khác, họ cho rằng trọng điểm của võ công lại là ở kiếm, chỉ cần luyện kiếm thành công, cho dù nội lực bình thường cũng có thể đánh bại kẻ địch. Nên bất đồng giữa chính tà chủ yếu là ở đây.

- Cha, con có lời này muốn nói, nhưng cha đừng giận. / Con nói đi

- Con nghĩ võ công của bổn môn: Khí, tất nhiên là quan trọng, nhưng kiếm cũng không thể xem thường. Nếu chỉ có khí công lợi hại, kiếm thâutj lại không thành thục, vậy cũng không thể đứng vững được, càng không thể tỏ rõ uy phong của bổn môn.

- Ai nói kiếm thuật không quan trọng, chủ yếu là chính phụ không giống nhau. Nhưng cuối cùng, khí công là chính.

- Tốt nhất khí công và kiếm thuật cả hai đầu là cính.

- San Nhi, chỉ dựa vào câu nói này của con, là đã gần đi vào con đường ma đạo rồi. Hai cái đều là chính, cũng có nghĩa cả hai cái đều không phải là chính. Nếu câu nói này của con nói ra từ 25 năm trước, e là không đến nửa ngày, con đã đầu lìa khỏi cổ rồi.

- Sao? Chỉ một câu nói mà sát hại người ta, vậy thì có khác gì ma giáo đâu chứ?

- Cuộc tranh giành giữa khí tông và kiếm tông của bổn môn năm đó thắng bại chưa quyết, nếu câu nói này con ngang nhiên nói ra, thì cả hai phái sẽ cùng giết chết. Con nói cả hai đều quan trọng mà không phân cao thấp, Khí tông sẽ nói con quá đề cao kiếm tông. Ngược lại, kiếm tông cũng sẽ nói vậy.

- Cha, thật ra ai đúng ai sai, có gì đáng để tranh luận chứ. Cứ đem võ công ra tỉ thí là được rồi.

Nhạc Bất Quần lắc đầu tiếp tục nói:

- Hơn 30 năm trước, khí tông chúng ta rất ít người, các sư bá sư thúc đều đi luyện kiếm tông, bởi vì kiếm tông học rất nhanh, hiệu quả tức thời, luyện kiếm trong một đến hai năm chắc chắn đã là thượng phong trong kiếm tông. Luyện thêm vài năm nữa, thì chắc chắn sẽ thành thục tất cả. Không phân trên dưới.

Ông tiếp tục:

- Nhưng chờ thêm vài năm sau nữa luyện khí tông sẽ từ từ trở nên càng lúc càng mạnh. Thêm khoang 3 đến 5 năm nữa, luyện kiếm tông sẽ không có cách nào có thể so sánh với khí tông. Trong khoảng thời gian đó, hai bên giao tranh kịch liệt, kết quả ta không nói các con cũng biết.

- Cha, có phải kiếm tông nhận sai và chịu thua, đúng không?

- Không phải, họ vẫn ngoan cố đến cùng, nhất quyết không chịu thua, mặc dù đã thua trận trên Ngọc Nữ Phong, nhưng đa số đều dùng kiếm tự vẫn, số còn lại không chết cũng bặt vô âm tín, vì vậy mà không còn thấy xuất hiện trên giang hồ nữa. – Nhạc phu nhân chen vào.

- Các con hãy nghe cho rõ, đây chính là bí mật của bổn môn. Các con không được tiết lộ ra ngoài.

- Chúng đệ tử tuân lệnh.

- Xung nhi? / Sư phụ / Nếu con tiếp tục đi con đường này, không đến 2 năm, kiếm chắc chắn sẽ mạnh hơn khí, nó không chỉ hủy hoại bản thân con, mà còn hủy hoại võ học mà vô số tiền bối đã cực khổ dùng tính mạng để đổi lấy. Vả lại phái Hoa Sơn chúng ta càng có nguy cơ bị hủy diệt trong tay của con.

- Đệ tử đã biết sai, xin sư phụ trừng phạt.

- Con cũng chỉ vô tình phạm lỗi, có câu không biết không có tội, nhớ năm đó, các sư thúc bá của Kiếm tông, cũng là có ý tốt, muốn dùng võ học tuyệt đỉnh để làm rạng rỡ danh môn, nhưng đã lầm đường lỡ bước, càng lún càng sâu, không thể quay đầu lại, cuối cùng khó thoát khỏi.

- Nếu hôm nay, vi sư không cảnh tỉnh con, với tư duy , khí chất và tính cách của con hiện giờ, con đừng tắt của kiếm tông, con đường tà đạo chỉ ong cấp tốc đạt thành đó. Vốn dĩ lần này sư phụ lên núi, là muốn truyền thụ nội lực Tử hà thần công cho con, để con xuống núi giết tên Điền Bá Quang đó trừ hại cho võ lâm, nhưng bây giờ xem ra chuyện này phải dời lại sau. Trong vài tháng tiếp theo, con phải tu luyện nội công thật tốt. Và quên tất cả nhưng công phu bàng môn tà đạo đó, rõ chưa?

- Đệ tử tuân lệnh.

- Các con nghe đây. Cuộc tỷ thí trên Ngọc Nữ Phong năm đó, các sư bá sư thúc của kiếm tông kiếm khí huyền ảo, kiếm thuật vạn biến thế nhưng tổ sư của các con chỉ dựa vào Tử Hà thần công đã có thể dánh bại vô số các cao thủ của Kiếm Tông, và đặt ra nền móng có một không hai cho võ thuật chính tông cho bổn môn. Những giáo huấn của ta hôm nay các con phải suy nghĩ thấu đáo. Võ công của bổn môn xem trong chữ khí, dùng kiếm là để đánh, khí là chính, kiếm là phụ. Khí là cương, kiếm là mục.

- Nếu luyện khí không thành, cho dù kiếm thuật có kỳ diệu đến mức nào, cũng vô dụng, nhưng nếu ngược lại. Luyện khí thành cồn, thì cho dù hái cỏ, ngắt hoa cũng có thể biến chúng thành binh khí giết người.

Như để minh chứng cho những lời giáo huấn của mình là đúng. Nhạc Bất Quần dậm chân, thanh kiếm của Lệnh Hồ Xung bay vút lên cao, ông dùng hai ngón tay xuất chiêu Hữu Phụng Lai Nghi bắn ra một luồng khí vô hình. Tức thì thanh kiếm vỡ vụn ra thành từng mảnh trước sự ngỡ ngàng và thán phục của mọi người.

- Sư huynh, huynh và mọi người về trước đi, muội có chuyện cần dặn dò Xung Nhi.

- Được, vậy ta về trước, muội về sau nhé.

Mọi người rời khỏi Tư Quá Nhai, chỉ còn Lệnh Hồ Xung và Sư nương chàng, lúc này chàng vẫn bàng hoàng, trong lòng thầm nghĩ “Sư phụ nói đúng, khí là chính, kiếm là phụ, công phu của bổn môn luyện đến tầng cao nhất, thì cho dú hái cỏ ngắt hoa cũng có thể đả thương người. Trương Thừa Vân, Trương Thừa Phong, nếu bất kỳ sư huynh đệ nào của bổn phái xuất chiêu Hữu phụng lai nghi, có lẽ ngươi cũng có thể phá giải được nhưng nếu là sư phụ ta, thì chưa chắc à nha. Từ nay ta sẽ phải cố gắng luyện công thật tốt mới được, nếu không sẽ phụ lòng tất cả mọi người.”

- Xung nhi, con sao vậy?

Câu hỏi của sư nương khiến chàng giật mình:

- Dạ, sư nương, không có gì, con xin lỗi vì đã làm người hoảng sợ.

- Ta không sao, nhưng hình như con có tâm sự.

“Không thể để sư nương của ta biết bí mật trong hang động, nếu không nàng sẽ vô cùng lo lắng”. Nghĩ vậy, chàng quay ra ôm chặt lấy nàng, miệng giả lả, tảng lờ sang chuyện khác:

- Không có chuyện gì cả, chỉ là vừa rồi con không thu hồi được chiêu thức, trộm nghĩ nếu làm sư nương bị thương, thì chắc cả đời cũng không thể tha thứ cho mình.

- Lẻo mép…mau buông ta ra, kẻo có ai nhìn thấy thì chúng ta toi đời.

- Sư nương sợ gì chứ, mọi người đã về cả rồi, trên này chỉ còn hai chúng ta thôi, nào, để cho con ôm người thêm một lúc nữa, Xung nhi thật sự nhớ sư nương mà. – Chàng vừa nói, hai tay vừa siết thật chặt sư nương vào lòng.

- Thôi nào…chẳng phải…chúng ta…vừa mới…tối qua sao…ư…ưm…

Chàng chẳng để cho sư nương nói hết câu, vội vã trám kín lấy miệng nàng bằng một nụ hôn vồ vã và say đắm, khiến cho Sư nương của chàng chỉ còn biết phát r những tiếng rên ú ớ trong cổ họng. Hai người vừa hôn vừa nút lưỡi nhau một cách say mê, như thể là một cặp vợ chồng xa nhau lâu ngày vậy. Lệnh Hồ Xung vừa hôn môi, nút lưỡi nàng, đồng thời bế bổng nàng lên với hai cánh tay rắn chắc của mình, chàng đi phăm phăm về phiến đá phẳng lì, nơi chàng vẫn thường tập dưỡng sinh vào buổi sáng, bên dưới phiến đá là vực sâu thăm thẳm, không nhìn thấy đáy của ngọn núi Tư Quá Nhai.

Đặt nàng ngồi xuống phiến đá, hai người âu yếm nhìn nhau say đắm, chàng tiến tới liếm nhẹ lên vành tai nàng khiến nàng rùng mình thích thú, Nhạc phu nhân chợt thấy mát hai bên vai, nàng mở mắt ra thì giật mình khi thấy những lớp áo ngoài của mình đã bị Lệnh Hò Xung lột sạch và đặt xuống phiến đá nàng hốt hoảng lên tiếng:

- Đừng..Xung Nhi…ta sợ…lỡ có ai thấy…hay là chúng ta…ư…vào bên trong đi…a..a…

- Sư nương đừng sợ…giờ này mọi người đã về cả rồi…trên ngọn núi hẻo lánh này…chỉ còn chúng ta thôi…người sẽ thấy…làm tình ở đây…vô cùng kích thích…và hưng phấn…

Lệnh Hồ Xung vừa liếm nhẹ lên tai nàng, vừa thì thầm vào tai nàng đồng thời vòng tay lên xoa bóp hai bàu ngực căng tròn của nàng qua lớp áo yếm. Hành động của chàng vừa nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần quyết liệt khiến cho sư nương của chàng chỉ còn biết đờ người ra mà hưởng thụ sự sung sướng mà chàng mang lại. Khi những ngón tay của chàng cởi bỏ chiếc dây lưng vải ra khỏi người, nàng tự động nhấc mông lên để cho chàng kéo tòa bộ vải vóc ra khỏi cơ thể nàng. Hai chân nàng dang rộng phơi bày cỗ kín đáo nhất của mình trước mặt Lệnh Hồ Xung giữa thanh thiên bạch nhật. Trên người nàng lúc này chỉ còn duy nhất chiếc áo yếm mỏng manh đầy khêu gợi.

Nhạc phu nhân đỏ mặt nhìn chàng, đúng là làm tình nơi đây vô cùng kích thích, cảnh tượng mình trần truồng trước mặt học trò giữa thanh thiên bạch nhật khiến cho nàng có cảm giác hưng hấn dữ dội, hơi thở nàng gấp gắp hơn khi chàng tiến tới lùa lưỡi vào trong miệng nàng, bộ ngực nàng phập phồng như muốn đẩy tung chiếc áo yếm ra khỏi cở thể. Nàng khẽ phát ra một tiếng rên “Ưm..” ứ đọng trong cổ họng khi bàn tay chàng tiếp cận vùng trung tâm, hay chân nàng vô thức dang thật rộng để đón nhật những ngón tay đó không ngừng tiến sâu vào bên trong cửa lồn đã ướt nhẹp dâm khí. Chàng rời lưỡi khỏi miệng nàng, vòng qua vành tai, tiếp tục liếm nhẹ lên nó và thì thầm:

- Sư nương…con địt người…nhé..

- Ư…ưm…thì chàng…đã địt thiếp…từ rất lâu rồi…ư…đấy thôi…

Nàng đổi cách xưng hô, tự nhiên nàng muốn gọi Lệnh Hồ Xung bằng chàng để đổi cảm giác, tăng thêm phần kích thích khiến chàng càng hưng phấn dữ dội, chàng liền khoái chí hùa theo:

- Vậy..nàng đồng ý…làm vợ ta nhé..

- Ứ…vậy..còn sư phụ…chàng thì sao…ư..ư..ư..

- Kệ ông ấy đi..ông ấy đâu có…làm tròn trách nhiệm…của một người..chồng… - Lệnh Hồ Xung vừa nói, ngón tay không ngừng tấn công liên tiếp vào cửa lồn nàng.

- Ư…ưm…aaa..chàng nói…đúng..thiếp đồng ý…làm vợ chàng…mau mau…địt thiếp đi…aaaa…

- Vậy…ta hỏi nàng, trong lúc nàng lên Tung Sơn…mừng thọ Tả Lãnh Thiền…nàng có dâng lồn…cho ai địt không vậy?...

- Aaa….sướng quá…có…nhưng…sao chàng lại hỏi…vậy?. – Nhạc phu nhân trả lời vô thức trong cơn sướng khoái đang không ngừng ập xuống.

- Không sao…tại nàng quá…dâm..nên ta mới hỏi…

- Ưm…a….thiếp dâm…không phải…tại chàng sao..ư.ư..

Lệnh Hồ Xung mỉm cười rời khỏi tai nàng, chàng di chuyển xuống dưới, hai tay banh rộng hai chan nàng ra, mắt hường lên nàng:

- Trong lúc ta liếm lồn, nàng hãy kể xem ai là gã đàn ông được nàng ban phước nhé.

Nói đoạn, Lệnh Hồ Xung áp mặt vào giữa hai đùi trắng muốt của Sư nương. Nàng cảm thấy lưỡi chàng như con rắn trườn bò trên mép lồn, tiến vào trong hang ẩm ướt. Trong khi chiếc lưỡi trườn vào hố sâu, Nhạc phu nhân bắt đầu rên rỉ kể lại:

- Gã đàn ông đó chính là....ahhh....Ooohhhhhh Tả Lãnh Thiền...ngoài ra...còn hai thằng nữa…là Đinh Tam..Và Lý Tứ....hai sư đệ của hắn....ahhhh....ohhhh... Bọn chúng hiếp thiếp.....ohhhh...... trời...s ư ớ n gggg....vào một buổi tối....ahhhh...ở Phong Thần Đài.....Nhưng chuyện của thiếp....và Tả Lãnh Thiền....ohhhh....thiếp ra ra a a a... không phải mới đây....... hai mươi năm trước......hắn đã hãm hiếp thiếp…cũng tại…Phong Thần Đài ...đến nỗi bây giờ....thiếp cũng không dám chắc...San Nhi…là con của ai…a…a..a…

Lệnh Hồ Xung nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt man dại của nàng, nhưng rồi, chàng cũng không nấy gì làm quá bất ngờ chàng lên tiếng:

- Nàng đúng là dâm bẩm sinh mà…

Đang hưng phấn trong cơn sướng, Nhạc phu nhân mỉm cười dâm đãng rồi túm lấy đầu Lệnh Hồ Xung, ghì đầu chàng vào lồn đang chẩy nước của nàng, nàng quắp chân kẹp chặt đầu chàng vào háng nàng, tay nàng tự động cởi nốt chiếc áo yếm trên người ra và ném luôn nó xuống vực, hai tay nàng tự động xoa bóp vú nàng, miệng không ngừng rên xiết quằn quại. Chàng cảm thấy lưỡi chàng ướt đẫm dâm thủy. Chàng cố gắng liếm và nuốt hết mật ngọt trong lồn rỉ ra. Một lúc khá lâu sau, khi Lệnh Hồ Xung biết được cực điểm kích thích tình dục của nàng bắt đầu giảm xuống, chàng vụt đứng dậy, vội vàng cởi quần áo, giải phóng cặc khỏi sự giam hãm của quần. Với một bàn tay, chàng đưa cặc đến miệng lồn. Nhạc phụ nhân chống tay ra sau phiến đá, nàng đẩy người về phiá trước để đón nhận con cặc của chàng. Lệnh Hồ Xung khéo léo rê đầu rùa vào cửa lồn, lách qua khe cửa ướt nhẹp mà chui tọt vào trong. Khi con cặc chàng xâm nhập vào trong, chàng nhẹ nhàng rút ra đẩy vào nhưng cũng khiến cho nàng rên xiết trong thổn thức:

- Ohhhhh....Ahhhh.....Trời ơi i i i i.... thiếp sướng quá a a a a....nữa.....trời i i i i...sướng...

Lệnh Hồ Xung ôm sư nương xinh đẹp và dâm đãng sát vào mình. Chàng nín thở. dập cặc thật mạnh, thật sâu, thật nhanh, cọ miết vào vách lồn, đâm vào tử cung. Tiếng hai bộ phận sinh dục của hai người va vào nhau vang khắp cả ngọn núi Tư Quá Nhai.

Lệnh Hồ Xung vừa giã liên tiếp con cặc vào lồn nàng, hai tay chồm tới không ngừng xoa bóp vú nàng, hoàn cảnh quá kích thích nhanh chóng đưa hai người tới cơn cực khoái sớm hơn dự kiến. Chàng vừa gia tăng tốc độ địt, vừa lên tiếng hỏi nàng:

- Nào…giờ…nàng muốn ta…xuất vào đâu…

- A…chàng cứ xuất vào…bất cứ chỗ nào…mà chàng thích..ưm..ư..ư…

- Được lắm..nàng…mau há miệng ra cho ta..

Chàng rút vội con cặc nghe “póc” một tiếng ra khỏi lồn nàng rồi đưa nó lên cái miệng đang há lớn của nàng xuất tinh từng đọt xối xả vào miệng nàng. Tinh trùng nhiều đến nỗi tràn cả miệng nàng và vương vãi khắp khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nhạc phu nhân uống sạch đám tinh trùng đó của chàng, sau đó nàng còn liếm sạch dâm thủy của mình bám trên cặc chàng, ánh mắt dâm đãng nhìn chàng. Lệnh Hồ Xung xoa xoa đầu nàng, hưởng thụ sự chăm sóc của nàng.

Một lúc sau cơn cực khoái, cả hai âu yếm mặc quần áo vào cho nhau, hai người trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn âu yếm trước khi nàng ra về. Nàng không quên dặn chàng phải giấu kín chuyện của Linh San, kể cả với chính Linh San. Cả hai say đắm trong nhục dục mà không hề hay biết rằng có một cặp mắt thứ ba đã không bỏ qua bất cứ một hình ảnh nào của hai người, khi nàng rời khỏi, hắn khẽ nở một nụ cười tà dâm…(tiếp Phần 9)

0 nhận xét: