Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

CHƯƠNG 02: TỈNH GIẤC

Có một người sát cánh bên mình qua những hoạn nạn gian truân của cuộc sống, là một loại may mắn.

Nhưng nếu có thể cùng người ấy tận hưởng thành quả, bên nhau những ngày tháng bình đạm yên ả nhất, mới có thể coi là hạnh phúc.

Trọng Khôn Nghi luôn tâm niệm như vậy, cho nên dù thất bại nhiều lần, hắn vẫn kiên nhẫn thử, thử đấu với Diêm Vương, thi gan với Ngọc Đế, cũng thách thức giới hạn của chính mình, dùng khả năng và lòng thành gọi người kia tỉnh lại, dù hắn hiểu rõ lòng đối phương có bao nhiêu thương tổn, bao nhiêu chấp nhất, bao nhiêu mâu thuẫn. Trọng Khôn Nghi thậm chí từng nghĩ, hay là để cho y giải thoát, mãi mãi biến mất khỏi thế gian đi? Nhưng mà… Công Tôn Kiềm có chấp niệm, Trọng Khôn Nghi cũng có chấp niệm. Chấp niệm của hắn không kém gì y. Một đường chấp niệm, cuối cùng trở thành cả đời chấp nhất, người trước mắt hắn ngũ quan thanh tú, mặt nghiêng hao gầy, tóc mai điểm sương, chính là chấp nhất cả đời hắn không thể nào buông bỏ. Hắn chưa bao giờ chấp nhận số phận, thiên hạ hắn muốn, hắn đã có được, người hắn cần, hắn cũng sẽ giữ lại ở bên.



Cấn Mặc Trì từng hỏi sư phụ mình, muốn làm vị kia tỉnh dậy không phải là không thể, thế nhưng đó có phải là điều thật sự tốt cho người ấy hay không?

Trọng Khôn Nghi bật cười hỏi lại, thế còn ngươi thì sao đồ nhi, bất chấp nguy hiểm cũng phải cứu mạng kẻ kia, ngươi cho rằng hắn thật sự muốn sống?

Hai người nhìn nhau, không nói cũng hiểu, đây chính là chút ích kỷ sâu trong lòng họ. Trọng Khôn Nghi và Cấn Mặc Trì đều là những người hết sức chấp nhất trong tình cảm, nhưng cũng vô cùng ích kỷ và thực tế, nếu có thể giữ lại, tuyệt đối không buông xuôi, thà rằng để đối phương trách mình, cũng sẽ không để bản thân phải sống trong day dứt hối hận.

Ngoài cửa sổ cành lá đong đưa, Trọng Khôn Nghi ngồi ở mép giường, nhìn người trước mắt hô hấp bình thản. Từ Thiên Cơ vô tình tương kiến, cho đến Xu cư sinh tử tương tùy, qua bao khúc mắc, năm tháng thoi đưa, tương tư chưa giải, tình si chưa thấu, há có thể dễ dàng để huynh tiếp tục vô tri?

Trọng Khôn Nghi mệt mỏi hơi day hai con mắt, nắm lấy tay người trước mặt, lơ đễnh ôn lại chút chuyện vụn vặt trong quá khứ, câu được câu mất, cũng chẳng rõ đang nói với đối phương hay kể lại cho chính mình.

Khi Trọng Khôn Nghi nghe thấy tiếng đổ vỡ mà choàng mở mắt thì phương Đông cũng vừa hay hửng sáng. Hắn nhìn lòng bàn tay mình trống không, vội vàng quay đầu lại thì thấy nam tử áo trắng đã ngã nhoài trên mặt đất, tay chới với bám lấy cạnh bàn, xung quanh là vô số những mảnh vụn mới vỡ ra từ lọ hoa sứ.

“Huynh tỉnh dậy rồi? Công Tôn, huynh cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi!”. Trọng Khôn Nghi vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy đến đỡ lấy y, lòng thầm nghĩ y thuật của Cấn Mặc Trì quả nhiên không phải thứ người thường có thể hình dung được.

Công Tôn Kiềm không trả lời mà chỉ run rẩy đưa hai tay loạng quạng sờ ra xung quanh, y có thể nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của người đó, cảm nhận được nền đất mát lạnh dưới chân mình, ngửi thấy mùi máu tanh từ vết thương đang chảy dài trên cánh tay do mảnh vỡ mang lại, thế nhưng y không nhìn thấy gì cả, trước mắt đều là bóng tối, gợi cho y nhớ đến bờ vực hắc ám trong đêm tối dữ dội kia, cảnh tượng hỗn loạn, thần trí bất minh, bóng tối vô tận cứ thế nuốt chửng Công Tôn Kiềm khiến y không cách nào giãy dụa...

Cận vệ của Trọng Khôn Nghi đã lao vào phòng từ lâu, lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng: “Bệ hạ, có cần truyền thái y hay không?”.

Trọng Khôn Nghi xua tay: “Không cần, Tiêu Huyền, ngươi lấy hộp thuốc trên tủ qua đây, sau đó dọn dẹp giúp ta đống mảnh vỡ này, nhớ không được gây ra tiếng động”.

Tiêu Huyền nhận lệnh làm theo.

Trọng Khôn Nghi chưa dám băng bó cho Công Tôn Kiềm ngay, sợ y giật mình lại làm ra chuyện gì ngốc nghếch. Hắn chỉ nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay của Công Tôn Kiềm, ghì y vào lòng mình, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nhắc nhở bên tai y: “Công Tôn Kiềm, huynh đừng hoảng loạn, huynh không sao hết, ta chỉ là sợ mắt huynh chưa thể thích nghi ngay với ánh sáng nên mới tạm dùng khăn che lại mà thôi, huynh bình tĩnh lại, bình tĩnh lại...”. Lúc này, Công Tôn Kiềm mới từ từ ngừng giãy dụa, nghiêng tai lắng nghe, miệng thều thào mấy âm thanh nhỏ vụn không thể nghe rõ. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa phòng, mang theo hơi ấm chiếu rọi khuôn mặt lẫn thân hình người nọ, khiến từng đường nét của y đều sáng tỏ hơn bao giờ hết trước mắt Trọng Khôn Nghi. Hắn ôm người nọ vào lòng, nhịp nhàng vỗ nhẹ lưng y, mỉm cười khẽ nói: “Yên tâm, có ta ở đây...”.

Trọng Khôn Nghi băng bó xong vết thương cho Công Tôn Kiềm rồi đặt y trở lại giường, kéo chăn lên đắp lại cho y, sau đó ngồi lặng giây lát, lại đưa tay vẽ những đường dọc theo đôi mắt, cánh mũi, viền môi người nọ. Tiêu Huyền dọn dẹp xong sàn nhà thì lặng lẽ đi ra, trước khi đóng cửa phòng lại, hắn nhìn thấy cánh tay bệ hạ có vệt máu, hình như ban nãy cũng bị thương rồi, vậy mà người không hề để ý.

Mặc dù đã qua thu phân, nhưng những đóa mai nhị độ vẫn khoe sắc vàng óng thả mình phiêu linh trong gió.

Nở ra một khoảng trời rực rỡ, ngay trước cửa phòng Công Tôn Kiềm.

Trọng Khôn Nghi nhìn ra cửa sổ.

Trước đây, huynh đã cùng ta vượt qua mọi gian truân, từ nay, hãy để ta trả lại cho huynh những tháng ngày bình yên thanh thản nhất, trả lại cho huynh thứ hạnh phúc xứng đáng thuộc về huynh, có được hay không?

---

Lời Tích Vũ: Thầy trò Thổ Cấn rất hợp nhau, xin hỏi hai vị có nguyện vọng lập CP không vậy?

0 nhận xét: