Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

Quyển 2 – Cảnh Thiên


Đỉnh Côn Lôn, thẳng lên ba nghìn thước.

Dưới tia nắng ban mai, sương sớm giăng khắp trời, ánh sáng nhàn nhạt tản ra, đỉnh tuyết phong vạn đời không biến đổi, băng tuyết chiếu rọi một thân hắc y nam nhân. Mỗi đường nét trên người hắn đều như được trạm khắc tỉ mỉ. Hắn chính là chiến thần Tây Côn Lôn.

Nhưng mà.

Thật lâu thật lâu trước đây, hắn được gọi là Cảnh Thiên, Du Châu Cảnh Thiên chỉ thuộc về Từ Trường Khanh.

Đúng vậy.

Cùng với Tây Côn Lôn bất đồng.

Du Châu Cảnh Thiên chỉ thuộc về Từ Trường Khanh!

Thế nhưng, Từ Trường Khanh thì sao?

Trường Khanh, huynh không chỉ thuộc về Cảnh Thiên ta, khiến cho huynh bận tâm, còn có – thiên hạ của Lý nhị tiểu tử!

Đỉnh Côn Lôn, đạm đạm khói sương, một chút ký ức tựa tiếng mưa rơi đập vào mộng cảnh.

Trường Khanh mặt mày ôn nhuận, tiếu ý nhàn nhạt, tựa thạch bàn khắc sâu vào sinh mệnh của hắn, trải suốt thiên thu vại đại. Nhiều lúc, trên đỉnh Côn Lôn hồi tưởng lại tất cả, hồi ức tươi nguyên lai vẫn không một chút phai màu. Ký ức như vậy, giống như ngọc thạch tôi luyện nhiều lần, trải qua năm tháng càng phát ra ánh sáng rực rỡ; như hảo tửu ủ trong hầm lâu năm, vượt qua thời gian mà càng nồng đậm say lòng người.

Hắn còn nhớ rõ trước khi gặp Từ Trường Khanh một ngày, Du Châu thành nội đại tuyết giáng xuống.

Mà, lúc này, băng tuyết hòa tan.

Phố xá sầm uất người người qua lại, nhưng mà, chỉ thoáng trông qua, người nọ tựa như một vầng quang hoa rực rỡ chiếm lấy toàn bộ đường nhìn của hắn. Y thoạt nhìn không quá đặc biệt, nhưng thần tình đạm nhiên tĩnh mịch, quanh thân mơ hồ có vầng sáng toát ra khiến người không thể không lén nhìn.

Đây là một loại cảm giác vô cùng huyền diệu, Cảnh Thiên mười chín tuổi đầu choáng mắt hoa, liền nhập vào một hồi tiền thế kim sinh luân hồi nghiệt hải; đây là một loại độc dược thần bí, Du Châu Cảnh Thiên đã sa vào trong đó, cho dù có chết cùng không nguyện thoát ra.

Không cần nhìn nữa, không cần nghĩ nữa, ký ức tam sinh tam thế, từ lâu đã khắc sâu vào ngóc ngách sâu kín nhất trong tâm hồn.

Không cần nhiều lời.

Tiền thế kim sinh.

Tất cả ào ào sống dậy.

Thế giới lưu ly, thanh linh trong sáng, Từ Trường Khanh dừng chân mỉm cười.

Chỉ một chớp mắt này.

Trái tim của Châu Cảnh Thiên một đời đập loạn.

Đến khi gặp lại người kia, trời đã vào xuân.

Xuân ý dạt dào, hương rượu trong gió đêm phiêu động, tửu lâu sớm đã chật cứng người.

Trong Túy Hồng Lâu.

Từ Trường Khanh lảo đảo ngã xuống bên người Cảnh Thiên, gương mặt trắng nõn nổi lên một tầng phiếm hồng hiếm thấy. Thục Sơn đại đệ tử nhãn thần mờ mịt khói sương áp vào mặt mình, miệng vẫn liên tục nói lời giáo huấn lộn xộn: “Cảnh huynh đệ, Cảnh huynh đệ,…” Y hiện tại ngả vào cổ Cảnh Thiên, hương rượu thuần hậu nương theo hô hấp ấm áp phả vào vành tai hắn, “Cảnh huynh đệ, không được, nghiêm túc một chút!”

Cảnh Thiên đáy lòng như trống trận nổi lên, tựa như có mười tám con chuột không ngừng chạy quanh thân thể: “Ngươi bảo ta làm sao nghiêm túc, làm sao đứng đắn a! Ta là một nam nhân…” Cảnh Thiên đau khổ nhẫn nại, rốt cuộc, có muốn nhẫn cùng không thể nhẫn, con cọp bất phát uy sẽ bị cho là mèo bệnh. “Từ Trường Khanh, ngươi cũng biết, toàn bộ người trên thế gian này đều là giả bộ đứng đắn, ta đây cũng chỉ là giả bộ không đứng đắn mà thôi… Ngươi không biết, ta dạy cho ngươi, ngươi không làm, ta làm thay ngươi.”

Từ Trường Khanh túy nhãn mờ mịt nhìn Cảnh Thiên, con ngươi trong trẻo ngày nào đã nổi tầng hồng như thỏ, nhưng mà ý tứ giận dữ trong đó cũng rõ ràng.

“Quân tử tu thân mới có thể làm nên đại nghiệp… A, chính là tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, a, “Đạo Đức Kinh” có nói, lấy thân xem thân, lấy gia xem gia, lấy quê xem quê, lấy nước xem nước, lấy thiên hạ xem thiên hạ. A… huynh dựa vào gì mà nói thiên hạ đều giả dối.”

Cảnh Thiên dở khóc dở cười, hắn chậm rãi lật lại thân thể đối phương, cúi đầu áp xuống bên tai y thấp giọng: “Ngươi mắng ta sao? Hiện tại ngươi mắng ta, là bởi vì ngươi vẫn chưa hiểu ta, chờ đêm nay lý giải được ta rồi, ngươi nhất định còn động thủ đánh ta.”

“Đánh huynh, a, người tu chân quý tại ít lời ít nộ, Trường Khanh… Phụng mệnh sư tôn bảo hộ huynh, thế nào lại đánh huynh…” Lời còn chưa nói xong, rốt cuộc triệt để ngã xuống.

“Này này, ngươi đừng ngủ! Ngươi say thật rồi sao? Tỉnh lại, tỉnh lại đi!”

Cảnh Thiên dưới ánh trăng thở dài, phẫn uất không chịu nổi.

Trời có thể chứng giám, Du Châu Cảnh Thiên phẩm chất đứng đắn thế nào, tuyệt không thèm thừa lúc người gặp nạn.

***

Bên trên lò hồng, một bình Nữ Nhi Hồng tinh khiết ngào ngạt được hâm nóng. Phòng trong, dưới tấm chăn cẩm hồng, Thục Sơn đại đệ tử tố y như mây đang say sưa mà ngủ. Có thể vẫn không thắng được tác dụng của rượu, y mi phong cau lại, thủy chung đượm một vẻ u sầu, đôi môi đạm bạc mang theo một tia tái nhợt do uống rượu quá độ.

Từ Trường Khanh hiện tại so với Thục Sơn đại đệ tử chính khí nghiêm nghị tuyệt nhiên bất đồng, giờ khắc này Từ Trường Khanh hô hấp đều đặn, phảng phất mang theo băng tuyết thanh khí ngàn năm, giờ khắc này Từ Trường Khanh khiến cho Cảnh Thiên từ tận đáy lòng dâng lên một tia xúc động ôn nhu nhất.

Tâm trạng Cảnh Thiên rối loạn, triệt để rối loạn.

Mọi thanh âm câu tịch, tất cả đều như vậy an bình.

Một ý niệm không rõ quanh quẩn trong ngực Cảnh Thiên, điên cuồng chiếm lấy đầu óc hắn, cố gạt đi không được!

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cúi người, đầu tiên chỉ là thăm dò như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lớn mật tác cầu, cuối cùng bừa bãi phát tiết…

Giờ khắc này, vui sướng, phiền muộn, thất lạc, bi thương toàn bộ chiếm lấy đầu óc hắn, loại cảm giác mâu thuẫn này giống như tim đèn quấn quýt, nương theo sinh mệnh hắn thiêu đốt đến đầu cùng, cuối cùng bùng lên vô pháp diệt trừ.

Du Châu Cảnh Thiên, thành công cướp đoạt toàn bộ hoàn mỹ của người kia.

--- Ngay cả ngày sau giang sơn trong tay, cũng không bằng hắn một đêm này, điên cuồng trầm túy si mê.

Giờ khắc này.

Rượu không khiến người say, người tự say.

Giờ khắc này.

Hoa đào đêm xuân khai phóng, thư thái thâm tình, chiếm trọn phong lưu.

Ngày hôm sau, tỉnh rượu.

“Sau này trở về Thục Sơn không được phép quên ta.”

“Cái này… cũng không nhất định, Thục Sơn sự vụ bận rộn, ta thân là đại sư huynh mỗi ngày đều phải đốc thúc…”

“Ngươi lẽ nào quên lời thề đêm qua?”

“Trường Khanh không nhớ gì cả, Cảnh huynh đệ có thể gợi ý một chút không?”

Mắt thấy Cảnh Thiên bộ dạng tức giận, Thục Sơn chưởng môn tương lai lập tức mỉm cười, “Hoang ngôn cùng thệ ngôn thực chất như nhau, chỉ khác biệt ở chỗ, người nghe có thật lòng hay không, người nói có thật lòng hay không.”

“Từ Trường Khanh, ngươi là cố ý, là cố ý!” Cảnh Thiên hét không ra tiếng, lệ chan đầy mặt.

Nghĩ lại ta Du Châu Cảnh Thiên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, từ bô lão tám mươi cho đến trẻ con ba tuổi ai cũng bị ta khuynh đảo. Ai ngờ đụng phải khối mộc đầu ngoan thạch này, gõ thế nào cũng không thông suốt. Cảnh đại gia ngang dọc Du Châu mười chín năm, chưa bao giờ chịu thâm hụt tiền buôn bán, duy độc lúc này đây, thua một cách triệt để, thua không gỡ lại được!

Từ Trường Khanh tạm quay về Thục Sơn, huy thủ biến vào biển mây bất định, chỉ lưu lại một Cảnh Thiên vẫn điên cuồng giậm chân tại chỗ.

***

Ánh trăng hư không, khắp nơi mê ly. Quan ải vắt ngang, bốn bề tĩnh lặng.

Một đống lửa từ từ cháy lên, giữa cánh đồng phiêu hốt một màn một hỏi một đáp.

“Chúng ta thật sự cần tham gia chiến sự của Thái Nguyên Lý gia?”

“Phải. Trường Khanh phụng mênh xuất sơn, chính là vì đi tìm long mạch. Đêm nay cửu tinh liên châu, bắc đẩu sáng rực, chính là hiện tượng chân long khí mạch. Ta cần phải tra ra đầu mối, không thể không đi.”

Ban đêm.

Cảnh Thiên cẩn thận cởi Tu Di Nhẫn ra khỏi ngón tay Từ Trường Khanh, lại cẩn thận đeo vào cho y chiếc nhẫn cỏ hắn tự tay đan lấy, vẻ mặt cợt nhả ngày thường hiện lên vẻ nghiêm nghị khó thấy.

“Lấy một đổi một, ngươi không bị thiệt nha.”

Từ Trường Khanh tiếu ý nhàn nhạt, mặc cho nam nhân kia cố ý làm bậy ra sao. Từ nhỏ y đã thừa thụ giáo huấn, Thục Sơn là thiên hạ, mà y là Thục Sơn. Đừng nói vì người khác giao ra chiếc nhẫn, cho dù vì thiên hạ mà giao ra tính mệnh của mình, y cũng không nửa phần hối tiếc.

Cảnh Thiên mặc kệ, hắn không nghĩ phức tạp như vậy. Gia quốc thiên hạ, hắn nguyên bản không có nửa phần hứng thú, cũng không có ý phụng bồi, chỉ bất quá vì Từ Trường Khanh, hắn nguyện ý góp sức cho Lý Đường đại quân, một đường chinh chiến.

“Ta chỉ vì huynh Từ Trường Khanh!”

Huynh là đệ tử có tiền đồ nhất Thục Sơn, ta là tên côn đồ vô công rồi nghề Du Châu thành; huynh từ nhỏ tiếp nhận giáo huấn đoan nghiêm thủ lễ, ta song thân mất sớm ngu dốt bất kham; huynh vân đạm phong khinh, ta ngoạn thế bất cung [bất cần đời]. Không cần nói nhiều, lân phượng trên trời cùng cá tôm trong nước sao có thể cùng chung chí hướng?

Nhưng mà, hai người khác xa như vậy, lại hết lần này đến lần khác sóng vai lưu luyến, yên vũ phiêu diêu, Ba sơn Thục thủy, cùng nhau rong ruổi giữa loạn thế. Không có hoa phía trước, không có trăng trên đầu, chỉ có trời cao, vân đạm, phong thanh, hắc bạch chiến mã cùng nhau lui tới Tu La chiến trường…

Trường Khanh, huynh biết không, loại cảm giác này rất tốt, thực sự rất tốt!

Bạch vân biến ảo, chuyển thuấn lưu niên.

Gần một năm sau.

Lý Uyên tiến nhập kinh đô nhà Tùy.

Tuy là thiên hạ đã định, nhưng loạn thế Tùy Mạt, mười tám lộ nghĩa quân sát phạt như trước. Tần Vương suất quân khắp nơi dẹp loạn, Từ Trường Khanh cũng đi theo.

Sương sớm thổi qua chiến trường khốc liệt.

Bên kia chiến hào, Từ Trường Khanh vẻ mặt hàn ý.

Bên này chiến hào, Cảnh Thiên lạnh lùng nghiêm nghị.

Từ Trường Khanh tuy là tố y như vân, nhưng mâu trung đã không còn phong nguyệt. Cảnh Thiên từ lâu đã cởi ra thanh y ngày trước, thay thế bằng thiết giáp chiến bào, giáp trụ hắc sắc cùng binh khí trong tay toát lên hàn quang gai mắt. Nhưng mà khiến hắn đau đớn nhất chính là, con mắt Từ Trường Khanh toàn bộ đều là sát khí.

“Mười bốn tháng tám, chiến thần Tây Côn Lôn trảm tám nghìn người, đánh sập một tòa thành, nhưng nghĩ đến chúng ta thời khắc này đối trận sa trường…”

“Ngươi để tâm giang sơn tốt đẹp, ta tặng ngươi vạn lý giang sơn.”

“Ngươi ngày đó không từ mà biệt, có phải vì mục đích đó?”

“Cung đã lên dây không thể dừng lại, chúng ta đều là con tốt qua sông, một bàn cờ trước mắt, đã hạ xuống thì không hối hận.”

Trống trận dồn vang, chiến kỳ thêu chữ “Cảnh” phầng phật đón gió, chiến kỳ thêu chữ “Lý” đẫm máu cát vàng, Tu La chiến trận tên bắn như rừng.

Gió lạnh trận trận, tuyết mạn mạn bay, thiên địa bi ai.

Phong của Tùy Kinh [Kinh đô nhà Tùy], hoa của Du Châu, tuyết của sa trường, nguyệt của Trung thu, tất cả hóa thành huyễn ảnh, nhấn chìm toàn bộ tháng năm.

***

“Cảnh Thiên, ngươi đối với tôn phu nhân nuông chiều hết mực, không khỏi có điểm nhi nữ tình trường.”

Cảnh Thiên chỉ cười không đáp, nếu nói, hắn sẽ chỉ nói một câu, “Nữ nhân vốn chỉ để cưng chiều mà!” Lúc này, Đường Tuyết Kiến trong lòng Cảnh Thiên có điểm hạnh phúc thỏa mãn. Ngày đó Trùng Quan giận dữ nổi binh tại Giang Bắc, ứng với Giả Vân Tập phô trương thanh thế, chiến thần Tây Côn Lôn danh tiếng vang vọng thiên hạ. Nhưng mà, rất nhanh, Cảnh Thiên liền cùng với Lý Đường ký kết minh ước, giải tán nghĩa quân, rời khỏi giang hồ, cùng Tuyết Kiến thành thân, sống một đời bình đạm.

Một ngày lại một ngày qua đi, mười tám lộ nghĩa quân lần lượt tan rã, Lý Đường giang sơn vững như bàn thạch.

Không lâu sau, Cảnh Thiên trong thành Du Châu biết được, Tần Vương tình thế bức bách mà phát động Huyền Vũ binh biến, tru sát huynh trưởng, đăng lâm cửu ngũ. Sau đó không lâu, Cảnh Thiên nghe được Từ Trường Khanh từ quan quy ẩn, trở về kế vị Thục Sơn chưởng môn.

Tuy là đã trải qua Tùy Mạt loạn thế, nhưng Du Châu thành vẫn cách xa chiến trường Trung Nguyên, cho nên trước sau phồn hoa đô hội.

Cảnh Thiên phu phụ sống ở chỗ này, bọn họ vẫn sinh hoạt như phu thê bình thường, kinh doanh tiệm cầm đồ Vĩnh An tổ truyền, song song với đó còn muốn sinh thật nhiều hài tử, tốt nhất là lần lượt sinh đôi, bởi vì Tuyết Kiến thích chúng ăn mặc giống nhau cùng với mình chơi trò trốn tìm.

Nhưng mà, nguyện vọng này cũng không thành hiện thực – không thành hiện thực tại thành Du Châu.

Bởi vì, Thục Sơn đột nhiên phát ra địa chấn lan đến Du Châu, quấy nhiễu toàn bộ an bài của Đường Tuyết Kiến.

Cùng ngày địa chấn, Cảnh Thiên hùng hổ xuất phát đi Thục Sơn tìm Từ Trường Khanh tính sổ, lý do chính là, Từ Trường Khanh trấn thủ Thục Sơn lơ là trách nhiệm. Từ Trường Khanh ngươi không phải đã nói rồi sao, đại môn Thục Sơn vĩnh viễn mở rộng với Cảnh huynh đệ? Lão tử phải đại diện cho cho nam nhân phổ thông trong thiên hạ giáo huấn Thục Sơn chưởng môn ngươi một phen. Chúng ta không có tiền cũng không có thế, thật vất vả lắm mới kiếm được một lão bà, xây nhà dựng cửa, chăm chỉ làm ăn, thế mà còn phải nơm nớp lo sợ động đất nứt nhà.

Đại môn Vô Cực Các bị Cảnh Thiên từ bên ngoài đá một cước văng ra.

“Từ Trường Khanh, ngươi ra đây cho ta… Nếu không ra, tin hay không ta tặng cho toàn bộ đồ tử đồ tôn của ngươi mỗi người năm mươi đại bản.”

Ba mươi hai đệ tử bày ra Lưỡng Nghi Bát Quái Trận, toàn bộ bị đánh cho ‘Cái mông bay về phía trước theo đúng tiêu chuẩn bình sa lạc nhạn’. Rốt cuộc một tiếng thở dài từ ngoài cửa Vô Cực Các truyền đến, thanh âm không lớn nhưng nặng nề trầm tịch, đập thẳng vào đáy lòng Cảnh Thiên.

“Cảnh huynh đệ, đã lâu không gặp, Từ Trường Khanh kính cẩn chờ đợi!”

Thục Sơn chưởng môn rốt cuộc xuất hiện.

Cảnh Thiên bỗng nhiên quay đầu lại.

Người nọ không còn như ngày xưa bạch y xuất thần, thay vào đó thanh y đạo bào nặng nề đè lấy thân thể thanh gầy, nhãn thần vô hỉ vô bi, khẽ nhíu mày: “Huynh đã tới cảnh giới võ công xuất thần, hà tất khi dễ Thục Sơn đệ tử mới nhập môn.”

Nếu là ứng với ngày xưa, Cảnh Thiên tất sẽ bày ra bộ dạng tươi cười hỉ hả mà nói: “Cái này không cần lo lắng, ta ngoại trừ khi dễ ngươi Thục Sơn chưởng môn, đối với mấy tên đậu đỏ kia tuyệt không có nửa điểm hứng thú.”

Nhưng mà, trong Vô Cực Các, dương quang kim sắc xuyên thấu song linh loang lổ, chạm vào khóe mắt đuôi mày của Từ Trường Khanh, thấp thoáng vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, nháy mắt làm tâm Cảnh Thiên đau nhức. Hắn hai tay khoanh lại, nghiêng đầu híp mắt, cứ vậy nhìn Thục Sơn chưởng môn không chớp mắt. Vì vậy, không khí buổi chiều bắt đầu di động chút tình cảm bất minh.

Ngay cả những người xuẩn ngốc nhất, tỷ như đám tiểu đậu phụ đang nghiến răng nghiến lợi bày ra tư thế ngươi chết ta sống đằng sau Từ Trường Khanh kia, cũng bắt đầu nghĩ hai nam nhân này có một đoạn cố sự không thể không nói.

Bên ngoài Vô Cực Các ngoại nhân xuất động, mà bên trong Vô Cực Các hai người vẫn chỉ có những lời đối thoại không đâu.

“Những ngày qua huynh có khỏe không?”

“Ngươi nói xem?”

“Huynh thay đổi rồi!”

“Đẹp trai hơn?”

“…”

***

Không ai biết, hồi quyết chiến có một không hai giữa Du Châu côn đồ ngày đó cùng Thục Sơn chưởng môn hôm nay diễn ra thế nào, chỉ biết sau đó hắn đã cáo từ rời đi.

Cảnh Thiên lần nữa trở lại Du Châu, miệng vẫn liên tục lầm bầm, ngày tháng không còn cách nào tiếp tục, chỉ bảo Tuyết Kiến thu dọn đồ đạc, cùng dọn nhà rời khỏi nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt.

Đường Tuyết Kiến nhìn Cảnh Thiên lòng đầy rối ren, một cổ hàn khí từ sâu trong nội tâm đột ngột dâng lên.

Trượng phu vẫn quen thuộc như xưa, lại xa lạ không gì sánh được.

Tuyết Kiến không thể không nghi ngờ, lần này hành trình đến Thục Sơn, Cảnh Thiên có phải hay không linh hồn đã lạc tại Cửu Thiên đỉnh, thứ hạ sơn chỉ là thể xác mà thôi.

Thể xác này, là trượng phu của Đường Tuyết Kiến!

Nàng kinh ngạc nhìn Cảnh Thiên một lúc lâu, yên lặng đắp lên mặt hắn một chiếc khăn mặt ấm áp, “Lau lau lau, tìm lên Thục Sơn vẫn biết sẽ tự làm thương tổn mình…” Cảnh Thiên cười hì hì nhận lấy khăn mặt từ trong tay Tuyết Kiến, lau đi vết thương đau đến nhe răng trợn mắt, cam đoan với nàng ngày sau sẽ không bao giờ nữa…không bao giờ nữa…

Nhưng mà Tuyết Kiến yếu ớt thở dài, lời nói kế tiếp khiến hắn nhất thời không phòng bị: “… Cũng phải làm cha rồi, làm việc vẫn còn cẩu thả qua quít!” Cảnh Thiên bộ dáng tươi cười chớp mắt cứng đờ, dưới lớp khăn nhiệt khí là biểu cảm lạnh lẽo.

“Chúng ta còn dọn đi nữa không?”

“Dọn, đương nhiên dọn, không thể để con ta sinh hoạt tại nơi đất rung núi chuyển, nước sôi lửa bỏng này.”

Tâm Tuyết Kiến tại đây có chút đau đớn, tựa như nứt toát ra. Nàng cắn môi, không nhanh không chậm nói: “Chàng không phải vẫn yêu thích náo nhiệt sao? Trên đỉnh Côn Lôn lạnh như vậy, chàng làm sao chịu được tịch mịch!”

***

Núi Côn Lôn.

Sư phụ đến, trong gió Tây hiu quạnh nâng lên một bầu rượu thơm. Rượu này dùng bí phương cổ xưa, phối hợp với nước đá tinh thuần nhất trong thiên địa mà ủ thành. Sư phụ tối ngày giữ tại bên hông, đến sư nương cũng không được chạm vào.

“Sư phụ, người không thể uống nữa, rượu này là Thục Sơn bí phương, tác dụng vừa đủ, người uống nhiều quá sẽ không tốt cho thân thể.”

Sư phụ chỉ mỉm cười: “Tam Tư, sư nương cũng không để ý, ngươi lắm mồm lắm miệng như vậy làm gì.”

Ai nói sư nương không để ý tới, sư nương chỉ cần trông thấy sư phụ mở hồ lô uống rượu thì sẽ ngừng mọi việc đang làm, nhìn người lo lắng.”

“Tam Tư, nam nhân rất nhiều tật xấu, dù có là một người mê rượu thì cũng không tính là gì. Sợ là sợ trên đầu chữ sắc có một chữ đao, mà không phải duệ đao, chính là loại ôn nhu đao, một đao lại một đao mài mòn đi anh khí của ngươi. Biết rõ là thiêu thân lao vào lửa, nhưng chỉ cần ngửi được thứ hương thơm ôn nhu đó, liền khuynh tẫn một đời tuyệt không hối hận.”

Ngữ khí của sư nương rất kỳ quái, tuy chỉ là lời nói rất nhỏ, con mắt lại ngưng nhìn sư phụ rất lâu. Nhưng mà, sau này trưởng thành rồi, hồi tưởng lại thần tình sư nương lúc đó, Lý Tam Tư nhất thời tỉnh ngộ, nguyên lai nàng chỉ là nói cho chính mình.

“Sư phụ, vô luận thế nào, rượu này uống ít đi mới tốt.”

Cảnh Thiên nghe vậy mỉm cười không đáp, nhưng cánh tay lại nhẹ nhàng đặt lên vai Lý Tam Tư.

Mặc dù là bả vai gầy trơ xương, dưới bàn tay hắn, xác thực cảm nhận được nam hài này chí khí cứng rắn quật cường. Không biết qua bao lâu, nam hài này sẽ dấn thân thiên địa, khuynh chuyển phong vân, cũng giống như hắn nhiều năm trước tại Du Châu cuồn cuộn. Một ngày nào đó, hài tử sẽ lớn lên thành một nam nhân vững chắc. Mà nam nhân, có một số chuyện không cần phải nói cũng có thể minh bạch.

Trên đỉnh Côn Lôn, Tây phong hiu quạnh.

Cảnh Thiên uống xong, nhìn ra phương Đông bầu trời đầy sao, trở tay lau đi giọt rượu vương trên khóe miệng.

Lý Tam Tư ngơ ngác nhìn nam nhân dưới bầu tinh không, trong lòng nhớ kỹ tư thế này của sư phụ thật hào hùng, tương lai cũng muốn được như sư phụ vậy, làm một đại hiệp danh chấn thiên hạ.

Nhưng mà, một tiếng trường khiếu phá không mà đến, du đãng bên ngoài cửu thiên: “Trong thôn sắp xuất hiện Đông Phương, noi theo Ngô Hạm Phù Tang…” Đây là “Đông Quân!” [Thần mặt trời]. Đông Quân xuất hiện dưới vầng mặt trời huy hoàng.

Lý Tam Tư trông thấy, trên núi Côn Lôn quanh năm tuyết trắng phủ đầy, một vầng mặt trời xua đi sương mai, chí khí như bài sơn hải đảo, nhả vào trời đất muôn ánh quang hoa. Bóng người trước mắt khẽ đảo, một đạo kiếm quang hướng thẳng tới trời cao, sư phụ tay áo lăng phong đã ngự gió bay đi.

“Thanh vân y, bạch nghê thường, tên dài bắn Thiên Lang… Tiểu tử ngốc, luyện công cho tốt, ngày này sang năm ta trở lại, xem ngươi luyện chiêu bắn Thiên Lang thế nào.”

Lý Tam Tư nắm chặt áo lông cừu trên người, trên lưng trường cung thật nặng, ngưỡng vọng chân trời một lúc lâu: “Sư phụ, không phải người đi tìm Bạch Nghê Thường của người đó chứ, bỏ lại con ở đây một mình cùng tên Tư Đồ luyện bắn Thiên Lang sao?”

Côn Lôn không sơn tĩnh lặng, vĩnh viễn trầm mặc.

***

Trần ai lạc định.

Cảnh Thiên cuối cùng cũng ly khai Du Châu phồn hoa náo nhiệt, chuyển nhà đến đỉnh Côn Lôn quanh năm băng tuyết lạnh lẽo. Biên cương phía Bắc chi phí thiếu thốn, không bằng Thục địa giàu có, nhưng mà Cảnh Thiên yêu thích náo nhiệt vẫn lưu lại nhiều năm, rất có khí thế tọa mặc Côn Lôn.

Ở nơi hoang vắng, tự thành nhân gian. Tiến có thể tọa ủng Côn Lôn, tu luyện thần công cái thế; lui có thể bạt kiếm thương hoàng, phóng binh đại mạc. Dĩ nhiên dưới trời Côn Lôn, chỉ có cây cối cùng động vật, ngự kiếm một đường, vẫn cứ là muôn đời mờ mịt.

Chỉ là, không người nào biết.

Côn Lôn địa mạch, liên quan đến địa mạch Thục Sơn, mà địa mạch Thục Sơn, lại liền với Trường An long mạch. Mà nay, hắn chấp thủ Côn Lôn, Từ Trường Khanh canh giữ Thục Sơn, Lý nhị tiểu tử tại Trường An đăng lâm cửu ngũ.

Ba nam nhân dùng phương pháp của chính mình, cố gắng vẽ nét cuối hoàn chỉnh bức họa giang sơn, cũng là hoàn thành một mảnh nhân sinh bất hối.

Trận này thiên hạ giao tranh, quân tử chi ước, đến tột cùng là ai thắng ai, là ai phụ ai, không thể nào nói rõ.

Chỉ có thể khẳng định.

Thứ họ cùng tạo lập

Là,

Khai Đường truyền kỳ.

=================

Sự thật khi đọc chương này, ta phải mất một lúc lâu mới bình thản lại được. Tình yêu của Cảnh Thiên quả thực quá lớn. Tự ta cũng không thể tưởng tượng được bản thân mình phải làm thế nào chống chọi với một đời cô tịch để bảo vệ một thứ lý tưởng chính mình không hề quan tâm? Huống hồ lại là Thiên, một kẻ chỉ ưa phồn hoa náo nhiệt. Nhưng Thiên đã làm được, làm trong lặng lẽ. Giải giáp quy điền, ẩn cư núi cao, tất cả chỉ để bảo vệ thứ người kia cần bảo vệ.

Côn Lôn, Thục Sơn, Trường An… Họ cách nhau không chỉ là thiên lý, mà còn là gánh nặng thương sinh, là thiên thu đại nghiệp. Mà một khi còn có người không thể buông xuống gánh nặng này, cái vòng luẩn quẩn vẫn sẽ quấn lấy ba người…

Khanh à, tình yêu của Thiên, huynh có biết hay không?

>> Tiếp quyển 3

0 nhận xét: