Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

CHƯƠNG 11: CHIÊU HÀNG

Thời tiết vào xuân, cỏ cây xanh mướt ướt đẫm hơi sương, con đường đất quanh co vắt qua núi Phù Ngọc dẫn đến một tòa thành sừng sững nằm ở chính Bắc Thiên Tuyền, giáp ranh Dao Quang ngày trước, cũng là nơi Ngô Chi Viễn đã đóng quân suốt mấy tháng nay.

“Đại nhân…”. Tiêu Huyền phát hiện ra Công Tôn Kiềm đột nhiên dừng ngựa nhìn về viễn phương hồi lâu thì buộc miệng gọi một tiếng. Công Tôn Kiềm sực tỉnh, lắc đầu không đáp, tiếp tục đi lên phía trước. Tiêu Huyền đột nhiên cảm thấy đằng sau vẻ ngoài ung dung điềm tĩnh vĩnh viễn xa cách kia là vô số những rối ren khúc mắc mà có lẽ cả cuộc đời mình cũng không thể nào hiểu được.

Hai ngàn tinh binh đã bị bỏ lại cách đó nửa dặm, hiện tại chỉ còn hai người giục ngựa bước đến chân thành. Binh lính thủ thành từ xa đã phát hiện ra, chạy lên chĩa giáo mác tua tủa chặn lại.

“Cựu thần Thiên Tuyền Công Tôn Kiềm cầu kiến Ngô tướng quân”.

Mấy binh sĩ nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên cùng sợ hãi, giây lát sau, một người trong số đó, ước chừng là đội trưởng phiên gác thành, ra hiệu toàn đội thu giáo mác lại, hít sâu một hơi rồi bước lên dõng dạc nói: “Xin đại nhân chờ tạm ở đây, để tiểu nhân cho người đi báo với quân thượng trước”. Dứt lời gã phất tay ra hiệu cho một binh sĩ chạy vào thành cấp báo.

Lát sau Công Tôn Kiềm được dẫn vào hành dinh của Ngô Chi Viễn trong thành. Hắn mặc một thân khôi giáp, ánh mắt sắc lạnh. Công Tôn Kiềm thoáng có chút nghiền ngẫm, mặc dù Ngô Chi Viễn của trước đây thường hay đấu khẩu với y trên triều đường, nhưng ánh mắt vẫn luôn toát ra nét hiếu thắng trẻ con, chưa bao giờ lạnh lùng ngoan độc thế này. Trong lòng y đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, con người chung quy cũng sẽ đổi thay.

“Công Tôn đại nhân ở Đại Càn hẳn đã là quan cao chức trọng, hà cớ gì còn tự nhận là một cựu thần Thiên Tuyền nhỏ nhoi”. Ngô Chi Viễn nở nụ cười mỉa mai.

“Ngô tướng quân, ta chưa từng bị vương thượng miễn chức, ngược lại là ngài, ta nhớ đã bị vương thượng tước binh phù lệnh về phủ đóng cửa tư quá rồi mà”. Công Tôn Kiềm nhàn nhạt đáp lại, sau đó thản nhiên nói tiếp: “Ngô tướng quân, trong tay ngài hiện tại có chưa tới bảy vạn binh mã, Khai Dương đã bại trận, Đại Càn đương nhiên không cần phải chia binh ứng phó với Khai Dương nữa, nếu hiện tại hai mươi vạn đại quân đang đóng ở ải Thạch Lĩnh quay đầu lại toàn lực công thành, cục diện ra sao tướng quân hẳn rõ hơn ai hết”.

Công Tôn Kiềm vừa dứt lời, mấy tướng lĩnh đứng xung quanh Ngô Chi Viễn đều không nhịn được liếc mắt nhìn nhau. Không ngờ Ngô Chi Viễn chỉ hừ lạnh: “Giang sơn quốc thổ sao có thể để kẻ khác giày xéo, Thiên Tuyền ta không có kẻ tham sống sợ chết, cúi đầu khuất phục kẻ chiếm cứ quốc thổ của mình. Chúng ta tuy rằng binh thưa lực mỏng, nhưng cũng có bản lĩnh riêng. Quý quốc vừa trải qua một lần đối kháng cường địch, nay muốn cùng Thiên Tuyền lấy cứng đối cứng cũng chưa chắc đã chiếm được tiên cơ. Huống chi Thiên Tuyền đã phá hủy bảy phần quân lương của quý quốc, hiện tại các vị muốn động binh cũng không phải chuyện quá dễ dàng. Nay ta muốn tạm ngừng can qua, dùng Phù Ngọc làm ranh giới phân định trời riêng, không biết ý đại nhân thế nào?”.

Tạo lập một vùng trời riêng cho tử dân Thiên Tuyền, không cần phải tiếp tục chống đối, không cần lay lắt nhung nhớ cố hương, không cần ngày ngày luyện binh đánh trận, bỏ bê ruộng đồng. Đó có lẽ cũng là giới hạn cuối cùng Ngô Chi Viễn có thể vì mấy vạn binh mã ở đây, cùng với người nhà của họ mà nhượng bước.

Thế nhưng ai dám đảm bảo, có một Thiên Tuyền, lại không có thêm một Thiên Xu, một Khai Dương, một Nam Túc, cứ lần lượt như vậy, trở về cục diện cũ, đến bao giờ bách tính thiên hạ mới được sống yên?

“Các vị tướng sĩ". Công Tôn Kiềm quay ra hai hàng tướng lĩnh đang đứng trong hành dinh, lớn tiếng nói: "Đại thế thiên hạ phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân, có gì tồn tại mãi mãi? Các vị trung thành với tiên vương, quả thật là trang hảo hán đường hoàng. Trước kia ta cũng thường xuyên day dứt nghĩ về cố quốc, thế nhưng khi nhìn thấy cuộc sống của bách tính Trung Viên đều no đủ hơn xưa thì ta lại tự hỏi, nếu có thể yên lành mà sống, khai khẩn đất đai, xây nhà dựng cửa, chăm nom gia đình, thì còn hay không còn cái tên Thiên Tuyền thật sự có gì khác biệt? Chỉ cần các vị đầu hàng, Công Tôn Kiềm ta lấy mạng mình bảo chứng các vị đều sẽ được sống yên ổn ở quê nhà. Ta tin rằng các vị ở đây không ít người từng là đồng liêu của ta, hoặc biết đến ta, hẳn cũng biết khi xưa nếu ta không gặp biến cố, thì người cầm binh phù làm chủ soái của các vị chính là Công Tôn Kiềm ta đây. Nếu như các vị một mực lấy lý do phục quốc để khởi binh, vậy hiện tại ta lấy danh nghĩa chủ soái Thiên Tuyền lệnh cho các vị buông vũ khí, các vị có tuân theo hay không?". Dưới ánh sáng của ánh dương quang đầu xuân, con ngươi sâu thẳm của Cồn Tôn Kiềm lóe lên tia sắc bén quyết tuyệt, mừng giận khó phân.

"Các vị ở nơi đây chém giết thêm một ngày, thì người thân của các vị ở quê nhà lại lo lắng thêm một ngày, số người phải chết vì loạn lạc lại nhiều thêm vô số. Huống chi Khôn Vũ đế tiếp quản Thiên Tuyền cũng chưa hề làm điều gì có lỗi với dân Thiên Tuyền, các vị liều chết khởi binh, gây thêm chiến loạn mới chính là tội đồ thật sự".

Gương mặt y vẫn thanh tuấn đạm nhiên, tự tin đĩnh đạc như nơi triều đường nhiều năm về trước, chỉ có lời nói là quyết đoán thẳng thừng hơn nhiều lần, không cho người nghe bất cứ cơ hội mở miệng nào.

"Nực cười". Ngô Chi Viễn tuốt kiếm khỏi vỏ chĩa thẳng về phía Công Tôn Kiềm: "Đã bao nhiêu năm rồi ngươi vẫn không chút thay đổi. Ngươi tưởng rằng đây vẫn là nơi ngươi có thể dùng miệng lưỡi để mê hoặc người khác hay sao? Hôm nay ta phải giết chết tên phản thần như ngươi để tế vương thượng, tế ba quân tướng sĩ, tế toàn bộ tử dân Thiên Tuyền đã ngã xuống để bảo vệ quốc thổ này".

Giữa trán Ngô Chi Viễn đã nổi gân xanh, vẻ mặt đầy giận dữ, tựa như tích tụ bao nhiêu lửa giận cùng phẫn uất xưa nay. Trong nháy mắt, sát khí ngập tràn hành dinh, hắn dứt khoát vung kiếm đâm thẳng về phía Công Tôn Kiềm.

“Vương ấn Thiên Tuyền tại đây, nhìn thấy vương ấn như nhìn thấy vương thượng. Những ai còn nói mình trung với Thiên Tuyền, thì lập tức buông vũ khí xuống cho ta”. Công Tôn Kiềm đột ngột lấy từ trong người ra một ấn ngọc khắc hoa văn Chu Tước sải cánh đưa lên trước mặt mọi người. Thanh kiếm của Ngô Chi Viễn khựng lại giữa không trung.

0 nhận xét: