Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

CHƯƠNG 01: NHẬP CUỘC

Trung Viên loạn lạc nhiều năm, Trọng Khôn Nghi xuất thân là sĩ tử bần hàn, trải qua mười năm đông chinh tây phạt, ngày càng bộc lộ khí chất bá chủ thiên hạ, cuối cùng đạt thành chí nguyện thống nhất Trung Viên, lên ngôi hoàng đế, đặt tên nước là Đại Càn, lấy niên hiệu là Khôn Vũ, chư hầu bốn phương lần lượt quy phục. Tuy vậy thế cục thiên hạ vẫn còn không ít mạch sóng ngầm. Sau khi Thiên Cơ, Thiên Xu, Thiên Tuyền, Dao Quang lần lượt bại vong, Thiên Quyền đóng cửa chính trị lẫn giao thương, truyền lại tông huấn tổ tiên an định sau núi Dục Chiếu, đời đời không đặt chân trở lại Trung Viên, Nam Túc thì dựa vào núi Việt Chi cùng hệ thống đầm lầy làm thiên hiểm, gắng gượng duy trì thế giằng co với Đại Càn, trong khi đó trên đại lục Quân Thiên vẫn còn một tàn quốc Khai Dương ẩn hiện khó lường, luôn tìm cách vùng dậy giành quyền tự chủ.

Đại Càn năm thứ ba niên hiệu Khôn Vũ, nhân lúc hoàng đế Trọng Khôn Nghi thân chinh dẫn quân tiêu diệt phản loạn phía Bắc, quốc chủ Nam Túc đã phát binh quấy nhiễu biên giới phía Tây, ý đồ chiếm lại các đất Phòng Châu, Yên Châu, Giao Châu từng xâm chiếm của cố quận Thiên Tuyền trước đó làm bàn đạp tấn công Đại Càn. Chỉ không ngờ Khôn Vũ đế sớm đã có chuẩn bị, đợi Dục Kiêu dẫn quân vào thủ phủ Phòng Châu mới di chuyển vòng qua phía sau, vó ngựa đạp ngang lưng, tiêu diệt toàn bộ quân chủ lực Nam Túc, bắt sống quốc chủ Dục Kiêu. Rặng Việt Chi Sơn chập chùng chính thức bị san phẳng, cái tên Nam Túc từng khiến hào kiệt Trung Viên nghe tên đều khiếp sợ đứng trước nguy cơ bị xóa sổ hoàn toàn.

Chỉ có điều, Trọng Khôn Nghi dường như không mấy để tâm đến một vùng lãnh thổ rộng lớn mới chiếm được, mà lại dành sự tập trung hoàn toàn lên bản thân vị quốc chủ vong quốc kia. Dục Kiêu bị áp giải về kinh thành, ngày ngày phơi nắng giữa phố chợ, đêm đến nằm sương trong ngục thất, bảy ngày trôi qua, Trọng Khôn Nghi vẫn làm việc này hết sức khoa trương, cũng hết sức nhẫn nại, cứ như thể đang chờ đợi điều gì.

Trên một phố chợ nhỏ ven bờ sông Vị Thủy, có vô số tiếng rao bán ồn ào huyên náo, hôm nay vào đúng ngày chợ phiên, người qua kẻ lại cũng náo nhiệt hơn hẳn. Ở góc phố có một tiệm trà, ông chủ là một lão nhân tuổi ngoài năm mươi, mặc áo vải đơn giản, vai quàng tấm khăn nhem nhuốc, thấy người qua lại đều cười nói mời mọc. Cái hanh hao của thời tiết mùa thu rất dễ khiến người ta mất sức, ông chủ chốc chốc lại ngồi xuống ghế phe phẩy tấm khăn trên cổ, thở phì phò mắng mỏ mấy câu.

“Ông chủ, cho xin một ấm trà trắng”.

Chủ quán ngẩng đầu nhìn lên, thấy người trước mắt mặc một thân trường bào cẩm tú, đường nét hài hòa, dáng hình thanh tú, đặc biệt đôi mắt vô cùng đẹp. Chủ quán ngây ra mấy giây, sau đó mới định thần lại lập tức cười đáp: “Được được, có ngay có ngay, mời công tử ngồi xuống chờ một chút!”.

Nam tử kia chọn một chiếc bàn tương đối sạch sẽ ngồi xuống, trà được đưa lên, nghe chủ quán cùng đám người phía sau ồn ào nghị luận: “Huyền lão, gần đây có tin gì hay không, kể cho chúng tôi nghe giải trí nào?”. Như được gãi đúng chỗ ngứa, chủ quán được gọi là Huyền lão kia hớn hở đáp: “Có chứ có chứ, nghe nói Nam Túc thua to, tên quốc chủ Dục Kiêu kia bị bệ hạ bắt sống giải về kinh thành rồi”. Đám khách uống trà tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, lão Huyền thấy vậy đắc chí nói tiếp: “Nghe nói bệ hạ còn nhốt cũi gã giễu phố bảy ngày, nói là muốn rửa hận cho bách tính Trung Viên từng bị man di giày xéo”. Đám người xung quanh đập bàn khoái chí: “Nhốt hay lắm. Ta vốn là dân Thiên Cơ đây, nếu không phải Nam Túc tấn công không biết chừng giờ này chúng ta vẫn đang yên ổn ở quê nhà đấy. Mấy năm ấy thật là đáng sợ, đi đâu chết đó, chưa bao giờ ta thấy quân tướng chết nhiều như vậy”. Chủ quán vội vàng góp miệng: “Đúng đấy, Nam Túc khát máu hiếu chiến, nện vó ngựa không ngừng, khiến thân già đây phải lưu lạc khắp nơi, bệ hạ cho giễu phố thị chúng, ai nấy đều sôi sục máu nóng, nhổ nước bọt đầy người gã. Nếu giờ này lão đang ở kinh thành, lão cũng phải cho gã chết chìm”. Ông lão nói xong vẫn chưa trôi cơn tức, thở phì phò khạc luôn mấy bãi nước bọt nhổ xuống đất. Bất giác cảm thấy có một luồng khí lạnh quét qua gáy, chủ quán rụt rè quay đầu lại thì đã không còn thấy ai nữa, trên chiếc bàn nam tử nọ vừa ngồi chỉ còn lại một cắc bạc. Lão rướn người nhìn ra xa... hơi nheo mắt lại, cảm giác mình bị hoa mắt rồi, tại sao vừa rồi lại có cảm giác vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan nhỉ?

Nam tử cẩm y bước nhanh dưới nắng chiều, hai tay siết chặt bội kiếm, các khớp ngón tay mảnh khảnh hiện rõ những khớp xương trắng bệch, bóng lưng cô độc dần biến mất sau bến đò cuối góc phố chợ.

Thuyền lớn xuôi sông, điểm dừng là kinh đô Hoài Dương xa hoa tráng lệ. Nơi đây có một ngục thất ẩm thấp tối tăm, trái ngược hoàn toàn với vẻ phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, trong căn phòng trống trải chỉ có một lớp cỏ khô đủ cho một người nằm, ngoài ra không còn gì hết. Dục Kiêu nhìn những sợi xích hoen ố trói chặt tay chân mình, rồi lại nhìn ra ô cửa sổ nhỏ hẹp phía trên căn phòng đá. Từ góc này nhìn ra, gã thoáng thấy được có mấy ngôi sao ẩn hiện lấp lánh trên bầu trời. Sao trời? Thứ này khiến gã nhớ đến một người, người nọ có đôi mắt nâu rất đẹp, trong suốt và sáng tỏ như sao. Từng có một đêm trăng sao mờ tỏ như đêm nay, gã cùng người kia uống rượu dạ đàm, gió đêm la đà mang theo hương hoa thơm ngát giữa hồ, quét qua bờ mi khiến gã có chút buồn ngủ, tửu lượng của gã không tệ, vậy mà lại có thể mang theo men rượu đổ gục vào lòng người kia, cứ vậy bất động cho đến sáng hôm sau.

Những ngày này chịu đủ mọi dày vò, Dục Kiêu đương nhiên vô cùng khổ sở, chỉ có những lúc đêm khuya vắng lặng thế này, gã mới có thể nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài ô cửa sổ, đếm những đốm sáng lập lòe ẩn hiện, di chuyển, rồi biến mất, lặp đi lặp lại, đằng đẵng không có điểm dừng.

Gã và Trọng Khôn Nghi đang đánh cược, rằng liệu Cấn Mặc Trì có đến cứu gã hay không.

Gã hi vọng y đến, càng hi vọng y không đến.

Thế nhưng, chuyện phải đến, chung quy vẫn đến; người phải gặp, chung quy vẫn gặp.

“Cấn khanh?!”.

Dục Kiêu ngẩng đầu nhìn nam tử mặc trường bào đỏ tía trước mặt, Cấn Mặc Trì biết mình đến đây sẽ không có đường thoát, nên cũng không có ý ngụy trang. Y đường hoàng xuất hiện bằng tư thái bình thản nhất, diện mạo phong hoa nhất, đối lập hoàn toàn với vẻ nhếch nhác thảm hại của kẻ ngồi phía sau song cửa gỗ kia.

Cách nhau một song cửa, trong căn phòng đá tĩnh lặng, bao thứ cảm xúc hỗn tạp đan xen trong từng ngóc ngách, hai người đối diện không nói một lời, cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, sai lầm trong quá khứ là thứ vĩnh viễn ngăn cách họ, định sẵn cho dù đời này quyến luyến cũng chẳng thể đồng hành.

“Ha ha, Mặc Trì, con quả nhiên không làm vi sư thất vọng”.

Cấn Mặc Trì không cần quay đầu lại cũng đoán được người đến là ai.

Một đám cận vệ tuốt gươm ùa vào, sau đó nhất loạt tách ra hai bên, Trọng Khôn Nghi thong thả bước qua, vỗ tay tán thưởng, mặt đầy tiếu ý.

“Mấy năm nay vi sư tìm con thật là vất vả, Mặc Trì quả nhiên vẫn là đệ tử đắc ý nhất của vi sư”.

Đôi môi Cấn Mặc Trì khẽ cong lên, vẽ thành một nét cười nhàn nhạt, ống tay áo rộng phất ra khỏi trường bào, nhẹ nhàng xoay mình thẳng về phía Trọng Khôn Nghi, đôi bàn tay mảnh dẻ thanh tú chắp lại thành một góc độ vô cùng chuẩn mực, khiến cho tua kiếm màu xanh nhạt cũng theo đó mà nhẹ nhàng đong đưa đầy ý tứ:

“Đồ nhi tham kiến sư phụ, để người phải nhọc lòng tìm kiếm như vậy, là sơ ý của đồ nhi”.

---
Lời Tích Vũ: Tích Vũ comeback rồi, cơ mà đợt này tui khá bận nên không thể ra chương đều đặn như trước nữa, chư vị tự biết phòng thân tránh một vài tổn thương tâm lý nha :v

Về nội dung truyện, Vô Ngôn 2 tiếp nối nội dung từ Vô Ngôn 1, nhưng vì phần này ai cũng nói được, đặt là Vô Ngôn không hợp hoàn cảnh lắm, cho nên Vũ đã đặt tên mới là Đài Giám, ai đoán ra được nghĩa của từ này sẽ có thưởng, phần thưởng tùy chư vị chọn, có thể giống như A Huyền được xuyên thư vào đây, hi vọng không bị Trì Nhi ngược sát :v.

Chắc ai cũng đoán ra được lý do boss Thổ kiếm thằng đệ về cho bằng được chứ? Hai thầy trò nhà này nhiều muối quá, tìm nhau cũng phải làm màu như vậy, mợt tim ghê.

0 nhận xét: