Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2018

"Truyện ngắn hay" Cười...! Nhưng không cưới

Truyện ngắn hay Cười...! Nhưng không cưới


Truyện ngắn hay Cười...! Nhưng không cưới

Chiếc xe thắng gấp làm cả người tôi trượt dài về phía trước, không kịp phản ứng đầu đập binh vào thành ghế. Vài người trên xe còn té khỏi chỗ ngồi, tài xế chữi thề. Phụ xe mở cửa bước vội xuống chạy lên phía trước đầu xe, hoảng hốt lôi người phụ nữ già đứng dậy. Mọi người lấy lại hồn vía liền nhỏm dậy xem phía trước bị gì.
Một người phụ nữ già hơn 70 tuổi, tóc bạc trắng, mặc bộ đồ đơn giản bạc màu đang giãy giụa đòi chết trước bánh xe. Tôi vội chạy xuống cùng anh phụ xe, người nắm tay, người nắm chân khiêng bà ta đang khóc lóc tự tử vào vỉa hè.

- CHO TÔI CHẾT ĐI, TÔI KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA, CHO TÔI CHẾT ĐI, TRỜI ƠI, CÒN CỨU TÔI LÀM GÌ...

tiếng khóc của bà ta làm cả đoạn đường ùn tắc lại, hai bên đường mọi người bắt đầu dừng xe, tò mò nhìn.

Tôi vội lên tiếng
- Bà ơi, bà chết như vậy làm liên lụy đến người khác, còn có nhiều cách chết mà, sao lại chọn cách này??
bà ta vẫn khóc lóc thảm thiết không nghe ai cả. Những người trên xe nhốn nháo, nhiều người bước xuống tò mò.
- Bà ơi, bà nghe cháu này. Tại sao bà muốn chết.
- CHO TÔI CHẾT ĐI, TÔI KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA. TÔI SỐNG BỊ CON CHÁU KHINH THƯỜNG, TÔI CÓ 10 NGƯỜI CON MÀ TÔI KO SỐNG ĐƯỢC VỚI AI CẢ
- Bà ơi, nếu bà không sống được với ai cả, bà về nhà cháu sống với cháu.
Bà cụ ngừng khóc, nhìn tôi rồi như xem xét một hồi, bà nói tiếp
- Vậy ta về sống với cháu nhé, ta giặt đồ, nấu cơm, đi chợ làm gì cũng được.
- Dạ, bà ở đâu? Cháu dẫn bà về nhà nói với con bà là bà về nhà ở với cháu.
- Được thôi, nhà ta ở gần đây.

Sau đó lại suy nghĩ gì đó, bà lại nói tiếp
- Không, đừng về nhà. Ta đi với cháu, khi nào về nhà cháu, ta gọi về nhà báo ta không về ở với con ta nữa.
- Không được bà ạ, bà với cháu đi về nhà bà, cháu sẽ xin con bà, bà đừng lo, nếu họ thật sự ko muốn ở với bà thì họ sẽ không giữ bà ở lại đâu.
Thế rồi tôi quay sang nói với phụ xe
- Anh mang đồ của em xuống, em xuống đây.

Phụ xe và những người khác nhìn tôi. Họ xì xầm, tôi cũng không để ý. Tôi xách ba lô, đỡ bà già dậy rồi cả 2 đi về phía nhà bà.  ( truyen ngan hay )

Đi bộ khoảng 1 cây số, quẹo vô một con dốc nhỏ, tôi đỡ bà cụ từng bước, bà vừa đi vừa than thở kể lể về gia đình 10 người con nhưng không ai có thể sống với bà. Tôi im lặng đánh giá, thỉnh thoảng khuyên một vài câu cho bà vui lòng.

Bước đến trước một căn nhà gỗ nhỏ, hai đứa nhỏ đang chơi trong sân nhìn ra thấy tôi và bà cụ liền reo lên
- Bà nội đi với ai vậy?
Bà nhìn chúng nó rồi quay đi, dắt tôi vào nhà.
Tim tôi nhảy thình thịch trong lồng ngực. Sau đó một người phụ nữ nhỏ nhắn bước ra, cùng với một người đàn ông cực kỳ gầy gò.
- Má, chiều giờ má đi đâu sao không nói cho ai biết hết.
Bà dắt tôi vào nhà, ấn vai tôi ngồi xuống ghế. Người phụ nữ rót tôi 1 cốc trà, bà cụ nhìn qua rồi liền nói
- Tôi về thông báo với anh chị tôi sẽ không ở đây nữa, tôi về nhà cháu này ở.
- Má, má lại nữa rồi.
Người đàn ông liền gõ gõ vào vai tôi. Tôi hiểu liền nói
- Bà cụ, bà ngồi nghỉ ngơi xíu, cháu ra ngoài nói chuyện với con trai bà rồi mình thu xếp quần áo nhé.
Tôi bước dậy và ra ngoài. Người con trai kéo tôi đi 1 đoạn, kể cho tôi nghe về gia đình. Bà cụ bị bệnh hoang tưởng, hay giống như ma nhập vậy, cứ đôi khi nói những lời không ai hiểu và cứ làm những việc không ai ngờ. Cả nhà mang bà đi chữa khắp nơi nhưng không ai biết bà bị gì.

Tôi hỏi
- bà bị như vậy lâu chưa?
- Khoảng 2 năm nay.
- Khi anh nói bà giống như bị ai nhập vào thì cụ thể như thế nào?
- Bà nói những điều của thế giới cõi âm, rồi nói nhiều về phât giáo, mà 36 năm nay gia đình chúng tôi ai cũng theo Tin lành, không có ai bên Phật giáo cả.
Tôi và anh con trai trò chuyện một hồi. Tôi bảo anh vào nhà để tôi xem xét lại. Khi chúng tôi vừa vào nhà, người con dâu liền nháy mắt. Anh khẽ nói với tôi
- Lại bị nhập rồi.
Tôi và anh liền đi đến gần bà. Bà cụ ngồi tư thế thiền, hai tay bắt ấn, giống kiểu như trong mấy bức tượng bồ tát ngồi, mắt nhắm hờ.
Tôi vội đến ngồi đối diện, chắp tay lại và nói
- Mô phật, xin cho biết người là ai?

Bà cụ mấp máy môi. Không nói. Rồi bỏ tư thế thiền liền quay mặt đi. Tôi đứng dậy vòng qua đối diện bà, quỳ xuống và hỏi
- Mô phật, xin hỏi người là ai?
Bà cụ mắt vẫn nhắm, liền đứng dậy, kéo tóc xõa che hết mắt, rồi bước đi. Tôi liền đứng dậy, vòng nhanh đối diện, chắp tay hỏi "Mô phật, xin hỏi người là ai"
Thấy tôi chặn đường, bà cụ lại tiếp tục quay lưng. Tôi và bà đuổi bắt nhau đến khi tôi hỏi hơn lần thứ 20, thì bà hết kiên nhẫn liền nói, âm thanh phát ra đứt quãng và khác lạ
- Tránh ra, ta ghét người phàm.
Tôi được nước lấn tới, lại gần hơn
- Duyên cớ gì mà nhập vào cụ bà này.

Cụ bà tóc xõa che mắt, không nhìn tôi cũng không nói gì. 3 năm trước tôi may mắn gặp một lão nhân tu tiên, ông chỉ cho tôi một ít kiến thức về 2 giới âm, dương và tặng cho tôi 1 xâu chuỗi đeo tay. Ông bảo tôi đeo vào, nếu thiền đúng cách, giữ tâm trong sạch mà niệm phật hằng ngày, sức mạnh sẽ truyền vào người mà có thể giao tiếp với thế giới âm. Từ lúc đó đến bây giờ, có lẽ là lần đầu tiên tôi sử dụng món quà mà tiên nhân tặng. Bà cụ quay sang tôi, tôi giơ tay có chiếc vòng lên trước mặt, bà cụ liền lắc lắc đầu, rồi nhắm tịt mắt. Tôi không hiểu nhưng nghĩ rằng chiếc vòng này thần kỳ, làm người kia sợ hãi. Tôi hỏi

- Duyên cớ gi mà nhập vào, người là ai.
bà cụ biết không tránh được, liền nói.
- ta sống ở đây 37 năm, lần đó chiến tranh mà chết. Mắt bị mờ, không tìm thấy đường về nhà. Người này là cháu họ của ta.
- Người tên gì? Nam hay nữ?
- Ta tên .... là nữ.
- Con dắt người về nhà. Sẽ kêu con cháu người làm lễ cầu siêu, người đi đầu thai đừng lưu lạc lại nhân gian, đừng nhập vào người khác như vậy sẽ hại thân thể người phàm.
Bà cụ im lặng.
- Ta không có con cháu. Không ai thờ cúng cả, ta đói lắm, mấy chục năm làm cô hồn không nơi nào đi, ko được ăn uống...
- Bà đừng lo, con sẽ lên chùa làm lễ cầu siêu cho bà. Con không có nhiều tiền, chỉ đủ để làm một lê cầu siêu đúng nghĩa, sau đó bà hãy đi đầu thai, đừng quấy hại nhân gian, hứa không?
- Ta... ta hứa.

Vừa nói xong thì người kia liền đi khỏi người cụ bà. Tôi đỡ bà ấy khỏi ngã, sau khi bà tỉnh dậy, tôi liền nói
- Bà mệt nên ngủ gục này, để con đỡ bà vào phòng nằm nghỉ ngơi nhé.
Tối đó tôi được cả nhà mời ngủ lại. Sáng hôm sau, anh con trai dắt tôi đên một chùa gần nhà, tôi gặp thầy trụ trì kể sự tình và xin làm một lễ cầu siêu. Chi phí tôi muốn trả nhưng anh con trai nhất định muốn gia đình trả. Sắp xếp xong mọi việc với gia đình và thầy, tôi trở về cáo biệt bà cụ.

Khi tôi vào nhà, bà cụ đang ngủ trưa.
Tôi bước nhẹ vào phòng, ngồi trên ghế bên cạnh giường. Bỗng một luồng gió lạnh xẹt qua lưng, bà cụ nhắm mắt nhưng miệng từ từ thốt ra
- Cám ơn con đã giúp ta.
- Không có gì, sao bà không yêu cầu sớm cho người nhà.
- Họ không tin ta.
- Vậy tại sao hôm nay họ lại tin.
- Ta không biết, có thể vì có con nên họ tin.
- Vậy thật may quá.
- Trong ba tháng nữa, con sẽ có một thay đổi lớn trong cuộc đời. Con đừng đi xa về hướng đông. Ta chỉ có thể nói vậy.
Tôi ngạc nhiên định hỏi tiếp nhưng chắc cụ bà kia đã đi rồi, vì tôi chỉ còn nghe tiếng thở đều đều của cụ bà đang nằm trên giường ngủ.

Tôi trở về Sài Gòn. Nhỏ bạn thân liền gọi đi uống cà phê.

Tôi kể cho nó nghe câu chuyện xảy ra trên đường, nó nổi hết da gà lên vì sợ. Nó bảo tôi có chết cũng phải nghe lời, không được đi xa về hướng đông. Tôi cười bảo sống chết có mạng. Trời kêu không dạ cũng bị bắt đi thôi. Đừng lo.

Lúc chuẩn bị về thì trời đổ mưa. Nhỏ bạn nói chết rồi, đồ để ngoài xe sợ mưa ướt. Tôi vội chạy ra đường băng qua bên kia đường nơi đậu xe máy lấy đồ về. Trong lúc băng đến giữa đường, một chiếc xe tải phóng tới, tôi sợ hãi vội lùi lại nhưng lại không nhìn về phía sau, một âm thanh va chạm vang lên, tiếng xe ngã và cào xuống mặt đường, tôi bị kéo té dài lăn mấy vòng rồi nằm ra đường.

Khi tôi tỉnh dậy, thấy mình nằm trên giường bệnh. Chân phải và tay phải được treo lên. Chắc là gãy rồi. Toàn thân không một chỗ nào không đau nhức. Tôi lại thiếp đi.
Lần tỉnh dậy thứ hai, tôi thấy mình được thay đổi chỗ.
Một căn phòng rộng, đẹp và sang trọng. Tôi tự hỏi mình đang ở đâu thế này? Chẵng lẽ mới đi xa có 4 tháng mà nhà đã xây lại hay sao?

Cố ngẩng đầu lên quan sát thì phát hiện ra một điều thật lạ lùng. Cả tay, chân tôi đều hoàn toàn bình phục. Nhấc chân. Không đau. Tay... woaaaaa........ tay trắng trẻo quá, lại ốm nữa. Chã lẽ nằm viện rất lâu rồi hay sao mà từ một làn da nâu đen bây giờ thành làn da trắng như da Ngọc Trinh vậy, lại còn ốm và da cũng rất là đẹp nữa.
Tôi nhìn lại, bộ đồ ngủ bằng vải rất mới, tôi đang nằm thẳng cẳng trên 1 chiếc giường King Size, trong một căn phòng rất sang trọng, và .... gương.... tôi vội ngồi dậy đi tới trước gương. Và tôi không thể nào tin nổi vào mắt mình.
Tôi đã chết rồi.

Tôi nhắm mắt lại. Thở đều. A di đà phật, a di đà phật, a di đà phật 3 lần. Mở mắt ra nhìn người trong gương.
Một khuôn mặt lạ hoắc. Mặt tròn trịa, trắng trẻo, mắt to tròn đen lay láy, mũi nhỏ và cao, ôi tôi đang ở trong thân xác của ai đây???
Cơ thể này, tôi nhấc tay phải, người trong gương cũng nhấc tay phải. Tôi nhíu mày, người trong gương cũng nhíu mày.
Tôi cúi đầu gần một tí, người trong giương cũng gần lại một tí. Tôi quen tay đưa tay lên chỉnh gọng kính thì quên mất, thân xác này không có bị cận như tôi.
Ôi...... trời ơi. Tôi không nói được nên lời.
Tôi đang là ai đây, cơ thể này là ai đây.
Cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ khoảng 35 tuổi nhìn tôi, rồi dửng dưng cầm chổi vào phòng quét dọn. Tôi đoán chị này là người dọn dẹp nhà. Tôi vừa định mở miệng nói thì liền ngậm lại.

Tôi bây giờ còn không biết mình là ai, đang ở đâu, lỡ nói ra điều gì không đúng thì có chết.
Tôi liền đi lại giường và quan sát, chị giúp việc im lặng quét dọn, tôi nhìn quanh căn phòng không biết tủ quần áo ở đâu. Tôi đoán là tủ âm tường, hoặc là tủ quần áo ở phòng nào khác, dựa vào căn phòng này tôi biết chủ nhà này cực kỳ giàu.
Chị người làm quét dọn xong, liền lấy một tờ giấy và cây viết hý hoáy ghi lên đó. Tôi đoán chị ấy bị câm, ôi tội quá.

Chị ấy đưa tôi 1 tờ giấy ghi " Cô xuống ăn sáng, hôm nay ăn phở"
Tôi mở miệng định nói, nhưng ko biết định nói gì. Thân xác người này bình thường sẽ nói gì, với lại người giúp việc này câm nhưng có điếc khhông? Thế rồi tôi cũng không nói nữa, chỉ gật nhẹ rồi bước ra cửa phòng.

Cơ thể này cực kỳ yếu ớt, nếu không thấy một dấu hiệu là đang bị thương, tôi nghĩ người này chắc đang bệnh nặng sắp chết vậy. Cả người bủn rủn như cọng bún thiu, lắt lư chỉ muốn ngã nhào. Tôi liền đi vội lại và chống tay vào tường, bước ra ngoài phòng.
Căn nhà này thật sự là rất đẹp, từ cách bày trí đến các đồ nội thất đều là đẹp và có giá trị. Tôi bước xuống cầu thang, đi từ từ xuống thì chị giúp việc đã leo theo đưa tôi một tờ giấy trên đó ghi "Cô bệnh hả? "
Tôi gật đầu. Có thể giả bô bệnh mà im lặng không ta?
Chị ấy hý hoáy ghi. "Tôi gọi bác sĩ Dung đến nhé"

Tôi lắc lắc đầu. Hiện giờ mà gặp thêm ai nữa mà hỏi thêm vài câu chắc tôi phải giả bộ té đập đầu mất trí nhớ. Mà có khi nên té thật nếu vậy có cớ mất trí nhớ luôn đi. Huhuhu.
Chị giúp việc liền đỡ tay tôi giúp tôi đi xuống cầu thang. Chị ấy dìu tôi vào nhà bếp, trời ơi nói thật, nhà bếp này rộng gấp 3 lần cái nhà trọ của tôi nữa. Nhắc đến nhà trọ. Ôi trời ơi.... nhà trọ của tôi, nếu linh hồn tôi đang ở trong cái thể xác này thì..... thể xác cũ của tôi, và những tài sản của tôi, ôi máy ảnh, điện thoại, laptop.... từ nãy giờ tôi vẫn cứ ngu ngốc với cái thực tại mà ko biết cái thân xác cũ của mình thế nào rồi.

Trong lúc mơ mơ màng màng suy nghĩ về cái thân xác và tài sản cũ, chị giúp việc đã đưa trước mặt 1 tô phở thơm lừng và ngon lành. Tôi gật đầu tỏ vẻ cám ơn, rồi nhặt vài cọng rau để vào tô. Ôi đã mấy tháng rồi không ăn phở, nhìn tô phở mà nước miếng ttrong miệng tự trào dâng ko kiềm được. Tôi gắp một đũa thật to để vào miệng. Ôi trời ơi, tuyệt vời ngời ngời. Tôi mở miệng nói "PPhở ngon quá", chắc có lẽ vừa ăn vừa nói nên âm thanh trong miệng chỉ phát ra được vài âm ở.. o.. ớ...
Hay gió quá nên tai tôi có vấn đề nhỉ?
...
Chị giúp việc vẫn cặm cụi bên bếp đang làm nước trà chanh, chắc thói quen người này thích uống trà chanh mỗi buổi sáng. Tôi nói "trà chanh", nhưng âm thanh phát ra trong cổ ra khỏi miệng bay đến lỗ tai rồi vô não chỉ là 2 âm u ơ...

...
Chị giúp việc đi lại mang tách trà chanh, sau đó đưa giấy cho tôi" Cô muốn làm gì?"
Tôi ngu ngơ nhìn chị ấy rồi ghi vội "cổ họng bị đau"
chị giúp việc ghi lại "để em gọi bác sĩ Dung" rồi định quay đi thì tôi vôi nắm tay áo lại, ôi thôi, tôi lắc lắc đầu, giựt tờ giấy và ghi lại "tôi ko sao"
chị giúp việc nhìn tôi ra vẽ thông cảm, rồi hý hoáy ghi, tôi đọc xong liền câm nín
"cô đừng lo, cậu Huy bảo đã tìm được người có thể chữa bệnh cho cô rồi, cô sẽ mau hết bệnh, sẽ nói được thôi"
tôi.... bị câm.
Là tôi bị câm, chứ ko phải là chị giúp việc bị câm sao?
Nếu tôi bị câm tại sao chị giúp việc lại phải ghi giấy mà không nói gì nhỉ? Hay là cả 2 chúng tôi đều câm?
Tôi ghi vào tờ giấy ' chị làm việc đi'
Chị giúp việc nhìn tôi có chút lạ. Tôi nhột người. Tôi còn chưa biết cái người này là ai, thói quen cư xử như thế nào, tự dưng 1 ngày linh hồn tôi lại nhào vô xác cô gái này cư xử một cách lạ lùng, chắc chắn người khác sẽ nhận ra. Cũng may là thân xác này không nói được, nếu không tôi lại gặp vô số phiền phức.
Phiền phức!

Câm thì có ít phiền phức hơn không nhỉ?
Vừa ăn sáng tôi triền miên suy nghĩ, bây giờ làm thế nào để phát hiện đây là thật hay chỉ là mơ, tôi hay mơ bậy bạ lắm, có khi mơ thấy ma, có khi mơ thấy Phật, có khi mơ bay trên trời, có khi mơ xuống địa ngục, sợ rằng ngày mai tỉnh giấc, lại thấy nằm đâu đó ngoài nghĩa địa không chừng, ôi tự mình sợ hãi cái đầu óc của bản thân.

Tôi ăn sáng xong, liền đi lại vào phòng cũ, đóng cửa khóa cẩn thận, tôi dạo một vòng căn phòng. Tủ đồ âm vào tường, trang trí rất lạ mắt làm tôi cảm giác thích thú, tôi kéo từng ngăn tủ ra để xem bên trong có gì.

Tủ đựng trang sức. Tủ đựng mỹ phẩm. Tủ đựng nước hoa. Tủ đựng tiền. Ôi......... tiền. Tiền nhiều quá. Tôi đếm sơ qua khoãng 100 triệu và vài ngàn tiền $ của Mỹ. Ôi, đây là của tôi sao? Cái thân xác người này sao may mắn quá, vừa xinh đẹp, vừa nhiều tiền vậy chứ. Ôi có tiền này tôi sẽ làm gì chứ, mơ ước mở một cửa hàng nhỏ, một quán cà phê nhỏ, một tiệm sách nhỏ.... ôi tôi có nhiều tiền rồi, tôi sẽ thực hiện ước mơ này thôi. Tôi đi một vòng không thấy quần áo của mình đâu. Bước đến 1 cánh cửa, tôi mở ra thì xém nữa chết vì đứng tim rồi.
Nếu không phải đang ở trong phòng ngủ thì tôi nghĩ rằng mình đang đứng ở một cửa hàng thời trang cực kỳ sang trọng.

Căn phòng được thiết kế riêng để treo quần áo, khu vực treo quần áo dự tiệc, quần áo công sở, quần áo đi chơi, quần áo ngủ ở nhà. Còn có khu vực để giày dép, phụ kiện thời trang, túi xách, ba lô, vali, tất tần tật đều để trong căn phòng bự bành ki này.
Tôi đi đến đâu, từng chiếc giương phản chiếu lại thân hình mảnh mai và xinh đẹp của tôi trong ấy. Tôi quá choáng ngợp với mớ tài sản kếch xù này, ôi có lẽ ông trời đã nghe lời van xin của tôi từ một ngàn năm trước hay sao?

Tôi đang suy nghĩ cái thân xác này có tài sản nhiều như vậy, chắc có thể là con cái của danh gia vọng tộc nào đó, hay là giới thượng lưu nào đó rồi. Tôi phải mau chóng khám phá ra cuộc sống mới này mới được, nếu được phải trả lại thể xác cho người ta, chứ một bước lên mây thế này, nếu tôi nhận có lẽ sau này sẽ té xuống tầng 18 của địa ngục mất.

Tôi vớ tay lấy một cái quần Jean bạc màu và một chiếc áo thun trắng mỏng. Bước lại khu vực thay đồ, ng ta còn thiết kế cả một khung cảnh giả với giàn dây leo xung quanh khu vực thay đồ, bãi cỏ, hoa hồng và hoa cúc, ôi thích chết mất. Thấy một vài công tác đèn, tôi liền nhấn thử. Một chùm đèn màu tím ẩn hiện trên trần nhà. Một số đèn màu trắng ẩn hiện trong khu vực để quần áo. Dưới sàn nhà, một số đèn mờ dưới sàn như dẫn đường cho người ta đi. Đẹp tuyệt vời, người thiết kế ra căn phòng như này thông minh và tinh tế kinh khủng.

Tôi ra khỏi căn phòng quần áo, ra khỏi phòng ngủ, rồi lần xuống cầu thang, bước ra khỏi nhà.
Đi dạo xung quanh nhà, tôi không khỏi thán phục đây có lẽ là căn nhà đẹp nhất mà tôi từng thấy. Từ những thiết kế nhỏ ở khu vườn, dẫn ra đường chính, vào sảnh chính của nhà, vô phòng khách, vô phòng bếp đều không có một chỗ nào chê được. Rất mỹ thuật, rất tinh tế, rất thông minh và rất sang trọng.

Tôi dạo một vòng ngoài vườn, khu vườn kéo dài gần 100m thì tôi phát hiện ra mình đang ở cạnh bờ sông. Có một chiếc cầu nhỏ bắc ra gần sông, dẫn đến một chòi, à cái này không thể gọi là chòi được. Tôi cũng ko biết gọi là cái gì, có thể gọi là điện nghinh phong không? Đó cũng giống một chòi lá ở các quán sân vườn, nhưng mái làm bằng gạch, xung quanh là kính chịu lực ngồi bên trong có thể ngắm khung cảnh ở ngoài mà không sợ mưa hay gió thổi vào, bên trong là một dãy sopha thành vòng tròn, ở giữa là một chiếc bàn nhỏ. Bên ngoài là dãy hành lang đặt nhẹ nhàng 8 chậu hoa xung quanh, trên mái ngói dây leo xanh hòa vào mái ngói đỏ. Chắc là nơi gia đình ngắm cảnh bên sông, ôi nghĩ cuộc sống hiện tại mà thấy kinh hỉ.
Tôi không cho phép mình lơ đãng thật lâu, điều trước mắt là phải khám phá cơ thể này là ai đã, rồi sau này sẽ dần hưởng thụ cuộc sống mới này.

Tôi đi trở ngược vào nhà, trên đường đi thấy có 2 bác trai đang cặm cụi làm vườn. Trong nhà có 2 người giúp việc. Ngôi nhà to này có 3 tầng, tầng cao nhất là nơi thờ cúng, một phòng đọc sách nhỏ, một phòng tập yoga hay thiền, một phòng nhỏ vẽ tranh, một phòng nhỏ có 1 cây đàn tôi ko biết đàn này gọi là dương cầm hay piano, ôi cái kiến thức hạt gạo và iq mức trung bình này tại sao khi thay thân xác không thay luôn cái iq hay cái não nào thông minh hơn một tí nhỉ?

Đứng trên ban công tầng 3, phóng tầm mắt ra xa thật xa, tôi thấy một số cảnh quan cực kỳ quen thuộc. Ở đâu nhỉ? Nơi này là nơi nào mình thấy quen lắm nhưng không nhớ nổi. Aiiii da...làm sao đây? Chẵng lẽ não của mình đứt thêm một số dây thần kinh rồi hay sao?

Tôi lại lê thân lết xuống phòng khách, rồi đi tới đi lui xung quanh nhà cả ngày, miệng muốn nói rất nhiều nhưng chỉ có âm thanh ú ớ trong miệng, rồi chán quá cũng chẳng muốn nói luôn.

Đến chiều, tôi đi dạo ra sau nhà thì phát hiện, bên dưới của garage để xe có thêm một tầng hầm. Thật sự cái sân này cũng có thể chứa hơn 20 chiếc xe hơi rồi, xây garage cũng xây cả hầm nữa chứ. Có cần sang như vậy không? Nhà này của ai vậy? Hồ Ngọc Hà, Cường Đô la, hay của Ngọc Trinh, hay là Lý Nhã Kỳ....? Dám lắm chứ.
Tôi dám đặt tính mạng của mình ra cá cược cái nhà này tài sản chắc cũng trên dưới 200 tỷ đấy, nếu không thì tôi chết thêm lần nữa.

Đi xuống hầm để xe, tôi phát hiện bên góc hầm có một số dụng cụ thể thao, tennis, cầu lông, bóng chuyền, bóng rổ, ván trượt và giày patin.
Hahahaa. Trong tất cả các món này, tôi chỉ biết mỗi món giày patin. Tôi lại lấy đôi giày đo thử, trùng với cỡ chân này. Haizzz, cái thân xác này thật sự là kỳ quái, là người thế nào đây ta???

Tối đến, ngôi nhà mở đèn, đứng trên tầng 3 ngắm tất cả khu vườn dưới ánh đèn thật lộng lẫy, cảnh sắc thật phi thường nhưng tôi lại không thể nở nụ cười. Cười gì nỗi khi người thì đẹp, cảnh thì hữu tình mà lại cô đơn thế này. Thậm chí, muốn mở miệng hát 1 bài cho bớt buồn cũng chỉ có mỗi âm thanh a u ơ phát ra khỏi miệng. Lặng lẽ thở dài.


Tôi vào nhà tắm rửa, chọn một bộ đồ ngủ đơn giản nhất leo lên giường, bật tivi mở phim xem. Vừa xem khoảng 20 phút thì cơn buồn ngủ ập đến, liền chui vào trong chăn ôm gối khò khò.

Trong giấc mơ tôi thấy mình trở lại thân xác cũ đang ngồi ở căn nhà trọ ngày xưa. Rồi một tiếng chuột chạy trên trần nhà, sau đó một khúc gỗ vô tình rơi xuống đè tôi. Tôi vội lấy khúc gỗ ra khỏi người nhưng sao nặng quá, lấy mãi không ra, khúc gỗ càng lúc lăn lên ngay cổ và làm tôi không thở được. Tôi nhoài người lăn qua lăn lại trong giấc mơ để thoát khỏi khúc gỗ ấy, bỗng dưng thức giấc.
...
Giật mình.
Mở mắt.
Tôi thấy một cái gì đó đang chắn ngang cổ và ngực của mình. Và khi nhìn xuống, thấy một cánh tay đàn ông đang đè lên ngực của mình, tôi vội thét lên Aaaaa nhưng tất cả âm thanh chỉ là âm a khàn khàn nơi đầu miệng.
Chủ nhân cánh tay ấy giật mình thức giấc, ngẩng đầu ra khỏi chiếc gối siêu bự đang nằm cạnh bên người tôi. Ôi trời ơi, đàn ông...!
Và khi khuôn mặt ấy hiện lên rõ ràng, tim tôi như đứng lại.
Huy.
Là Huy.
Là Huy của tôi ngày xưa. Chắc chắn 100% khuôn mặt này, gần 10 năm rồi kể từ ngày chúng tôi chia tay. Tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt anh ấy.
Huy mắt nhắm mắt mở nhìn thấy tôi ngồi dậy nhìn anh thẫn thờ, anh coi như không có chuyện gì, thu tay lại, trở người rồi ngủ tiếp.
Tôi....
Im lặng.
Tôi khẽ hắn giọng và gọi thử "Huy"
một âm thanh u ơ nhỏ bay ra khỏi đầu lưỡi nhưng không tới được người kia. Tôi ngồi đó, ngắm khuôn mặt Huy hơn 7 năm rồi kể từ lần gặp cuối cùng.
Không biết nếu Huy biết linh hồn của tôi đang trong thân xác người con gái này, Huy sẽ tin không? Hay Huy sẽ nghĩ tôi đang bị khùng?
Mặt Huy vẫn như xưa, có điều râu mọc nhiều hơn trước, khuôn mặt góc cạnh, mũi cao và thẳng, môi trái tim, tôi đã từng ganh tị với Huy về điều này, tại sao tôi là bạn gái lại xấu tàn tệ, còn Huy là bạn trai lại có một khuôn mặt đẹp trai nam tính mà con gái đi ngang đều phải ngước nhìn.
Tôi nhìn Huy thở đều đều, vài năm sau khi chia tay, tôi vẫn nhớ Huy rất nhiều, vẫn mong có cơ hội gặp lại, nhưng bây giờ nằm cạnh chung một giường, tôi lại không thể nhào tới ôm Huy vào lòng và nói là "em đây, em Thi đây"
Tôi giơ tay rờ nhẹ vào má Huy, rồi trượt tay xuống cổ, tôi gỡ từng nút áo, ngực anh vẫn như thế, có một vết sẹo nhỏ nơi ngực trái, đó là dấu ấn của tôi 10 năm trước khi chúng tôi yêu nhau. Tôi đưa tay sờ thử.
Bỗng Huy nắm ngón tay tôi và đẩy ra, rồi Huy quay lưng lại, trùm chăn kín người rồi ngủ tiếp.
Tôi thẫn thờ.

Co thể Huy và cơ thể này là vợ chồng nên mới chung một giường thế này. nhưng hành động đẩy tay ra và quay lưng ngủ tiếp như vậy là sao???
Tôi liền kéo chăn Huy ra, như một thói quen của 10 năm trước, tôi kéo Huy lại và nhào vào lòng, áp cả ngực tôi vào ngực Huy.
Huy không đẩy tôi ra.
Nhưng không ôm tôi như ngày xưa.
Sau 2-3 phút gì đó, Huy đưa tay lên vuốt vuốt tóc, rồi hỏi "em muốn à?"
Tôi đang dấu mặt vào lòng ngực của Huy. Cảm giác 10 năm ngày trước như trở về, như đêm đó vẫn là đêm hôm qua vậy thôi. Tôi không ngần ngại, gật gật.
Huy dùng hai tay ôm tôi đặt xuống giường, lần lượt cởi từng nút áo. Rồi Huy hôn tôi, hôn vội vã và cẩu thả... đến khi Huy muốn lột hết đồ thì tôi ra hiệu dừng lại.
Huy nhìn tôi thắc mắc.

Tôi giơ 2 tay hình chữ X, rồi ngồi dậy mặc áo vào. Sau đó bỏ khỏi giường lấy tấm bảng trắng cùng cây bút lông. Tôi ghi 'xin lỗi, em ko muốn nữa?" Huy nhìn dòng chữ, sao đó nhìn tôi như đánh giá rồi hỏi "em mệt à?"
Tôi lắc lắc đầu, ghi tiếp "chỉ là em ko có tâm trạng, anh ngủ tiếp đi"
Huy đọc xong lại ngẩng đầu lên nhìn tôi. "Sao lạ thế?"
Tôi mỉm cười. Ghi tiếp ' Hì. Thôi ngủ tiếp đi. Anh ngủ ngoan nhé. Em yêu anh"
Nhìn Huy đọc xong, tôi đã có cảm giác thật sai lầm. Huy trừng mắt nhìn tôi rồi hỏi "Em đọc lén nhật ký của anh?" tôi lắc lắc đầu liền ghi vội "không có" Huy nói 'vậy sao? Em chưa bao giờ chúc anh ngủ ngoan?'

Tôi vội ghi tiếp ' em ghi nhanh quá ghi nhầm, anh ngủ ngon'
Huy lại nhìn tôi. Rồi Huy xuống giường vào nhà tắm. gần 5 phút sau anh thay đồ, chỉ quấn 1 cái khăn tắm quanh eo bước đến giường. Tôi đang ngồi thì thụt người xuống và giơ chăn che tầm mắt. Cho dù tôi và Huy đã quen nhau 10 năm trước, và cho dù bây giờ tôi đã gần thành bà cô già cỗi thì tôi vẫn giữ thói quen ngại ngần trước mặt Huy. Tôi định nói nhưng nhớ mình không nói được vì vậy chỉ biết trùm chăn bít đầu, chỉ hé ra lỗ mũi để thở.
Có tiếng động trèo lên giường, rồi Huy giật chăn ra. Tôi liền kéo chăn lại và ôm chặt xoay người sang bên hướng ngược lai, tim đập mạnh thình thình trong bụng. Ôi tôi chưa sẵn sàng mà.

Huy cứ vậy mà bá đạo, không kéo chăn lại chui vào chăn và cởi hết đồ của tôi và cứ như thế ....
...
Đêm trôi qua, nhẹ nhàng nhưng đầy hồi hộp. Huy đã 3 lần rồi tôi không biết có chịu dừng chưa, tôi mệt rã rời, eo và lưng như muốn gãy ra. Thấy Huy ôm tôi và hít hít trên mặt, cuối cùng cũng xong rồi. Tôi nhẹ nhàng rời giường, lấy chiếc khăn quấn quanh người rồi vào nhà tắm.
Lúc ra khỏi nhà tắm tôi để ý Huy nằm trên giường và lặng lẽ nhìn tôi. Đến khi tôi đã nằm cuộn trong chăn và theo thói quen, một tay đặt lên bụng Huy và ngủ thì Huy nói
- em là ai?
Tim tôi như ngừng đập.
Mô phật, a di đà phật, quan âm bồ tát, đừng để Huy nghi ngờ con. Mà chắc là hành động của con hôm nay anh ấy đã nghi rồi. 10 năm nhưng thói quen với anh ấy chưa bao giờ con thay đổi.
Huy lại nói tiếp

- Em lạ lắm. Ngày hôm qua đòi sống đòi chết đòi tự tử. Ngày hôm nay biến thành một người hoàn toàn khác.
Tôi im lặng. Giả vờ ngu. Giả vờ thở đều báo rằng tôi đã ngủ.
Huy chờ tín hiệu của tôi nhưng thấy tôi cứ im lặng mà ngủ. Huy nằm xuống, nghiêng người tay đặt lên eo, hít hít lên má và môi tôi rồi ôm tôi ngủ.


Sáng dậy, Huy đã đi rồi. Tôi lười biếng bò dậy vào nhà tắm tắm buổi sáng và thay đồ. Khi xuống phòng bếp, Huy đang ngồi bên bàn. Chị người làm thấy tôi liền cầm tờ giấy chạy đến đưa tôi 'Cậu Huy bảo hôm nay muốn cô pha cà phê cho cậu ấy'
Tôi ngẩn người. Chắc Huy muốn lật bộ mặt của tôi đây mà. Muốn tôi pha cà phê. Tôi biết rõ thói quen uống cafe đen của Huy như thuộc cửu chương 1 vậy, mà cửu chương 1 thì cần gì phải thuộc.

Tôi pha xong 1 ly caphe thật khác nhất so với thói quen ngày xưa của Huy. Huy uống rất ít đường, hôm nay tôi lại pha cà phê sữa. Hahahaa.
Mang tới trước mặt, Huy bỏ điện thoại xuống, cầm ly cà phê lên và uống một hơi hết nữa ly.
Hú hồn!!!
Uống cafe phong cách gì thế?
Huy ngẩng đầu nhìn tôi rồi hỏi
- Em muốn ăn gì?
Chị người làm cũng quay đầu nhìn tôi
Tôi bước đến tủ lạnh, tìm những thứ tôi yêu thích. Sau đó tôi lại cầm tờ giấy ghi món tôi ghét nhất "' Bánh canh"

Huy nhìn tôi đúng 2 giây. Sau đó đứng dậy nói 'Chị Lâm đi mua bánh canh đi, tôi đi làm' rồi đi về hướng cửa chính. Tôi ngu ngốc đứng nhìn Huy bước ra cửa, sau đó vội chạy theo. Huy đã leo lên xe, tôi vội chạy ra khỏi nhà chạy theo xe, ra cổng. Huy nhìn tôi qua gương xe, rồi mỉm cười nhẹ. Tôi vẫy tay tạm biệt, ra dấu 1 ngày tốt lành. Cánh cửa tự động đang dần dần khép lại, tôi lại quay bước vào nhà ăn sáng. Chị Lâm đang gọi cho ai đó mua cho tôi 1 phần bánh canh. Tôi liền chạy lại giơ tay dấu X, rồi ghi vội vào tấm bảng bên cạnh chị "Em ko ăn bánh canh nữa." Chị Lâm liền nói với người bên kia là không mua nữa rồi tắt máy.

Tôi mỉm cười. Ghi thêm 1 câu nữa "Cho em 2 trứng chiên chín, 1 trái dưa leo, nữa ổ bánh mì"
Chị Lâm trợn mắt nhìn tôi. Sau đó chị liền kéo tôi đi vào bếp, dưới cái lồng bàn sắt chị vừa giở ra vừa nói" cậu Huy vừa bảo em làm cho cô đây này". Tôi nín thở nhìn thấy 2 quả trứng, dưa leo và nữa ổ bánh mì. Chị Lâm tiếp tục nói " thường ngày cô không ăn mấy cái này, nhưng hôm nay cậu Huy bảo làm cho cô. em cứ thắc mắc sao lại thế?"

Tôi không thở được. Ôi tôi bị phát hiện rồi!

Cả ngày hôm đó tôi hồi hộp không biết làm cách gì để che dấu bản thân thật sự của mình. Tôi cũng suy nghĩ 100 câu mở đầu "Huy à, anh tin trên đời này có những chuyện về ma quỷ chứ?" "Huy à, em sẽ kể anh nghe một câu chuyện giả tưởng nhé" "Huy à, anh có từng đọc truyện xuyên không chưa"??

và thêm 100 câu mở bài mà dường như thất bại là 99 câu. Còn một câu khác là "em thay đổi rồi, bây giờ em sẽ sống khác con người em ngày hôm trước, tin hay không tùy anh"
Thế nhưng làm sao ai mà tin được. Trên đời này thật sự bao nhiêu người chết rồi mà lại được thay hồn như tôi?

Tối đó Huy về liền bảo tôi thay đồ. Tôi ghi giấy hỏi đi đâu. Anh bảo đi dạo.
Anh chở tôi ra khỏi nhà, vào trung tâm thành phố, thì ra tôi đang ở khu nào đó ở Quận 2, anh lái xe đưa tôi về quận 7, rồi quẹo qua Bình Chánh. Khung cảnh càng ngày càng quen thuộc. Hơn 1 năm rồi kể từ ngày tôi xách balo lên đi lang thang khắp đất nước, từ bắc vào trung rồi trở về Sg thì gặp tai nạn. Tôi biết anh làm gì, anh chở tôi về nhà mẹ ruột. Còn 1 ngã tư nữa là đến nhà mẹ tôi rồi. Tim tôi như nhảy tưng ra khỏi lồng ngực nhưng tôi vãn giả vờ bình tĩnh ngồi trên băng ghế phụ. 100m anh chạy chậm thật chậm. 50m ... 20m ngôi nhà hiện ra, tôi giả vờ ngồi im không ngoảnh đầu lại, tôi không thể giả vờ biết căn nhà này, nhưng không thể nào kiềm chế được cái cổ, đầu và não hoạt động ngược nhau nhưng cái cổ đã chiến thắng. Khi tôi giả vờ lắc lắc cổ qua trái phải rồi liếc vào nhà. Nhà mẹ không tôi đó, tượng phật Quan Âm tay cầm nhành liễu đang mỉm cười chào tôi,phòng mẹ tôi đang sáng đèn, phòng em trai tôi cũng thế.

Anh khẽ hắn giọng, quay sang hỏi tôi " uống nước mía không?"
tôi gật gật.
một cảm giác đau thắt ở chấn thủy làm tôi choáng cả người. Tôi hả miệng hớp hơi, tay xoa xoa chấn thủy.
Anh hỏi 'lại đau nữa à?" tôi gật gật.
anh dừng lại quán nước mía ngày xưa chúng tôi hay uống. Quán nhỏ không chỗ đậu ôto nên anh phải đỗ ké sân nhà bên cạnh, 2 người hàng xóm hào phóng gật đầu.
tôi giả vờ chờ anh đi trước. anh đi đến cái bàn chúng tôi đã ngồi cách đây 10 năm, bàn đã thay cái khác, võng cũng thay cái khác. ngày xưa, tại chỗ này, tôi nằm võng, anh ngồi ghế. chúng tôi hay uống nước dừa, nhưng có một lần anh nghe người ta bảo khi mới cấn thai, nếu uống nước dừa nhiều quá có nguy cơ sẩy thai nên anh nhất quyết không cho tôi uống nước dừa nhiều. mặc dù chúng tôi chưa từng có cơ hội để được có thai.
Anh kêu tôi nằm võng, tôi lắc đầu, ngồi xuống ghế dựa.

Anh ngồi xuống ghế đối diện, đầu tựa vào ghế, tay đặt lên trán rồi nói "em ko cần phải tập giống như cô ấy. cô ấy đã chết rồi?"
tôi nhìn anh ngạc nhiên. Quả nhiên. Tôi cũ đã chết rồi, vì vậy linh hồn tôi mới vào thể xác người con gái này. Tôi chấm tay vào ít nước trên bàn vẽ một dấu chấm hỏi, ra dấu không hiểu.
"em đã đọc nhật ký của anh, phải ko?
anh và cô ấy chia tay đã 10 năm rồi, và tháng rồi cô ấy gặp tai nạn. Vừa qua đời. "
Tôi lặng người. Cảm giác khi nghe một người khác nói về cái chết của mình quả là hiếm gặp. Tôi tròn mắt ngóng tai nghe tiếp.

"Anh xin lỗi đã dấu em, anh chưa bao giờ từ bỏ hy vọng gặp lại cô ấy, nhưng mà... "
Tôi chồm người đến dùng tay đặt lên môi anh ra hiệu đừng nói nữa.
10 năm qua, biết bao nhiêu lần tôi tìm anh nhưng thất bại, khi tôi chết rồi thì lại gặp nhau.
Anh trầm ngâm nói tiếp

"tại sao em lại muốn mình giống một người khác, em ko cần phải làm vậy, anh lại càng ko cần"

Tôi nhìn anh, có chút thất bại trong lòng.
Tôi không mang theo giấy viết, cứ thế trầm ngâm trong thế giới riêng nhiều suy nghĩ của mình. Anh nhắm mắt suy tư, thỉnh thoảng mở mắt nhìn tôi sâu sắc, rồi lại im lặng.
Đến một hồi anh thấy không khí có vẻ nặng nề, anh lên tiếng
- Thật lạ là anh lại cảm thấy em càng lúc càng giống cô ấy. Anh xin lỗi, không phải do cô ấy vừa mất mà anh lại nhớ, nhưng chưa bao giờ anh bị phân vân như vậy.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh, chờ đợi...

Tôi dùng 1 cành cây nhỏ, chấm nước viết "em hiểu, anh nói hết đi"
- Mọi chuyện cũng qua lâu rồi. Nếu như ngày xưa mẹ cô ấy không cấm tụi anh quen nhau, có lẽ bây giờ đã khác.

Mẹ. Mẹ tôi. Tôi nghe đâu đó trong lòng mình một tiếng khóc. Dù sao tôi cũ cũng chết rồi, bây giờ tôi với thân xác mới này, gia đình, họ hàng, người quen cũng không còn liên hệ gì với tôi nữa. Mẹ tôi. Bây giờ có đến chào, cũng là chào 1 câu với người xa lạ.
Tôi nhớ ngày đó chúng tôi yêu nhau, còn rất trẻ. Khi đó anh chỉ là một người cơ hàn. Bần hàn. Nghèo đói. Có thể dùng những từ ngữ đó diễn tả được không nhỉ? Nhưng mà tâm hồn anh đánh thức trái tim tôi, tôi không ngại anh nghèo, ko có học, ko có gia đình để đến với anh, yêu anh chân thành. Nhưng gia đình tôi lại ngại những điều đó. Và ngay cả chính bản thân anh cũng ngại. Tôi đã cố gắng thuyết phục anh vài tháng để được anh chấp nhận cho tôi yêu anh, và anh cũng tự thuyết phục bản thân mình rất lâu để dám yêu lại tôi. Khi tình yêu chúng tôi đến lúc đậm đà, thì gia đình tôi ngăn cản, ngăn cản một cách mạnh mẽ không ngại tổn thương bản thân tôi và anh.

Anh nhìn tôi nói tiếp.
- Chia tay xong cô ấy bỏ đi. Anh không có cơ hội gặp lại. Đến một lần cách đây 7 năm, anh vô tình đi ngang qua nhà cô ấy, anh thấy cô ấy đang tưới cây trước sân nhưng anh không dám dừng lại chào.
7 năm trước đó là lần đầu tiên tôi trở về nhà mẹ sau 3 năm bỏ đi. Lần đó tôi về để tìm anh báo tin cho anh biết ...
anh lại nói tiếp
- Lúc đó anh không có can đảm để đến gần gia đình cô ấy. Nếu anh lấy cô ấy về, anh không có đủ tiền để cho cô ấy một cuộc sống đủ đầy như mẹ cô ấy cho.
Tôi khẽ cười thầm.
Anh không biết từ khi chia tay anh, em đã từ chối tất cả mọi thứ từ mẹ em hay sao? Gia đình, vật chất, chăn êm nệm ấm... em đã bỏ đi khỏi miền nam, lang thang 3 năm để tập sống vất vả. Em cũng muốn mình trải qua khó khăn như anh từng trải. Nhưng anh làm sao biết, những năm qua em sống thế nào, đến khi bây giờ có cơ hội quay về miền nam thì hồn lìa khỏi xác. Đời!
Tôi uống một hớp nước mía. Nhìn anh, rồi đứng dậy vòng ra sau lưng anh, choàng tay ôm anh, hôn nhẹ vào má.

- Nếu như anh ko đang thức, anh còn nghĩ cô ấy chết rồi linh hồn lại nhập vào em đấy.
anh cũng nắm lấy tay của tôi. Rồi xoay đầu lại nhìn vào mắt tôi.
Tôi khẽ liếc mắt đi chỗ khác, mỉm cười.
Tôi nói nhẹ "Em yêu anh" nhưng âm thanh ra khỏi miệng chỉ có u ơ khó hiểu.
Anh im lặng. Tôi đoán chừng anh hiểu.
Anh nói "muốn về à?"
Vậy là không hiểu rồi.
Buồn.
Tôi quay về chỗ ngồi. Uống hết ly nước mía rồi đứng dậy ra xe.
Anh chở tôi về nhà.
Sau khi đưa tôi lên phòng, anh lại ra ngoài. Tôi vội đi theo ra dấu hỏi anh đi đâu.
- anh về nhà anh.
Rồi lấy tay xoa xoa đầu tôi như đứa trẻ.
Xoa xoa đầu à?
Ngạc nhiên nhỉ? Anh coi tôi là em gái hay cháu gái của anh?
Tôi đứng khựng ở cầu thang nhìn anh đi rồi lẳng lặng vào phòng. Ra ban công nhìn xuống ra dấu chào tạm biệt.


Mọi người trong nhà đã ngủ. Tôi xuống phòng khách, nằm lên ghế sopha và suy nghĩ thật nhiều về quá khứ.
Khi tôi biết mình và anh có thai, tôi đã sung sướng muốn bay lên tận trời. Tôi vội nhắn tin cho anh hẹn ra quán nước gặp nhau.
- vợ yêu, chờ chồng có lâu không?
- Muỗi chích zợ muốn trết này. Chồng đi gì lâu thế, người ta đợi hơn nữa tiếng.
- Tại bận quá đó mà, thằng Khánh nó làm ẩu thế là anh phải ngồi ở lại bắt nó làm lại, kiểm tra xong hết rồi anh mới đi.

Anh ngồi xuống ôm tôi vào lòng. Tôi năm đó 18 tuổi, vẫn còn mắc cỡ khi được bạn trai ôm. Liếc qua liếc lại, tôi khẽ hôn lên má anh. Rồi tôi nói nhỏ
- Nếu mình có con thì anh thích trai hay gái.
Anh im lặng nhìn tôi.
Im lặng thật lâu và thật sâu.
Tôi chờ.
3 phút.
5 phút.
Rồi tôi quay mặt đi.
Một từ trào lên ngập trong lòng "Thất vọng"
Anh bảo
- Mình đừng có con bây giờ.
- Nhưng em muốn.
- Không được.
- Nhưng
- Thật sự là không được.
- Lỡ có rồi thì sao?
Tôi cứ tưởng tượng anh sẽ nhào đến ôm tôi và hôn tôi 1000 cái rồi cám ơn tôi rối rít nhưng cuối cùng, chỉ là sự im lặng tiếp tục.
Tôi hiểu.
Tôi vội dứng dậy rồi nói
- Em về.
Quay đi, nước mắt trực trào ra nhưng tôi lại kiềm lại được. Thở dài một cái, tôi nói tiếp mà không quay đầu
- Mai mình nói chuyện. Hôm nay em không vui.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đâu đó bên dưới tấm nệm ghế sopha làm tôi giật mình. Tôi ngồi dậy, nhét quá khứ trở lại trong lòng rồi giở mấy miếng nệm lên, thấy 1 chiếc 1phone6 đang reo. Một dãy con số không lưu tên.
Tôi bắt máy. Bên kia là giọng của anh. "Em ngủ đi, anh về đến nhà rồi. Em ngủ ngon nhé. Anh cũng yêu em"

Tôi cười khì.
Thì ra là anh hiểu. Tự nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Khoảng khắc này bỗng dưng tôi muốn ôm anh thật chặt như ngày xưa.
Tôi nhắn tin lại "em muốn ngủ cùng anh"
Anh trả lời "Hôm nay không được"
Tôi lại nhắn "Chỉ ngủ thôi, không thức"
Anh nhắn "Ngoan. Anh bận đêm nay"
Tôi tiếp tục kỳ kèo "Đi mà, chỉ muốn ôm 1 cái thôi cũng được"
Anh trả lời "Vậy qua nhà anh đi"
Tôi phì cười. Anh à, hông lẽ bây giờ em nhắn tin "em biết nhà anh ở đâu em chết ngay liền á".
vậy nên tôi đành nhắn lại "vậy thôi, em ở nhà ôm gối chờ anh"
Tin nhắn khuôn mặt  của anh trả lời.

Tôi ngồi dò điện thoại mọi thứ để có được thêm chút thông tin về người con gái này.
Cô bé này tên Thi. Bằng tuổi tôi, nhưng trông trẻ hơn tôi cũ rất nhiều, duyên dáng, xinh đẹp, và nếu đóng vai người khác đánh giá bản thân, tôi sẽ nghĩ người cũ tên Thi này rất tinh tế. Nhưng tại sao lại chết? Hay là do hồn tôi nhập vào cô ấy nên hồn cô ấy mới bị nhấn chìm đâu đó.

Tôi nhớ ngày tôi tĩnh dậy, cơ thể này dường như cũng từ cõi chết trở về. Vô cùng mệt mõi. Nhưng hiện tại thì sức khỏe đã ổn định. Có khi nào cô ta uống thuốc ngủ tự tử không nhỉ?
Mi mắt chùng xuống, tôi nằm ngủ quên trên sopha.

Nửa đêm lạnh quá trong giấc mơ lại thấy gió lạnh, tuyết rơi, tôi thấy mình nằm giữa vùng tuyết trắng, lạnh quá, lạnh chết mất. Rồi một bàn tay ai đó ẵm tôi lên và ôm vào lòng, ấm quá thật ấm. Tôi chúi người vào lòng người nào đó trong giấc mơ, thôi kệ ai cũng được, miễn là ấm hoài như vầy là được. Tôi mãn nguyện mỉm cười.

0 nhận xét: