Lễ tình nhân năm 2003. Sau khi tan ca, tôi mua cho mình một bông hồng ở cửa tiệm bên đường. Bông hồng đó mang một cái tên rất đặc biệt – “yêu cơ màu xanh”. Chủ tiệm còn trẻ, nhìn tôi bằng một ánh mắt rất kỳ lạ. Tôi cười, kêu anh ta bọc hoa giúp rồi một mình cầm bông hoa đắt gấp ba với giá thường ngày băng qua con đường ồn ào huyên náo. Khi lướt qua từng đôi nam nữ đang âu yếm bên nhau, lòng tôi lại trào lên một cảm xúc khó tả, như kiểu chiếc lá dập dềnh trên mặt nước.
Cuối cùng không chịu nổi, tôi đành móc điện thoại, nhắn tin cho Phương Phương, kể rằng tôi đã tự mua cho mình một bông hồng. Chắc rằng giờ này anh ấy đang ở bên cạnh vợ, nỗ lực đóng vai một anh chồng tốt, dịu dàng, biết chăm sóc. Nhưng tôi vẫn nhắn tin.
Chừng mười phút sau, Phương Phương nhắn lại, sau cái hình một gương mặt cười là một cách gọi phải được coi là thân mật: đồ tự yêu mình. Tôi không thể tưởng tượng nổi Phương Phương tìm ra được lý do gì để thoát khỏi vợ, trả lời tin nhắn cho tôi. Tôi thấy thoã mãn được phần nào, rảo bước về nhà.
Chắc chắn rằng chồng tôi – Lý Dân- đã chuẩn bị sẵn cơm nước tươm tất ngồi đợi tôi, giống như mọi ngày. Không phải anh ấy không biết hôm nay là ngày tình nhân, một ngày lễ thuộc về tất cả các đôi nam nữ đang yêu. Nhưng đối với anh ấy, ngày lễ tình nhân cũng chẳng khác gì ngày thường. Cho nên tôi biết chắc mình sẽ không nhận được hoa hồng, kể cả từ đức ông chồng danh chính ngôn thuận lẫn từ người tình có quan hệ nồng nàn. Đột nhiên tôi hơi ân hận, lẽ ra nên mua một cành hồng trắng.
Chồng tôi như một cốc nước ấm, không nóng cũng chẳng lạnh, giống hệt như tình cảm của chúng tôi vậy. Quen nhau được mười năm, nhận được một hai lần những món quà bất ngờ của anh ấy chẳng khác nào gặp sao chổi Halley. Lúc vừa lấy nhau, tôi còn luôn đố anh ấy những câu mà phụ nữ rất coi trọng như “sinh nhật vợ vào ngày nào?”, “kỷ niệm ngày cưới là ngày bao nhiêu?”… Khó khăn lắm, anh ấy mới trả lời đúng được một lần, khiến tôi vui sướng suốt mấy ngày. Nhưng những lúc như vậy quả thực hiếm quá. Con người vốn tốt nghiệp khoa tin học tại một trường danh tiếng ở Bắc Kinh như anh ấy có thể nhớ hết một loạt các con số dài dằng dặc không có trình tự quy luật gì, nhưng vĩnh viễn không muốn nhớ những ngày kỷ niệm. Tôi biết anh ấy cố tình không muốn nhớ hoặc cố ý không trả lời đúng. Với quan niệm truyền thống bảo thủ tới khô cứng, anh ấy áp dụng chính sách “cuộc sống thật bình dị” và hy vọng bằng cách đó sẽ nhào nặn tôi thành một người phụ nữ hoàn hảo trong con mắt anh ấy, giống hệt như mẹ anh ấy vậy.
Sau nhiều năm được bồi dưỡng và huấn luyện, sau không ít lần thất vọng và phẫn nộ, tôi tiếp thu chính sách đó rất nhanh. Vì thế ngày 14 tháng 2 này, tôi biết rõ không thể có chuyện được tặng một bông hồng đỏ.
Tôi luôn giải thích khái niệm “người tình” là một đôi nam nữ có sự hấp dẫn giới tính, hoà quyện vào nhau, ít nhiều cũng có tình cảm với nhau, luôn duy trì mối quan hệ tình dục nhất định. Vì thế, tôi xác định rõ hiện nay mình đang có một người tình, thậm chí khi giải thích với mọi người khác về anh ta cũng vậy. Tôi cũng không hy vọng anh ấy sẽ thừa nhận.
Quan hệ giữa tôi và Phương Phương chẳng khác nào thứ phim trong phòng in tráng tối om, không thể nhìn thấy một chút ánh sáng. Nhưng khi phim được rửa ra lai cho thấy vô số những tấm hình to nhỏ tuỳ ý. Và tấm phim của chúng tôi không bao giờ bị cháy. Nguyên nhân rất đơn giản: anh ấy không thể bỏ vợ, vì thế chúng tôi phải rất thận trọng bảo vệ mối quan hệ này. Quan trọng hơn là khi ở bên nhau, chúng tôi đều rất sung sướng, không ai muốn bỏ ai. Hoa rụng rồi hoa tàn, cuộc sống của tôi cũng như những bông hoa dại không tên mọc dưới chân tường.
Tôi không biết phải miêu tả quan hệ giữa tôi và Phương Phương ra sao, hay là trước tiên để tôi tự kể về mình vậy.
Cũng giống như phần lớn phụ nữ ba mươi tuổi khác, từ tiểu học tới trung học, đại học, tôi cứ lần lượt ra khỏi cửa trường này rồi lại đi vào cửa trường khác, cho đến khi đặt chân vào vị trí công việc, kết hôn. Tôi nhận ra rằng những giấc mơ muôn màu sắc khi còn nhỏ đều như những con chim đã mọc đủ lông cánh, vỗ một cái bay mất dạng.
Lúc nhỏ được bố mẹ chiều chuộng, lại là con một nên tôi rất hiếu động, nghịch ngợm. Là công nhân, bố mẹ tôi không hy vọng tôi xuất sắc hơn người, chỉ mong sao con có một tổ ấm hạnh phúc giống như họ. Không yên tâm để tôi sống một mình ở một thành phố lạ, họ kiên quyết bắt tôi học đại học ngay ở quê nhà. Mặc kệ tôi phản đối, họ giúp tôi ghi danh thi vào “khoa Công trình cơ khí” chứ không phải là “khoa Văn” như tôi hằng mơ ước. Nguyên do rất đơn giản, trong con mắt những người công nhân như bố mẹ tôi, những anh kỹ thuật viên trong công xưởng phải là nghề nghiệp mà tôi theo đuổi suốt đời.
Cuộc sống đại học của tôi rất tẻ nhạt. Bố mẹ đưa ra ba pháp lệnh: không được yêu đương, không được ở một mình với bạn trai, tối nào cũng phải về nhà. Tôi thực hiện hết, cho tới khi quen anh bạn Lý Dân học cùng cấp ba. Tôi không xinh đẹp, chẳng được ai theo đuổi, thế nhưng Lý Dân lại thầm yêu tôi, bất chấp tất cả để theo đuổi tôi. Đó là người đàn ông đầu tiên theo đuổi tôi trong cuộc đời. Tôi hoảng hốt né tránh. Rất nhanh chóng, bố mẹ phát hiện ra ngay. Họ nói chuyện với tôi một lần, thái độ rất nghiêm khắc, cảnh cáo nghiêm cấm không cho phép tôi có bất kỳ quan hệ gì với Lý Dân. Tôi khóc lóc giải thích nhưng họ không thèm nghe.
Nhưng sự cấm cản của gia đình chỉ làm tăng thêm tình cảm của tôi với Lý Dân. Cuối cùng một tối, bên cạnh nhà ăn, anh ấy đã ôm chầm lấy tôi, nhất định đòi hỏi nói chuyện. Tôi theo sau anh ấy đi tới khu vườn nhỏ trong trường. Mọi người đều gọi đây là “Vườn tình yêu”.
Chúng tôi một trước một sau đi vào khu vườn, cây cối yên tĩnh. Lý Dân ngó xung quanh không có ai liền ôm chầm lấy tôi. Vừa sợ vừa tức, tôi giẫy giụa. Đôi môi anh ấy bịt kín tiếng kêu của tôi, rồi không ngừng rỉ rót bên tai tôi những lời âu yếm, rằng yêu tôi, nguyện làm tất cả vì tôi, thậm chí sẵn sàng chết vì tôi. Lại còn nói để được nhìn thấy tôi, anh ấy từng đợi suốt đêm ngoài cửa nhà tôi. Thấy anh ấy chân thành, tôi rất cảm động, không chống cự nữa. Chúng tôi hôn nhau. Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi. Hôn xong, tôi lẩn thẩn thế nào mà trao luôn cái quý nhất của người con gái cho anh ấy. Hai đứa vụng về làm xong, Lý Dân quỳ xuống dưới chân tôi, thề rằng suốt đời sẽ tốt với tôi. Lúc đó người tôi hơi đau nhưng vẫn thấy sung sướng vì đã chống lại được bố mẹ. ( truyện ngắn hay)
Sau hôm đó, chắc chắn rằng bố mẹ đã chú ý tới sự thay đổi của tôi. Họ không còn quá nghiêm khắc như trước nữa. Lúc sắp tốt nghiệp, còn bắt tôi đưa Lý Dân về nhà ăn cơm, tuyên bố cho phép chúng tôi đi lại với nhau nhưng vẫn nhắc nhở trước khi kết hôn, chúng tôi không được làm bất cứ điều gì khiến bố mẹ phải mang tiếng. Lý Dân ngồi đó, vâng dạ rối rít. Rồi anh ấy tốt nghiệp, kiếm được việc làm ở công ty ngay tại quê nhà. Chúng tôi thường hẹn hò trong căn hộ độc thân của anh ấy, thăm thú những bí ẩn trên cơ thể nhau. Mỗi lần như vậy cứ như đi ăn trộm, kết thúc rất nhanh. Chúng tôi đều rất nghiêm túc, không muốn sinh con trước khi cưới. Tôi thầm nghĩ đàn ông phải như vậy.
Chẳng mấy chốc, tôi sắp tốt nghiệp, Lý Dân cầu hôn. Không chút do dự, tôi nhận lời. Tôi cứ nghĩ rằng mình tặng anh ấy cái lần đầu tiên thì suốt đời suốt kiếp phải đi theo anh ấy. Chúng tôi có một gia đình nhỏ của riêng mình, cứ thế ngày qua ngày, giống như nước róc rách trong khe núi, không bao giờ có sóng ào ạt. Tất cả đều thuận theo một mô hình cố định.
Sau khi cưới, chúng tôi giao ước trong năm năm đầu chưa sinh con. Xã hội giờ đây cạnh tranh rất ác liệt. Nếu không tranh thủ xây dựng sự nghiệp và tích lũy tiền bạc khi còn trẻ thì đợi đến lúc già, khóc không kịp. Lý Dân cùng mấy người bạn đồng học cùng mở một công ty máy tính, công việc làm ăn rất tốt. Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, nhưng anh ấy vẫn luôn nhớ mua quà cho bố mẹ tôi, khiến họ luôn nắm tay tôi khen, con đúng là có mắt nhìn người. Tôi thầm nghĩ: Nếu lúc đó tôi không kiên trì, ai biết được Lý Dân sẽ cưới ai. Tôi cũng tận dụng thời gian rỗi thi được một chứng chỉ kế toán, và đi làm kế toán ở một công ty khác.
Dần dần cuộc sống vợ chồng tôi biến thành công việc hành chính, y hệt trình tự máy tính nghiệm ngặt. Cứ cuối tuần, hai người mới được ở bên nhau. Do sống chung nhiều năm nên cảm giác đó chỉ mang tính lễ nghi, cùng cố gắng hoàn thành nghĩa vụ. Lý Dân là một người chồng tốt, rất chịu khó chăm sóc. Có lẽ anh ấy đọc được điều gì từ ánh mắt mệt mỏi của tôi.
Một tối, anh ấy mang về nhà mấy cái đĩa bọc rất kĩ. Cơm nước xong, nhất định lôi tôi ra khỏi đống bát đũa đang rửa, rồi cho đĩa vào máy tính, nói là muốn kích thích cuộc sống vợ chồng. Tôi đã đoán ra được nội dung trong đĩa, mặt đỏ bừng, trách anh ấy không bình thường, rồi lấy tay bịt mặt, không chịu xem. Anh ấy cười, gỡ tay tôi ra, nói xem xong, chửi mắng anh ấy cũng chưa muộn. Trên máy tính hiện ra hai người nước ngoài đang làm tình, đúng là thần sầu quỷ khóc, khiến mặt tôi đỏ rực, tim đập loạn xạ, nằm im trong lòng Lý Dân, không thốt ra nổi câu nào.
Hôm đó thái độ kích động của tôi khiến Lý Dân hơi hoảng. Tôi hỏi, sao từ trước chúng mình chưa xem những thứ kiểu này? Lý Dân đáp, đó là đóng phim, những người đóng nhất định đã uống thuốc kích thích trước khi làm. Tôi lại hỏi, phải chăng em thiếu sự hấp dẫn, khiến cuộc sống vợ chồng ta như cốc nước lã? Anh ấy kinh ngạc nhìn tôi, đáp, chưa từng nghĩ vậy, cuộc sống vợ chồng vốn giống như chúng tôi. Tối đó trước khi đi ngủ, anh ấy lại hỏi, chúng ta có nên sinh con không?
Tôi không muốn có con. Nghiệp vụ công ty phát triển rất tốt. Ông chủ chừng bốn mươi tuổi, vừa cao vừa gầy, rất ít nói, tên là Phương Phương. Theo một số tin tức tiết lộ của nhân viên, gia đình bên vợ rất khá, giúp đỡ lập nghiệp. Phòng tài vụ nằm bên ngoài phòng giám đốc. Cánh cửa phòng giám đốc thường đóng kín, thỉnh thoảng lắm mới mở, luôn nhìn thấy Phương Phương ngồi một mình cô độc, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở, trầm ngâm. Anh ấy nghiện thuốc lá nặng, rất hiếm khi cười. Mấy cô gái trẻ trong công ty bàn tán sau lưng: Người như ông chủ, có nhiều tiền đến mấy cũng chả để làm gì. Phương Phương rất coi trọng tôi, tin tưởng giao toàn bộ công việc tài vụ quan trọng của công ty cho tôi và một người có tên là Vương Quân làm.
Mọi người trong công ty đều biết Vương Quân là một gã đào hoa. Chưa kết hôn, mới ba mươi tuổi, ngày nào gã cũng nhận được điện thoại của các cô khác nhau. Gã như con ong mật cần cù, tìm hương trong rừng hoa. Bất cứ lúc nào trên người gã cũng phảng phất mùi thơm của nước hoa Pháp. Gã nhận trọng trách giám đốc tài chính của công ty, nghiệp vụ rất điêu luyện. Báo cáo tài chính mà đã qua tay gã chẳng khác nào áo trời không một kẽ lọt.
Các cô gái mới vào công ty đều được nhân viên cũ cảnh báo nhất định phải tránh xa Vương Quân. Song những lúc nghỉ trưa vẫn luôn thấy các cô vây quanh gã, cười cười nói nói. Ngoại trừ công việc ra, Vương Quân rất hiếm khi trò chuyện với tôi. Thỉnh thoảng lắm muốn pha trò nhưng thấy thái độ không mặn mà của tôi, gã lại không muốn tiếp tục nữa.
Lý Dân đã từng thương lượng với tôi: Hay là em nghỉ việc đi, yên tâm ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm. Gì thì chúng ta cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, phải có con chứ.
Tôi rất mâu thuẫn, có lúc nghĩ: Lẽ nào cuộc đời mình như vậy sao? Nhưng nếu không như vậy, tôi có thể làm được gì? Thời gian đó, công ty rất bận, luôn phải tăng ca, tôi nói với chồng: Để em hết bận đợt này đã rồi hẵng tính. Lý Dân an ủi: Điều kiện kinh tế gia đình ta bây giờ rất tốt, em không việc gì phải gắng sức như vậy. Tôi im lặng. Giờ đây mỗi tuần chúng tôi chỉ ở bên nhau vào cuối tuần. Tối nào anh ấy cũng về nhà lúc nửa đêm, khắp người đầy mùi rượu và thuốc lá. Về tới nhà là lăn ra ngủ như một khúc gỗ, có lúc chưa kịp cởi quần áo đã ngáy o o. Trước kia, tôi còn nhắc anh rửa mặt đánh răng nhưng thấy tâm trạng chồng không vui, lại còn mắng mỏ mình mấy câu nên dần dần tôi cũng lười không nhắc nữa. Trong những ngày nhạt nhẽo đó, tôi phát hiện thấy cơ thể mình có nhiều thay đổi, càng ngày càng khát khao cuộc sống vợ chồng. Lòng tôi luôn có những xáo động rất kỳ lạ, nhưng tôi không thể nói cho chồng biết.
Hôm đó là Chủ nhật, buổi chiều tôi dọn dẹp nhà cửa xong liền tới công ty. Lý Dân đi công tác xa. Khi tới phòng làm việc, tôi đã thấy Vương Quân ở đó. Rõ ràng là gã vừa uống rượu, hai mắt đỏ sòng sọc rất đáng sợ. Gã nằm trên sa lông, nhìn thấy tôi, lắp bắp nói mấy câu xin lỗi. Tôi gật đầu, đi thẳng tới chỗ mình, bật máy tính lên làm việc.
Trên sa lông, Vương Quân trở mình liên tục, nom rất khó chịu. Tôi rót cho gã một ly nước ấm, đưa tới. Gã đỡ lấy uống, đột nhiên hỏi: Có phải cô cũng rất ghét tôi? Tôi đáp, không, tôi luôn coi anh như cấp trên. Gã đột nhiên vồ lấy tay tôi: Sao đàn bà các người tất thảy đều nói dối?
Sự việc quá đột ngột khiến tôi hoảng hốt chống cự. Vương Quân vội đè lên người, giữ chặt hai tay tôi, điêu luyện liếm lên vành tai tôi. Toàn thân tôi bỗng nhũn ra nhanh chóng, quên cả chống cự, cứ nghe theo lời gã cởi bỏ quần áo. Vương Quân là một gã đàn ông rất gợi tình. Gã hiểu đàn bà như hiểu kiến thức chuyên môn vậy, mỗi lần cọ xát và tấn công đều rất hợp lý. Tôi không thể chặn nổi những tiếng reo hoan hỉ từ đáy sâu cơ thể.
Tôi như đám sợi bông thấm đầy dầu hỏa, chỉ cần một chút diêm lửa điểm vào là bốc cháy. Tôi quên mất người đàn ông bên trên không phải là chồng mình. Mắt nhắm chặt, tôi như bờ cát đợi chờ những con sóng xô bờ. Tôi bay giữa đám núi nhấp nhô kết bằng mây, hết từ đỉnh này lao tới đỉnh khác. Ánh dương xé toạc đám mây, như viên đạn bay xộc vào tôi, trong khoảnh khắc đó, mặt tôi giàn giụa nước mắt.
Tôi từng giấu chồng, mò mẫm lên mạng tìm những bài viết về phản ứng sinh lý của phụ nữ, rồi đau buồn nghi ngờ cơ thể mình có vấn đề. Tại sao tôi không hề có những phản ứng như các bài viết đã đề cập tới?
Nhưng bây giờ, rút cục tôi đã hiểu được niềm vui sướng khi làm một người đàn bà. Đó là một niềm vui không thể tả nổi thành lời. Thậm chí tôi sẵn lòng nguyện chết vì niềm vui sướng đó. Sau cơn phong ba, mọi vật tĩnh lặng, tôi như từ trong pháp thuật hiện nguyên hình thành cô bé lọ lem. Cuộc sống của công chúa như một giấc mơ rực rỡ diệu kỳ. Tôi ngước nhìn Vương Quân với quần áo xộc xệch bị tôi cào rách. Lý trí lập túc được hồi phục: tôi và gã đàn ông không phải là chồng mình đã làm một chuyện không nên làm. Vương Quân muốn nói với tôi điều gì đó nhưng tôi không thèm để ý. Vội vã chỉnh đốn lại trang phục của mình, tôi lao vọt ra khỏi phòng làm việc, không thèm ngoái đầu lại.
Tôi quên mất mình về nhà bằng cách nào. Chỉ biết về đến nhà, tôi lao ngay vào buồng tắm như một con điên, mặc nguyên cả quần áo đứng dưới vòi nước, đầu óc trống rỗng. Từng giọt nước lạnh ngắt không thể giúp cho tư duy tôi hoàn chỉnh trở lại. Tôi hận mình, hận Vương Quân, cũng hận Lý Dân chồng tôi. Sau đó, tôi ốm một trận, nói mê sảng trong cơn sốt. Mơ hồ thấy Lý Dân vừa đi công tác về vội chạy tới ôm tôi, nước mắt tôi lại trào ra. Khỏi bệnh, tôi đến công ty. Từ ánh mắt mọi người, tôi cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cho rằng có lẽ mình tự kỷ ám thị.
Vương Quân lại khác hẳn, thái độ đối với tôi vẫn như cũ. Nhưng tôi không thể không nhớ tới gã. Gã là người đàn ông thứ hai trong đời tôi. Tôi thử hẹn gặp gã nhưng luôn bị từ chối. Mấy ngày sau, khi vừa đến trước cửa phòng họp, tôi đã nghe thấy tiếng Vương Quân cùng một người bạn của gã đang bàn luận về cơ thể tôi bằng một cái giọng rất chơi bời. Lúc đó, tôi như bị một thùng nước lạnh buốt đổ từ trên đầu xuống. Vương Quân cười đểu giả nói: Những phụ nữ bề ngoài càng lạnh lùng, khó chinh phục, lại càng bốc lửa trên giường.
Tôi lao vào phòng, tát cho gã một cái. Vương Quân không chần chừ, tát trả, lại gào to: Mày cho rằng mày là ai? Chẳng qua tao chỉ chơi mày thôi, không chơi nổi thì đừng có đua. Tôi như phát điên muốn sống chết với gã. Mọi người trong công ty nghe thấy vội lao tới, lôi chúng tôi ra can.
Hôm đó đúng lúc Phương Phương đang ở công ty. Anh ấy rẽ đám đông, gọi Vương Quân vào phòng làm việc. Chẳng mấy chốc, Vương Quân ôm mặt bước ra, trên mặt gã thêm mấy vết ngón tay. Ngày hôm sau, gã rời công ty, nghe nói phải đi công tác xa. Phương Phương hẹn Lý Dân tới phòng làm việc, kể, tôi và Vương Quân tranh chấp nhau vì công việc. Vương Quân không kìm nổi mình đã đánh tôi. Căn cứ theo quy định của công ty, anh ấy đã đuổi việc Vương Quân. Kẻ làm ông chủ như anh ấy chưa có trách nhiệm tới đầu tới đũa, mong Lý Dân tha thứ.
Về tới nhà, Lý Dân lại đề nghị tôi xin nghỉ việc và trách móc tôi vì công việc và quan hệ với đồng sự mà làm ầm ĩ lên mọi việc, vì dù sao cũng không quan hệ tới lợi ích cá nhân. Tôi thất sắc hét to: Anh không phải là đàn ông nữa sao? Vợ mình bị đánh, anh còn trách móc gì?
Lý Dân thong thả buông một câu: Đừng tưởng tôi không biết gì. Bố mẹ còn đang nhìn vào đấy. Tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục sống như cũ.
Tôi thắt cả tim nhưng vẫn hét to: Tôi đã làm cái gì? Anh biết được cái gì? Nói ra xem nào? Sao anh không chịu nói?
Lý Dân im lặng bỏ đi.
Tôi và Lý Dân chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài. Trong lúc này, ông chủ Phương Phương lại rất quan tâm tới tôi.
Dù thế nào đi nữa, tôi và Lý Dân cũng như chiếc ly thủy tinh bị nứt, phải dùng keo dính lại, ngày lại ngày trở lại nguyên như cũ. Lý Dân nghe đồn trong công ty tôi có một số người hay đưa chuyện, đã bị ông chủ đuổi việc nên ngầm hiểu rằng tôi đã ngoại tình, nhưng không tìm ra được chứng cứ. Sau một thời gian u uất, thái độ của anh đối với tôi lại như cũ. Anh từng đến công ty tôi, tìm Phương Phương nói chuyện, được Phương Phương an ủi: không có chuyện gì đâu, đừng lo nghĩ.
Những chuyện này đều do Phương Phương sau này kể lại với tôi ở trên giường. Sau khi Vương Quân đi khỏi, mọi người trong công ty đều nhìn tôi bằng ánh mắt lạ. Tuy không để tâm nhưng tôi luôn cảm thấy áp lực trĩu nặng. Có người trong công ty lại còn đơm đặt rằng Vương Quân bị đuổi việc vì tranh giành đàn bà với ông chủ. Tôi cũng không thể làm việc được bình thường như trước, không thể chịu đựng ở lại trong công ty được nữa. Thời gian này, tâm trạng của Phương Phương cũng rất tệ. Nghe nói tin tức đã lọt vào tai vợ anh và sư tử Hà Đông đã lên cơn. Một hôm đi làm, tôi nhìn thấy trên mặt anh có mấy vết móng tay của phụ nữ.
Tôi quyết định xin nghỉ việc, nhưng quyết không chịu ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm. Tôi âm thầm tự tìm kiếm quảng cáo trên báo, tìm được một công ty nhỏ, vẫn xin làm kế toán. Sắp xếp xong đâu đấy, tôi mới gõ cửa phòng Phương Phương, xin thôi việc. Phương Phương trông rất mệt mỏi, nhìn tôi hồi lâu không nói, mãi mới hỏi: có cần thiết như vậy không? Tôi lại hỏi vặn lại: Nếu không như vậy, vợ anh có yên tâm không?
Phương Phương không nói gì, đưa cho tôi một phong bì đầy tiền đã chuẩn bị sẵn, nói, nhận đi, đây là chút thành ý của tôi. Thấy anh thất thần như vậy, lòng tôi không khỏi chạnh buồn. Vì muốn bảo vệ tôi mà anh bị đẩy vào cái thế khó khăn như thế này. Tôi dồn hết dũng khí, mời: Tôi có thể mời anh đi ăn không?
Phương Phương ngần ngừ. Tôi hỏi dồn: "Không đủ dũng khí sao?" Anh nhận lời.
Buổi tối, trong một ngăn riêng ở một nhà hàng yên tĩnh, hai chúng tôi ngồi đối diện. Tôi rót đầy một ly rượu đỏ, chân thành kính anh: Cám ơn anh đã từng giúp đỡ tôi. Anh uống cạn một hơi, châm một điếu thuốc. Tôi khuyên: "Anh hút ít thôi, hút nhiều quá, có hại cho sức khoẻ. Vì tôi, anh bị liên lụy không đáng, thật sự xin lỗi." Mặt anh hơi đỏ: "Người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng. Cô vô tội. Nếu đảo lại thời gian, tôi vẫn phải đánh cái gã khốn kiếp Vương Quân đó." Tôi lại rót đầy rượu cho anh: "Đừng nói chuyện này nữa. Tôi làm việc ở công ty anh lâu năm thế nhưng chưa từng ngồi ăn riêng với anh một bữa." Anh cười đau khổ: "Chúng ta uống đi."
Chúng tôi uống không ngừng, hai chai bay đi rất nhanh. Mặt tôi càng uống càng đỏ. Mặt anh cũng đỏ, nói cũng nhiều hơn. Không biết đề tài nào đã khiến anh động lòng, bắt đầu kể chuyện về gia đình anh. Vợ anh sinh ra trong một gia dình có máu mặt. Anh phải dựa vào nhà vợ mới có được tất cả mọi thứ như ngày nay. Và tất cả trên thực tế đều thuộc về vợ anh. Sau khi sự nghiệp anh thành công, tâm trạng của bà vợ cũng biến đổi, khống chế anh khắt khe tất cả mọi thứ. Không cho phép anh tiếp xúc riêng với bất kỳ phụ nữ nào, nói chuyện cũng không được, lại thường xuyên kiểm tra điện thoại của anh, thậm chí có lúc còn phái người đi theo dõi.
Rượu đã bốc, tôi cười nói: "Chuyện của anh, người trong công ty đều biết cả." Anh cắn môi nói: "Vợ tôi là một người bệnh hoạn. Cuộc sống vợ chồng thật đáng ghét. Có khi cả tháng chúng tôi không sinh hoạt với nhau lần nào. Mọi người chỉ nhìn thấy thành công của tôi, không ai chịu hiểu cho nỗi lòng của tôi?"
Anh đòi thêm một chai rượu nữa, chúng tôi tiếp tục uống. Đề tài lại chuyển sang tôi. Như một đứa trẻ bị oan ức, tôi kể thật mọi chuyện với anh. Anh im lặng nghe. Tôi hơi say giơ cốc lên nói: "Người trong công ty đều nghi ngờ chúng ta là tình nhân, nhưng thật sự giữa chúng ta lại chẳng có gì. Nào, vì đôi tình nhân không tồn tại, cạn." Nói xong, tôi rót đầy ly rượu, đầu óc quay cuồng. Anh chuyển sang bên cạnh tôi, giật lấy chiếc ly, không cho tôi uống nữa. Tôi hỏi: "Anh có thích em không?" Không được phép nói không có. Phương Phương chân thành gật đầu: "Anh thật lòng thích em, thực đấy."
Tôi khóc, cảm thấy cuộc đời mình giống như một chai rượu đỏ đã mở, vẫn chưa đổ vào ly, mùi thơm đã bay ra hết. Phương Phương đưa khăn giấy cho tôi. Tôi nắm chặt lấy tay anh, móng tay bấm chặt vào da thịt anh, tha thiết: "Tối nay em muốn được ở cùng anh, em không muốn bị oan." Anh dồn hết dũng khí, ôm chặt lấy tôi.
Chúng tôi đã trở thành bạn tình của nhau như vậy. Chúng tôi rất cẩn thận bảo vệ mối quan hệ này, rất sợ người ngoài biết. Anh không thể bỏ vợ. Người đàn bà đó đã nắm hết tất cả sự nghiệp của anh. Còn tôi hiện giờ cũng không muốn rời bỏ Lý Dân, nhớ lời bố mẹ từng nói: "Gia đình ta chưa bao giờ có người bỏ vợ bỏ chồng."
Tôi tới làm việc trong một công ty do Phương Phương giới thiệu. Ông chủ ở đây là bạn thân của anh. Như vậy, chúng tôi có thể tận dụng lúc rảnh gặp nhau mà không phải lo ngại. Phương Phương luôn hôn tay tôi sau những lúc cao trào, thầm thì: "Em đã giúp anh phát hiện ra một thế giới mới, em đã biến anh thành một người đàn ông thực sự." Phương Phương như một đứa trẻ tham ăn tìm được kẹo ưa thích, luôn không biết mệt. Trong những cơn say tình, tôi như tan ra hết đợt này đến đợt khác, mãi cho đến khi như biến thành một chiếc lá mỏng dính, trôi dạt trên không, thảng như nhìn thấy được ánh sáng nơi thiên đường.
Chỉ có lúc làm việc, chúng tôi mới có cơ hội được ở riêng bên nhau. Phương Phương bí mật mua phần lớn cổ phần trong công ty nơi tôi đang làm. Thế là tôi lại trở thành thuộc hạ của anh, lại có lý do hợp lý để ở bên nhau. Có điều Phương Phương tuyệt đối giữ bí mật đối với người của công ty cũ. Tôi không biết quan hệ giữa chúng tôi có được gọi là tình yêu hay không. Chỉ biết sau khi ở bên nhau, gia đình của mỗi người đều được củng cố chặt chẽ. Tôi biết, nếu tôi nói người tình có lúc biết củng cố lo toan cho gia đình thì nhất định sẽ có người phản đối, nhưng cuộc sống của tôi thực sự là vậy.
Tôi có một người chồng hết mực yêu thương mình. Tôi có một người tình mà mỗi khi ở bên anh, tôi lại thấy kiêu hãnh vì được làm phụ nữ. Phương Phương có một người vợ giúp đỡ anh trong sự nghiệp. Nhưng Phương Phương còn có tôi - một người tình đem lại cho anh sự ấm áp, dịu dàng. Những tháng ngày như vậy liệu kéo dài được bao lâu? Tôi và Phương Phương đều không biết. Chỉ biết mỗi lần ở bên nhau, chúng tôi đều vui vẻ. Tôi ghì chặt cái đầu lấm tấm mồ hôi của anh, thấy mình như một con chim mãi không chịu chạm đất.
Chúng tôi thường nhắc nhở nhau chuyện gia đình, tuyệt đối không để bất kỳ ai biết được quan hệ riêng tư này, tránh hết mọi dịp lễ tết và các ngày kỷ niệm. Cứ như vậy một năm đã trôi qua, cho tới ngày lễ tình nhân 2003 năm nay. Tôi tự mua cho mình một bông hồng, lại nhắn tin báo cho Phương Phương biết. Phương Phương cũng tranh thủ nhắn lại, còn cố y chọc cho tôi vui. Tôi rất vui và không ngừng nhắc nhở mình: Mình đang rất vui đây. Lý Dân đã ở nhà làm sẵn cơm đợi tôi. Lý Dân là chồng tôi, đối với tôi cũng rất tốt, tôi cũng phải vui vẻ mới phải. Điều quan trọng là hôm nay là ngày lễ tình nhân, mọi người đều phải vui vẻ,kể cả người có tình nhân lẫn người không có. Vừa đi về nhà, tôi vừa nhắn tin cho tất cả những ai vừa chợt nghĩ tới, kể với họ rằng, tôi vừa tự mua cho mình một bông hồng. Và nhắc nhở họ: Đừng quên mua hoa, như vậy vừa tốt cho mình, vừa tốt cho đối phương.
0 nhận xét: