Lần đầu tiên gặp anh tôi bị ấn tượng mạnh bởi vẻ ngoài nam tính, trông rắn rỏi nhưng lại có giọng nói rất ấm áp. Cuộc đời người phụ nữ suốt đời quẩn quanh với chuyện chồng con, vẫn biết là thế, nhưng số phận lại cho tôi một người chồng khiếp đảm, đến mức mỗi khi nghĩ đến người đàn ông ấy tôi đều cảm thấy sợ hãi. Tôi sinh ra trong một làng quê nghèo, học hành không đến nơi đến chốn, bù lại tôi cao đến 1m68, cũng thuộc dạng ưa nhìn, nên sau khi bỏ học năm lớp 11, tôi cũng xác định luôn là vài năm nữa đi lấy chồng, ổn định rồi sinh con đẻ cái, đời thiếu nữ kết thúc cũng đơn giản vậy thôi. Rồi khi tôi 20, được sự giới thiệu của người hàng xóm, tôi quen anh - chồng của tôi sau này. Anh có bố mẹ ở quê nhưng bản thân đã lên thành phố sinh sống từ lâu, thành đạt và có nhà riêng, anh hơn tôi 10 tuổi. Thỉnh thoảng anh có về quê thăm gia đình nên đôi bên có tạo điều kiện qua lại.
Lần đầu tiên gặp anh tôi bị ấn tượng mạnh bởi vẻ ngoài nam tính, trông rắn rỏi nhưng lại có giọng nói rất ấm áp. Còn anh cũng nói rằng rất mến sự thật thà chân tình của tôi, chúng tôi có trao đổi số điện thoại và nhắn tin với nhau thường xuyên. Một thời gian sau anh ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ, và cũng sẽ chu cấp cho gia đình nhà ngoại, tôi lại càng có lý do để gật đầu. Trong khoảng thời gian đó, chưa bao giờ anh có ý định “sờ mó” gì, anh nói rằng anh muốn giữ gìn cho tôi,và vì thế tôi lại cực kì tôn trọng anh và nghĩ rằng đời mình cũng đến lúc gặp được may mắn, hạnh phúc. Nhưng đêm tân hôn thật sự là một cơn ác mộng, lần đầu tiên của tôi diễn ra trong đau đớn, anh rất khỏe, cả đêm tôi không thể ngủ được chỉ vì nhu cầu của anh quá cao và luôn đề nghị tôi đáp ứng. Còn tôi thì dù rất đau nhưng nghĩ bụng là đêm tân hôn phải “hết mình” nên chiều chuộng anh đủ kiểu. Tưởng rằng sẽ chỉ có đêm đó thôi, nhưng ngày nào anh cũng yêu cầu tôi phải “hợp tác” cùng anh, tôi gần như kiệt sức và nói rằng không đáp ứng nổi thì anh tỏ ra bực tức, đáng thúng đụng nia rồi bảo vậy để anh ra ngoài “tìm cách khác”. (truyện ngắn hay )
Cưới nhau chưa lâu mà anh đã thể hiện điều ấy khiến tôi vô cùng nhục nhã và xấu hổ. Chuyện này mà lộ ra ngoài thì không biết phải chui vào cái lỗ nào nữa. Và tôi lại im lặng chiều chồng. Thậm chí chồng tôi bắt đầu học hỏi các “chiêu thức mới” để về áp dụng, làm tôi thấy khổ sở vô cùng. Nhưng kinh khủng nhất, anh ấy còn bắt tôi không được mặc quần, thậm chí về nhà không được mặc quần chip mà chỉ mặc váy để khi nào anh ấy cần là “hành sự” ngay. Đến nay đã 3 năm kể từ ngày cưới, chúng tôi đã có 1 bé gái kháu khỉnh nhưng tình hình cũng vẫn thế, tôi cảm giác mình bị đối xử như một cái máy đẻ, một nô lệ tình dục thì đúng hơn là một người vợ. Mỗi lần thấy anh ấy bước chân vào nhà là tôi lại có cảm giác sợ hãi và sẵn sàng “chịu trận”. Bây giờ tuổi xuân của tôi vẫn còn, liệu tôi có nên tìm cho mình một cuộc sống khác hay không? Bởi vì nếu cứ sống thế này thì sớm muộn gì tôi cũng bị trầm uất, nhưng khi nghĩ đến đứa con và khoản chu cấp cho bố mẹ dưới quê, tôi lại nuốt nước mắt vào trong...
0 nhận xét: