Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

CHƯƠNG 14: HỌA QUYỂN

Trọng Khôn Nghi thấy mình lạc bước trở về vương cung Thiên Xu ngày trước, nơi hắn vẫn có một giấc mộng đeo đẳng mãi không tan. Trong mộng, Mạnh Chương vương nằm trên giường ho từng cơn xé họng, thân thể tiều tụy vì độc dược dày vò mà càng thêm yếu ớt.

“Cho dù có chết, bản vương cũng phải chết trong vương thành của chính mình”.

Trọng Khôn Nghi trong giấc mơ ấy chỉ nở nụ cười nửa miệng, nhận lấy chén thuốc quân vương đã uống xong, lạnh lùng gõ từng nhịp lên chiếc hộp gỗ đàn hương mà người kia vừa trao cho hắn:

“Vi thần nghe nói, có thuốc có thể chữa bệnh, cũng có thuốc có thể đoạt mệnh.”

Mạnh Chương nhìn chén thuốc đã cạn trong tay thần tử mình từng hết lòng tin tưởng, ánh mắt trong thoáng chốc trở nên vô cùng phức tạp, chứa đầy những ngỡ ngàng, bi thương, phẫn nộ, cùng tuyệt vọng mà có lẽ cả cuộc đời này hắn cũng không thể nào quên được.

“Vi thần tự cho mình có tài trị thế, nếu như không thể giúp vương thượng phân ưu, thì đành đi tìm một bầu trời khác. Ân tình của vương thượng, vi thần xin khắc cốt ghi tâm”.

Mạnh Chương ngửa đầu cười dài, miệng không ngừng ho ra máu, giọng nói thều thào ngắt quãng: "Ân tình?... Người như Trọng khanh... cho dù có được thiên hạ, cũng sẽ là... cả đời cô quả". Dứt lời lục y quân vương đổ người xuống giường, mắt từ từ nhắm lại, bỏ lại đằng sau hết thảy quốc thái dân an, thái bình thịnh thế dang dở mà người kia từng hứa hẹn.

“Vương thượng, vương thượng”.

Trọng Khôn Nghi không ngừng gọi to, hắn đã tự tay kết liễu quân vương của mình, mang theo ấn tín chạy đến biên cương, bỏ lại khói lửa ngợp trời cùng tiếng khóc than nơi cố quốc. Một dải khăn tang đột nhiên siết lấy hắn, người kia đứng giữa màn sương nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ám ảnh phút lâm chung. Hắn giãy dụa muốn thoát ra nhưng thân thể không sao cử động.

“Trọng huynh, sao vậy?”.

Bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm, cảnh trong mơ dần trở nên nhạt nhòa, Trọng Khôn Nghi choàng mở mắt, thấy mình đang ngủ gục trên bàn, còn Công Tôn Kiềm thì ngồi ngay bên cạnh, một tay bị hắn nắm chặt không buông, lông mày y khẽ chau lại, thần sắc tràn đầy lo lắng.

“Công Tôn… ta…”. Trọng Khôn Nghi bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều đầy nắng gió năm nào, khi hắn tìm đến phủ thượng khanh Thiên Tuyền, tranh cãi với Công Tôn Kiềm chuyện phản vua bỏ nước. Hắn nói người sống phải biết tiến lui, nếu thế cục đã không thể vãn hồi thì cần chi phải bấu víu thêm nữa, phản quốc thì sao, bêu danh thiên cổ thì sao, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất, không còn tính mạng, nói suông cũng có tác dụng gì, Công Tôn Kiềm nghe vậy một mực phản đối, dẫn đến hai người trở mặt, hắn giận dữ phất áo bỏ đi, lần ly khai vội vàng ấy khiến hắn thiếu chút đã đánh mất người quan trọng nhất. Bây giờ nghĩ lại, tuy hắn chưa từng hối hận vì sự phản bội của mình, nhưng mà nếu người kia thật sự biết rõ tất cả những chuyện hắn đã làm với Mạnh Chương, liệu sẽ có cảm giác gì, có tranh cãi với hắn tiếp hay không, có khinh thường chán ghét hắn hay không? Hắn của ngày ấy tự tin hùng hồn đến thế, hiện tại lại thế nào rồi?

“Huynh gặp ác mộng à? Ta thấy huynh liên tục nói mê”. Nói đoạn y rút lấy mảnh khăn trong người, giúp hắn lau đi mồ hôi ướt đẫm trên trán: "Ta muốn bàn với huynh một chuyện, về Tiểu Lăng Sa...". Xúc cảm từ hành động nhẹ nhàng kia khiến cho Trọng Khôn Nghi bình tâm lại không ít, nhưng đồng thời cũng có chút nôn nóng không nói nên lời, bèn đưa tay kéo y vào lòng. Công Tôn Kiềm không ngờ Trọng Khôn Nghi lại đột nhiên dùng lực, nhất thời không kịp đề phòng đã bị kéo ngã xuống, rồi bị đối phương nhanh chóng xoay người đè lại.

“Huynh…”. Công Tôn Kiềm muốn đẩy người kia ra, đang ban ngày ban mặt, ngoài kia lại nhiều lính gác như vậy, huynh tính lên cơn cái gì?

Trọng Khôn Nghi rất nhanh lấy lại tâm tình, nhìn người trong lòng không đếm xỉa đến những động tác chống cự dư thừa của y. Sau đó hắn cúi đầu, đặt lên môi y một nụ hôn kịch liệt, tựa như cảnh tượng trên thành kia còn đang tiếp diễn, chỉ khác là hiện tại Công Tôn Kiềm hoàn toàn tỉnh táo mà thôi.

“Đây là huynh nợ ta, có nợ không trả phi quân tử”. Giọng nói của hắn có chút đùa giỡn, nhưng hơi thở phả ra lại nóng rực, nhắc cho y biết người kia đang hoàn toàn nghiêm túc. Nụ hôn sâu của Trọng Khôn Nghi khiến hô hấp của Công Tôn Kiềm trở nên khó khăn, huống chi y vốn đã bị hắn chiếm tiên cơ, cả người bị ép chặt, muốn đẩy ra cũng không cách nào làm được. Hơi thở nóng rực của hắn khiến cho môi lưỡi hai bên đều trở nên nóng rát. Lửa tình thiêu đốt, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề cùng ánh mắt truy đuổi, một luồng cảm xúc nóng bỏng đan xen với nhịp tim đập loạn. Trọng Khôn Nghi bắt đầu luồn tay vào trong vạt áo y thăm dò, chạm đến da thịt trơn mượt thanh lương của y. Công Tôn Kiềm nghe được hơi thở gần trong gang tấc phả vào mặt mình, cảm giác bàn tay đang không ngừng di chuyển vuốt ve, còn có cặp mắt tràn ngập tâm tình phức tạp của Trọng Khôn Nghi thì khẽ nhắm mắt lại không còn chống cự nữa.

Trọng Khôn Nghi thấy người dưới thân đã thả lỏng thì thoáng an lòng. Hắn đã ở cùng nam tử này lâu như vậy, cũng từng có được y, nhưng tham luyến dành cho y lại chưa từng giảm bớt. Cho dù giữa hai người còn nhiều vướng bận, dù y vẫn chưa chịu cùng hắn đoan tọa triều đường, rồi có cả những lúc hắn muốn vứt bỏ lý trí mà giam cầm y thật chặt, thì cuối cùng sự nhẫn nại cùng khoan dung dành cho y vẫn luôn chiến thắng. Vừa nghĩ hắn vừa vùi đầu vào cần cổ y, xoa vòng eo trơn tuột cứng cỏi mà dẻo dai vô cùng, ngậm chặt vành tai đầy đặn kia mà hôn cắn.

Một lúc sau, khi gương mặt đối phương đã dần đỏ ửng, mồ hôi túa ra ướt trán, tóc mai rối loạn, hai mắt mê man, hơi thở dồn dập, thì Trọng Khôn Nghi mới chậm dãi đưa đầu ngón tay đã mang sẵn cao dược vào trong, kiên trì nhu nắn khấy động giúp y mở rộng, như vậy đợi đến khi tiếp nhận sẽ đỡ đau đớn đi một chút. Thế rồi sau đó, thân thể mềm dẻo dưới thân bị tách ra, xỏ xuyên, tiếp hợp cùng hắn không một kẽ hở. Trọng Khôn Nghi hài lòng cảm nhận được từng thứ của y lúc này, hơi thở của y, con tim của y, cả thân thể đang mở rộng tiếp nhận mình, hết thảy, đều thuộc về hắn.

"A Kiềm, ta yêu huynh". Trọng Khôn Nghi bướng bỉnh lặp lại chấp nhất trong lòng.

Còn chưa biết y có nghe được hay không, hắn đã đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt y, sau đó đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, cũng mang theo tình cảm đặc biệt khó nói nên lời của hắn.

"Cảm tạ, Khôn Nghi...".

Tình cảm đã trải qua bao phen đồng sinh cộng tử, làm sao chỉ gói gọn được trong một lời?

Cả hai đều không để ý, vừa rồi trong lúc va đụng có một cuộn tranh trên bàn bị rơi xuống đất, trải ra quá nửa. Trên đó là những nét vẽ thủy mặc khắc họa những cây tùng bách sừng sững hiên ngang đón gió. Cuộn tranh lọt vào tầm nhìn của Công Tôn Kiềm, từng nét vẽ uyển chuyển mạnh mẽ, đậm nhạt đa dạng tạo nên ý cảnh sống động, khiến y không khỏi nhớ đến bức tranh mình từng tự họa làm quà gặp mặt Trọng Khôn Nghi năm nào.

Thế nhưng cho dù rất giống, đây lại không phải là nét vẽ của y.

0 nhận xét: