Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

CHƯƠNG 12: KÍCH ĐỘNG

Đại Càn, mùa xuân năm thứ tư niên hiệu Khôn Vũ, hoàng đế Trọng Khôn Nghi thân chinh dẫn quân bình định Khai Dương, đồng thời chiêu hàng thành công loạn quân Thiên Tuyền, lập lại hòa bình trên toàn cõi Trung Viên.

Công Tôn Kiềm đứng trên tường thành nơi loạn quân do Ngô Chi Viễn cầm đầu đã chiếm đóng bấy lâu, nhìn cảnh từng tốp binh sĩ Thiên Tuyền giải giáp quy hàng. Ba ngày trước y đưa vương ấn ra, tướng sĩ cùng binh lính Thiên Tuyền đã nhất loạt buông vũ khí. Chỉ có Ngô Chi Viễn cùng một số rất ít người theo hắn vẫn liều chết không phục, thì đều đã bị binh lính Đại Càn vào tiếp quản thành khống chế áp giải đi.

Trọng Khôn Nghi vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh y không nói một lời. Cảnh tượng này có lẽ là cái kết yên ả nhất cho mọi trận can qua. Mà từ bao giờ hắn cũng bắt đầu mệt mỏi với gươm đao giết chóc? Trọng Khôn Nghi thầm cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Công Tôn Kiềm, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm của đối phương khiến hắn cảm thấy yên lòng hơn một chút.

"Thần mong vương thượng trở thành quân vương thịnh thế".

"Tấu chương này cô vương không xem nổi nữa, khanh lại phê giúp cô vương đi".

Công Tôn Kiềm cầm vương ấn trong tay, nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, khi xưa vương thượng không màng chính sự, y thường xuyên thay người phê duyệt tấu chương, vương ấn này đối với y quen thuộc hơn bất cứ thứ gì khác. Nó đã cùng y thực hiện hoài bão của mình, giữ gìn một Thiên Tuyền phù hoa cường thịnh, mà nay chính y lại dùng nó tước đoạt đi hi vọng tự trị duy nhất, kết liễu hoàn toàn cố quốc của mình.

"Bệ hạ, đại nhân". Lính truyền tin chạy lên tường thành, hai tay dâng mật hàm cúi đầu bẩm báo: "Có tin từ thủ phủ Thiên Tuyền truyền đến".

Trọng Khôn Nghi nhận lấy mở ra đọc, mặt hơi biến sắc nhìn sang Công Tôn Kiềm: "Anh Lịch Hầu tự sát rồi".

Cạch! Chiếc ấn ngọc được trạm khắc tinh xảo rơi xuống đất lăn dài mấy đường trên mặt đất, dưới ánh mặt trời rực rỡ, từng đường vân phản chiếu chói mắt, hoa văn hình Chu Tước ngạo nghễ sải cánh hiện lên rõ nét đâm sâu vào đáy mắt Công Tôn Kiềm.

"Vương thượng, thần là con dân Thiên Tuyền, là phó tướng do người đích thân đề bạt, dù phải hi sinh tính mạng cũng sẽ bảo vệ quốc thổ chu toàn".

"Khanh hãy nhận lấy thanh kiếm này, thay cô vương thống lĩnh quân đội Thiên Tuyền đi".

Công Tôn Kiềm lấy tay che ngực, cố gắng đè lại cảm giác khó thở trong người.

Anh Lịch Hầu giao ấn tín vương thất cho Công Tôn Kiềm để khống chế quân đội Thiên Tuyền, tự cảm thấy hổ thẹn với tổ tông, một ngày trước đã tự sát trong thái miếu.

Công Tôn Kiềm khổ sở cười dài, thật không ngờ, một người nhát gan sợ mọi thứ như Anh Lịch Hầu, đến cuối cùng vẫn có thể làm ra một việc quyết liệt như vậy.

Trọng Khôn Nghi ra hiệu cho thị vệ lui xuống, sau đó kéo Công Tồn Kiềm dựa vào bờ vai mình. Cách một lớp y phục dày, hắn vẫn cảm nhận được thân thể đối phương đang khẽ run. Công Tôn Kiềm trơ mắt nhìn chiếc ấn ngọc vô tri vẫn nằm trơ trên mặt đất lạnh tanh kia, trong lòng rõ ràng rất khó chịu, nhưng chung quy vẫn chẳng thể phát ra tiếng nào, thì ra có những lúc ngay cả khóc cười cũng trở nên khó khăn như vậy.

Công Tôn Kiềm vốn không phải người quá hiểu phong tình, nhưng con người sống đủ lâu rồi, trải qua nhiều chuyện, có một số vấn đề ngoài mặt không nói, trong lòng tự nhiên vẫn hiểu. Y biết, một khi mình đã mở lời thuyết phục, Anh Lịch Hầu sẽ không thể khước từ. Vì vậy y đã phải lưỡng lự rất lâu trước khi đặt bút viết lá thư kia, Anh Lịch Hầu bề ngoài nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng thứ chảy trong người vẫn là dòng máu kiêu ngạo của vương thất một quốc gia, vương hầu vong quốc, dẫu thế nào cũng vô cùng khó xử. Y rõ ràng cũng biết Anh Lịch Hầu có liên quan đến Ngô Chi Viễn, bằng không Ngô Chi Viễn khó mà duy trì được cả một đội quân lớn trong thời gian dài như vậy, cũng sẽ không mang được Lăng Sa theo mình mà không vấp phải sự phản kháng nào. Công Tôn Kiềm thậm chí từng nghĩ, nếu như người chiếm giữ Thiên Tuyền không phải là Trọng Khôn Nghi, thì rất có thể y sẽ làm như Ngô Chi Viễn, hoặc Anh Lịch Hầu, nỗ lực phục quốc. Thế mà cuối cùng, y vẫn chặt đứt chí nguyện của họ, dồn họ vào đường cùng. Thiên hạ này vốn không phải là thiên hạ của một người, cũng chẳng phải thiên hạ của tất cả mọi người, cái gọi là dốc lòng vì thiên hạ, chẳng qua là thiên hạ do chính mình chọn lựa mà thôi.

Những bóng dáng đã từng quen thuộc trong quá khứ lần lượt vụt qua, dường như chỉ trong nháy mắt, tầm nhìn của y đột nhiên trở nên hết sức nhạt nhòa, chỉ còn lại một bóng hình bên cạnh.

Trọng Khôn Nghi, huynh từng hỏi nếu như huynh cùng Thiên Tuyền trực diện đối đầu, ta sẽ lựa chọn bên nào đúng không?

Công Tôn Kiềm đột nhiên giương mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Con ngươi của y trước nay vẫn luôn bình lặng thản nhiên, tựa như bụi mưa thoáng qua, như mặt hồ lặng sóng, khó mà thấy được đằng sau đó là tâm tình gì. Nhưng hôm nay không biết có phải do ảo giác hay không, Trọng Khôn Nghi đột nhiên cảm thấy đáy mắt kia ánh lên những tia hỗn tạp khó nói, mang theo tâm tình bất an rối loạn không thể nào giấu nổi.

Hắn đang lưỡng lự thì một luồng hơi nóng mãnh liệt thổi đến, còn chưa kịp hồi thần đã thấy đôi môi mình bị phủ lấy, đối phương gần như có chút tùy tiện mà hôn cắn môi hắn không chút lưu tình.

Ngày hôm nay Công Tôn Kiềm thật sự kích động, y rất ít khi kích động, Trọng Khôn Nghi vừa cố chọn góc độ phù hợp để đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của y, vừa cố suy nghĩ thật nhanh nên xử lý tình huống này thế nào cho phải.

0 nhận xét: