Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

"Truyện Sắc Hiệp" Kiếm Thánh

Trong đám môn đồ mới nhập môn không lâu thì tại Kiếm Môn , võ công của Tống Hàn Vân là kém nhất. Hắn ra nhập đã cách đây 2 tháng mà tính đến nay không hề có lấy một chút tiến bộ nào. Phải chăng là vì tư chất của hắn quá ngu muội, không thích hợp đối với việc luyện kiếm?


Có thể khẳng định chắc chắn, tư chất của hắn không hề ngu muội, bởi đã được Kiếm môn chọn làm đệ tử thì tư chất sao có thể ngu muội được.

Sở dĩ Tống Hàn Vân luyện võ không có kết quả , hóa ra là vì tại hắn mới được mười mấy tuổi đầu đã học người ta luyến ái. Chết thay người mà hắn ngày đêm mơ mộng lại là người mà hắn tuyệt đối không thể động đến. Sư mẫu của hắn, Lãnh Băng Tiên Tử Hà Thiên Kiều.

Hà Thiên Kiều không chỉ là sư mẫu của hắn mà ở Phong Thần Bảng mười năm trước đã được sắc phong trong Minh Nguyệt Bảng . Nàng đứng thứ 2 sau Tiêu Dao Thánh Nữ Tiểu Ngọc, chưởng môn đời thứ 3 của Tiêu Dao Môn. Xếp sau nàng còn có 7 người nữa được gọi là thất tiên nữ.

Mười năm trước, Hà Thiên Kiều đã cùng với Chưởng môn kiếm môn Hoàng Nam gá nghĩa phu thê . Sự việc này khi lan ra giang hồ đã khiến cho không biết bao nam nhân vỡ mộng, có tên không chịu nổi sự đả kích này còn nhảy xuống sông Hoàng Hà để tự vẫn.

Sau đó không lâu, nam nhân thiên hạ còn nhận sự đả kích rất lớn nữa, đó là việc thất nữ đồng loạt trở thành thê tử của Vị Đệ nhất cao thủ trong thánh bảng Tuyết Hiệp Đoàn Giang Thiên.

Tám người này sau khi bái đường nghe đâu đã đi ngao du sơn thủy.

Vậy là 8 vị mĩ nữ tề danh trong Phong Thần bảng lần đầu tiên đều đã là hoa có chủ , Nam tử trong thiên hạ chỉ còn biết ôm mối tình si với Tiêu Dao Thánh Nữ, đồng thời cũng trông chờ vào sự xuất hiện của những mĩ nữ mới trong Minh Nguyệt bảng lần này.

O0o

Tống Hàn Vân vốn là một cô nhi, đã có một thời gian dài lưu ngụ cùng với đám khất cái của Cái Bang, hành khất, cho tới 2 tháng trước thì được Kiếm Môn chưởng môn thu nhận.

Năm nay Hàn Vân vừa tròn 14 tuổi, thân hình cao ráo, khuôn mặt tuấn mĩ , nụ cười ma mị, đối với nữ nhân rất có hấp lực. Hắn khi ra nhập kiếm môn đã là tâm điểm của các nữ đệ tử đồng môn rồi.

Rất nhiều mỹ nhân sư muội, sư tỷ đã trao cho hắn những cái nhìn hết sức lẳng lơ, tình tứ.

Nhưng hắn không phải là người thích ăn ' vụng đậu hũ " gì, chỉ có một lòng vừa yêu vừa kính đối với vị sư mẫu xinh đẹp lạnh lùng của hắn mà thôi.

O0o

Ở Kiếm môn, hai tháng qua, Hàn Vân đâu phải là không nhận ra hắn so với các huynh đệ cũng là kém hơn hẳn. Chỉ là có điều không hiểu sao hắn không tài nào vận chuyển nội lực trong kinh mạch được, giống như có cái gì tắc nghẽn ở trong đó.

Chưởng môn của hắn lại đang bế quan tu luyện cảnh giới kiếm đạo cao hơn, nên hắn không thể đem vấn đề này để hỏi người. Đành phải tự nhủ với bản thân rằng võ công của kiếm môn đối với hắn thực sự là không có duyên.

Nhưng hắn cũng không thể vì thế mà để người khác xem thường. Nhớ lại võ công mà vị sư phụ thần bí đã dạy hắn trong giấc mơ, Hàn Vân liền chiếu theo đó mà tu luyện.

Môn võ công này thực chất là một bộ số kiếm pháp, gồm có chín chiêu. Mỗi chiêu đánh ra mà không cần có kình lực, thực sự là rất hợp với hắn .

Bộ kiếm pháp này vị sư phụ thần bí đó cũng không nói tên, chỉ là trong giấc mộng diễn luyện ra cho hắn xem để hắn nhớ lại, sau đó khi tỉnh lại hắn sẽ theo đó mà tự luyện tập.

9 chiêu kiếm không gồm thêm một thức nào khác, thoạt nhìn thì đơn giản nhưng mỗi chiêu, Hàn Vân phải luyện trọn trong vòng 1 năm, mỗi năm hắn cũng chỉ có thể bất quá luyện xong một chiêu mà thôi. Hôm nay chính là lúc hắn đang diễn luyện chiêu cuối cùng, có tên gọi là " Diệt Thiên Tuyệt Địa" , kể từ sau khi vị sư phụ thần bí truyền thụ cho hắn xong chiêu kiếm này thì cũng không còn thấy xuất hiện trong những giấc mơ của hắn nữa.

Hàn Vân nhờ đó cũng được ngủ ngon lành một giấc cho đến sáng.

O0o

Chiêu Diệt Thiên Tuyệt Địa vốn không thể gọi là một chiêu kiếm được, Hàn Vân còn nhớ lúc đó thần bí sư phụ chỉ để kiếm cắm xuống trước mặt, rồi ngồi xuống nhắm mắt và nói với Hàn Vân.

-Chiêu kiếm này phải dùng tâm mà thi triển , căn bản nó vốn không có chiêu thức. Chỉ cần ngươi tâm kiếm hợp nhất căn bản không ra chiêu nhưng vẫn có thể sát nhân giết địch. "

Nói xong thần bí sư phụ không giải thích gì thêm, mà cứ thế quay người bỏ đi. Hàn Vân nghe xong hoàn toàn không hiểu một chút gì. Không có kiến giải thì bảo hắn làm sao mà luyện đây?

Luyện bao lâu mà cũng không thành, Hàn Vân liền bỏ ngưng đứng dậy. Hắn từ trên núi đi tản bộ trở xuống . Lúc này đang là buổi đêm, khá là yên tĩnh, bầu không khí cũng hết sức trong lành. Hàn Vân trên đường quay trở về vốn muốn ghé qua Tĩnh Tâm Viện của sư mẫu, để ngắm nhìn nàng.

Ngày nào hắn không được ngắm vị sư mẫu này một khắc thì con sâu tình trong lòng hắn không sao chịu yên được.

O0o

Tĩnh Tâm viện của Lãnh Băng Tiên Tử Hà Tiên Kiều , ở cách kiếm viện không xa. Kể từ ngày chưởng môn bế quan, thì sư mẫu đã dọn về đây ở. Mọi việc trong kiếm môn lớn nhỏ giao cho các trưởng lão.

Thật ra cũng giống như chưởng môn, giai đoạn này nàng đang luyện một loại võ công trong kiếm điển . Môn võ công này đòi hỏi sự thanh tâm nên nàng mới phải tu luyện ở một nơi thanh tĩnh như vậy.

Hàn Vân mỗi lần ngắm nhìn sư mẫu đều thấy nàng ngồi tọa công trong một cầu quang mĩ lệ vô bì. Cây Lãnh tâm Kiếm của nàng lại không ngừng bay lượn quanh thân , trông vừa đẹp mắt lại ảo diệu khôn cùng.

Tuy không rõ chân diện của nàng nhưng bóng ảnh mĩ miều ấy căn bản đã không cần nhìn rõ mới tưởng tượng ra được. Hàn Vân nhìn đến xuất thần một hồi mới có thể nhấc chân lên rời khỏi tĩnh Tâm viện để trở về.

O0o

Kiếm Viện đã tắt ánh đèn, Đại môn cũng chỉ còn thu lại một chiếc đèn ***g nhỏ. Trời hôm nay khá là sáng. Trăng tròn vành vạnh trông như cái đĩa lớn, soi tỏa ánh sáng đến tận gian phòng.

Hàn Vân thư thái đẩy cửa bước vào bên trong. Hắn leo nhanh lên giường, quay ngang quay ngửa một lúc rồi bắt đầu ngủ.

O0o

Trời sáng bảnh. Từng tia sáng xuyên qua lớp giấy bên ô cửa tán phát vào bên trong phòng. Hàn Vân cảm thấy trên mặt hơi rát liền tỉnh ngủ, vươn vai đứng dậy.

Hắn quay ngang quay ngửa một hồi rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Bầu không khí buổi sớm vẫn còn thơm mùi cỏ non thoang thoảng , sương sớm lonh lanh đọng trên lá giống như những viên ngọc bích. Từng đàn bướm kéo nhau bay đến tụ tập quanh những khóm hoa vừa chớm nở, khiến cho khung cảnh thập phần thơ mộng.

O0o

Bên ngoài hoa viên, rất nhiều đồng môn cả nam cả nữ đã mang kiếm vội vã đi đến, nơi luyện võ. Lúc đi ngang qua Hàn Vân các nữ sư tỷ sư muội đều lên tiếng chào, đồng thời trao cho hắn một nụ cười rất tươi. Hàn Vân mỉm cười đáp lại.

Đám nam nhân thấy vậy không nén được tiếng cười khinh khỉnh ý bảo .

-Chỉ là tên vô dụng sao mọi người lại coi trọng hắn như vậy chứ?

Luyện võ sảnh là một khu đất trống rất rộng lớn. Bốn bên là những vách tường cao , màu sơn bàng bạc, nhưng vẫn còn nét cổ kính hào hùng, xem ra niên đại đã lâu rồi.

Ngồi trước sảnh đường là một lão nhân tuổi ngoại thất tuần, khuôn mặt tuy già nhưng vẫn cón minh mẫn, đặc biệt gò thái dương nhô cao , biểu hiện một thân nội lực đáng nể. Tay chấp một thanh kiếm màu xanh nhạt, chất thép lành lạnh xem chừng hết sức sắc bén.

Hàn Vân chăm chú quan sát người được gọi là Nhất Kiếm trưởng lão Tiếu Diện từng tề danh trong Lục đại cao thủ 20 năm trước này, trong lòng thầm chấn động. cỗ khí tức của một cao thủ chân chính quả nhiên khác người.

Nhất kiếm Tiếu Diện căn bản không biết hắn đang nhìn, chỉ chú tâm vào việc dạy cho đám đệ tử luyện Thất kiếm quyết . Sau khi truyền thụ xong khẩu quyết thì bắt đầu hướng dẫn cho đệ tử luyện. Hàn Vân tuy không vận chuyển được nội lực nhưng ngộ tính cực cao, hắn chỉ nhìn qua một lượt đã có thể thi triển theo không khác một chút nào , chỉ là chiêu kiếm xuất ra không có kình lực, kiếm chiêu cao minh đến đâu vẫn chỉ là vô dụng.

Đám đồng môn huynh đệ tỷ muội không có được sự lĩnh ngộ như hắn phải luyện cả buổi.

Giữa trưa buổi truyền thụ kiếm pháp mới xong xuôi. Hàn Vân vội vã quay về, ăn qua loa rồi lại leo lên ngọn Tuyệt Phong Lĩnh. Hắn luyện kiếm pháp kì bí của thần bí sư phụ cả buổi nhưng cảm thấy cây kiếm trên tay ngày càng trở thành chướng ngại của hắn , không thể xuất chiêu như lưu thủy hành vân được.

Hàn Vân hơi có chút chán nản. Trong lúc rảnh rỗi hắn chợt nghĩ nên chăng đặt cho bộ kiếm pháp này một cái tên không. Kiếm chiêu ảo diệu lại có phần ma quái, chỉ hội đủ có 9 chiêu chi bằng gọi nó là " Ma Cô Cửu Kiếm". Nghĩ thấy cũng rất hợp lí, liền từ đó kêu bộ kiếm pháp này là Ma Cô Cửu Kiếm.

Hàn Vân như thường lệ chờ lúc trời sắp sáng lại vội vã xuống núi. Khi đi qua Tĩnh Tâm biệt viện đột nhiên nghe thấy một tiếng đàn. Thanh âm cao vút lúc trầm lúc bổng rất có hấp lực. Bên trong tiếng đàn thanh thoát ấy, Hàn Vân cơ hồ cảm nhận được cả nỗi niềm tâm sự của người đánh đàn.

-Tình Nhân kiếp

Hàn Vân lẫm bẩm không hiểu tại sao sư mẫu hắn hôm nay lại đặc biệt có nhã hứng đánh đàn, mà lại đánh chính là bản tình nhân kiếp thập phần lâm li này. Trong lòng thắc mắc nhưng bước chân theo vô thức đã bước lại gần. Đột nhiên tiếng đàn ngưng lại, thanh âm ngưng lại đột ngột khiến cho Hàn Vân cảm thấy hụt hẫng.

Hắn mở bừng mắt liền trông thấy Sư mẫu tự lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn. Bất chấp nàng ta đang có một khuôn mặt băng lãnh nhưng vẻ đẹp tựa như tiên nữ của nàng vẫn hút lấy hồn vía của Hàn Vân. Hắn mở to đôi mắt như muốn lọt tròng ra ngoài. Tâm trí vốn đã bay đến một nơi nào đó.

Lãnh Băng Tiên tử Hà Thiên Kiều giống như một nữ thần tuyết , vừa lạnh lùng vừa kiều mị nhưng hấp lực lớn tới mức có thể thu phách nhân tâm của bất cứ trang nam tử nào. Chưa kể khuôn mặt diễm lệ vô song, mà thân hình hết sức hoàn hảo của nàng cũng đã khiến cho nhiều người phải mơ tưởng rồi.

Hơn nữa lúc này nàng lại đang đứng trước chiều gió lên bao nhiêu hương thơm u nhã từ trên người nàng nghiễm nhiên lan đến trước mặt Hàn Vân khiến hắn không thể không tiếp nhận.

Hai người đứng trước mặt nhau mà trông giống như một pho tượng đá, rất lâu sau mới thấy hai cánh môi xinh xắn của Hà Thiên Kiều hé mở, bật ra một thứ thanh âm thật lãnh đạm.

-Khuya rồi ngươi còn tới đây làm gì? Phải chăng là có ý đồ xấu?

Hàn Vân sực tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng nhìn nàng, vội phân trần.

-Sư mẫu...đồ nhi không phải ..có..ý xấu. Đồ nhi đến luyện công, chỉ là lúc đi nghe qua nghe thấy tiếng đàn của người nên mới không kìm được mà dừng lại..mong sư mẫu tha tội.

Hà Thiên Kiều đưa mắt nhìn hắn quan sát dung diện, thấy đồ nhi trước mặt này không có điểm nào như đang nói dối, liền giảm bớt đi một phần lãnh ý nói.

-Khuya rồi sao ngươi không nghỉ đi..luyện công để sáng cũng được.

Hàn Vân trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, Vị sư mẫu không chỉ không trách hắn mà trong lời nói còn có ý quan tâm đến hắn. Chỉ là ngày đêm mơ mộng đến sư mẫu nhưng khi chạm mặt, hắn lại không biết phải nói sao, nên bộ dạng thực khiến kẻ khác không thể nhịn cười.

Trên khuôn mặt băng lãnh của Hà Thiên Kiều chợt xuất hiện một tia tiếu ý nói.

-Ngươi mau về nghỉ ngơi, chuyện hôm nay ta không trách ngươi.

Hàn Vân như được xá tội, tuy quyến luyến nhưng vẫn phải rời khỏi.

-Đa tạ sư mẫu đã không trách tội. Đồ nhi xin được cáo từ.

Hắn quay bước đi rất nhanh, nhưng tim trong ***g ngực lại đập rất mạnh. Tuy không nói được nhiều nhưng có thể nhìn nàng, nghe giọng nói ngọt ngào của nàng thì cũng xem như là một thành công rồi. Hôm nay hắn chắc chắn sẽ rất khó ngủ.

Hà Thiên kiều nhìn theo bộ dạng lúc rời khỏi của tên đồ nhi không khỏi cảm thấy rất nực cười.

Bỗng nhiên cảm thấy nhờ có hắn mà tâm trạng u buồn của nàng như được vơi đi quá nửa, thực sự khiến nàng hết sức kinh ngạc.

Hà Thiên Kiều thu lại ý nghĩ liền quay gót trở lại biệt phòng.


O0o

Trăng đã lên cao, vành trăng tròn trịa trải đều ánh sáng xuyên suốt bên dưới bỗng nhiên lại như hội tụ kéo về một hướng. Trong ngôi cổ động nhiều ngày u ám được ánh trăng chiếu đến. Toàn bộ không gian bừng sáng lạ.

Ngồi ngay giữa cổ động không rộng lắm này là một nam nhân trung niên . Chỉ thấy y thân ảnh mờ ảo như biến mất trong một khối cầu sáng khổng lồ, thỉnh thoảng mới lộ ra nhân dạng. Từ người y không ngừng tỏa ra những tia sắc lưu bay đến lư hương phía đối diện ,làm cho lư hương hơi có cảm giác dịch chuyển.

Thời gian trôi qua thấm thoát đã gần sáng bảnh. Cùng với dòng trôi của thời gian, thì lư hương đồng cũng bắt đầu phát sinh sự biến. Từ dưới khoảng không gian đen kịt trong lư hương, một khối sáng màu đen bắt đầu nhô lên, nhưng chỉ giống như một cái que hương có bề rộng lớn hơn, lên đến ba tấc thì không lên được nữa.

Song chỉ vậy thôi đã khiến cho nam nhân đang ngồi trong khối cầu kinh hỉ, khe khẽ thốt lên.

-Minh Nguyệt kiếm..Minh Nguyệt kiếm...

Thanh âm nhỏ dần như biến mất trong không khí, ánh sáng cũng phút chốc tiêu thất, toàn cổ động lại đen ngòm một màu.

O0o

Hàn Vân ngồi trong phòng nghĩ mãi đến buổi gặp gỡ hôm nay với sư mẫu thì không ngủ được. Hắn cứ nhắm mắt xuống là trong đầu lại hiện ra khuôn mặt mỹ miều của sư mẫu.

Quả nhiên vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành ấy đã ám ảnh hắn quá nhiều. Hàn Vân trong lòng có hơi chút lo lắng. Nếu cứ thế này hắn chắc sẽ chết vì tương tư mất. Trong khi hắn vẫn còn có bao nhiều trách nhiệm, chỉ là những cái mơ hồ hắn cảm nhận được. Nhưng lúc đến kiếm môn này, khẳng định những gì trước kia hắn không thể nhớ là cả một quá khứ đau buồn.

Trời cuối cùng cũng đã sáng, lại một chu trình quen thuộc nữa trôi qua. Nhưng Hàn Vân cảm nhận hôm nay hình như sẽ có gì đó xảy ra với hắn . Là gì thì tạm thời hắn không thể biết.

Hàn Vân nhiều ngày luyện kiếm trên Tuyệt Phong Lĩnh cuối cùng cũng hiểu ra một điều, hắn dù có cố gắng thế nào thì thứ kiếm pháp thiên hạ vô song của hắn cũng không thể nào hữu dụng được. Nếu không có nội công thì kiếm pháp đó của hắn đích xác là vô địch thiên hạ. Nhưng khi giao đấu giữa song phương , ai dám chắc đối phương có thể sẽ không thi triển nội công với hắn chứ?

Hàn Vân vì hiểu ra điều này đã tỏ ra cực kì chán chường. Hắn đang định rời núi hốt nhiên trông thấy sư mẫu đang lặng lẽ đứng trên núi nhìn hắn.

-Kiếm pháp người vừa luyện là ai đã dạy ngươi?

Hàn Vân thực sự bối rối. Sư mẫu đã xuất hiện từ lâu mà hắn không nhận ra, Hàn Vân cảm thấy nóng mặt, ngượng ngùng nói.

-Là đồ nhi tự ngộ ra?

Lãnh băng tiên tử hơi nhíu mày nhìn hắn, đoạn nói.

-Ngươi diễn lại cho ta coi được không?

Hàn Vân gật đầu đáp.

-Vâng!

Tay hắn thủ kiếm, bắt đầu diễn luyện qua tám chiêu kiếm rất nhanh, chiêu nào cũng nhanh như thiểm điện, tiềm lực một uy sát thương cực cao. Nếu có nội lực ắt đã phát thành kiếm khí.

Hà Thiên Kiều nhìn như không chớp mắt bỗng nhiên bay người đến nói lớn một tiếng.

-Cẩn thận.

Dứt lời, Lệ Tâm kiếm của nàng đẫ chớp nhoáng điểm đến thân ảnh của Hàn Vân. Hàn Vân không hiểu sao sư mẫu lại đột nhiên tấn công hắn, nhanh chóng vận dụng thân pháp thất truyền của Cái Bang là Thiên Mã phi hành lẩn tránh, đồng thời mũi kiếm đẩy lên một chiêu trong ma cô cửu kiếm gạt kiếm của nàng .

Hà Thiên kiều gật đầu khen ngợi phản ứng vi diệu của đồ nhi này, kiếm trong tay liên tiếp xuất ra liền hoàn kiếm chiêu kết thành một khối cầu kiếm tuyệt đẹp, bao vây lấy hắn.

Thiên Mã hành không bất quá là thân pháp dùng để chạy chốn chứ trong trường hợp bị kiếm chiêu lăng lệ của nàng liền tiếp phong bế thì căn bản đã không còn diệu dụng

Hàn Vân mồ hôi toát ra như tắm, đã ướt đẫm tấm trường bào màu xanh. Kiếm chiêu của sư mẫu tuy không có kình lực nhưng hắn vẫn liên tiếp bị bức vào thế hạ phong, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút hơi khó chịu.

Hắn hơi xoay người biến chiêu đang từ Ma cô cửu kiếm hóa thành bảy đóa kiếm mang chụp lấy Lãnh Tâm kiếm. Lãnh Thiên kiều trên khuôn mặt mỹ lệ hiện rõ một tia kinh ngạc, không ngờ thất kiếm quyết dưới kiếm của tên đồ nhi này lại có thể tinh diệu được như vậy sao? Bất quá vì hắn không có nội lực bằng không liệu nàng có thể hóa giải dễ dàng.

Trong khi nghĩ thì Lệ Tâm kiếm đã tự rời khỏi tay nàng vạch thành một đường cong tuyệt đẹp bay đến chấn bay kiếm trên tay của Hàn Vân.

-Ngự kiếm !

Hàn Vân rúng động thầm thốt lên hai tiếng như vậy, cảm thấy da thịt trên mặt hơi co giật.

Lãnh Thiên kiều thu kiếm nhìn hắn vẫn còn mang bộ dạng ngây dại liền cười nhẹ nói.

-Kiếm pháp của ngươi rất khá, bất quá chỉ không vận dụng được nội lực. Chờ chưởng môn xuất quan ta sẽ hỏi xem có thể giúp gì được cho ngươi không.

Nàng đang định di dời gót ngọc bước đi bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì lại quay lại nói.

-À..khinh pháp cuả ngươi không hợp với việc luyện kiếm...tối mai ngươi tới đây ta sẽ truyền thụ cho ngươi Phiêu Phù Thuật.

Nói xong liền đi thẳng một mạch đến biệt viện.

Hàn Vân đứng nhìn theo đến phát ngốc. TRên khuôn mặt có thể trông thấy một nét rạng rỡ không tên, tự nói.

-Sư mẫu chịu dạy ta võ công . Quá tốt, từ mai ta sẽ có thể được nhìn thấy nàng rồi.

Hàn Vân càng nghĩ càng cảm thấy rất cao hứng đồng thời cũng mong cho thời gian chóng qua...ngày mai...

O0o

Phiêu Phù Thuật quả nhiên là một thứ khinh pháp quán tuyệt, không chỉ có thể giúp cho con người ta biến mất trong giây lát, mà còn có thể một hơi bay xa mấy mươi trượng. Hàn Vân từ khi luyện khinh pháp này kết hợp với kiếm pháp cuả hắn đã tỏ rõ uy lực hơn hẳn.

Ma cô cửu kiếm trọng về tốc độ, từ khi được Phiêu Phù Thuật tương ứng khiến cho kiếm chiêu đã xuất càng thêm biến ảo hơn, thậm chí kiếm chiêu còn có cảm giác như biến mất không chút tung tích.

Trước đây, Hàn Vân bất quá chỉ có thể đỡ được không quá mười chiêu của sư mẫu, nhưng qua ba ngày, hắn có thể cùng nàng cầm cự tới gần trăm chiêu mới phải buông kiếm. Sự tiến bộ kinh người của hắn khiến cho sư mẫu như nàng cũng thấy vui vui.

Phải chăng đã lâu không có người cùng nàng tâm sự nên từ khi có hắn nàng mới đặc biệt vui vẻ như lúc này.

Càng gần gũi nhau thì Hàn Vân đối với nàng tình cảm càng lúc càng mãnh liệt. Hắn cảm thấy vị sư mẫu có bề ngoài lạnh lùng này lại rất mực hòa ái, lại như có vẻ gì đó cô độc. Hắn vừa yêu lại vừa có cảm giác thương tiếc cho nàng.

O0o

Thời gian chầm chậm trôi qua, đã là ngày thứ 10.

Hàn Vân như mọi lần lại chăm chỉ luyện kiếm, Hà Thiên Kiếu ngồi bên hiên cửa , chăm chú quan sát hắn thi thoảng lại lên tiếng chỉ bảo. Hai người luyện đến mức trăng đã sắp lặn, và mặt trời đang từ từ nhô lên mà không biết.

một hồi lâu Hàn Vân mới nhận ra là hắn phải quay về. Vội lên tiếng cáo biệt, nhưng Hà Thiên Kiều bỗng nhiên lại nhìn hắn dịu dàng nói.

-Dù sao cũng trễ rồi. Ta có làm chút bánh, ngươi ăn xong rồi hãy về!

Hàn Vân ngoan ngoãn ở lại thưởng thức món bánh tuyệt diệu của nàng. Chỉ cần là cái gì nàng làm cho hắn, Hàn Vân đều cảm thấy ngon miệng. Ăn xong, hắn len lén ngó nàng. Chợt nhận ra sư mẫu cũng đang nhìn hắn. Bốn mắt cùng lúc giao hội tại không trung, bao nhiêu ý vị lạ lùng xuất hiện trong đầu hai người.

Hàn Vân tiếc nuối thu lại ánh mắt, thu luôn cả khuôn mặt diễm lệ của sư mẫu, chầm chậm nói.

-Đồ nhi phải trở về rồi.

Hắn nói xong liền vội vã xuống núi, nhưng trong đầu lại không quên được bóng ảnh của nàng.

Mưa xuân lất phất bay, từng hạt nước óng ánh như những viên ngọc lưu li rơi xuống kẽ lá. Bên dưới thảm cỏ xanh mượt là vô số những hạt sương đang tụ lại.

Trời vẫn còn tối , Hàn Vân chính là lúc này đang ở trong biệt phòng của mình tại kiếm môn. Mấy đêm nay hắn tuy đã tới Tuyệt Phong Lĩnh nhưng không có gặp được sư mẫu của hắn. Dường như nàng lại đang bước vào giai đoạn trọng yếu trong việc tu luyện võ công của mình, không có nhiều thời gian để ra ngoài, càng không có thời gian để chỉ bảo cho hắn.

Song khoảng thời gian 1 tháng được gần gũi nàng khiến cho Hàn Vân phần nào thỏa mãn, nàng dù thế nào vẫn là sư mẫu của hắn, càng ít tiếp xúc với hắn sẽ càng tốt cho nàng. Có điều cả nàng và hắn đã vô tình bị một sợi dây tình gắn kết vào nhau, liệu có đủ sức dứt ra được không?

O0o

Ngồi trong thư phòng một mình, Hàn Vân đành phải đem những kiến giải mà vị sư phụ thần bí lúc trước truyền thụ cho hắn , Võ công của thập đại phái tuy xưa nay hắn không coi vào đâu nhưng khi nghiên cứu đến võ công của họ cũng thấy có nhiều điểm tinh diệu. Đặc biệt là tuyệt kĩ của thiếu lâm.

Những môn tuyệt kĩ này đều tiềm ẩn một uy lực không thể nói trước, cũng không chắc có thể nắm bắt được,.

Hàn Vân ngoại trừ việc không thể luyện nội công được ra còn kì dư mọi thứ đều xuất chúng có thể coi là rồng trong loài người, những tâm pháp của thiếu lâm tuy kì ảo , sâu xa nhưng vẫn không thể làm khó được Hàn Vân . Ngay cả đến Dịch Cân Kinh thượng thừa cũng bị hắn ngộ ra được vài phần.

O0o

Trời sáng cũng là lúc Hàn Vân ngừng lại việc chiêm nghiệm , Hắn đi đến luyện võ trường, cùng huynh đệ đồng môn tiếp tục thụ học về Thất kiếm quyết. Do đã nắm bắt được hết lên gần như việc luyện kiếm quyết này đối với hắn chẳng có gì là khó khăn.

Khi lúc hoàng hôn dần buông xuống, Hàn Vân như thường lệ lại leo lên Tuyệt Phong Lĩnh. Cũng không biết lần này có gặp được sư mẫu không. Chỉ là không lên hắn lại thấy lòng không thoải mái.

Khi ngang qua Tĩnh Tâm biệt viện, hắn đột nhiên trông thấy sư mẫu. Nàng lúc này toàn thân như đang ngự tại không trung, thân ngọc phát ra hòa quang trong suốt, xung quanh nàng, ánh sáng của minh nguyệt như đang dần dần bị hút lại vào trong nội thể .

Hàn Vân đứng nhìn dáng vẻ mỹ lệ đó của nàng, vừa vui vừa kinh ngạc. Những gì trước mắt hắn cho thấy sư mẫu đang đột phá cảnh giới mới, tuy không phải là hắn nhưng hắn thấy rõ trong lòng hắn vui mừng như thế nào, Thật ra sư mẫu vui thì hắn còn vui gấp mấy trăm lần.

Đứng nhìn sư mẫu, Hàn Vân không dám thở mạnh vì sợ làm kinh động, cũng không thể nhấc chân đi được, thành ra hắn chỉ đứng như trời trồng. Thời gian trôi đi nhanh chậm ra sao, hắn không biết.

Đột nhiên trông thấy sư mẫu từ trong quang cầu kêu lên một tiếng. Thần ngọc run run, tầng lớp quang mang biến mất, thân thể nàng như cánh diều đứt dây rơi xuống.

Hàn Vân kinh hãi không dám nghĩ gì nhanh chóng thi triển phiêu phù thuật bay ra đón lấy nàng. Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên mưa rào rào đổ xuống, ào ào mãnh liệt.

Hàn Vân dù đã kịp ôm nàng bay vào trong Tĩnh Tâm biệt viện nhưng vẫn không tránh được nước mưa bám vào y phục hai người.

Đưa mắt nhìn xuống chỉ thấy sư mẫu lúc này mi mục nhắm nghiền, mặt tái xanh, thân ngọc không ngớt run rẩy, thần sắc rất không tốt.

Hàn Vân trong lòng cảm thấy hơi đau nhói, hiển nhiên hiểu rằng sư mẫu hắn rốt cuộc cũng không thể đột phá được cảnh giới của nàng.

Đi đến biệt phòng, Hàn Vân định đặt nàng nằm trở xuống chợt phát giác ra y phục nàng đều đã ướt hết, chiếc áo màu trắng thấm nước đã bó sát vào da thịt làm hiện lên những đường cong gợi cảm lờ mờ trong mắt Hàn Vân càng có một mê lực không thể tả.

Hàn Vân ôm trong tay tấm thân mềm mại của sư mẫu lúc mới bước vào đã phát hiện ra tim mình đập rất nhanh , nhưng vẫn còn có thể trấn tĩnh, tự dằn lòng mình.

-Nàng là sư mẫu của ngươi..hơn nữa nàng lại đang bị thương,,,ngươi tuyệt đối không thể...

Dù đã nói vậy nhưng tâm trạng của vẫn nôn nao khó tả. Khó Khăn lắm mới trấn áp được. Thình lình, Sư mẫu trong tay hắn khẽ rên lên một tiếng khe khẽ, thanh âm yêu kiều làm Hàn Vân đờ đẫn.

Thân ngọc giờ đây trong vòng tay hắn càng run mạnh hơn , thần sắc càng lúc càng tái.

Hàn Vân còn do dự không biết có lên thay y phục cho nàng không đến lúc này thì không kìm được nữa, hắn vội đặt nàng nằm trên giường, nhẹ nhàng tháo bỏ y phục. Lần lượt từng lớp áo được bỏ ra, cho đến khi lộ ra làn da trắng sáng như bạch ngọc cùng với đôi tuyết lê căng tròn đầy sức mê hoặc.

Nhìn thấy bàu vật này trong lòng Hàn Vân trào nên một thứ cảm xúc mãnh liệt, đôi mắt đỏ ngầu muốn được yêu ngay nàng đến nơi. Chỉ là một chút lí trí nào đó trong lòng hắn vẫn không ngừng phản kháng.

Song khi hắn đụng chạm nhẹ vào người nàng một cách vô tình, chợt nhận ra mạch đập của nàng càng lúc càng yếu, kinh mạch rối loạn, công lực đang không ngừng thất tán. Hàn Vân lo sợ nếu cứ thế này nàng sẽ chỉ có cái chết, tuy nghĩ ra một cách có thể khả dĩ lúc này nhưng hắn có thể thực hiện theo cách đó được không?

Hàn Vân đờ đẫn đứng nhìn vẻ yêu kiều của nàng, trong đầu tâm lí đấu tranh rất kịch liệt.

-Chỉ có cách song tu mượn dương khí của ta để chấn áp cỗ âm khí của nàng mới có thể giữ lại tính mệnh cho nàng. Nhưng nếu làm vậy ta biết đối mặt sao với nàng đây?

Được một hồi, Hàn Vân đã hạ quyết tâm.

-Không được..ta không thể nhìn nàng chết được...bất kể sau này nàng hận ta, hay muốn giết ta , ta cũng nhất định phải cứu nàng...

Hàn Vân nói rồi bèn thời dài một tiếng .

O0o

Bên ngoài mưa vẫn rơi nhưng bên trong ngôi biệt viện này có thứ rơi xuống còn khiến cho lòng nguời tê tái hơn, đó là nước mắt . Từng giọt nước mắt như ngọc lệ rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Băng tiên tử Hà Thiên kiều , thấm vào ngực của Hàn Vân tựa như ngàn mũi dao đang nhẹ cứa vào trái tim hắn, hắn cơ hồ có thể nghe thấy rõ tiếng nàng đang chất vẫn mình trong lòng.

-Sao ngươi..lại làm vậy....ta hận ngươi...suốt đời cũng sẽ..hận ngươi...

Tuy một người đang bị tâm tưởng dày vò, người còn lại đang thút thít khóc, nhưng hai thân hình vẫn ép sát vào nhau, giữa họ còn khoảng cách gì nữa. Đến thân thể cũng đã trao cho nhau rồi còn gì là khoảng cách.

Chỉ là dù đã trao thân cho nhau nhưng mỗi nguời lại đang phải chịu đựng một sự dày vò. Hàn Vân thì không bằng cách nào có thể đối mặt với lương tâm. Hà Thiên Kiều lại đang cực kì mâu thuẫn.

Tuy thất thân trong tay hắn nhưng nàng không có giận, chỉ là không sao chấp nhận được sự thật này. Hắn dù thế nào cũng là đồ nhi của nàng, và nàng là sư mẫu của hắn. hơn nữa nàng đã lại có phu quân, nàng và hắn liệu có thể làm ra chuyện này được chăng.

Tấm thân trong trắng mà nàng đã gìn giữ suốt 10 năm nhưng lúc này tất cả đều đã trao cho hắn.

Hắn vì là muốn cứu nàng mới làm như thế nhưng hắn liệu có biết rằng hậu quả từ việc làm của hắn sẽ lớn thế nào không? Hai nguời tuy đã có tình cảm nhưng căn bản thứ tình cảm ấy chỉ là cảm xúc nhất thời, ngàn vạn lần cũng không thể tồn tại. Vì thế sự việc lần này sẽ chỉ càng làm cho hai người đau lòng thêm, sẽ càng khó đối mặt thêm.

-Ai! Phải chăng ông trời đang thật sự muốn trêu ngươi nàng.

Hà Thiên Kiều sau cơn vân vũ cơ thể đã rất yếu nhược, nàng chỉ có thể tỉnh lại trong giây lát rồi lại thiếp đi, mọi suy nghĩ rốt cuộc cũng tan biến mất. Khuôn mặt mỹ lệ khi đã không còn đấu tranh nữa liền hiện ra một nụ cười.

-" Đã là mộng đẹp vậy sao không cố gắng mơ thêm lâu hơn nữa để khi tỉnh lại mộng đẹp dẫu có tan biến cũng không còn gì phải hối hận. Bên cạnh hắn ta thực sự thấy mình như được che chở...cái cảm giác ấy thật ấm áp ...

Nàng nói rồi liền giống như trẻ thơ yêu kiều ngủ say trong vòng tay hắn. Hàn Vân không nói gì chỉ nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của nàng , Hắn cảm thấy yêu thương nàng vô hạn, nhưng hắn không khỏi lo lắng liệu sau khi trời sáng lên hắn và nàng còn có thể trong tay như lúc này nữa không?

Hàn Vân chợt thở dài.

-Chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính, bây giờ ta nhất định phải trân trọng nàng.

Thốt xong hắn hơi cúi xuống hôn vào đôi môi mềm gợi cảm của sư mẫu....Trong biệt phòng phú chốc tĩnh lặng, cơ hồ chỉ còn lại tiếng đập khe khẽ của hai con tim đang hướng vào nhau.

Cơ mưa sau cùng cũng tạnh hẳn

Nam nhân trong bí động đang ngồi tĩnh lặng trước lư hương bỗng nhiên hai mắt sáng rực, thần quang toát ra lấp lánh như chiếu sáng cả cổ động. Toàn không gian càng sáng hơn khi thanh kiếm từ lư hương chồi cái chuôi lên.

Nam nhân lúc này không kìm được nữa liền đứng dậy. Y tự đoạn mất một ngón tay để cho máu bắn ra như suối rưới lên thanh kiếm đã chồi lên quá nửa.

Lập tức thấy ánh kiếm ba động, toàn bí động rung chuyển dữ dội, không lâu thì thanh kiếm phá lư hương bay lên, rơi ngay trước mặt nam nhân.

Nam nhân vui mừng đưa tay đón lấy.

-Ào!

Một quầng sáng chói lòa từ thân kiếm truyền ra, cứ ngỡ nó sẽ thất tán ngay sau đó không ngờ quầng sáng này sau khi lao ra chạm phải tầng trên cổ động liền phát chấn ra xung kích, Cường đại lực lượng ở trong quầng sáng chấn thẳng vào lớp thạch nham.

-Ầm!

Toàn bộ thạch nham bị khoan thủng , Quầng sáng sau khi phá ra bên ngoài thì không thấy đâu nữa. Nhưng thanh kiếm trong tay nam nhân bỗng đằng không bay lên. Nam nhân như đã biết trước, tay vẫn nắm chặt lấy chuôi kiếm, cả người và kiếm chui theo lỗ hổng trên thạch nham để ra ngoài.


O0o


Hà Thiên Kiều khi tỉnh dậy chỉ thấy một mình bản thân đang nằm trên tràng kỉ, còn Hàn Vân không biết hắn đã rời đi từ lúc nào rồi. Cái đau ê ẩm từ nơi hạ thân truyền lại vẫn khiến cho nàng run lên khe khẽ.

Một hồi lâu sau, nàng mới vận lại y phục. Nhìn lại giọt máu hồng vương trên xiêm áo giống như một tán hoa khoe sắc lại khiến nàng nhớ lại cảnh cùng hắn ân ái mặn nồng đêm qua, bất giác khóe mắt nàng lại rịn ra đôi dòng ngọc lệ. Thân hình run run như đang đứng trước một cơn sóng lớn, cuồng bạo vô tình chỉ có mình nàng gánh chịu, thực sự quá khắc nghiệt.

Chỉ là mọi thứ đã xảy ra đối với nàng, với hắn bất quá chỉ giống như một giấc mơ mà thôi, đã nói khi tỉnh lại thì sẽ quên hết nhưng..nhưng..có những thứ dù muốn quên hết cũng không được. Nếu cái gì cũng có thể quên được thì đó đã không còn là tình cảm nữa rồi. con nguời khác với tất cả các sinh vật khác chính bởi con người có tình cảm.

Xem ra chỉ có cách không ngừng phấn đấu, không ngừng vươn lên mới mong có thể cải biến được vận mệnh của mình.

O0o

Kiếm Môn trải qua một đêm mưa bão đã trở lại giống như trước, bình thường giản dị như không hề có cái không khí hối hả xâm chiếm. Dù cho phần lớn mọi nơi trong kiếm môn đã bị đám môn đồ đánh động nhưng vẫn không làm mất đi vẻ tĩnh lặng .

Đại Môn mở toang từ lúc canh năm, như đang hân hoan chào đón ánh mặt trời, chào đón vầng dương quang dìu nhẹ của ngày mới. Chào đón như cả niềm vui dải khắp từng ngõ ngách trong kiếm môn.

Hôm nay, Chưởng môn kiếm môn, Hoàng Nam, Một cao thủ trong thiên tiên bảng, sau một tháng trời bế quan đã chính thức rời khỏi nơi ẩn cư của mình .

Kể từ sau lần bế quan trước đó tu luyện Thiên Tiên Kiếm khí , Kiếm môn chưởng môn định sẽ trước ngày diễn ra cuộc luận võ 10 năm một lần giữa ba phe kiếm môn , khí môn và đao môn để tranh chức chủ tọa của dãy Thần Phong này, mà xuất quan, nhưng không ngờ mọi thứ lại diễn ra thuận lợi nhanh hơn y tưởng. chỉ sau một tháng trời y đã đột phá được Thất trùng cực hạn Thất Kiếm Quyết, luyện ra một thanh Minh Nguyệt Kiếm Cái thế vô song, thực lực so với trước lúc xuất quan hơn hẳn không biết bao nhiêu lần.

Tuy rằng đã nắm chắc sẽ giành được chức thủ tọa lần này nhưng với thực lực ngày càng bá đạo của cả khí môn và Đao môn thời gian gần đây vẫn khiến y có 3 phần cảnh giác.

Thần Phong Lĩnh đã trải qua nghìn năm lịch sử tồn tại có dư nhưng cứ cách 10 năm một lần là lại phải chứng kiến cảnh đồng môn tương tàn, nguyên ủy vì trên ngọn núi này có ẩn chứa một bí mật cực lớn được cất dấu trong Thần Minh Điển.

Theo như di ngôn của các bậc su tôn đời trước để lại cho chưởng môn kiếm môn, đao môn, khí môn rằng , ba môn phái này vốn có chung nguồn gốc từ Minh Điển trên Thần Phong Lĩnh. không hiểu vì chuyện gì đó mà phân khai tự lập môn phái riêng. song vẫn không ngừng gây chiến với nhau tranh nhau Minh Điển. Nghe nói đó là nơi Thiên Địa giao hòa , ẩn chứa vô số võ công trong thiên hạ, lại nói tham ngộ trong đó 1 tháng bằng người khác tu luyện bên ngoài 100 năm, càng khiến cho lòng ham muốn của con người đạt đến mức không thể kìm nén.

Chưa biết có thể vượt qua được Hồ kiếm trì , nơi bày một Tuyệt thế kiếm trận để ngăn chặn Phàm nhân xâm phạm hay không nhưng chỉ biết bao đời chưởng môn kiếm môn, Đao môn, khí môn vẫn không ngừng tranh giành quyền tự chủ đối với Minh Điển.

Kiếm môn do thực lực lần nào cũng vượt trội hơn so với hai phái còn lại nên mạc nhiên xem minh điển vốn dĩ là của mình rồi có điều biết bao nhiêu trưởng bối của kiếm môn cất công lên Minh Điển có mấy ai thực sự được vào trong đó tham ngộ. Nói không xa như kiếm thánh lão nhân gia, sư phụ của Hoàng Nam mười năm trước sau khi thắng lợi ở minh Điển đã lên đó tham tu tới giờ vẫn chưa thấy xuống núi.

Sử sách ghi nhận đó là vị trưởng bối thứ 100 của kiếm môn thất tung trên đó rồi. nguy hiểm vẫn biết là vậy nhưng sao ngăn được ham muốn của con người, cho dù đó là lửa thì họ vẫn giống như con thiêu thân lao vào, cũng chưa chắc đã có lời oán thán.

O00

Ngày Hoàng chưởng môn xuất động, xuống núi đã thấy khắp đại môn một hàng dài những thanh niên nam nữ chấp kiếm đứng xếp hàng nghiêm chỉnh. Dẫn đầu hai hàng người này là một đoàn 7 tám người khác. Người nào cũng mặt mày phương phi , râu tóc bạc trắng như cước, thần thái uy vũ như thiên thần. Đám nam thanh nữ tú mày hoa nở rộ không kém gì tiên đồng ngọc nữ.

Đứng trên đoàn người này là một thân ảnh bạch y thánh khiết, tà váy trắng phất phơ trong gió, suối tóc mây dài mượt buông thả tự nhiên, một vài sợi tóc bám lấy bờ vai thanh mảnh che đi chiếc cổ trắng ngần của nàng. Nữ nhân này trông như tiên nữ giáng phàm đứng đầu gió càng gợi lên vẻ thoát tục.

Không chỉ đám nam thanh mà những người định lực cao như các bậc trưỡng lão nhìn tới, trong lòng cũng xốn xang. Không dám nhìn lâu.

Bầu không khí trong đại môn tràn ngập thần thánh khí tức.

Dương quang nhẹ nhàng điểm xuyến những hạt nắng dính lên chiếc áo trắng của nữ nhân, từng làn gió như mơn man ve vuốt khuôn mặt trắng ngần của nàng. Đôi hàng my cong cong của mỹ nhân nhướng lên cao vút. Bờ trán thanh mảnh đã tích một vừi hạt nước thanh khiết. Nữ nhân đứng trong cái bầu không khí thần thánh ấy đẹp đến mê người.

Đột nhiên chỉ thấy mỹ nhân nhướng mày, đôi mắt trong như nước biếc nhìn lên thinh không sáng lấp lánh. Dường như cùng lúc chúng nhân bên dưới đưa mắt nhìn theo.

Xa xa , một đạo ảnh đang ngự kiếm thừa phong bay đến. thân hình y dưới ánh dương quang sáng lấp lánh tô điểm thêm cho vẻ tiêu sái bất phàm của y.

Bên dưới chúng nhân hàng trăm con mắt ngưỡng mộ nhìn lên, có ngươig không dằn được thốt.

-Chưởng môn...đó đích thị là chưởng môn..

Có người khác lại nói.

-Không ngờ chưởng môn có thể ngự kiếm...chao ôi!

Bất chấp những tiếng la ó reo mừng của chúng đệ tử trẻ tuổi, nữ nhân mỹ lệ đó vẫn chăm chú nhìn thêm bầu trời, trên vẻ mặt hoàn toàn không có biểu tình gì, cũng không biết nàng ta có hoan hỷ không nữa.

Hàn Vân đứng lẫn trong đám môn đồ chỉ đưa mắt lên nhìn nam nhân đang ngự kiếm một cái rồi chuyển mắt nhìn vào bóng lưng mềm mại uyển chuyển của nữ nhân. Từ đó dán chặt luôn vào thân hình nàng. Trong lòng ngọt bùi, đau đớn trào dâng khó tả. (hết)

0 nhận xét: