Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ 18+ P12

Trong khi đó, trên đỉnh Tung Sơn:


- Chuyện tiến hành thế nào rồi? – Tả Lãnh Thiền lên tiếng hỏi các sư đệ.


- Về phía Thái Sơn và Hành Sơn, theo sự dặn dò của sư huynh, đã an bài thỏa đáng, nhưng còn về phía Hoa Sơn và Hằng Sơn không biết sư huynh có tính toán gì?


- Mấy người Hoa Sơn còn ở Phúc Châu, ta nhận được mật hàm lão hồ ly Nhạc Bất Quần muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi đang đợi Lâm Bình Chi tìm ra được Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia. (truyendamhay)

- Sư huynh, Nhạc Bất Quần ở gần mối lợi, xem ra chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường.


- Ta biết, ta đã phái người giám sát rồi, đến lúc đó, chúng ta sẽ làm chim sẻ đằng sau.


- Sư huynh quả nhiên là kế hoạch chu toàn, thần cơ diệu toán. Sư huynh bây giờ khó giải quyết nhất là đám ni cô ở phái Hằng Sơn, bọn họ mềm cứng gì cũng không chịu hết.


- Đám ni cô đó, ta đã giao cho Lục Bá và các đệ tử khác lo liệu rồi, ngươi cứ yên tâm làm việc ta giao phó đi.


- Rõ, thưa chưởng môn sư huynh…


Trong khi đó, tại Hằng Sơn:


- Tả minh chủ phái người đến nói Ma giáo đang điều động nhân mã tiến đến Phúc Châu, âm mưu cướp đoạt Tịch Tà kiếm phổ của Lâm Gia, còn Nhạc chưởng môn phái Hoa Sơn và ninh nữ hiệp cũng đang ở Phúc Châu mượn danh làm khách, thật ra âm thầm bảo vệ Lâm Bình Chi. Ma Giáo người đông thế mạnh, phái Hoa Sơn thế cô sức yếu, chưởng môn sư muội, chúng ta có nên tiếp ứng cho họ không? – Định Tĩnh sư thái lên tiếng hỏi


- Con người Tả Lãnh Thiền tâm địa khó lường, chuyện này không đơn giản như vậy. Thế này đi, Định Tĩnh sư tỷ, tỷ dẫn theo một nhóm người đến Phúc Châu trước, rủi Ma giáo có thật sự cướp đoạt Tịch Tà kiếm phổ. Tỷ nhất định phải ra tay hiệp trợ phái Hoa Sơn. Muội ở lại đây có biến đổi gì, sẽ lập tức cho bồ câu đưa thư truyền thông báo cho tỷ.


- Vâng, chưởng môn sư muội. Chuyện này không nên chậm trễ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường. / Vâng, thưa sư bá. – Đám đệ tử đồng thanh hô.


Sáng sớm hôm sau, Định Tĩnh sư thái dẫn theo Nghi Lâm, Nghi Ngọc và khoảng 6,7 đệ tử của Phái Hằng Sơn lên đường đến Phúc Châu, trong khi đo tại Mai Trang, Lệnh Hồ Xung vẫn bị nhốt tại căn hầm đá, trong khoảng thời gian đó, chàng đọc khẩu quyết tâm pháp của Hấp tinh đại pháp dưới phiến đá rồi học theo. Ban đầu, Lệnh Hồ Xung hết sức nghi ngờ về bộ kiếm pháp này, khẩu quyết tâm pháp thì lại trái ngược hoàn toàn với võ công căn bản. Sau một hồi nghi ngờ và đắn đo, Lệnh Hồ Xung quyết định làm theo bước đầu của nội không Tâm pháp là vận khí ra khỏi đan điền và làm cho nó không có nội lực. Sau khi vận khí, Lệnh Hồ Xung bung phát, phát tán nội lực ra hết khỏi cơ thể, một tiếng nổ lớn vang lên, Lệnh Hồ Xung cảm thấy kỳ lạ vô cùng, toàn bộ cơ thể và kinh lạc lục phủ ngũ tạng chàng chàng đều thoát khỏi cảm giác đau đớn, thoải mái vô cùng. Tiếp theo đó, chàng tiếp tục luyện các bước tiếp theo của Hấp tinh đại pháp…


Tin đồn Đông Phương giáo chủ mất tích đến tai Đạị trang chủ vào thời gian đó, ông ta nói phải lên đường đến Hắc Mộc Nhai, Hắc Bạch Tử lợi dụng cơ hội đó hàng ngày lẻn trốn xuống hầm giam hàng ngày mang gà béo và rượu ngon đến cho Nhậm Ngã Hành với mong muốn được ông ta truyền thụ Hấp Tinh đại pháp. Trong khoảng một tháng đó, Lệnh Hồ Xung rất chăm chỉ luyện nội công tâm pháp của Hấp Tinh đại pháp. Đến bữa lại có gà béo và rượu ngon đến để uống rượu, thật sảng khoái vô cùng, chàng cũng thật thà mỗi ngày truyền thụ cho hắn 2 câu nội công tâm pháp của Hấp Tinh đại pháp, trong một lần sơ ý, Lệnh Hồ Xung vô tình để lộ giọng thật, hắn tỏ ý nghi ngờ, khi hắn kéo của ra để nhìn vào thì chàng tóm lấy đầu hắn và thi triển thử Hấp tinh đại pháp. Gần như ngay lập tức toàn bộ gần hết nội lực của Hắc Bạch Tử được truyền qua người Lệnh Hồ Xung khiến chàng hết sức ngạc nhiên. Mất nội lực, Hắc Bạch Tử đổ gục xuống, Lệnh Hồ Xung nhân cơ hội đó, lật tấm sắt bên dưới và thò tay ra với lấy chùm chìa khóa bị rơi ở đó và tự giải thoát cho mình.


Ra khỏi sơn động tăm tối, Chỉ vài bước chân, Lệnh Hồ Xung đã bay xa cả dặm đường, cơ thể chàng nhẹ như chim, hành động thì vô cùng mau lẹ, dù thi triển khinh công như vậy, nhưng mặt chàng không đỏ, hơi không bị đứt. chính Lệnh Hồ Xung cũng không ngờ tới về sự biến đổi ảo diệu này. Chàng cảm thấy cơ thể tràn trề sức sống. Nội lực vô cùng dồi dào trong cơ thể, mọi đau đớn dằn vặt do nội thương và 6 luồng chân khí trong người chàng đều tan biến. Lệnh Hồ Xung sung sướng hét lớn:


- Nội thương của ta lành rồi. Nội thương của ta lành rồi.


Lệnh Hồ Xung thoát ra ngoài rồi, chàng sực nhớ tới Doanh Doanh, lo sợ nàng bị Mai trang bắt giữ, Lệnh Hồ Xung âm thầm quay lại Mai Trang để tìm nàng:


- Đại ca, không phải huynh đã đi Hắc Mộc Nhai rồi sao, sao lại quay lại??


- Giữa đường gặp Nhị vị trưởng lão, cho nên về trang trước.


- Hắc Bạch Tử đâu, sao hắn không ra đây gặp chúng ta? – Hai vị trưởng lão lên tiếng.


- Thuộc hạ cũng thấy lạ, mấy ngày hôm nay đều không gặp huynh ấy rồi, không chơi cờ thì không biết chạy đi đâu mất?


- Im miệng, các ngươi phụng mệnh giáo chủ, ở đây canh giữ trọng phạm, phải không rời Mai trang một bước mới phải. Nay lại nói không biết đi đâu là sao?


- Hai vị trưởng lão, 12 năm nay 4 huynh đệ chúng tôi chưa từng rời khỏi Mai trang. Càng không dám lơ là chức trách.


- Không rời khoi Mai trang một bước, không lơ là chức trách, theo như các ngươi nói, trọng phạm đó vẫn ở trong Mai trang sao???


- Vâng, đúng vậy.


Lúc đó, Lệnh Hồ Xung đã lén đến bên ngoài và nghe thấy tất cả, đang định thăm dò thêm, đột nhiên chàng thấy đau nhói nơi vùng ngực, rồi một cánh tay đến bịt miệng chàng lại rồi âm thầm kéo chàng ra khỏi Mai Trang, trong khi đó, hai vị trưởng lão của NNTG tranh cãi với 3 vị trang chủ một hồi, họ quyết định đưa hai vị trang chủ xuống đó, thế nhưng khi mở còng ra thì người bị nhốt trong đó không phải là Nhậm Ngã Hanh nữa mà là Hắc Bạch Tử. Ba người bọn họ hốt hoảng mở cửa và cứu Hắc Bạch Tử ra ngoài.


Doanh Doanh đưa Lệnh Hồ Xung chạy sâu vào rừng, đi được một quãng nữa thì chàng dừng lại, lồng ngực Lệnh Hồ Xung nóng như có lửa bên trong vậy. Thì ra đó chính là nhược điểm chết người của Hấp tinh đại pháp. Lệnh Hồ Xung hấp thụ nội lực của Hắc Bạch Tử vào người, tạm thời chưa khống chế được nguồn nội lực mới này, Nhậm Ngã Hành năm xưa do cũng không khống chế được nội lực bên ngoài mới dẫn đến bị tầu hỏa nhập ma, kết qua là bị Đông Phương lợi dụng cơ hội đoạt mất ngôi vị giáo chủ. Lệnh Hồ Xung mới luyện Hấp tinh đại pháp, còn chưa thành thục nên nội khi nguồn nội lực của Hắc Bạch Tử đi vào, hỏa dục trong người phát mạnh, toàn thân nóng như lửa đốt, Doanh Doanh lo lắng vô cùng, nàng chạy theo liên tục gọi tên chàng.


Lệnh Hồ Xung quay lại nhìn Doanh Doanh với ánh mắt đỏ lửa, vô tri vô thức. Ánh mắt rực lửa của một con quỷ khiến Doanh Doanh hoảng sợ, nàng khựng người rồi quay lại chạy, nhưng không còn kịp nữa. Chỉ một cú phi thân, Lệnh Hồ Xung đã tóm được bả vai nàng rồi kéo nàng vật xuống đất, bằng một động tác nhanh thoăn thoắt, chàng đè lên người nàng nắm tay vào hai vạt áo của Doanh Doanh rồi xé “Roẹt” một cú, tức thì lớp áo ngoài của Doanh Doanh bị xé rách làm đôi và rời khỏi cơ thể nàng. Áo bị xé rách, nửa người của nàng bị lột trần, phơi bày tấm thân nhỏ nhắn, trắng ngần, để lộ bờ vai xuống, cặp vú căng mọng. Theo bản năng, Doanh Doanh hét lên một tiếng rồi đưa tay che vú. Nhưng ngay lập tức, nàng bị chàng nắm lấy hai tay rồi dạng ra, khiến cho bộ ngực trần của Doanh Doanh nở bung lên, phơi bày ngay trước mặt chàng. Kéo hai tay nàng ra rồi, Lệnh Hồ Xung liền khề khà nằm úp lên người Doanh Doanh, chàng dúi mặt mình vào bộ ngực trần của Doanh Doanh mà hít hà. Nhìn thấy khuôn mặt nửa đỏ, nửa tím của chàng, hai mắt cuồng dại, hơi thở hổn hển, Doanh Doanh hoảng sợ quá, cố gắng vẫy vùng, đẩy chàng ra nhưng không sao thoát khỏi cánh tay kẹp cứng và thân hình đè bẹp của chàng cho được. Người nàng bị giữ ghì chặt cứng, chỉ có hai chân của nàng là có thể co giãn, dẫy dụa…


Lúc đó Lệnh Hồ Xung đã bú mút loạn cuồng lên cặp vú xinh xắn của nàng, cắn xé dã man trên khuôn ngực căng tròn, trắng ngần của Doanh Doanh khiến nàng phải mím chặt môi lại, ê ẩm. Ðau, đau lắm... Doanh Doanh không cựa quậy được, chỉ còn nằm im chịu trận, co rướn thân mình, rên lên nho nhỏ, lắc đầu qua lắc đầu lại. Sau một lúc nằm đè và dày xé trên thân thể nhỏ nhắn của Doanh Doanh, chàng liền buông tay nàng ra rồi ngồi dậy. Vừa được thoát khỏi bàn tay của Lệnh Hồ Xung là Doanh Doanh liền bặm môi đưa cả hai tay ra mà thoăn thoắt điểm ngay lên mười mấy đại huyệt trên người chàng. Thủ pháp của nàng nhanh nhẹn và kì ảo vô cùng. Nhưng khi ngón tay của nàng vừa chạm vào người chàng thì nó đã trượt bắn ra ngoài, nguyên nhân là do những luồng khí bên trong cơ thể chàng đang liên tục luân chuyển, kích thích cơ thể khiến cho những huyệt đạo trên người chàng cũng bị dịch chuyển, chính vì vậy mà Doanh Doanh hoàn toàn không thể không chế được chàng bằng huyệt đạo. Thế nhưng do bị điểm luôn mười mấy cái huyệt đạo, cũng khiến Lệnh Hồ Xung chao người đi một chút. Lệnh Hồ Xung tức tối, chàng bắt luôn hai tay của Doanh Doanh mà dùng hai đầu gối của mình mà đè lên. Người của Lệnh Hồ Xung bây giờ ngồi ngay trước mặt Doanh Doanh, hai chân nằm ở hai bên đầu nàng, đầu gối thì đè lên hai tay nàng làm nàng, một lần nữa, hết cựa quậy. Doanh Doanh lúc này đã quá hoảng sợ, nàng lên tiếng run rẩy, van nài chàng:


- Lệnh Hồ đại ca…là muội…Doanh Doanh đây….huynh bình tĩnh….mau điều hòa chân khí…đứng để nội khí khống chế tâm trí…á..á…


Nhưng mặc cho Doanh Doanh năn nỉ, Lệnh Hồ Xung như chẳng thèm để ý tới, long con mắt lên, mặt mày nửa đỏ nửa tím, nhìn xuống mặt nàng mà há miệng ra cười nghe rất dâm ô, tục tằn.


Doanh Danh nằm ở dưới nhìn lên thì thấy chàng thở phì phì hăm hở kéo quần xuống, lôi ra một con cặc to lớn, bóng lưỡng làm nàng khiếp hãi. Cặc chàng vốn đã to, nhưng do ảnh hưởng của việc luyện hấp tinh đại pháp, lần này nó con to và dài hơn gấp bội. Doanh Doanh hảng sợ quá, nàng đã được chàng phá trinh và địt nhau suốt rồi nhưng chưa bao giờ nàng thấy con cặc chàng lại to và dài như thế này cả. Doanh Doanh mới há miệng ra la lên thì chàng đã đút ngay con cặc vào cái miệng đang hé mở của nàng rồi.


Con cặc của Lệnh Hồ Xung to lớn quá nên không thể chui tọt vào miệng nhỏ hẹp của nàng ngay được mà chàng thì cứ hì hà nhấn mạnh cặc của chàng vào miệng nàng. Doanh Doanh cảm thấy khó chịu quá, liền quay mặt đi để tránh con cặc đang từ từ chui một cách khó khăn vào miệng mình, để giảm bớt sức công phá của con cặc to lớn. Nhưng chàng đâu có tha cho nàng. Với con mắt đỏ ngầu, chàng mím môi giữ cứng đầu của Doanh Doanh lại giữa hai cánh tay rồi lại ra sức đút mạnh con cặc vào cái miệng nhỏ bé, đào tơ của nàng. Nhưng rồi con cặc của chàng vẫn không sao đâm sâu vào được thêm nữa, chỉ vô được cái đầu khấc. Thấy thế, Lệnh Hồ Xung bắt đầu nhấp ra nhấp vô, liên tục, cứ mỗi lần dộng vô là con cặc của chàng lại vô sâu vào miệng nàng hơn một tí. Miệng chàng rên ư ử:


- Hừ…hừ…khà khà khà…hự…hự…


Doanh Doanh ú ớ, ho sặc sụa, hai mắt nàng nhắm nghiền lại, môi miệng thì bị căng ra tới mức tối đa. Trong lúc đó, Lệnh Hồ Xung vẫn hì hục tăng gia tốc độ đẩy đưa con cặc. Rồi như vẫn không vừa lòng, chàng nghiến răng, trợn mắt lên, hai tay nắm chặt lấy đầu Doanh Doanh, nhìn xuống mà giật mạnh mặt nàng vào háng mình, đồng thời vận sức vào háng mà dộng cặc thật nhanh vào họng nàng. Vừa kéo vừa đẩy, mặt của Lệnh Hồ Xung phừng phừng lên, lúc đỏ, lúc tím, mồ hôi tuôn ra đầy mặt, nhỏ từng giọt xuống mặt của Doanh Doanh. Doanh Doanh như muốn khóc mà không khóc được, chưa bao giờ nàng bị cưỡng dâm một cách kinh khung và ghê ghớm như vậy. Hấp tinh đại pháp đúng là một thứ võ công tà dâm và độc ác.


Lúc này, Doanh Doanh như chết ngất, nổ đom đóm mắt, thở không ra hơi. Ðến lúc tưởng như nàng sắp không còn chịu được sự hành hạ liên tục, không ngừng đó thì chàng bất ngờ rút con cặc nghe “poc” một tiếng ra khỏi miệng nàng. Doanh Doanh như từ cõi chết trở về, nàng thở dốc, nhưng chưa hoàn hồn được lâu thì chàng đã lùi xuongs, với hai tay nhanh thoăn thoắt, Lệnh Hồ Xung tóm lấy cạp quần nàng xé “roẹt” một cái nữa, tức thì cả quần dài và quần lót của Doanh Doanh bị xé tan ra làm mấy mảnh, tuột khỏi chân nàng, bay tơi tả trên không trung. Doanh Doanh hoàn toàn trần truồng, phơi bày vùng tam giác vàng ngọc với những đám lông bao quanh ra ngay trước mặt chàng, mặt Lệnh Hồ Xung vẫn đỏ tía ta, chàng nhìn vào đó mà miệng gầm gừ, thèm khát. Biết là chàng chuẩn bị làm gì mình rồi, Doanh Doanh hoảng sợ, nàng đạp một chân vào ngực chàng để định lùi lại chạy thoat thân nhưng Lệnh Hồ Xung còn nhanh hơn, tay tóm lấy chân nàng, chàng nhao tới đè lên người nàng, đồng thời dùng hai tay tóm lấy tay nàng đè ngửa ra, Doanh Doanh không cách nào cửa quây, thoát khỏi tấm thân rắn chắc và vạm vỡ của chàng. Con cặc nóng hổi, vừa to vừa dài quá khổ của Lệnh Hồ Xung cứ ngọ ngoạy giữa hai chân khiến nàng vừa khó chịu, vừa sợ sệt, Ảnh hưởng của hấp tinh đại pháp khiến cho nó quá to lớn, không biết khichui vào trong lồn nàng thì nó sẽ thế nào, quá sợ hãi Doanh Doanh lên tiếng:


- Lệnh Hồ Đại ca…mau dừng lại…đừng mà…


Nhưng Lệnh Hồ Xung lúc này đâu có phải là Lệnh Hồ Xung như mọi ngày của nàng nữa, chang đang bị Hấp tinh đại pháp khống chế, không kiểm soát được tâm trí, không khác gì một con quỷ dữ, khát tình một cách đầy thú tính. Mặc cho nàng van xin chàng đâu có màng gì tới hoàn cảnh ê chề của nàng. Chàng còn ra sức xiết chặt thân thể thơm tho, hấp dẫn của nàng hơn nữa. Vừa nằm đè lên người nàng, chàng vừa đưa chân ra khều cho hai chân nàng dạng rộng ra. Rồi đưa một tay xuống cầm con cặc đang cương cứng mà đặt vào cửa lồn nàng. Xong, chàng vận sức vào mông mà nhấn mạnh khúc củi đen thui đó vào lỗ lồn nàng…


- Á…á…á…trời ơi…đau quá….chết ta….


Tiếng kêu thất thanh khiếp đảm của Doanh Doanh vang khắp khu rừng. Con cặc to dài đó chui vào trong lồn nàng nhưng không ngập hết mà chỉ chui vào một nửa, thứ nhất do cặc chàng quá dài và to, thứ hai do lồn nàng vừa bé, nhỏ lại khít khao, hơn nữa nó khô roong do không được kích thích, chính vì vậy mà khi chàng đâm cú đầu tiên vào, Doanh Doanh đau đớn đến nỗi không chịu nổi, nàng hét lên kinh hãi, hai hàng nước mắt lăn dài, cả đời nàng chưa bao giờ bị hành hạ như vậy cả, đến cả khi bị chàng phá trinh, nàng cũng không thấy đau đớn bằng bây giờ.


Sau cú thúc đầu tiên đó, Lệnh Hồ Xung tiếp tục rút ra thúc vào thêm mấy cú tiếp theo, nhưng nó vẫn vô cùng khó khăn do cái lồn của nàng quá chật hẹp. chàng tiếp tục ủi một vài cái mà không sao đút được con cu dài ngoằng vào sâu trong lồn nàng cho được. Nó chỉ đâm vào tới quá nửa con cặc rồi mắc nghẽn ở đó luôn (quá nửa đã là ghê gớm lắm rồi). Chàng vận sức dập thêm một vài lần nữa. Nhưng lồn của Doanh Doanh vẫn thắt chặt lại, bít kín, như muốn đẩy con cặc của chàng ra ngoài, khiến Lệnh Hồ Xung cảm thấy nhức nhối nơi đầu khấc. Chàng nghiến răng, ôm chặt lấy thân hình của nàng thêm nữa, rồi dùng hết sức mình mà dộng cặc vào lồn nàng thêm lần nữa, mặt chàng vừa tím vừa đỏ, trông vô cùng đáng sợ. Dần dần đã có hiệu quả, con cặc dài ngoằng đã bắt đầu chui sâu từ từ vào lỗ. Thấy bắt đầu có hiệu quả, Lệnh Hồ Xung ra sực địt phành phạch con cặc của chàng vào lồn nàng khiên cho từng thớ thịt trong Lồn Doanh Doanh như đang phải cố mở rộng ra hết cỡ để nuốt lấy con cặc đó của chàng, mà cặc chàng thì quá to lớn nên khi chàng cứ dập nắc vào lồn nàng thì lồn nàng lại càng siết chặt lấy cặc chàng, trì kéo, sự kì cọ mạnh mẽ đầy ma sát khiến cả hai người đều cảm thấy rát bỏng cả phần hạ bộ.


Doanh Doanh nằm bẹp ở dưới cơ thể lực lưỡng của chàng mà thở không ra hơi. Nửa thân người trên của nàng thì bị vòng tay rắn chắc với bắp thịt nổi lên cuồn cuộn ôm cứng lấy ngực, làm nàng nhức nhối, khó chịu, vú nàng dính sát vào người chàng, hai bầu vú căng cứng to tròn bây giờ bẹp dí. Nửa thân người dưới của nàng thì bị con cặc cương cứng như một khúc củi dài đâm thọc không ngừng vào lồn, làm nàng rát bỏng, bứt rứt, âm đạo bao phủ lông tơ măng mịn bây giờ bị dầy xéo, bầm dập. Lần đầu tiên trong đời, Doanh Doanh cảm thấy đau rát vùng hạ bộ như vậy, mỗi cú thúc của chàng cứ như muốn che đôi người nàng ra vậy. Nàng muốn cong người khép chân đẩy cu chàng ra khỏi lồn mình để thoát khỏi cơn bạo dâm của chàng. Giữa cơn đau đớn ê chề đó thì cơn đau rát dưới âm đạo cứ tăng lên dần dần…


Và chàng thì cứ dập nắc không ngừng với ánh mắt đỏ ngàu vô thức và những tiếng rên rỉ khoái lạc:


- Hừ…hừ…hự…hự…


Cứ mỗi lần chàng rên một tiếng “Hừ” là chàng lại dập mạnh con cu to lớn, dài thườn thượt của chàng vào trong cái lồn nhỏ bé, khít khao của nàng. Vũ bão, ào ào, liên miên, không dứt. Con cu của chàng dần dần đã mất hút trong lồn nàng. Cặc chàng thì to dài, mà lồn Doanh Doanh thì khít nhỏ, khúc thịt đó mà đút sâu tới tận gốc thì nó phải đâm tới quá tử cung, lên tận tới bụng nàng nàng rồi. Vậy mà không hiểu sao cuối cùng nó vẫn ngấp lút cán trong người Doanh Doanh.


Một lát sau, hình như là chịu không nổi với sự co thắt, bóp chặt quá sức của âm đạo Doanh Doanh trên dương vật của chàng, Lệnh Hồ Xung gầm lên một tiếng rồi phóng đầy tinh khí vào lồn nàng. Vừa phóng tinh, chàng vẫn vừa đâm mạnh cặc vào lồn nàng làm như là muốn chẻ háng nàng ra làm đôi vậy. Đồng thời chàng cũng ghì xiết thân thể nàng như muốn nghiến nát người nàng ra vậy. Chàng vừa ôm, vừa đụ, vừa bắn tinh, liên tục, không ngớt, do bị hấp tinh đại pháp không chế, con cặc chàng trở nên to lơn và dài hơn người bình thường rất nhiều, chính vì vậy mà số lượng tinh trung cũng bị tăng lên gấp bội, tinh trùng của chàng bị trào ngược cả ra ngoài, bắn tung tóe theo một nhịp địt của Lệnh Hồ Xung, chàng xuất tinh đầy cả lồn Doanh Doanh rồi mà nó vẫn như còn chưa hết. Vì thế mà chàng liền rút con cặc bóng nhẫy đó ra khỏi lồn nàng rồi nhét nó vào miệng nàng, tay kéo đầu nàng sát vô thêm nữa, dập dập mấy cái rồi xuất tinh ồ ạt vô trong miệng nàng. Những giòng tinh trùng vẫn bắn ra không ngớt, ngập đầy trong cái miệng nhỏ nhắn của Doanh Doanh, tràn ra hai bên khóe miệng, phun khắp cả khuôn mặt rũ rượi của nàng nhiễu xuống bộ ngực trắng tinh, đọng thành từng đám trên bầu vú mọng như sữa của nàng. Vừa xuất tinh, Lệnh Hồ Xung vừa ngửa cổ lên cười một tràng khoái trá, dâm dật. Khi giọt tinh khí cuối cùng đã bắn lên người nàng rồi thì chàng buông nàng ra, ngã vật qua một bên, nằm thở hổn hển. Thoát khỏi một cuộc bạo dâm có một không hai trong đời, Doanh Doanh lồm cồm bò dậy mà nhìn chàng với con mắt sợ hãi. Nàng chợt thấy màu tím sẫm trên mặt chàng dần dần phai đi, khuôn mặt chàng dần dần trở lại hình thái bình thường. Vẻ ma quái, dâm đãng đã biến mắt, thay thế bằng một nét hồng hào, tuấn dũng của một Lệnh Hồ Xung hiền hòa, dễ mến. Nàng có cảm giác Lệnh Hồ Xung mà nàng yêu mến, say đắm đã trở lại.


Doanh Doanh đang bỡ ngỡ thì Lệnh Hồ Xung đã từ từ ngồi lên, nhíu mày ngơ ngác nhìng chung quanh. Khi thấy nàng hở hang lõa lồ nửa thân người, ngực vú trầy trụa đỏ bầm nhơ nhớp, mồm miệng nhoe nhoét tràn đầy tinh khí, còn mình thì áo xốc xếch, quần trễ xuống, con cu vẫn còn hùng dũng dương lên, vương vãi tinh dịch thì chàng kêu khẽ lên một tiếng kinh hãi, kéo quần lên. Rồi chàng nhìn thấy Doanh Doanh ngượng ngùng lau miệng, sửa quần áo, hai mắt đỏ hoe, giòng lệ long lanh thì chàng hãi hùng quá. Như đoán được chuyện gì đã xẩy ra, Lệnh Hồ Xung hướng về phía nàng lên tiếng:


- Doanh Doanh…ta xin lỗi…là do ta….ta không khống chế được bản thân…ta không hiểu tại sao lại bị như vậy…ta…ta…


Dù rất đau đớn và xấu hổ, nhưng Doanh Doanh vẫn rất tỉnh táo, vì nàng biết đây không phải bản chất của chàng.


- Muội biết…lỗi không phải do huynh…là do huynh đã luyện Hấp tinh đại pháp cha muội đã ghi dưới nền đá…muội không sao…chỉ hơi hoảng sợ chút thôi, nhưng giờ thì yên tâm rồi.


- Đúng vậy…ta..ta không nghĩ môn võ công này lại dâm tà đến mức như vậy, nếu ta biết từ đầu, có chết ta cũng không học.


- Không sao, muội chính là muốn huynh học nó, như vậy mới có thể trị được nội thương trong người của huynh. Bây giờ huynh đã khỏi rồi, muội xuống suối tắm rửa, huynh mau lấy cho muội bộ quần áo mới trong tay nải, sau đó muội dẫn huynh đi gặp cha.


- Doanh Doanh, để ta đưa muội đi xuống suối.


Nói rồi, chàng tóm lấy tay nải của Doanh Doanh rồi dìu nàng xuống suối, nhìn những bước chân nặng nề, với khuôn mặt nhăn nhó, đau đớn của Doanh Doanh, trên người thì đầy rấy tinh trùng của chàng mà Lệnh Hồ Xung thấy quặn lòng, đã vậy tinh trùng trong lồn Doanh Doanh còn chảy đầy ra hai háng theo mỗi bước di chuyển của Doanh Doanh. Có lẽ nàng vừa trải qua biến cố kinh khủng nhất trong cuộc đời mà chính chàng lại là thủ phảm. Doanh Doanh xuống dòng suối mát lạnh, nàng bước tới vùng nước sâu ngang ngực vục mặt xuống nước, rửa sạch đám tinh trung trên mặt, nàng vục nữa lau rửa hai bầu vú, tinh trung của chàng trên người nàng bị tuột ra khỏi cơ thể, tan chảy theo dòng suối, mang trả lại cho nàng một cơ thể trắng ngần, thơm tho và sạch sẽ, cùng với một khuôn mặt rạng ngời, như thể nàng chưa từng trải qua bất cứ cuộc hiếp dâm kinh hoàng nào vậy. Bồng nhiên, có hai cánh tay vòng ra từ phía sau ôm chặt lấy bụng nàng kéo sát cơ thể Doanh Doanh dính vào người đó, khúc củi của chàng khéo léo len lỏi vào giữa hai khe mông nàng, dú nó chưa cương cứng nhưng Doanh Doanh cũng vẫn cảm nhận thấy sự quen thuộc của nó. Lệnh Hồ Xung ôm chặt lấy nàng, chàng thì thầm vào tai nàng từ phía sau:


- Doanh Doanh…xin lỗi muội…ta hứa…sẽ khổng để chuyện này sảy ra lần nữa.


Doanh Doanh nhắm nghiền mắt, nàng dựa hẳn vào người chàng, cảm nhận sự nồng ấm, hạnh phúc màng chàng đang mang lại, nàng cũng thì thầm:


- Lệnh Hồ đại ca…huynh đừng tự trách mình…chỉ là do huynh bị khống chế bởi hấp tinh đại pháp…


- Để ta tắm rửa cho muội.


Nói rồi, không đợi nàng có đồng ý hay không, đôi tay chàng bắt đầu di chuyển, chu du khắp cơ thể trần truồng của Doanh Doanh, chàng vục nước dưới suối dội lên vai nàng, từng dòng nước len lỏi theo làn da thịt mát dượi của Doanh Doanh, chảy xuống dưới, những ngón tay chàng nhẹ nhàng kì cọ, lau rửa vùng bụng nàng, chàng di chuyển dần lên ngực nàng, xoa xoa bóp bóp nhẹ hàng nơi hai bầu vú. Làn nước suối trong suốt và mát lạnh làm tan đi những vết bầm tím trên cơ thể do Lệnh Hồ Xung gây ra, sự ân cần, chăm sóc và yêu thương mà chàng dành cho nàng như xoa dịu đi nhưng đau đớn ban nãy mà chàng mang lại. Những ngón tay của chàng lúc này đã mơn trớn qua đùi nón, vuốt ve hạ bộ của Doanh Doanh, thi thoảng lại xoa xoa và day day lên mu lồn khiến cho nàng cảm thấy rất khoan khoái, dễ chịu.


Doanh Doanh được dìu tới một vùng nước nông hơn, chỉ bám qua đầu gối của nàng chút xíu, Lệnh Hồ Xung lúc này đã quỳ trước mặt nàng, chàng úp mặt vào giữa hai chân nàng, hai tay ôm chặt lấy bờ mông nàng ép sát lồn Doanh Doanh vào mặt mình, Mùi lồn sạch sẽ, thơm ngát và mát dượi của nàng phả vào mặt khiến chàng xao xuyến. Lệnh Hồ Xung le lưỡi, liếm một đường chạy dọc theo khe lồn nàng khiến Doanh Doanh rùng mình, cảm giác như dâm thủy trong lồn nàng trào ra và chảy luôn vào lưỡi chàng vậy. Thật ra hỗi nãy khi nàng bị cơn điên của chàng bạo dâm, Doanh Doanh quá sợ hãi nên nàng không hề biết sướng là gì trong suốt quá trình đó cả. Bây giờ, trước những kích thích, mơn trớn của chàng khiến cho nàng đã bắt đầu cảm thấy rạo rực, cơn rạo rực đo cứ mỗi lúc một tăng dần lên khi lưỡi chàng liên tục khoét sâu, ngọ ngoạy trong khe lồn nàng. Dâm thủy trong lồn nàng lúc này tuôn ra mỗi lúc một nhiều, chảy hết vào miệng chàng. Lệnh Hồ Xung uống hết sạch, không chừa một giọt. Hai chân nàng dang rộng ra, tay nàng nắm lấy đầu chàng dí chặt vào lồn nàng như thể nàng muốn nhét luôn cái đầu của chàng vào trong đó vậy, cơ thể nàng run run, thi thoảng lại giật lên một cái, hai chân như sắp không trụ vững trước đòn tấn công của chàng. Nàng rên rỉ:


- Ôi…za…za…a..a..a….muội sướng….Xung ca…muội sướng quá…


Những tiếng rên của nàng khiến chàng vô cùng sung sướng, xem ra nhưng đau đớn ban nãy phải chịu đựng cũng đã vơi đi phần nào. Lệnh Hồ Xung đứng dậy, chàng đứng trước mặt nàng, chàng thì thầm:


- Doanh Doanh…ta yêu muội…


- Muội cũng vậy…ư…ưm…


Vừa dứt lời, Doanh Doanh đã bị Lệnh Hồ Xung trám kín miệng khiên nàng rên lên một tiếng. Hai người say sưa nút lưỡi nhau dưới dòng suối mát lạnh. Sau màn hôn nhau dai dẳng trên môi, Lệnh Hồ Xung liền cúi mặt xuống mà hôn mút, bú liếm trên bầu ngực trắng phau, trên hai vú căng cứng, trên đầu vú đỏ hồng của nàng. Đầu chàng dấm dúi gục gà loạn cuồng trên vùng ngực vú vun cao, đầy ắp, mịn màng của nàng. Doanh Doanh ôm chặt lấy đầuchàng dí nó vào ngực mà thở dồn dập, lồng ngực nàng dâng cao lên, xụp sâu xuống, như thể đang trải qua một trận đại hồng thủy, bị tàn phá tơi bời. Cũng như mọi lần, nàng cảm thấy tâm hồn bay bổng khi được chàng sờ soạng, hôn hít trên ngực mình. Hai đầu vú nàng căng cứng với những hơi thở dập dồn, đứt quãng:


- Ôi…ưm…ư…ư…ư…a…a…a….sướng….


Không cầm lòng được, Doanh Doanh rên lớn rồi nàng đưa tay xuống mà tìm nắm lấy con cặc của chàng. Vừa chạm tới cái bộ phận sinh dục kinh hoàng đó là tay nàng dính ngay vào cái dương vật đó liền. Bàn tay mềm dịu, ấm áp của nàng bóp chặt lấy khúc củi mập mạp, nóng hổi của chàng. Hành động đó làm cả hai đều rung người lên...


Lệnh Hồ Xung thấy vậy thì buông nàng ra và đứng thẳng lên. Chàng mỉm cười, đưa tay đặt lên hai vai trần của nàng rồi dúi nàng xuống. Nàng hiểu Lệnh Hồ Xung muốn nàng làm gì cho chàng rồi... Nhìn thẳng vào mặt chàng, nàng hồi hộp, theo đà đẩy của chàng mà từ từ ngồi xuống trước thân người trần truồng của chàng. Khi nàng đã ngồi hẳn xuống nước rồi thì Lệnh Hồ Xung dạng hai chân ra. Một khúc gân to lớn kinh khủng hiện ra thật gần, sát ngay trước mặt nàng.


Đây là lần đầu tiên Doanh Doanh được nhìn tới tận mắt, cận kề và quan sát thật kỹ con cặc ghồ ghề, kinh hoàng của Lệnh Hồ Xung khi nó bị hấp tinh đại pháp làm cho biến tướng, trở nên to lớn lạ thường. Lệnh Hồ Sung nhìn nàng ái ngại:


- Doanh Doanh, muộn không muốn thì thôi, ta cũng không hiểu tại sao mà nó lại to lớn như vậy…


Doanh Doanh ngước mắt lên nhìn chàng, nàng mỉm cười dâm đãng:


- Muội biết, đó là do Hấp tinh đại pháp đã khiến nó to và dài hơn, nhưng không sao…muội thích…


-
Sau câu nói đó, Doanh Doanh muốn thể hiện luôn cho Lệnh Hồ Xung thấy là nàng thích diện mạo mới của con cặc chàng. Nàng chụm môi hôn một cái nhẹ nhàng lên đầu khấc của chàng, sau đó Doanh Doanh đưa lưỡi ra mà liếm nhe nhẹ trên đầu cặc chàng. Lệnh Hồ Xung nhắm mắt hưởng thụ, chàng rùng mình trước đòn tấn công nhẹ nhàng nhưng vô cùng hiệu quả của Doanh Doanh. Chàng đứng dạng hai chân rộng ra thêm một chút, cos tình ấn con cặc vào miệng nàng, Lúc này Doanh Doanh đang dùng lưỡi quấn quanh thân cặc, nàng le lưỡi cuốn lấy cái đầu khấc nút thật mạnh một cái khiên cho Lệnh Hồ Xung vô thức bật ra một tiếng rên “Ư…ưm…ôi…za.” Đầy khoái lạc. Chàng cầm lấy đầu cặc, kéo lên cho Doanh Doanh liếm liếm nhâm nhi hai hòn dái và thân cặc. Nước dãi của nàng như có bột nở vậy, nó từ từ làm cho con cặc phông to lên và dài thêm ra.


Doanh Doanh tóm lấy thân cặc chàng, nang một tay xục cặc, miệng vẫn xoắn lấy cái đầu khâc mà liếm mút một cách miệt mài, say mê. Lệnh Hồ Xung nhìn thấy con cặc hồng hào, lông lá của mình được bàn tay trắng bóc, ngà ngọc của nàng nắm lấy, còn cái đầu khấc thì được đôi môi đỏ lưỡi hồng của nàng liếm láp thì hắn sung sướng ghê hồn. Chàng ngó xuống khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của nàng mà khe khẽ nói với một giọng hết sức là mơn trớn, dâm dục:


- Ôi…za….Doanh Doanh…muội làm ta…sướng..sướng quá…liếm nữa đi…hôn nó đi…a…a…a…


Nghe tiếng rên rỉ như van nài của chàng, Doanh Doanh vô cùng thích thú, nàng lại càng miệt mài liếm mút một cách say sưa, những âm thanh dân dục pha lẫn với tiếng rên của nàng tao ra như đánh thức mọi giác quan của cỏ cây, hoa là xung quanh. Quá xung sướng, Lệnh Hồ Xung xoay mông, hướng con cu vào miệng nàng mà đâm mạnh một cái. Bị con cặc cương cứng chọc bất ngờ vào miệng, dập vào môi, Doanh Doanh ngửa đầu ra phía sau. Lệnh Hồ Xung thấy vậy thì giật mình:


- Doanh Doanh…ta xin lỗi….do ta…hự…không kiếm chế được… - Chàng vừa nói vừa thở dốc.


Doanh Doanh không trả lời, nàng hướng cặp mắt phượng lên nhìn chàng rồi tiếp tục nở một nụ cười dâm đãng, thích thú. Rồi àng tiếp tục trường tấm thân ngọc ngà tới con cặc chàng, Doanh Doanh từ từ mở miệng ra, đưa mặt tới, để cho đầu cặc của chàng chui vào miệng nàng. Cái đầu khấc to tròn của chàng từ từ chui vào miệng nàng, tồi tiếp đến là thân cặc cũng đã chui sâu tới một nữa vào bên trong. Doanh Doanh quỳ hẳn lên, nàng cứ thế nhịp nhàng khẩu dâm cho chàng, con cặc to lớn của chàng cứ hiện ra rồi lại mất hút bên trong miệng Doanh Doanh, nàng làm mỗi lúc một nhanh và đẩy con cặc vào trong miệng mỗi lúc một sâu hơn. Những tiếng nhóp nhép của miệng nàng phát ra nghe vô cùng kích thích, Lệnh Hồ Xung rên lớn trước đòn tấn công của nàng:


- Ôi... Ôi... Ôi... Sướng quá... Chắc chết... Bú nữa đi Doanh Doanh... Nút mạnh lên... Ôi... Thêm nữa...ôi…ta chết mất…ứ…ứ…ứ…


Cơ thể Lệnh Hồ Xung giật giật mấy cái liền, suýt chút xíu nữa là nàng đã xuất tinh vào miệng nàng rồi. Không chịu nổi nữa, Lệnh Hồ Xung rút con cặc ra khỏi miệng nàng, chàng tóm lấy hai tay kéo nàng lên rồi trám kín miệng Doanh Doanh bằng một nụ hôn nóng bỏng và say sưa, cả hai nút lưỡi nhau một cách miệt mài và đê mê…


Sau man hôn nhau dai dẳng đo, Lệnh Hồ Xung xoay người Doanh Doanh lại và vỗ vỗ vào mông nàng. Doanh Doanh hiểu ý, nàng cúi xuống, chống hai tay vào tảng đá, mổng chổng lên để lộ hai mép thịt cao vút ở phía sau trông vô cùng kích thích. Lệnh Hồ Xung đứng ngay sau mông nàng, con cu đã kề sát mép lồn nàng từ phía sau, chàng cầm đầu cặc day day lên mép lồn để kích thích, hành động của chàng khiến Doanh Doanh vô cùng khó chịu, nước nhờn trong lồn đã tiết ra rất nhiều, nàng rên lớn:


- A..a..a…nhét vào đi…Lệnh Hồ đại ca…muội sắp không chịu nổi nữa…rồi…khó chịu quá…á..á..á…


- Vậy…ta nhét vào nhé.


- Nhét vào đi…địt muội đi…a..a..a..


Lệnh Hồ Xung kê con cặc vào đúng cửa lồn nàng rồi từ từ ấn vào, từng chút từng chút một, con cặc chậm ra tiến sâu vào bên trong. Lồn Doanh Doanh tiếp tục nở lớn ra, mọi thớ thịt đều bám thật chặt lấy khúc thịt cuar chàng. Sự co bop kinh khủng từ lồn Doanh Doanh đem lại cho cả hai người cảm giác thống khoái không sao nói thành lời. Con cặc sau khi ngập lút cán trong lồn Danh Doanh thì lại được chàng chậm rãi rút ra, rồi lại từ từ đóng vào, có lẽ do chàng sợ con cặc quá khổ sẽ làm nàng đau đớn nên không dám đóng mạnh ngay từ đầu mà chỉ dám nhét từ từ vào trong. Cứ như thế một hồi khá lâu sau, sự ma sát cũng giảm dần, dâm thủy của Doanh Doanh tiết ra mỗi lúc một nhiều, chàng cũng bắt đầu đóng vào nhanh hơn. Tiếng da thịt của vùng hạ bộ chàng va vào hai mông nàng vang lên bành bạch. Doanh Doanh sướng quá rên lớn:


- Ôi…za..muội sướng…muội sướng quá…Lệnh Hồ đại ca..huynh địt mạnh nữa lên….sướng quá…á..á..


- Doanh Doanh…ta cũng sướng…lồn muội kít quá…ta chưa bao gờ sướng như vậy….


- Địt…địt…mạnh nữa lên….địt nát lồn muội ra đi…ứ..ứ..ứ…- Doanh Doanh gào lên trong cơn cực khoái.


Lệnh Hồ Xung nghe vậy thì sướng quá, chàng tóm chặt lấy vòng eo của nàng rồi tăng tốc, địt phành phạch con cặc vào sâu trong lồn nàng. Con cặc dài ngoằng bóng nhẫy của chàng cứ hiện ra rồi lại mất hút giữa hai khe mông của Doanh Doanh. Cả người nàng liên tục nhao về phía trước vì lực đẩy của chàng, cả hai cứ thể địt nhau liên miên, không ngừng nghỉ, Lệnh Hồ Xung địt xuống một lúc nữa thì rút con cặc ra khỏi lồn nàng, chàng buông tay, cả người Doanh Doanh chúi xuống, ôm lấy hòn đá. Ngay lập tức chàng vật ngửa Doanh Doanh ra, hai chân nàng ra rộng phơi bày toàn bộ cái lồn hồng hào chưa kịp khép lại ngay trước mắt chàng. Lệnh Hồ Xung quỳ xuống nước chàng dúi mặt vô ngay vào giữa hai đùi nàng. Rồi đưa tay lên, bợ lấy hai bờ mông tròn mịn của Doanh Doanh kéo lồn nàng sát tới gần miệng mình. Chàng thè lưỡi ra mà đút nó thẳng luôn vào lỗ lồn nàng. Doanh Doanh nhăn mặt, àng chống hai tay ra phía sau tảng đá, hai chân rang rộng, mông khẽ ưỡn lên để cho Lệnh Hồ Xung có thể vét thật sâu vào trong lồn, miệng nàng tiếp tục rên lớn, người nàng co giật lại liên hồi. Một cảm giác sướng khoái lan ra khắp lồn nàng. Nàng nhận ra ngay là cảm giác đó bắt nguồn từ cái lưỡi của chàng,cái lưỡi đang thọc ngoáy trong âm đạo nàng, đang liếm láp mép lồn nàng, đang bú mút hột le nàng. Cái lưỡi của chàng liên tục ngọ ngoạy lạo xạo bên trong hột le của nàng khiến cơn sướng khoái của Doanh Doanh tiếp tục nổ bùng ra và tăng lên một cách nhanh chóng. Nàng cắn răng, khép chặt hai đùi lại, kẹp cứng luôn đầu chàng giữa hai bắp đùi ấm áp, trơn mịn của nàng.


Liếm lồn Doanh Doanh chán chê, Lệnh Hồ Xung lấy tay dang hai đùi nàng ra và di chuyển dần len trên, chàng say sưa nhào nặn cặp vú căng cứng của nàng, hai người lại tiwwps tục một màn nút lưỡi điên cuồng, bạo rạn và vồ vập như thể tình nhân xa nhau lâu ngày gặp lại. Doanh Doanh vừa nút lưỡi chàng vừa cầm con cặc to bản bên dưới của chàng mà nhét nó vào lồn nàng, sau đó rướn người lên để nó có thể cui vào bên trong. Hiểu ý, Lệnh Hồ Xung chợt nhấp một cú, ngay lập tức nửa con cặc chàng đã nằm sâu bên trong lồn nàng rồi, Doah Doanh sướng quá, nàng nhả miệng chàng ra rên lớn:


- Ôi za…sướng…sướng quá…


Ngay sau tiếng rên đó của nàng. Lệnh Hồ Xung ngay lập tức bế Doanh Doanh lên, chàng đứng dậy, Doanh Doanh vít lấy cổ chàng mà tiếp tục nút lưỡi chàng, hai chân nàng quặp lấy eo chàng, lồn nàng vẫn ngập chặt lấy con cặc. Sau đó Lệnh Hồ Xung giữ nguyên tư thế, chàng tóm mông Doanh Doanh kéo ra rồi lại đóng mạnh vào, cả hai cứ thế địt nhau theo thế đứng. Doanh Doanh dậu mông xuống, chàng địt cặc lên, lưỡi hai người vẫn không ngừng xoắn lấy nhau, bộ phận sinh dục thì vẫn bám chặt lấy nhau như thể họ không hề bị tách rời, cả hai cứ như vậy làm tình một cách liên miên, sau sưa không cần biết thời gian trôi qua bao lâu, cứ thế cả hai đưa nhau hết tư thế này tới tư thế khác, hết khoái lạc này tới khoái lạc khác, đê mê và say đắm…


Sau cuộc làm tình dai dẳng kéo dài, Lệnh Hồ Xung nhẹ nhàng bế Doanh Doanh xuống suối, chàng nhẹ nhàng tắm rửa, rồi sau đó Doanh Doanh dẫn chàng đến gặp Nhậm Ngã Hành:


- Người chính là Nhậm tiền bối? – Nhậm Ngã Hành đã thay đổi diện mạo so với ở trong ngục, nên chàng nhất thời không nhận ra


- Không sai, tiểu tử, kiếm pháp của ngươi đích thực rất tuyệt.


- Người thoát hiểm từ lúc nào, vãn bối đang muốn đi…


- Tiểu tử, ngươi muốn cứu lão phu thật sao? Doanh Doanh, nha đầu này có nhãn quang lắm.


- Cha, con đã nói mà, người ta đâu có giống như cha, cái gì mà đại sự trước tiên.


- Tốt lắm, Doanh Doanh của ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.


- Cái gì, Nhậm tiền bối, Doanh Doanh, thì ra hai người là cha con. – Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên.


- Đúng vậy…


Trong khi đó, tại Mai trang:


- Trọng phạm đó làm sao có thể trốn ra ngoài được? Hắc Bạch Tử tại sao lại bị nhốt ở trong đó.


- Khởi bẩm hai vị trưởng lão, chuyện này thuộc hạ cũng thực sự không hiểu.


- Lần này chúng ta đến đây là muốn điều tr rõ, tại sao trong phạm lại thoát khỏi Mai trang. Nếu các ngươi cứ theo sự thật mà nói, ta còn có thể xử lý khoan dung, giữ lại mạng cho các ngươi.


Đại trang chủ còn đang phân bua thì bên ngoài một tiếng cười lớn vang lên văng vẳng khiến tất cả đều thấy lạnh gáy, một luồng gió chạy thoáng qua rồi một bóng người áo đen lao vun vút vào và ngồi ngay sảnh, tất cả mọi người quay lại nhìn rồi giật mình lùi lại thủ thế. Người này chính là giáo chủ Nhậm Ngã Hành. Cùng lúc đó, Hướng Vấn Thiên bên ngoài bay vút vào, ông quỳ lê từng bước đến trước mặt Nhậm Ngã Hành và khấu đầu:


- Thuộc hạ tham kiến giáo chủ?


- Hướng tả sứ?


- Giáo chủ, bao nhiêu năm nay thuộc hạ tìm người rất khổ sở, cho đến khi thuộc hạ theo giấu vết của hai tên nô tài này mới tìm được Mai trang.


- Hướng tả sứ, nhiều năm không gặp, ngươi đối với bổn giáo chủ vẫn còn có lòng trung thành hiếm thấy. Mau đứng lên. / Tạ giáo chủ.


Hướng vấn thiên vừa đứng dậy thì lúc đó Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung cũng bước vào, Hướng Vẫn Thiên quát lớn:


- Mấy người các ngươi thấy giáo chủ còn không mau quỳ xuống.


- Hắn là giáo chủ gì chứ? Giáo chủ của NNTG ta ai ai cũng biết chính là Đông Phương giáo chủ. Tên họ nhậm thần trí điên đảo, làm loạn chúng giáo, sớm đã bị khai trừ. Hướng Vẫn Thiên, ngươi phò giặc phản nghịch, tội đáng muôn chết.


Tên trưởng lão vừa dứt lời thì đã bị Nhậm Ngã Hành thi triển Hấp tinh đại pháp hút hắn về phía mình rồi hút toàn bộ nội lực khiến hắn gục xuống, chết ngay tại chỗ. Tên còn lại hốt hoảng quỳ mọp xuống, run run nói rong sợ hãi:


- Từ nay về sau, tiểu nhân nguyện đi theo phò tá lão nhân gia, Nhậm giáo chủ, người có dặn dò gì xin cứ lên tiếng.


Nhậm Ngã hành bỏ qua cho hắn, đi đến 4 huynh đệ Mai trang lên tiếng:


- Bốn huynh đệ các ngươi, bây giờ định dự tính thế nào?


- Giáo chủ, chúng tôi đã giam giữ người suốt 12 năm qua, tự biết lần này khó tránh khỏi kiếp nạn, muốn chém muốn giất tùy giáo chủ định liệu.


- Tốt, vậy ta tác thành cho các ngươi.


Lệnh Hồ Xung thấy vậy hét lớn:


- Khoan đã, Nhậm tiền bối, 4 huynh đệ họ chẳng qua là phụng mệnh Đông Phương Bất Bại, bọn họ hoàn toàn không có lỗi, xin ông hãy tha cho họ một con đường sống.


- Phong huynh đệ, đa tạ ý tốt của cậu, cậu dùng mưu kế cứu thoát Nhậm giáo chủ, chúng tôi tự biết đã không còn đường sống, 12 năm an nhàn, đối với chúng tôi như vậy là đủ rồi.


- Khoan đã đại trang chủ, chuyện này hoàn toàn không phải là chủ ý của tôi, lừa gạt 4 vị trang chủ suốt trong thời gian qua đã là không tốt rồi, nếu để 4 vị vì tôi mà phát chết nữa thì Lệnh Hồ Xung tôi sao còn mặt mũi mà sống trên đời này chứ?


- Cậu…cậu chính là Lệnh Hồ Xung, thảo nào. – Cả 4 người đều giật mình.


- Nhậm tiền bối, chỉ cần họ hứa quy ẩn giang hồ, từ nay không bước chân vào trung nguyên nữa thì ông có thể tha cho họ rồi chứ? – Lệnh Hồ Xung quay sang lên tiếng.


- Cha, con thấy Xung ca nói đúng đấy. Hơn nữa 4 vị trang chủ thực sự không có tội gì cả, tất cả cha nên tính với Đông Phương Bất Bại.


Nhậm Ngã Hành ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng:


- Được, nể lời con gái của ta và tên tiểu tử này, ta tha chết cho 4 người các người, từ bây giờ trở về sau, đừng để ta gặp các ngươi nữa, nếu để ta nhìn thấy, các ngươi sẽ không con đường sông đâu. Cút đi.


- Đa ta Nhậm giáo chủ không giết.


Cả bốn người cáo biệt Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh rồi rời đi. Chỉ có Tam trang chủ là cứ nhìn Doanh Doanh với ánh mắt tiếc nuối. Nhìn ánh mắt của hắn, Doanh Doanh đã đoán ra kẻ nào chiếm đoạt nàng đêm nọ. Nàng vốn định truy cứu, nhưng sực nhớ ra điều gì đó nên lại bỏ qua cho hắn, xem như đó là cái giá nàng phải trả cho công cuộc cứu cha mình. Từ đó về sau Giang Nam tứ hữu hoàn toàn biến mất trên giang hồ, không còn ai có thể tìm được tung tích của họ nữa. Sau đó Doanh Doanh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lệnh Hồ Xung nghe, và cả kế hoạch truyền thụ hấp tinh đại pháp để trị thương, nhưng thật không ngờ cơ duyên tìm đến, Lệnh Hồ Xung lại tự mình học được.:


- Lệnh Hồ huynh đệ, ta thấy kiếm pháp của ngươi rất tốt, nhân phẩm cũng tốt, ta thấy người và Doanh Doanh rất hợp đôi, chuyện này cứ để ta làm chủ, đem Doanh Doanh gả cho ngươi, sau này chúng ta sẽ cùng tấn công lên Hắc Mộc Nhai đòi lại ngôi vị giáo chủ. Sau khi chúng ta đánh bại Đông Phương Bất Bại, đòi lại ngôi vị giáo chủ, ngươi sẽ là phó giáo chủ của ta, thế nào?


- Cha… - Doanh Doanh đỏ mặt.


- Ý tốt của giáo chủ, Lệnh Hồ Xung tôi xin nhận, nhưng tôi học thấp kém, sao có thể cùng giáo chủ sánh vai xưng huynh gọi đệ chứ? Hơn nữa tuy tôi bây giờ đã không còn là đệ tử của phái Hoa Sơn, nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ có một ngày có thể trở về Hoa Sơn,


- Phái Hoa Sơn này, có gì tốt mà ngươi lưu luyến chứ? Sau khi ngươi gia nhập giáo ta, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi là giáo chủ của NNTG. Ngươi và Doanh Doanh lại xứng đôi như vậy, thế nào? Lời của lão Thái Sơn nhạc phụ ta ngươi không nghe sao?


- Nhận sự hậu ái của giáo chủ, Doanh Doanh vừa mắt, Lệnh Hồ Xung hổ thẹn không dám nhận, nhưng tôi và Doanh Doanh cô nương chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, tôi làm sao mà dám trèo cao chứ, hơn nữa, trước đó tôi đã có người yêu thương rồi.


Nói đoạn, chàng quay sang nhìn nàng với ánh mắt bối rối:


- Doanh Doanh…mong muội sẽ hiểu…những ngày tháng sống bên muội thật vui vẻ…hạnh phúc…nhưng ta có hẹn ước rồi…có lẽ phải đi tìm người con gái kia, xem cô ấy ở đâu, sống chết ra sao…


Doanh Doanh bàng hoàng, nàng lặng người đi, cả bầu trời như sụp đổ, tình yêu chân thành nàng dành cho chàng không được báo đáp trọn vẹn, sự trong trắng, thuần khiết nhất nàng dành cho chàng cũng không đổi được trái tim của chàng. Nàng khụy xuống, chân tay như mềm nhũn, không còn sức lực.


- Khốn kiếp, lý nào là vậy? Ta giết ngươi…


Bị cự tuyệt, Nhậm Ngã Hành vô cùng tức giận, quay ngoắt 180 độ định quay ra giết chàng. Doanh Doanh hoảng hốt la lớn:


- Cha, dừng tay lại…


- Doanh Doanh, để ta giết hắn đi, hắn không đi theo chúng ta, để lại sẽ thành hậu họa về sau.


- Cha, dừng tay lại. Con không muốn chúng ta trở thành kẻ vong ân bội nghĩa, dù sao thì chính huynh ấy đã cứu cha ra khỏi ngục.


- Khốn kiếp, thật là tức chết mà. – Nhậm Ngã Hành uất ức chửi rủa.


- Doanh Doanh…đa tạ muội…ta đi đây…


- Khoan đã, ta muốn nói rõ cho huynh một chuyện…


- Doanh Doanh…còn chuyện gì nữa??


- Chuyện ở Ngõ Lục Trúc, ta mới chính là bà bà, chính ta sai Bình Nhất Chỉ tới cứu hunh, cũng chính ta tụ hội quần hùng trên Ngũ Bá Cương giúp đỡ huynh. Ta còn…


- Doanh Doanh….không cần nhiều lời với hắn. Chúng ta đi…


Doanh Doanh còn định nói tiếp thì Nhậm Ngã Hành đã kéo con gái mình đi mất, Lệnh Hồ Xung ngỡ ngàng, chàng muốn đuổi theo nhưng không kịp nên đành lang thang vào thị trấn, chàng đi về hướng Phúc Châu để tìm gặp sư phụ và sư nương của mình, trên đường đi, gặp môt tên tướng quân triều đình côn đồ, giờ thói du con ăn hiếp người dân, Lệnh Hồ Xung tức giận đánh đấm cho hắn một trận tơi bời rồi lấy luôn bộ y phục của hắn và cải trang thành hắn, vác kiếm ngêu ngao đi trong rừng.


Ở trong rừng, chàng gặp một nhóm người ăn mặc đồ đen kín mít chạy về hướng cổng Nam, đoán là có chuyện không hay, Lệnh Hồ Xung âm thầm bám theo bọn chúng, đi được một đoạn về hướng Triết Mẫn, Lệnh Hồ Xung phát hiện ra đám người áo đen đó phóng phi tiêu vun vút về hướng có một nhóm ni cô đang ở đó, đến gần, chàng phát hiện ra đó chính là Nghi Lâm và mọi người của phái Hằng Sơn. Phi tiêu bắn ra như mưa khiến cho bọn họ dù chống đỡ rất nhiều nhưng vẫn có người bị trúng phải tên độc. Cuối cùng, chỉ còn lại 3 người trụ được là Nghi Lâm, Nghi Ngọc và Định Tĩnh sư thái thì bọn chúng lao đến và quay thành một vòng tròn, Lệnh Hồ Xung thấy vậy bay vút lên cao rồi dậm chân xuống giữa vòng tròn đó đánh ra một luồn nội lực cực mạnh khiến cho bọn chúng bị ngã văng ra đập cả thân hình vào cay xanh, tên thì gãy xương, tên thì đau đớn ê chề. Chàng nhẹ nhàng đi đến lấy đánh đấm túi bụi rồi bắt chúng mang thuốc giải ra. Tên áo đen sợ hãi lôi ra hai lọ thuôc giải, Nghi Lâm vội vã chạy đến bôi thuốc giải lên người các sư tỷ muội đang bị thương.:


- Hằng Sơn não ni Định Tĩnh tạ ơn tướng quân đã ra tay cứu mạng, xin hỏi danh tính tướng quân.


- Bổn tướng quân họ Ngô, tên là Thiên Đức. Nhưng bà cứ gọi ta là Tướng Quân cũng được. – Lệnh Hồ Xung khoái trá cưới lớn nói. Bọn họ không ai nhận ra chàng.


- Hôm nay phái Hằng Sơn gặp nạn, may có tướng quân ra tay cứu giúp, thật vô cùng cảm kích.


- Không cần khách sáo, chém yêu trừ ma vốn là trách nhiệm của ta.


Nói Xong, Lệnh Hồ Xung cười lớn bỏ đi, Đám người phái Hằng Sơn tiếp tục lên đường, đi đến tối, họ đến thị trán Phúc Kiến, nhưng lạ thay trời vừa chập tối là nhà nào nhà nấy đã đóng cửa kín mít, không ai mở cửa cả, điều này thật khác xa với nhưng nơi khác, Định Tĩnh sư thái thấy vậy kêu gọi Nghi Lâm và Nghi Ngọc dẫn các đệ tử khác đi thăm dò một vòng, các đệ tử chia nhau ra đi tìm khắp trấn rồi đồng loạt quay về bẩm báo:


- Sư bá, cả trấn này giống như tử thành vậy, đều không có lấy một người nào ngoài đường, chúng đệ tử đã vào tận nhà cũng không có ai.


- Lẽ nào Ma giáo đã giết sạch người trong trấn rồi đi chôn xác.


- Sư bá, con có một kế hoãn binh, chúng ta đốt tất cả các đèn nhà của từng người trong trấn cho tất cả cũng sáng lên, như vậy bọn chúng sẽ không thể nào biết chúng ta đang ở đâu.


- Được, vậy Nghi Lâm và Nghi Ngọc dẫn theo một số các đệ tử khác đi làm, số còn lại theo ta vào nhà khách Phúc Lai chờ đợi.


- Rõ, thưa sư bá…


Sau đó, Định Tĩnh Sư bá về nhà Khách Phúc Lai Nghi Lâm và số người còn lại sau khi đốt hết đèn của các nhà trong trấn thì cũng đã quay lại. Mọi người vừa quay lại đầy đủ chuẩn bị ăn cơm thì bên ngoài có tiếng kêu cứu. Định Tĩnh sư thái phái vài người ra xem, nhưng họ đi một lúc rồi không thấy quay lại, rồi một lát sau tiếng kêu cứu vẫn cứ vang lên, cứ thế, từng nhóm người ra ngoài một rồi không thấy quay trở lại, Định Tĩnh sư thái lo lắng vô cùng. Khi trong nhà trọ chỉ còn mỗi bà và Nghi Lâm, chờ suốt một canh giờ, Nghi Lâm sốt ruột lên tiếng:


- Sư bá, các sư tỷ muội đi suốt 1 canh giờ đến giờ mà chưa thấy quay lại, liệu họ có gặp bất trắc gì không?


- Được, con đi theo ta, chúng ta chia nhau ra đi tìm xem. / Vâng, thưa sư bá.


Hai người vừa tách ra thì Nghi Lâm cũng bị mất tích, Định Tĩnh sư bá quay lại gọi cũng không thấy đâu. Định Tĩnh sư thái tức giận hét lớn:


- Yêu nhân Ma giáo, có giỏi thì ra đây quyết tử một trận với ta, đừng có giả thần giả quỷ như vậy, không sợ thiên hạ cười chê hay sao?


Bà vừa dứt giọng, tức thì có tới 6 tên áo đen lao vút tới và phóng ám khí về phía bà. Ngay lập tức Định Tĩnh dùng khí, sử dụng Vạn hoa kiếm pháp chế ngự những ám khí đó rồi ném trả lại, ba tên đầu không kịp né tránh, bị mấy phi tiêu của chính mình găm đúng vào yết hầu, chết ngay lập tức, ba tên còn lại phi tiếp ám khí về phía bà rồi dùng chưởng lực đánh thẳng về phía bà đồng loạt tấn công. Sư thái vừa gạt mấy phi tiêu đó ra thì dính chửa của bọn chúng bắn ra xa cả chục thước, bọn chúng tiếp tục lao đến thì Lục Bá của phái Tung Sơn không biết từ đâu bay ra tương trợ. Bọn chúng thấy vậy, ném bom khói về phía họ rồi chạy thoát thân. Lục Bá vội vã chạy đến nâng đỡ bà dậy:


- Sư thái, bà không sao chứ?


- Đa tạ lục sư huynh giải vây?


- Không dám không dám, Vạn Hoa kiếm pháp của Hằng Sơn quả là tinh diệu tuyệt luân, thảo nào ngay cả Lục Linh sứ giả của Ma giáo cũng bại dưới tay sư thái.


- Mấy tên yêu nhân Ma giáo lúc nãy chính là Lục Linh sứ giả?


- Đúng vậy, sư thái, sao chỉ có một mình bà, các đệ tử khác đâu.


- Nói ra thật xấu hổ, các đệ tử bần ni dẫn theo tự nhiên biến mất một cách vô cớ. Bần ni đang rất lo lắng cho chúng đây.


- Sư thái, NNKP như cây liên cành, Lục Bá nhất định sẽ giúp sư thái tìm ra các đệ tử của phái Hằng Sơn.


- Đa tạ Lục sư huynh. / Sư thái đừng khách sáo, đi, chúng ta vào rừng tìm thử xem.


Sau đó, Lục bá cùng Định Tĩnh sư thái đi về phía rừng, hắn nở một nụ cười nham hiểm trên môi. Bóng hai gười khuất hẳn khỏi thị trấn rồi, đám áo đen lúc nãy vội chạy ra, bọn chúng lột mặt ra, đầy tên nào tên nấy cười lớn khoái trá. Thì ra tất cả bọn chúng đều là người của Phái Tung Sơn, kế hoạch này cũng do Tả Lãnh Thiền bày ra để ép Hằng Sơn đồng ý nhập NNKP vào làm một, đám đệ tử của Định Tĩnh sư thái ban nãy cứ ba người một chạy ra ngoài thì bị bọn chúng khống chế, bịt chặt miệng lại rồi nhốt vào nhà, các nàng bị nhốt mỗi nhóm vào một góc, không được nhốt chung với nhau.


Lệnh Hồ Xung lúc đó cũng cũng lang thang đến đó, chàng thấy lạ lẫm vô cùng, tại sao thị trấn nhà nào cũng thắp đèn sáng rực lên như bàn ngày vậy, nhưng tại sao không có nổi một người đi ngoài đường, đi thêm vài bước nữa đột nhiên chàng nghe thấy tiếng cười hi hí vang lên từ một căn nhà ở phía Đông thị trấn. Tiếng cười đàn ông nghe rất là khoái trá, dâm đãng. Biết ngay là có sự không lành, Lệnh Hồ Xung từ từ nhẹ nhàng tiến tới căn phòng đó. Ghé mắt nhìn vào khe cửa, chàng bỗng thấy toàn người nóng bừng, mặt đỏ lên...


Chàng thấy trong phòng có năm tên đang xúm lại vây xé hai cô gái, tất cả đều trần truồng không mặc quần áo, chàng nhìn sang bên cạnh thì thấy một đống quần áo đen của chúng vứt lẫn lộn với hai bộn quần áo nữ nhân, nhìn qua y phục, Lệnh Hồ Xung nhận ra đây chính là quần áo của phái Hằng Sơn, vậy hai người nữ này đích thị là đệ tử đi theo Định Tĩnh sư thái đến đây. Cả năm tên trần truồng như nhộng đang đè hai người con gái xuống mà hãm hiếp, hành dâm. Nhìn khuôn mặt của từng tên và binh khí chúng vứt bừa bãi, Lệnh Hồ Xung nhận ra bọn khốn này chính là đệ tử phái Tung Sơn. Vậy sao bọn chúng lại lập kế hoạch hãm hại người của Hằng Sơn, vậy Nghi Lâm tiểu sư muội đâu?


Trong lúc đó cảnh hãm hiếp vẫn đang tiếp diễn trước mặt Lệnh Hồ Xung. Cô gái trong phòng có tên là Nghi Phượng đang nằm ngửa, không kháng cự, để mặc cho hai tên phái Tung Sơn hành dâm. Một tên đút cặc vào miệng mà nhấp, một tên đút cặc vào lồn mà nắc. Còn Nghi Hương thì dẫy dụa dữ dội nên bị ba tên kia xúm lại làm thịt. Một tên nắm chặt hai tay nàng mà giữ trên đầu, tên thứ nhì nắm chặt hai chân nàng mà dạng ra cho tên thứ ba dập cặc vào lồn nàng một cách vũ bão.


Nghi Phượng cam phận, nằm ngửa cổ, há miệng thật lớn cho tên khốn kia đút con cặc tanh hôi vào miệng. Hắn dộng không ngừng vào họng nàng, nghe nhóc nhách, rồi lại rút con cặc ra khỏi miệng nàng mà nhét hai hòn dái nhăn nhúm đen thui vào miệng nàng, bắt nàng bú liếm. Còn tên thứ hai thì vắt hai chân của Nghi Phượng lên vai hắn, để lộ lỗ lồn đỏ hỏn ra cho hắn dập con cu to cứng nhưng đầy cáu bẩn ào ào vào lỗ nghe bầm bập. Nghi Phượng bị hành hạ như vậy mà chỉ rên rỉ nho nhỏ, mặt mũi nhăn nhó, không biết vì cái mùi hôi hám từ cu dái của hắn đưa vào mặt mũi hay là vì đau đớn bởi những cú đụ vào lồn từ con cặc đen hôi của tên thứ hai.


Nghi Hương thì bị đè xuống, hai tên ghì tay, đè chân nàng cho tên thứ ba dập cặc vào lồn. Nàng la lối dẫy dụa nên bị một tên khóa tay, bụm miệng, một tên ghè chân banh ra. Hai tên vừa hi hí con mắt tèm lem, vừa nhăn nhở cười hở hàm răng sâu bựa mà nhìn nàng bị hãm hiếp một cách khoái trí, sung sướng. Tên thứ ba thì cầm con cu tanh rình mà tha hồ đâm xoáy vào lồn nàng. Hắn đâm thọc một cách hung tợn vào cái lồn nhỏ bé, mặt mũi hắn đê mê, miệng mồm há hốc, nước miếng nước giải ghê tởm, nhỏ từng giọt xuống người nàng. Nghi Hương ú ớ, thân hình co giật, nhưng làm sao thoát khỏi bàn tay rắn chắc bạo tàn của ba khốn. Thì ra hai nàng bị hãm hiếp từ nãy đến giờ, ở phía Tây một nhóm, phía Nam thêm một nhóm nữa, chỉ trong một đêm, toàn bộ nữ nhân của phái Hằng Sơn đã bị lũ khốn kiếp mọi zợ của phái Tung Sơn cướp đi mất sự trong trắng quý hơn vàng của mình.


Nghi Ngọc và Nghi Lâm bị nhốt chungở phía nam, Nghi Ngọc tỉnh dậy trước nàng vừa há miệng ra thì bị ngay một tên nhét luôn một viên thuốc vào miệng. Nghi Ngọc và Nghi Lâm là hai cô gái có nhan sắc nhất trong đám nên bị bọn chúng nhốt riêng để tận hưởng từ từ, còn các cô gái còn lại bị đám lâu la kia bu vào giằng xé hiếp dâm tập thể trông vô cùng man rợ. Biết mình bị đánh thuốc, Nghi Ngọc tức giận đánh mấy chưởng yếu ớt về phía bọn chúng, nhưng chúng đã nhanh nhẹn né tránh được, nàng định ra tiếp chưởng thứ tư nhưng tay nàng đưa ra chưa đụng tới mặt chúng thì nàng như bị mất sức, cánh tay rơi xuống, cả người ngã xuống nền đá. Như đã biết trước công hiệu nhanh chóng của viên thuốc nên bọn chúng đứng khoanh tay, cuời đểu, nhìn Nghi Ngọc từ từ ngã xuống:


- Hề hề, cô nương đừng sợ, bọn ta sẽ không làm hại nàng đâu, trái lại bọn ta sẽ thay nhau đưa nàng lên đỉnh, cho nàng hưởng thụ khoái cảm của cuộc đời.


- Haha, chờ tiểu ni cô xinh đẹp này tỉnh lại nữa thì bọn ta sẽ thay nhau chăm sóc các nàng. Ha ha ha. – Một thằng nữa phụ họa.


Nghe hắn nói vậy, Nghi Ngọc vô cùng căm phẫn, chỉ tiếc là nàng lúc này không thể làm gì được bọn chúng, hơi thở của nàng bắt đầu dồn dập. Nghi Ngọc cảm thấy trong người khó chịu, tim đập mạnh, máu chạy nhanh, thân thể nóng rực, nhất là ở dưới hạ bộ. Nàng muốn cứu Nghi Lâm nhưng lúc này không thể, đến thân nàng còn đang không lo nổi thì làm sao mà cứu Nghi Lâm.


Một lát sau, viên thuốc có tác dụng ngay lập tức, người nàng hừng hực, mồ hôi vã ra, chỉ muốn xé bỏ quần áo ra cho con người được mát mẻ, hạ hỏa. Nếu còn đủ sức lực thì có lẽ Nghi Ngọc đã tuột bỏ xiêm y, trần truồng ra rồi. Nhưng vì công hiệu của viên thuốc làm nàng bần thần, yếu ớt, nên nàng chỉ nằm yên mà thở dốc. Tất cả máu chạy rần rần trong người nàng duờng như đều dồn xuống hạ bộ khiến lồn nàng như căng ra, nở lớn lên, rạo rực. Nghi Ngọc thở mạnh lên, đưa cánh tay yếu ớt xuống mà xoa nhè nhẹ lên lồn của mình, cái quần thấm đẫm nước nhờn của nàng ướt hết ra cả bên ngoài, lần đầu tiên trong đời, Nghi Ngọc bị rơi vào hoàn cảnh này. Nàng vẫn còn là một cô gái trong trắng. Bọn chúng chỉ chờ có thế, lần lượt tiến tới, một tên kéo quần nàng ra, một tên cầm hai chân của nàng mà dạng ra, một tên cởi áo của Nghi Ngọc nhìn thẳng vào lỗ lồn của Nghi Ngọc với vẻ mặt thèm thuồng, rồi không chần chừ, tên dang chân nàng ra nhào tới đưa luôn miệng hắn vào lồn nàng mà bú mút say mê…


Dưới ảnh hưởng của màn đánh thuốc, Nghi Ngọc nằm yên vật vã cho bọn chúng tha hồ bú vú, liếm lồn mình. Tất cả các bộ phận nhạy cảm trên cơ thể Nghi Ngọc đều được kích thích cùng một lúc khiến nàng cũng thấy rõ ràng là cơn rậm rực ở dưới lồn đang được thỏa mãn, nỗi tưng tức đã vơi đi, dần dần thay thế bởi một sự sướng khoái, đê mê từ từ dâng lên. Chưa bao giờ nàng thấy thoải mái và sướng khoái đến như vậy. Theo bản năng, Nghi Ngọc đưa tay lên ngực, xoa bóp và xiết chặt vú mình, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở gấp rút. Cơn mệt mỏi, yếu ớt vì bị viên thuốc hành cũng không làm giảm đi cơn sung sướng, tê tái xuất phát từ cái lồn đang được tên kia liếm láp liên hồi. Trong khi hắn hối hả bú mút thật sạch lồn nàng thì Nghi Ngọc oằn oại, cong người lên, như không chiụ nổi cơn sướng, chùng người xuống, kẹp đầu hắn vào giữa háng mình. Nghi Ngọc nghiến răng bặm môi lại, cơn sướng như giòng nước lũ xâm chiếm trọn người nàng. Nghi Ngọc chới với, nàng bất giác rên lớn:


- Ôi za…trời ơi…ta chết mất…á…á…á..


- Ta đã bảo mà, rồi nàng sẽ thích thôi. Hề hề..thế nào, ta liếm tiếp nhé…


- Liếm..liếm nữa đi…vét sâu vào….sướng quá…a.a…a…


Tên nọ khoái chí tiếp tục vục mặt xuống lồn nàng mà bú liếm, bên trên bầu vú của Nghi Ngọc đang được hai thằng nữa, mỗi thằng một bên mà thay nhau xoa nắn, nhào nặn. Trong phòng conftowis bốn tên khác vẫn chưa hành động, bọn chúng đã phân chia rõ ràng, con mồi của mấy thằng còn lại chính là Nghi Lâm…


Nghi Lâm lúc này cũng vừa mở mắt, nàng thấy Nghi Ngọc đang bị hành hạ như vậy thì bật dậy lên tiếng “Nghi Ngọc sư tỷ…” Nàng vừa dứt lời thì ngay lập tực cũng bị khống chế lại, Nghi Lâm cũng chịu cung số phận với Nghi Ngọc, bị bọn chúng nhét thuốc vào miệng mà không cách nào phản kháng, cơ thể nàng nhanh chóng bị rạo rực vì ảnh hưởng của thuốc kích dục, mấy tên này không muốn mất thời gian vì bị chống cự, ảnh hưởng đến cuộc vui của chúng, vì vậy cho nên cách hiệu quả nhất để các nàng phải lên cơn nứng, thèm khát và van xin chúng địt, như vậy mới đã. Thuốc kích dục chúng cho Nghi Lâm uống không mạnh như của Nghi Ngọc nên nàng vẫn có thể kiểm soát bản thân mình, sức nóng tỏa ra từ âm hộ khiến Nghi Lâm khó chịu vô cùng, sau một hồi vật lộn, nàng đã tự lột bỏ y phục của mình trước mắt của bốn tên khốn kiếp khác. Chứng kiến màn thoát y vụng về của Nghi lâm, bọn chúng không nhịn nổi những tiếng cười dâm đãng, hưng khi nhìn thân thể trắng toát của nàng với những núi đồi thung lung tuyệt đẹp thì tên nào tên nấy hồm há hốc hết mắt lòi ra như hai hòn bi.


Không chịu nổi nữa, cả bốn gã đàn ông nhìn nhau như hội ý, rồi một người đầu tiên bước qua Nghi Lâm, tay hắn tự động cởi quần áo trên người mình. Tên thứ hai, thứ ba... và tên cuối cùng cũng mỉm cười tham gia vào cuộc.


Nghi Ngọc nhìn sang Nghi Lâm, thấy nàng bị hành hạ như vậy thì chỉ kịp kêu lên hai tiếng “Nghi Lâm…đừng mà…” Nhưng nàng còn chưa biết phải làm gì thì đã cảm thây hai mép âm hộ mình đang bị một vật cứng như thép từ từ xâm chiếm vào, thì ra, thằng bú lồn nàng bây giờ đã trườn lên và nhét con cu cứng ngắc vào cửa mình nàng. Nghi Ngọc cố gắng nẩng đầu lên, nàng hong sợ van xin:


- Không…không…đừng mà…ta cho ta…á..á..a..


Nhưng không còn kịp nữa, thằng khốn kiếp đó sau khi quét quét con cặc vào cửa lồn Nghi Ngọc bất ngờ đóng mạnh một cú. “Phụp” Cả con cu dài ngoằng của hắn mất hút ở giữa hai chân nàng, Nghi Ngọc hét lên một tiếng đau đớn, hai hàng nước mắt của nàng trào ra, cái sự trinh trắng trong nàng đã bị tên khốn kiếp này cướp đi một cách phũ phàng. Hai tên đang bóp vú nàng thấy vậy thì cười khoái trá và hả hê.


Hắn cứ như vậy gia tăng tốc độ để lấp đi cơn đau của nàng, sự co bóp của âm hộ nàng ôm mút chặt lấy con cặc đỏ chót của hắn khiến hắn sướng kinh khủng, hắn hả hê thúc con cặc lia lịa vào lồn Nghi Ngọc, cóc thèm quan tâm tới cảm xúc của nàng. Sau màn phá trinh đau đớn đó, nhờ có thuốc kích dục ngấm vào người, lồn nàng lại tiết ra rất nhiều dâm thủy nên chỉ một lúc sau, cơn đau hoàn toàn tan biến, thay vào đó là cảm giác thổn thức, sướng khoái không thể tả đang dâng lên trong người nàng. Tên này biết hắn là người đầu tiên của nàng thì sung sướng vô cùng, hắn dập nắc con cu liên hồi trong lồn nàng thêm một lúc nữa thì không chiu nổi, xuất tinh xối xả vào trong lồn nàng rồi ngã vật ra thở dốc. Trong khi đó hai tên kia vẫn miệt mài thay phiên nhau bóp vú, xoa ngực nàng. Trong khi tên này mơn man, rờ rẫm trên vú Nghi Ngọc thì tên kia nhồi bóp, xoắn chặt bầu vú nàng, làm vú nàng lúc thì trắng bệt, lúc thì đỏ hồng. Nghi Ngọc mệt mỏi trong cơn sướng khoái, nàng nhắm nghiền mắt lại, để mặc chúng muốn làm gì thì làm, miệng khẽ mỉm cười thỏa mãn. Xoa bóp chán chê trên ngực nàng, hai tên bèn luân phiên nhau liếm bú vú Nghi Ngọc.


Vừa thấy tên kia buông ra khỏi người nàng, ngay lập tức bọn chúng lật úp nàng dậy, chống hai tay hai chân nàng xuống đất rồi một tên nhét cu vào miệng, một tên nhét vào lồn nàng từ phía sau rồi nhịp nhàng đẩy tới. Bọn chúng tên trước tên sau cùng đẩy đưa con cặc vào miệng và lồn Nghi Ngọc khiến cho cả cơ thể trần trụi của nàng cứ rung lên theo từng cú thúc của hắn. Hai thằng khốn này cũng chỉ địt nàng được một lúc thì cũng loạt xuất tinh xối xả vào cả lồn và miệng nàng, tinh trùng tràn khắp cả khóe miệng Nghi Ngọc dỏ nhễu dệu xuống sàn, sau màn xuất tinh đã đời đó, bọn chúng gục xuống một tên bị nàng đè lên, một tên đè lên người nàng, cả ba thở dốc…


Cùng khoảng thời gian đó, bốn tên kia cũng đang quay cuồng bên Nghi Lâm, Tên đầu tiên tiến đến sau lưng nàng, tay hắn nhẹ nhàng vòng lên lướt nhẹ qua hai đầu vú săn cứng của nàng. Nghi Lâm thoáng rùng mình, ngã lưng tựa vào ngực hắn. Hắn nâng cằm nàng lên, hôn lên đôi môi run rẩy của nàng. Lưỡi hắn lách qua kẽ răng, cuốn lấy chiếc lưỡi yếu ớt của nàng. Hai vú nàng phơi bày phía trước, phó thác cho hai cái miệng tham lam, ngấu nghiến. Đôi chân thon dài trắng mịn của nàng bị thấm ướt bởi cái lưỡi của tên thứ tư.


Bốn cơ thể đàn ông trần truồng quây quanh nàng. Những bàn tay chúng trượt dài trên làn da, mơn trớn khắp nơi trên cơ thể nàng. Bọn chúng nâng thân thể nàng lên, hai cánh tay khỏe mạnh của một tên vòng dưới bắp đùi nàng, mở rộng hai chân nàng ra. Nghi Lâm nhận ra âm hộ nhòe nhoẹt của mình đang mở rộng trước mặt ba gã đàn ông phía trước. Một gã đàn ông đang quỳ trước hai chân mở rộng của nàng. Hai bàn tay hắn đỡ lấy cặp mông căng tròn của nàng, mắt không rời khỏi hai mép âm hộ nhòe nhoẹt đỏ hồng trước mặt. Hắn nuốt nước miếng thèm thuồng. Lưỡi hắn le dài ra liếm quanh hai mép môi âm hộ Nghi Lâm. Cơ thể nàng run rẩy, nước nhờn tự động tiết ra, đọng giọt, chực nhểu xuống. Hắn cúi thấp đầu, le lưỡi đón giọt nước trong veo đung đưa dưới mép âm hộ nàng. Lưỡi hắn liếm dài từ hậu môn hướng lên, rồi đột nhiên vét sâu vào âm hộ Nghi Lâm khiến nàng phát ra một tiếng rên lớn đầy khoái cảm. Gã đàn ông phía dưới nàng, ngậm hết âm hộ nàng vào miệng, lưỡi xoắn sâu bên trong, mút chùn chụt như muốn hút cạn nó.


Lưỡi hắn như một con lươn trơn tuột chui sâu vào trong, đục khoét cái âm hộ đang nhòe nhoẹt nước và tràn đầy khao khát của nàng. Nghi Lâm nghiêng ngã, cơ thể nàng như không xương mềm oặt ra, tựa hẳn vào người tên đang giữ nàng. Vật nhám xạm, ấm nóng càng quyét trong âm hộ, làm nàng đờ đẫn, miệng há hốc, hai mắt dại ra. Bất chợt một vật cứng nóng hổi chui thẳng vào miệng nàng, Nghi Lâm không ngần ngại há miệng lớn ngậm lấy nó liền. Hai bàn tay nàng vươn ra nắm lấy hai vật to lớn hai bên, sục liên tục như chuẩn bị cho nó sẵn sàng xâm chiếm cơ thể mình.


Một tên nằm ngửa ra, con cu của hắn dựng đứng lên như cột cờ, Nghi Lâm được một tên dìu dắt cho nàng trèo lên bụng tên ở dưới, hắn khéo léo kê con cặc nhắm đúng lỗ lồn nàng rồi hạ Nghi Lâm từ từ ngồi xuống, con cu của hắn từng phân từng phân một bị âm hộ nàng nuột trọn, ngập lút cán xuống tận gốc. Vừa ngồi xuống là Nghi Lâm sàng sê bộ mông của minh liền, nàng tóm lấy một con cặc cứng ngắc cho vào miệng mà mút lấy mút để, hai tay nàng keo luôn hai con cặc bên cạnh mà xóc liên hồi, tiếng da thịt của bộ phận sinh dục va vào nhau vang lên chan chát khắp phòng. Tên bên dưới sướng quá, bản thân hắn cũng không ngờ rằng lại có ngày được làm thịt những đẹ tử xinh như mộng của phái Hằng Sơn. Hắn sung sướng hẩy mông lên, vừa hẩy vừa rên rỉ:


- A..a..a…sướng quá…lồn con nhỏ này thật co bóp…hự hự…


- Nhanh lên, xuất…xuất đi, còn tới lượt ta, trời sắp sáng rồi. - Một tên đứng bên trên, đang được Nghi Lâm xục cực thúc giục.


- A..a..a…sướng quá….ta ra mất. – Hắn rên lơn, tóm chựt lấy hông Nghi Lâm, địt phầm phập lên trên rồi xuất tinh xối xả vào lồn nàng.


Sau cú xuất tinh đã đời đó, hắn nằm thở dốc, tựa như mất toàn bộ sức lực vậy. Nghi Lâm bị một thằng khác đấy lên phía trước, hắn vỗ vỗ vào mông nàng ra hiệu, không cần hắn phải nói, Nghi Lâm hiểu ý, hay chính nàng lúc này cũng đang muốn vậy, cơn nứng trong người Nghi Lam bùng phát dữ dội, nàng bó lên phía trước, miệng rên rỉ, mông ngúng nguẩy như mời mọc. Hén tiến tới kê con cặc vào cửa lồn nàng rồi đóng mạnh một cái, con cặc ngập lút cán trong lồn Nghi Lâm, mất hút phía sau mông nàng, Nghi Lâm rú lên một tiếng, cả người nàng nhao về phía trước, chân nàng cố ý dang rộng để hắn có thế tống con cặc vào sâu sơn. Hắn sung sướng vừa địt nàng vừa rên rỉ:


- A..a…tiểu ni cô này…thật dâm đãng..ta thật có phước…sướng không tiểu ni cô…ta có làm cho nàng sướng không…á..á..a…


- Sướng…ối sướng…quá…á..a….địt mạnh nữa lên….Nghi Ngọc sư tỉ…bọn chúng địt muội…sướng quá..a..a..a….


Nàng gào thét, rên rỉ gọi tên Nghi Ngọc cũng đang chới với trong cơn nứng. Ảnh hưởng của thuốc kích dục đã lần áp hoàn toàn lí trí của những đệ tử phái Hằng Sơn. Với các nàng giờ đây, chỉ có làm tình, muốn được làm tình và khao khát được làm tình để khỏa lấp đi những cơn nứng đang trào dâng lên từng đợt như sóng vỗ vào bờ vậy. Thằng kia vừa rút cu khỏi lồn nàng sau cơn co giật thì một thằng nữa lại vậy ngửa nàng ra, tiếp tục công việc giao phối với nàng.


Cứ như thế, bọn chúng luân phiên nhau chơi nàng, đưa nàng từ cơn cực khoái nàng đến cơn cực khoái khác, từ khoái lạc này sang khoái lạc khác. Ở ngay bên cạnh, Nghi Ngọc lúc này đã hồi phục tay chân, có thể cử động thoải mái, nhưng lí trí thì không, bởi nàng đang bị nhục dục khống chế, điều khiển. Tấm thân trần truồng, bóng nhẫy mồ hôi, tinh trùng đang không ngngf sàng sê, cưỡi trên người một thằng, miệng nàng không ngững mút, bú liếm cu cho một thằng khác, vú nàng cũng được một thằng vừa bú, vừa bóp. Nghi Ngọc chới với, miệng nàng không ngừng phát ra những tiếng rên ư ử vô nghĩa vang khắp căn phòng


Đúng lúc đó thì cánh cửa phòng bật tung ra, bọn chúng nhìn lên, thấy bóng dáng to lớn của chàng trước cửa thì hốt hoàng bật dậy tìm binh khí, nhưng đã quá muộn, ngay lập tức mỗi tên đã bị một nhát kiếm quét ngang qua cổ, chết không kịp ngáp. Kết thúc cuộc đời chó má của lũ khốn kiếp một cách nhanh chóng. Lưỡi kiếm vút qua nhanh tới nỗi, máu không kịp dích trên lưỡi kiếm của chàng. Chỉ thấy cổ từng thằng phụt ra một tia máu rồi đổ gục xuống, dãy đành đạch, chết trong tình trạng hoàn toàn lõa thể. Sự xuất hiện của một người lạ khiến cho Nghi Ngọc và Nghi Lâm bừng tỉnh, hai nàng xẩu hổ đỏ mặt, luống cuống bật dậy vơ quần áo che vào người. Lệnh Hồ Xung sau khi giết chúng xong chàng nhìn bộ dạng của hai người, hằn giọng lên tiếng:


- Hừ…các cô mau mặc y phục vào rồi ra bên ngoài, thật không ra làm sao cả.


Lệnh Hồ Xung nói xong thì đi ra ngoài và đóng cửa, Nghi Lâm và Ngi Ngọc vội vã vơ tạm đống quần áo dưới đất mà mặc lên người rồi dìu nhau ra ngoài. Bên ngoài, các sư tỷ muội khác cũng đang chờ sẵn ở đó, tất cả đã được chàng cứu sống và lũ khốn kiếp hại người kia thì không một ai sống sót. Lúc này, Lệnh Hồ Xung vẫn ở trong trang phục của Ngô Tướng Quân


Định Tĩnh sư thái được Lục Bá dẫn vào trong rừng, sau đó, hắn nói ý đồ muốn kết hợp NNKP lại làm một, bị Định Tĩnh sư thái cự tuyệt, hắn quay ngoắt thái độ và đem tính mạng của các đệ tử ra đe dọa bà, đúng lúc đó thì Lệnh Hồ Xung dẫn các đệ tử của Hằng Sơn đến khiến hắn một phen bị mất mặt, còn bị Lệnh Hồ Xung đánh cho một trận thâm tím mặt mày khiến hắn hốt hoảng nhanh chóng cúp đuôi chuồn thẳng.


Sau đó, Lệnh Hồ Xung lại từ biệt mọi người rồi đi thẳng về hướng Phúc Châu, đi được một đoạn thì những âm thanh của đao kiếm lại vang lên khiến chàng sốt ruột quay lại, vừa quay lại thì thấy đám người của phái Hằng Sơn đang bị vậy khốn ở giữa bởi một toán người lạ hoắc, Lệnh Hồ Xung thấy vậy lao vút vào vòng vây giải nguy, chàng dùng Hấp tinh đại pháp đánh một chưởng xuống đất khiến bọn chúng văng ra cả chục mét, lũ khốn thấy vậy dùng khinh công mỗi tên một hướng chạy mất. Chàng quay lại thì thấy Định Tĩnh sư thái đang nằm thoi thóp với nhát kiếm đâm vào lồng ngực, bà vì đỡ kiếm cho Nghi Lâm nên lãnh trọn đường kiếm đó. Lệnh Hồ Xung thấy vậy hốt hoảng nâng bà dậy, sư thái nói trong hơi thở thoi thóp:


- Ngươi…ngươi có phải là giáo chủ Ma giáo…Nhậm Ngã Hành năm xưa không?


- Sư thái hãy yên tâm, tại hạ không phải là Nhậm Ngã Hành.


- Không phải…sao ngươi biết hấp tinh đại pháp? Hay ngươi là môn đồ của Nhậm Ngã Hành…


- Sư thái, người của Ma giáo làm nhiều việc ác, tại hạ sao có thể là môn đồ của bọn chúng chứ? Ta không phải là người của Ma giáo, cũng không phải Nhậm Ngã Hành.


- Vậy ta yên tâm rồi. – Định Tĩnh sư thái nói xong hộc ra máu tươi, đám đệ tử thấy vậy hốt hoảng la lớn:


- Sư bá…người sao rồi…


- Ta…ta..không xong rồi….




Bà cố với tay ra nắm lấy tay của Lệnh Hồ Xung:


- Ngô tướng quân, ngài có thể hứa với ta một việc được không?


- Sư thái, bà cứ nói.


- Ngài có thể dẫn họ đến Phúc Châu…Vô..Vô…Sương Am không? Ta sợ bọn họ không có ta ở bên, sẽ bị bọn khốn của phái Tung Sơn hãm hại.


- Sư thái, bà hãy yên tâm, tôi nhất định làm được.


- Đa..tạ…ta rất muốn biết ngài rốt cuộc là…là…


Lệnh Hồ Xung ghé vào tai bà nói thật tên mình. Sư thái quá bất ngờ, bà nấc lên vài tiếng rồi gục xuống, đám đệ tử kêu khóc oan trời, sáng hôm sau, bọn họ hỏa táng thi thể của bà, rồi sau đó, Lệnh Hồ Xung theo lời dặn của bà dẫn họ đến Phúc Châu Vô Sương Am. Sau khi đưa họ vào trong, Lệnh Hồ Xung từ biệt họ rồi đi tìm sư phụ và sư nương của mình, mục đích là muốn xin họ tha thứ. Đang lang thang trên đường, Lệnh Hồ Xung gặp Linh San và Lâm Bình chi, bọn họ đi trực diện với Lệnh Hồ Xung nhưng không nhận ra chàng vì chàng vẫn còn trong bộ trang phục của Ngô Thiên Đức. Một lúc sau thì Nhạc Bất Quần cùng với sư nương của chàng cũng hội tụ, bọn họ cười nói vui vẻ rồi tìm đến nhà trọ nghỉ ngơi. Lệnh Hồ Xung âm thầm bám theo mọi người. Tối đến, chàng thay bộ y phục của mình vào, bỏ râu ra rồi âm thầm đi theo Linh San, chàng muốn giải thích cho nàng trước tiên. Linh San lang thang ở sân trong vườn, nàng ngó nghiêng nhìn quanh rồi đi về hướng Ngõ Hướng Dương, nhà tổ của Lâm Bình Chi, nơi hắn vẫn đang âm thầm tìm Tịch tà kiếm phổ.


- Thế nào, có phát hiện gì không?


- Toàn bộ đồ trong phòng này đều đã rời ra rồi, đệ đã lục tung khắp phòng này lên rồi, cũng không tìm thầy gì cả.


- Với cái kiểu tìm này, căn phòng này sớm muộn gì cũng có ngày bị đệ giỡ bỏ.


Sau đó, Linh San phụ giúp Lâm Bình Chi tìm tịch tà kiếm phổ, cả hai người bới tung cả phòng lên nhưng cũng không thấy kết quả gì, Linh San gợi ý việc thẩm ướt từng trang giấy để tìm chữ chìm dưới đó nhưng không có kết quả. Quá mệt mỏi và chán nản, Lâm Bình Chi ngồi ngửa ra bàn, thở dài. Linh San thấy như vậy, bước đến an ủi:


- Đệ đừng buồn, ông trời không phụ lòng người, ta tin sẽ có ngày đệ tìm ra nó.


- Đạ tạ sư tỷ quan tâm. – Lâm Bình Chi mỉm cười thở dài.


- Đệ vẫn buồn à, vậy để ta giúp đệ thư giãn nhé, hãy thả lỏng người ra nào…


Lâm Bình Chi ngửa đầu ra phía sau bàn, mắt hắn lim dim điều hòa hơi thở. Linh San bước đến, nàng từ từ lột hai vạt áo của hắn ra, lấy tay xoa xoa lên lồng ngực trần trụi của Lâm Bình Chi, hắn thở dài khoan khoái, tận hưởng sự êm ái mà nàng mang lại. Hắn đã quá quen với hoàn cảnh này, hầu như tối nào hai người cũng làm trò này với đủ mọi tư thế sau khi đã tìm báu vậy mỏi mắt mà không thấy, hắn xem như đây là để giải tảo áp lực. Linh San ngồi lên hai chân hắn, nàng lồng tay cởi hẳn áo của hắn ra khỏi người rồi trám kín miệng hắn bằng đôi môi ngọt ngào của mình, chiếc lưỡi nàng rời khỏi môi, di chuyển xuống phía bên dưới liếm quanh cổ của Lâm Bình Chi, hắn vẫn ngửa cổ, nhắm nghiền mắt, hai tay xoa xoa đầu nàng tận hưởng. Ở bên ngoài, Lệnh Hồ Xung đã biết bọn họ đang làm gì, chàng nhắm nghiền mắt lại, dùng nội công hấp tinh đại pháp điều hòa chân khí.


Lưỡi của Linh San di chuyển xuống lồng ngực của Lâm Bình Chi, liếm quanh đầu ti của hắn, hành động của nàng khiến Lâm Bình Tri sướng rơn người, hắn không chịu nổi nữa, một tay ấn mạnh đầu nàng vào một bên ngực hắn, tay kia luồn vào cổ áo nàng thò xuống dưới bóp lấy hai bầu vú căng tràn của Linh San. Miệng Lâm Bình Tri phát ra một tiếng rên nhẹ nhàng nhưng đầy khoái cảm.


Rời ngực Lâm Bình Chi, lưỡi nàng di chuyển dần xuống dưới, nàng quỳ xuống giữa hai chân hắn, Lâm Bình Chi nhấc mông ra khỏi ghế để nàng dễ dàng kéo quần hắn ra ngoài. Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn trần truồng trước mặt Linh San dưới ánh nến mờ ảo của căn nhà thờ tổ (nếu như tổ sư gia nhà Họ Lâm trên bàn thờ linh thiêng nhì thấy cảnh này chắc thượng mã phong mà chết tiếp quá :D). Con cặc hắn được giải thoát, bung lên ngạo nghễ ngay trước mặt Linh San. Hắn giật thót người lại khi đẩu lưỡi ẩm ướt của nàng liếm quanh đầu khấc của hắn, chiếc lưỡi điêu luyện của nàng cuộn tròn lấy thân cặc của hắn rồi liếm dọc từ gốc lên đến tận ngọn, thi thoảng lại ngậm chặt lấy hai hòn dái của hắn vào miệng mà nhay nhay nghịc nghịc trong sự thích thú.


Lâm Bình Chi lúc này đã đứng dậy, hắn ôm lấy đầu nàng mà nhịp nhàng ra vào con cu trong miệng Linh San. Con cu của hắn mất hút trong miệng nàng rồi lại hiện ra trước mắt như ảo thuật vây, vừa bú cu cho hắn, Linh San cũng vừa tự mình cởi bỏ những thứ vướng víu trên người nàng ra. Đến khi cả hai đều trần truồng thì Lâm Bình Chi liền đẩy nàng nằm ngửa ra sàn nhà rồi quỳ xuống giữa hai chân nàng, hắn dang rộng chân của Linh San ra hết cỡ rồi đưa lưỡi liếm một đường vào khe suối ẩm ướt đó của nàng. Linh San rên lên một tiếng “Ư,,,ưm…ư..” Đầy nhục cảm. Chiếc lưỡi của Lâm Bình Chi len lỏi vào từng vách thịt, chui vào trong và ngoái loạn xạ trong lồn nàng khiến cho tiếng rên của Linh San mỗi lúc một to hơn. Đầu nàng lắc qua lắc lại, hai tay tóm lấy đầu hắn dí chặt vào lồn mình để cho lưỡi của hắn co thể vét sâu vào hơn nữa. Nước suối trong nàng tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt thanh tú của hắn.


Lâm Bình Chi di chuyển lưỡi lên trên, hắn ngậm chặt một bên vú của nàng, bên kia thì bị hắn dùng tay nhào nặn thành đủ mọi hình dáng, nhưng khi hắn nhả tay ra thì vú của nàng lại bung lên ngạo nghễ chứ không bị nhão xệ, thật là một cặp tuyết lê hiếm thấy trên đời. Bú vú chán chê, Lâm Bình Chi liếm dần lên cổ nàng, hắn liếm quanh cổ, rồi vòng sang hai bên liếm liếm vào dái tai nàng khiến Linh San rùng mình mấy cái. Không hiểu sao nàng rất thích cái cảm giác này (Đứa đéo nào chả thích :D). Khi lưỡi hắn vừa chạm vào môi nàng là Linh San không ngần ngại há miệng đưa lưỡi ra đón lấy lưỡi của hắn mà liếm mút đáp trả lại liền. Con cu hắn ngọ ngoạy ở giữ hai chân khiến nàng khó chịu vô cùng, nàng kháo khát cái cảm giác được lấp kín âm hộ bằng con cặc to tướng của hắn lám rồi. Linh San thò tay xuống cầm lây con cặc của hắn kê kê vào cửa lồn mình rồi khe ưỡn mông lên ra hiệu.


Lâm Bình Chi nhổm mông lên trống hai tay xuống đất, khi con cặc của hắn được Linh San chỉ đường dẫn lối vào đunhs khe lạch đào tiên, hắn nhắm mắt rồi nhẹ nhàng ấn vào từ từ, cái lồn nhỏ bé của Linh San từ từ há miệng ra nuốt trọn khúc gân đó vào, cả hai đều thở dài khoan khoái. Lâm Bình Chi từ từ chậm dãi rút ra đóng vào, cú nào cúa nầy mạnh mẽ, tiếng hai bộ phận sinh dục va vào nhau vang lên chan chát, ở bên ngoài, nghe những âm thanh đó, Lệnh Hồ Xung vã cả mồ hôi, chàng không còn cảm giác hờn gen nữa, vì trái tim chàng đã tra cho Đông Phương rồi, nhưng nghe những âm thanh này vẫn thật khó để không bị kích thích.


Lâm Bình Chi gia tăng tốc độ nhấp, hắn nhấp nhanh và mạnh như vũ bão vào lồn nàng khiến cho cả thân hình Linh San rung chuyển dữ dội dưỡi nền nhà, miệng nàng đã phát ra những tiếng rên lớn nhưng liên tục bị ngắt quãng. Địt Linh San theo kiểu truyền thống một hồi, hắn cầm hai tay kéo nàng dậy rồi duỗi chân nằm ngửa ra, hiểu ý, Linh San bò lên người hắn, đổi thành tư thế cưỡi ngựa, cho đên giờ, lồn nàng vẫn chưa hề tách rời khỏi con cặc của hắn. Về khoản này thì Linh San rất mạnh bạo, nàng nhún nhảy trên người hắn cả tiếng đồng hồ mà không hề thấy mệt mỏi. Lâm Bình Chi nằm yên, hưởng thụ cái cảm giác sung sướng mà nàng mang lại cho hắn, tay hắn vươn lên bóp nghiến lấy cặp vú căng tròn của nàng đang rung rinh theo từng điệu nhảy.


Một lúc sau, Lâm Bình Chi lại lật nàng xuống dưới, hắn vỗ vỗ vào mông ra hiệu, hiểu ý, Linh San chống hai tay xuống nền nhà, hai chân co lại chống mông nhô lên cao, từ phia sau, âm hộ nàng nhô ra đầy mời mọc và thách thức. Lâm Bình Tri tiến tới phía sau mông nàng, hắn quỳ xuống, kê đầu cặc vào cái lỗ ướt nhẹp của nàng từ phía sau rồi dùng hai tay tóm lấy vòng eo thon gọn của nàng mà thục thật mạnh, con cặc hắn một lần nữa lại ngập lút cán trong cái lồn đầy quen thuộc. Cứ thế hắn gia tăng tốc độ nhấp mạnh một hồi rồi toàn bộ cơ thể giật giật, hắn xả khí vào đầy ắp trong lồn Linh San rồi gục xuống người nàng. Lúc đó, Linh San cũng đã lên đỉnh, nàng cung co giật rồi xả ra đầy dâm khí hòa lẫn với tinh trùng của hắn rơi vương vãi xuống sàn nhà. Bên ngoài, Lệnh Hồ Xung thở phào nhẹ nhõm, người chàng đầm đìa mồ hôi, cứ như là vừa trải qua một trận đánh ác liệt vô cùng vậy.


Một lúc sau thì Lâm Bình Chi đứng dậy, hắn rút con cặc ra khỏi lồn nàng, ngẩng đầu lên thì bức tranh của Đạt ma sư tổ treo ở tường đang trừng mắt lên nhìn hắn khiến hắn giật mình sợ hãi. Nhưng nhìn kĩ lại bức tranh, Lâm Bình Chi thấy có điều bất thường. Linh San ngẩng đầu lên, thấy Lâm Bình CHi mặt biến sắc nhìn chằm chằm vào bức tranh đó thì nàng lên tiếng:


- Tiểu Lâm tử, đệ không sao chứ?


- Sư tỷ, tỷ nhìn bức tranh Đạt Ma này xem. – Linh San đứng dậy chăm chú nhìn bức tranh (Cả hai trần truồng, tồng ngồng đối diện với bức tranh Đạt ma sư tổ =)). Ôi, đm buồn cười chết mất.). Cùng lúc đó, có hai bóng đen xuất hiện bên ngoài chăm chú nghe ngóng tình hình bên trong.


- Bức tranh đạt ma này đâu có gì khác thường đâu?


- Tỷ nhìn ngón tay của ông ấy xem?


- Nóc nhà???


Lâm Bình Chi nhìn lên tấm biển hiệu treo ở giữa sảnh, hắn nhảy lên, tóm phải một cái túi vải bên trong đựng một tấm áo cà sa cũ kỹ. Vừa đúng lúc đó thì hai tên rình rập bên ngoài phá cửa sổ nhảy ngay vào, một tên đánh Linh San một chưởng nhanh như chợp khiến cả thân hình trần truồng của nàng đập vào cột nhà, hộc máu tươi. Lâm Bình Chi không kịp né đòn cũng lĩnh nguyên một chưởng bắn vào cửa nhà rồi rơi xuống, trước khi lĩnh chưởng, túi áo cà sa trên tay hắn đã bị tên kia cướp đi mất. (Đm, vừa địt nhau tơi bời thế thì sức đâu mà đánh lại hai thằng kia :D) Lệnh Hồ Xung ở bên ngoài vội vã đẩy cửa xông vào thì bọn chúng ngay lập tức phóng vút ra ngoài tháo chạy. Chàng vội vã chạy đến bên Linh San vơ lấy quần áo che lại cho nàng rồi nâng nàng dậy. Linh San nói gấp trong hơi thở yếu ớt:


- Mau…mau giúp Tiểu Lâm Tử lấy áo cà sa về.


- Được, được.


Lệnh Hồ Xung nhanh chóng đuổi theo hai tên cướp đó, chàng dùng khinh công của Hấp Tinh đại pháp, tốc độ lao đi vun vút, chạy vào đến rừng thì bắt được bọn chúng đang cong đuôi lên để chạy. Chỉ một cú nhào lộn, chàng đả ở trước mặt bọn chúng, một tên bị đánh văng ra xa, tên còn lại bị Lệnh Hồ Xung khống chế ngay lập tức:


- Đường đường là danh môn chính phái, lại đi rình rập ăn cặp bí kíp của người khác, ngươi không biết nhục à??


Tên này chưa kịp nói gì thì đã bị đồng bọn từ phía sau lao lên dùng một kiếm đâm thẳng vào lồng ngực khiến hắn chết ngay lập tức, quá bất ngờ, Lệnh Hồ Xung cũng bị trúng một phi tiêu của hắn vào người, sau khi làm chàng bị thương, hắn tận dụng cơ hội lao đến để kết liễu mạng sống của chàng. Lệnh Hồ Xung nén đau, xoay người thi triển tuyệt kỹ Hấp tinh đại pháp, hút nội lực của hắn, hấp tinh đại pháp qủa nhiên vo cùng lợi hai, nội lực trong người tên kia bị hut ra vun vun, mặt hắn méo mó biến dạng nhưng không có cách nào thoát thân, đúng lúc hắn sắp cạn kiệt nội lực, chuẩn bị chầu trời thì vết thương chàng dính phải ở ngay trên lồng ngực bị máu chảy ra ầm ầm khiến Lệnh Hồ Xung phải thu chưởng về và phong tỏa huyệt đạo. Tên kia thoát chết trong gang tấc, vội vã quay đầu chạy mất. Lệnh Hồ Xung nhổ tiêu ra, máu chàng chảy ra lại càng nhiểu nữa, chàng cố lê từng bước ngôi nhà tổ của Lâm Bình Tri.


Về phần Linh San, sau khi Lệnh Hồ Xung đuổi theo bọn chúng, nàng cố nén đau mặc quần áo vào cho mình và bò đến mặc vào cho cả Lâm Bình Chi, nàng sợ khi mọi người kéo đến nhìn thấy hai thân thể trần truồng như vậy sẽ không hay cho cả nàng và hắn. Sau khi mặc xong quần áo, thì nàng cũng gục xuống, chết giấc cùng Lâm Bình Chi.


Một lúc sau, Lệnh Hồ Xung cũng lê được cái thân về đến ngôi nhà tổ, chàng cố lay Linh San và Bình Chi dậy để đưa cho nàng áo cà sa nhưng cả hai do vết thương quá nặng nên chưa thể tỉnh dậy. Do mất máu quá nhiều, Lệnh Hồ Xung cũng gục xuống, ngất ngay tại chỗ. Tay chàng vẫn khoác áo cà sa của Lâm Bình Chi. Đến quá nửa đêm, do không thấy Linh San và Bình Chi trở về, Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân sốt ruột đi tìm, tìm đến ngôi nhà tổ thị họ hốt hoảng khi hai người đều đang nằm bất động trong ngôi nhà ngổn ngang đó, còn có cả Lệnh Hồ Xung. Nhạc phu nhân lo lắng cho con gái nên chạy đến cố sức dìu nàng dậy, nàng không để ý rằng phu quân của mình đã lợi dụng cơ hội đó giấu đi tấm áo cà sa trên người Lệnh Hồ Xung.


Hai hôm sau, bọn họ mới tỉnh dậy:


- Đa tạ ơn cứu mạng của sư phụ. – Lệnh Hồ Xung yếu ớt tỉnh dậy và thấy người đứng trước mặt là sư phụ chàng.


- Đừng gọi ta là sư phụ nữa, Nhạc mỗ ta sớm đã cùng ngươi từ bỏ quan hệ sư đồ rồi.


- Sư phụ, đồ nhi tính tình bướng bỉnh làm chuyện xằng bậy, con bằng lòng chịu sự trách phạt của sư phụ. Chỉ là con khẩn xin sư phụ có thể thu hồi thành mệnh, đừng trục xuất đồ nhi ra khỏi sư môn.


- Ngay cả đến Thánh cô của Ma giáo cũng quan tâm yêu mến ngươi, xem ra hai người đã sớm câu kết với nhau từ lâu rồi, còn cần sư phụ ta đây làm gì. – Nhạc Bất Quần mỉa mai


- Con không có mà, sư phụ.


- Ngươi còn giảo biện. Cô gái đó chỉ một câu là có thể điều động hàng trăm người bàng môn tà đạo ở Tam Sơn ngũ đảo, người nào cũng giành nhau trị bệnh cho ngươi. Ngoài Thánh cô ở Ma giáo ra thì con ai có thể làm được việc đó chứ? Ngươi muốn ta thu hồi thành mệnh, trở về Hoa Sơn, vậy chẳng há ta sẽ cùng một giuộc với ngươi sao?


- Đồ nhi biết sai rồi, nhưng mà thưa sư phụ, con thật sự không biết Đông Phương cô nương chính là Thánh cô của Ma giáo.


- Ngươi còn giả điên giả ngốc sao, Đông Phương cô nương gì chứ. Cô ta rõ ràng là con gái của giáo chủ tiền nhiệm Nhậm Ngã Hành năm xưa? Cô ta là Nhậm Doanh Doanh.


Lệnh Hồ Xung bần thần thầm nghĩ “Doanh Doanh là Thánh Cô. Vậy thì Đông Phương cô nương là ai?”


- Sư huynh, nếu Xung nhi không biết cô ta là Thánh Cô, về trị thương, liệu bệnh, vì tình có thể tha thứ. – Nhạc phu nhân nói chen vào.


- Lẽ nào vì mạng sống thì có thể làm càn sao?


- Sư phụ, sư phụ. Xảy ra chuyện lớn rồi, Lục Bá của phái Tung Sơn đến còn dẫn theo rất nhiều đệ tử tới, họ nói đại sư huynh giết người của phái Tung Sơn. – Lao Đức Nặc chạy vào hớt hải.


- Tên súc sinh này, còn dám đối đầu với người của NNKP. Ta giết ngươi.


- Không được, sư huynh, dừng tay lại. Xunh Nhi, con đi mau.


- Con không đi, sư phụ muốn giết, cứ để sư phụ giết.


- Muội buông ra, ta phải giết nó, nếu không ta làm thế nào ăn nói với Tả Minh chủ.


- Sư phụ, con sẽ không làm người khó xử đâu, người nào làm người đó chịu. Con sẽ ra nói chuyện với họ.


Lệnh Hồ Xung nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, Nhạc Bất Quần tức giận thu tay vè. Bên Ngoài Lục Bá đang đứng gác một chân lên ghế (trông như chó) chờ đời, theo sau có tới cả chục tên lâu la của phái Tung Sơn, còn có tên hôm trước đã đâm chết sư đệ của mình, Lệnh Hồ Xung cười khểnh rồi dõng dạc lên tiếng


- Lệnh Hồ Xung ở đây.


- Lệnh Hồ Xung, đêm hôm trước ngươi giết Bốc sư đệ của ta?


- Bốc sư đệ, hắn học Bốc, tên cứt phải không? Đời hắn đúng là Bốc Cứt mới đi làm đẹ tử Tung Sơn các ngươi. Ta không giết người, là hắn giết. – Lệnh Hồ Xung vừa nói, hất hàm về phía tên kia?


- Là hắn giết. – Tên kia cứng họng đáp trả.


- Ngươi giết người còn ở đó ăn vạ sao? Nhưng sư đệ đó của ngươi có chết cũng không hết tội.


- Ngươi nói gì?


- Phái Tung Sơn các ngươi đứng đầu NNKP, lại dám đến trộm Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia, ngươi nói xem, đây không phải là chết không hết tội thì là gì?


Lục Bá không nói gì, quay ra Nhạc Bất Quần lên tiếng:


- Nhạc chưởng môn, NNKP như cây liền cành, vốn không nên động can qua lớn như vậy, nhưng lần này sự việc nghiêm trọng, không biết Nhạc chưởng môn có ý kiến gì để giải quyết.


- Lệnh Hồ Xung đã không còn là đệ tử của phái Hoa Sơn ta, Lục sư huynh muốn xử trí thế nào, ta cũng không quan tâm.


- Mẹ… - Linh San thấy cha mình cứng rắn như vậy thì hốt hoảng lo cho Lệnh Hồ Xung.


Lục Bá thấy vậy, mỉm cười quay về phía Lệnh Hồ Xung, chàng còn chưa hết bàng hoàng vì không ngờ sư phụ của mình lại tuyệt tính đến vậy:


- Lệnh Hồ Xung, thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, nếu ngươi còn chút liêm sỉ, thì tự mình kết liễu đi. – Hắn châm trọc.


- Quân vô sỉ, còn dám nói liêm sỉ với ta sao? – Lệnh Hồ Xung đá xoáy lại.


Ngay lập tức hai ngươi rút kiếm và lao vào đấu đá liền, hắn biết Lệnh Hồ Xung đang bị thương nên tấn công tới tấp, chiêu nào chiêu nấy đều cố sức lấy đi mạng sống của chàng, cả hai người đang giao tranh kịch liệt thì đám ni cô của phái Hằng Sơn chạy vào, Nghi Ngọc thấy vậy hét lớn:


- Đây không phải là Lục Bá đã giết hại sư bá ở Nhị thập bát lý phố ao, hắn còn hại đời thiếu nữ của tất cả các sư tỷ muội chúng ta nữa.


Nói đoạn, nàng rút kiếm tương trợ Lệnh Hồ Xung lao vào đánh nhau với hắn, Lục Bá đang chiếm ưu thế thì bị Nghi Ngọc phá đám, hắn tứ giận chĩa mũi kiếm về phía nàng đâmt thẳng. Lệnh Hồ Xung kéo Nghi Ngọc lại và dùng Hấp Tinh đại pháp bẻ nát thanh kiếm của Lục Bá, đồng thời tóm lấy tay hắn hấp thụ toàn bộ nội lực về phía mình. Lục Bá tái mét mặt, hắn không cách nào rút tay ra được, toàn bộ cơ thể co giật liên hồi, nội lực thì liê tục chảy qua người Lệnh Hồ Xung, Lúc này, do hấp thụ nội lực của hắn, vết thương của chàng tái phát, Lệnh Hồ Xung phải buông tay hắn ra, nhờ vậy mà Lục Bá thoát chết trong gang tấc. Kinh hồn bạt vía, hắn đứng dậy chửi rủa Lệnh Hồ Xung một hồi rồi kéo đám người kia cúp đuôi chuồn thẳng.


Sau khi Lục Bá đi rồi, Nhạc Bất Quần lợi dụng cơ hội chàng đã học được Hấp Tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành nên vin vào đó mắng chửi Lệnh Hồ Xung thậm tệ và lấy đó làm cớ để không bao giờ cho chàng quay trở lại Hoa Sơn, cón ra lệnh cho tất cả đám đệ tử gặp chàng ở đâu là phải giết. Nghi ngờ có gì uẩn khúc Nghi Ngọc cầu xin Nhạc Bất Quần suy xét lại, đúng lúc đó thì Định Tĩnh sư thái gửi huyết thư từ Am Thi Tự tới với nội dung “Bổn tọa bị nguy khố ở Long Tuyền Chú Kiếm cốc”. Nghi Lâm thấy vậy lên tiếng:


- Đây là huyết thư của Chưởng môn sư tôn. Sư tỷ chúng ta mau đi đi.


- Không được, chúng ta con chưa biết kẻ địch thật ra là ai?


Nói xong, Nghi Ngọc quay ra Nhạc Bất Quần:


- Sư bá, xin niệm tình NNKP như cây liền cành, trợ giúp các vãn bối cứu sư phụ một tay được không?


- Đây thật sự là do Lệnh sư viết sao?


- Phải, đích thực là do chính tay sư phụ viết. Xem ra sư phụ đã bị thương rồi, trong lúc nguy cấp chỉ có thể lấy máu để viết.


- Sư huynh, có phải chúng ta nên…


Nhạc Bất Quần nhanh chóng ngắt lời của vợ:


- Theo ta thấy, đây vốn là do người trong Ma giáo ngụy tạo, các người tuyệt đối đừng trúng kế của chúng.


- Sư tỷ, chúng ta đừng cầu người ta nữa, mau đi thôi, Nhạc Chưởng môn là quý nhân bận nhiều việc, chúng ta tự đi thôi. – Bị chạm tự ái, Nghi lâm tức giận nói chen vào.


- Đợi đã, ta đi cùng với các người, Hăng Sơn có nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. – Lệnh Hồ Xung nói chen vào.


- Nhưng Lệnh Hồ đại ca, huynh đang bị trọng thương, nên…


- Đừng nói nữa, đi thôi.


Lệnh Hồ Xung chuẩn bị bước đi thì đột nhiên Lao Đức Nặc ngăn cản lại:


- Không được đi, NNKP như cây liền cành, một phái có nạ 4 phái còn lai tương trợ, huống chi các vị và tên yêu nhân Lệnh Hồ Xung này lại nhập chung mọt bọn, phái Hoa SƠn của ta sẽ không thể ngồi nhìn mà không lo.


- Im miệng, cái gì mà nhập chung một bọn. Lệnh Hồ thiếu hiệp thấy việc nghĩa thì làm, rút đao tương trợ mới là đại anh hùng, đại trượng phu chân chính, không như một số kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ, ngụy quân tử kia… - Nghi Ngọc tức giận lên tiếng đá xoáy sang Nhạc Bất Quần.


Lao Đức Nặc thấy bị mắng như vậy thì rút kiếm ra đánh vè phía Nghi Ngọc liền, nhưng Nghi Ngọc cũng bình tĩnh, sử dingj Vạn hoa kiếm pháp đáp trả, còn đánh cho hắn một chưởng khiến hắn ngã sõng soài ra, cuốn sách Tử hà bí kíp trong người hắn bị văng ra ngoài, lộ ra trước mắt mọi người. Biết mình bị bại lộ vì một sĩ diện vớ vẫn, Lao Đức Nặc đứng dậy dùng khinh công bay ra tường nhà rồi chạy mất. Lệnh Hồ Xung thấy vậy tức giận lên tiếng:


- Khốn kiếp, thì ra ngươi chính là người đã giết Lục Hầu Nhi, nếu để ta bắt được, nhất định ta sẽ băm vằm ngươi ra làm trăm mảnh.


- Đại sư huynh, cà sa tổ tông của Lâm gia nhà đệ đâu? – Lâm Bình Chi lúc này mới tiến đến bên chàng lên tiếng.


- Sư phụ trị thương cho ta, cà sa ở trong phòng, đệ đến lấy đi.


- Lệnh Hồ Xung, ngươi toàn nói bậy, cho đến bây giờ ngươi vẫn còn giả vờ sao, ta đến phòng ngươi, hoàn toàn không có tấm cà sa nào ở đó cả. Ngươi mau giao cà sa ra trả cho Bình Chi – Nhạc Bất Quần giật mình lên tiếng phản bác.


- Sư phụ, con vốn không hề lấy cà sa, nếu con nói dối, nhất định sẽ bị sét đánh, vạn tiễn xuyên tâm.


- Đại sư huynh, chiếc cà sa đó là vật gia truyền của nhà đệ. Nếu huynh không trả cho đệ, đừng trách đệ vô tình.


Lâm Bình Chi nói xong định lao đến đánh Lệnh Hồ Xung thì Nghi Ngọc đã rút kiếm ra chĩa vào cổ hắn. Nhạc Bất Quần thấy vậy lên tiếng:


- Còn chưa dừng tay.


- Nhạc sư bá, trong chuyện này nhất định có gì uẩn khuất, sư bá đợi chúng tôi đi cứu sư phụ xong sẽ đến thỉnh tội với người.


Sau đó, bọn họ dẫn Lệnh Hồ Xung đi trong sự bất lực của Lâm Bình Chi. Tối hôm đó, Lâm Bình Chi bần thần, hắn ngồi gấp tiền vàng đấ hóa cho cha mẹ mà tâm trang cứ hướng về chiếc áo cà sa, Linh San cũng liên tục ở bên hắn an ủi, Lâm Bình Chi miên man suy nghĩ, hắn cũng không cho rằng Lệnh Hồ Sung đã lấy đi áo cà sa, bởi nếu là chàng lấy đi, thì Lệnh Hồ Xung còn quay lại làm gì? Đột nhiên, hắn giật minh đổi trọng tâm sang một nhân vật khác. Đang bần thần suy nghĩ, một cơn gió thôi bay hết tiền vàng lung tung, Lâm Bình Chi hốt hoảng chạy theo nhặt lại, đến khi hắn nhìn thấy một đôi chân ngay trước mặt. Lâm Bình Chi ngẩng đầu lên nhìn, đó chính là Nhạc Bất Quần:


- Sư phụ / cha.


- Trời sắp mưa rồi, gom giấy dưới đất lại rồi vào phòng đi.


- Vâng, thưa sư phụ.


Nhạc Bất Quần nói xong thì quay ra đi mất, Lâm Bình Chi và Linh San lại cúi xuống nhặt giấy vàng mã vào, hắn thấy Nhạc Bất Quần dẵm dính một tờ giấy vàng mã, định lên tiếng bảo, nhưng nghĩ thế nào lại cúi xuống nhặt tiếp.


Về phía Lao Đức Nặc, hắn sau khi bị phát hiện thì chạy như ma đuổi về phía phái Tung Sơn, thì ra hắn chính là người đã được Tả Lãnh Thiền cài vào để theo dõi Nhạc Bất Quần bấy lâu nay, chính và vậy mà mọi hành vi của Nhạc Bất Quần, Tả Lãnh Thiền luôn nắm gọn trong lòng bàn tay( Địt mẹ, thằng này xem ra là sướng nhất, vừa làm nội gián lại thịt cả vợ lần con của Nhạc Bất Quần :D. Có chết cũng không phải hói tiếc =)) . Đang chạy dọc đường thì hắn bị chặn lại bởi Tả Lãnh Thiền:


- Ngươi chạy đi đâu mà hớt hải vậy?


- Sư phụ, đệ tử đang muốn tìm người, có chuyện cần bẩm báo.


- Ngươi không phải muốn nói với ta, ngươi khong trộm Tử Hà bí kíp chứ? Ta cho ngươi theo dõi Nhạc Bất Quần, không bảo ngươi đi trộm Tử Hà Bí kíp. Ngươi ở bên hắn lâu như vậy, bây giờ bao nhiêu công lao mất hết sạch vì cuốn Tử Hà bí kíp, Ta đâu có cần nó, đối với ta Tử Hà Bí Kíp chỉ là thứ bỏ đi. Giữ ngươi lại trên thế gian này e là không còn có ích gì nữa.


Lao Đức Nặc nghe hắn nói vậy hoang hốt, tái mét mặt quỳ mọp xuống, ôm chặt lấy chân hắn miệng liên tục kêu lớn:


- Sư phụ, sư phụ tha mạng, hãy cho đệ tử một cơ hội lập công chuộc tội, đệ tử không muốn chết.


- Vốn ta không muốn giết ngươi, nhưng đáng tiếc, ngươi không chết thì sớm muộn gì cũng hư đại sự của ta.


- Sư phụ, thầy tha cho con đi. Đức Nặc không muốn chết, sư phụ, người hãy cho con một cơ hội đi, con muốn lập công chuộc tội.


Thấy hắn van xin quá thảm thiết, lại nghĩ đến công lao của hắn. tả Lãnh Thiền mủi lòng lên tiếng:


- Được thôi, lần này tha cho cái mạng chó của ngươi vậy? Ngươi lập tức đi giám sát Nhạc Bất Quần, lần này nếu còn tiếp tục sai phạm, ta sẽ không tha cho ngươi nữa đâu.


- Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ khai ân. Đệ tử sẽ làm thật tốt. – Lao Đức Nặc dập đầu lia lịa xuống đất.


Lâm Bình Chi sau khi thu dọn xong thì trử về phong minh nghỉ ngơi dọn dẹp. Ở bên ngoài, cánh cửa từ từ hé mở, Lâm Bình Chi đang rửa mặt, đột nhiên sống lưng hắn lạnh ngắt, hắn quay người lại thì một mũi đao đang nhắm đúng tim hắn đâm tới. Lâm Bình Chi cố sức né nhưng mũi đao quá nhanh khiến hắn không né kịp, lĩnh trọn mũi đao đó nhập rất sâu, Lệch buồng tim vài cm. Ở bên ngoài, một bóng áo đen thấy vậy bỏ chạy, Nhạc Bất Quần bên trong nghe tiếng động vội vã chạy ra đuổi theo, trước khi ngất lịm đi, Lâm Bình Chi vẫn kịp mở mắt nhìn ra ngoài, hắn kịp nhìn thấy gót dầy của thích khách bị dính một mẩu tiền vàng dính ở chân rồi ngất lim xuống. Lâm Bình Chi đã mơ hồ đoán được ai là kẻ muốn lấy đi mạng sống của mình.


Nhạc Bất Quần chạy ra ngoài, chạy được một đoạn thì ông đã bắt kịp tên áo đen kia và đánh cho hắn một chưởng. Lao Đức Nặc lúi lại thủ thế, hắn biết mình không phải đối thủ của Nhạc Bất Quần nên vô cùng lo lắng. Đang suy nghĩ chưa biết phải làm như thế nào thì một bóng áo đen nữa xuất hiện và cứu Lao Đức Nặc đi, Nhạc Bất Quần vội vã trở về thay quần áo và chạy đến chỗ Lâm Bình Chi. Lúc ấy, Linh San và Nhạc phu nhân đang sơ cứu cho hắn, lo lắng cho tình hình của Lâm Bình Chi, Linh San khóc nức nở. (truyen dam hay)


Tả Lãnh Thiền lôi lao Đức Nặc ra một chỗ vắng, lần này, hắn lại tiếp tục bị bại lộ, Tả Lãnh Thiền đang định kết liễu mạng sống của hắn để bịt đầu mối thì có một tên gác đèn củi đi qua. Tả Lãnh Thiền một đao chém chết hắn rồi chém nát mặt hắn, sau đó bắt Lao Đức nặc thay đổi y phục với hắn rồi ôm xác hắn ném về phía nhà trọ nơi Nhạc Bất Quần đang ở.


Trong khi đó, Lâm Bình Chi được sư nương hắn sơ cứu nên đã phục hồi được phần nào, đến khi Nhạc Bất Quần vào trong thì hắn cũng tỉnh đậy. Ông đến bắt mạch cho hắn, Lâm Bình Chi hoảng sợ nhìn Nhạc Bất Quần, hắn đã biết ai là thủ phạm cướp đi áo cà sa của hắn cũng như kẻ nào vừa rồi đã giết hắn. Nhạc Bất Quần ngồi đến bên giường, bắt mạch cho Lâm Bình Chi và lên tiếng:


- Bình Chi, nói cho sư phụ biết, là ai muốn giết con.


Lâm Bình Chi hoảng sợ nhìn sang sư nương và Linh San, rồi nhìn ánh mắt đầy sát khí của Nhạc Bất Quần, hắn sợ sệt vô cùng, suy nghĩ một lục rồi hắn lên tiếng:


- Là Lệnh Hồ Xung.


- Lại là tên nghịch đồ Lệnh Hồ Xung này. – Nhạc Bất Quần giả bộ tức giận, nhưng trong lòng thì mỉm cười thỏa mãn, vậy là hắn vẫn chưa nhận ra ông.


Linh San nghe thấy vậy thì tức giân ra ngoài, nàng giật mình khi nhìn thấy một xác chết ở đó, mặt bị rách nát hoàn toàn, không nhận ra dạng, nhưng nhìn y phục và kiếm thì nàng đoán đó là của Lao Đức Nặc. Nghi ngờ là do Lệnh Hồ Xung làm, Linh San lên ngựa rồi phóng một mạch về phía đám Hằng Sơn. Linh San đuổi đến một ngôi miếu hoang, nàng gọi Lệnh Hồ Xung ra tranh cãi một hồi, Lệnh Hồ Xung hết sức bất ngờ, bao nhiêu chuyện xấu xa một mình chàng đều gánh hết, điều mà chàng cảm thấy đau lòng nhất chính là, tiểu sư muội mà chàng nhất mực yêu thương giờ đây đã không còn tin tưởng chàng nữa, cũng đã cho răng chàng là kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ, vì Tịch tà kiếm phổ mà ra tay giết hại Lâm Bình Chi, và cả Lao Đức Nặc.


Sáng sớm hôm sau, các ni cô của phái Hắng Sơn dậy rất sớm nhưng đã không thấy bóng dáng của Lệnh Hồ Xung đâu, Nghi Lâm và Nghi Ngọc kéo nhau đi tìm, họ chia ra hai hướng, sợ rằng đêm qua Lệnh Hồ Xung vì quá đau buồn mà nghĩ quẩn. Nghi Lâm lang thang đến bờ sông thì gặp Lệnh Hồ Xung đang ngồi đó, trên một tảng đá và nhìn xa xăm, nàng rón rén lại gần:


- Lệnh Hồ đại ca, huynh không sao chứ?


- Ta nghĩ suốt đêm, vẫn không nghĩ ra thật ra ai đã lấy đi áo cà sa, ai giết Lao Đức Nặc và ai đã làm Lâm sư đệ bị trọng thương, để bây giờ mọi tội lỗi tiểu sư muội đổ cả lên đầu ta.


Nghi Lâm bước đến bên cạnh chàng, ngồi xuống mỉm cười lên tiếng:


- Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Mọi chuyện sẽ có ngày lộ chân tướng ra thôi, nên huynh đừng suy nghĩ quá nhiều.


Lệnh Hồ Xung mỉm cười vì câu nói ngây thơ của Nghi Lâm.


- Muội không hiểu được đâu, một năm nay, mọi chuyện bất hạnh đều xảy ra với ta, Lục Hầu Nhi vì ta mà chết, sư phụ lại trục xuất ta ra khỏi sư môn, đến cả tiểu sư muội mà ta yêu thương nhất cũng không còn tin tưởng ta nữa. Ta không biết mình sống sót còn có ý nghĩa gì không? – Lệnh Hồ Xung tâm sự, lòng chàng mang một nỗi buồn man mác, khó tả.


- Lệnh Hồ đại ca, huynh đừng nói vậy, con người huynh tốt, bụng dạ cũng tốt, bồ tát nhất định sẽ phù hộ huynh, sẽ giúp đỡ huynh mà.


- Vậy sao? Bồ tát còn màng đến một con quỷ xui xẻo như ta sao?


- Đương nhiên rồi, trước đây muội cũng cầu nguyện bồ tát, người đã linh ứng cho muội.


- Muội cầu nguyện thế nào?


Nghi Lâm tự nhiện khựng lại. Lệnh Hồ Xung thấy vậy lên tiếng:
- Mau nói đi.


- Muội…muội hy vọng có thể được gặp lại huynh một lần, ai ngờ bồ tát đã thực sự hiển linh, đem huynh tới đây gặp muội.


- Về thôi, chúng ta còn phải lên đường sớm. – Lệnh Hồ Xung nghe vậy thì vội vàng lảng tránh.




Lệnh Hồ Xung bối rối đứng dậy bước đi, nào ngờ Nghi Lâm chạy vút tới ôm chạt lấy chàng từ phía sau, nàng khóc nức nở:


- Lệnh Hồ đại ca, huynh đừng như vậy, thật sự muội không thể quên được huynh, ngày nào muội cũng nhớ tới huynh. Muội cam tâm tình nguyện mà, huynh không cần phải yêu muội, chỉ cần huynh không tránh mặt muội là muội đã mãn nguyện lắm rồi.


Lệnh Hồ Xung nắm lấy cánh tay nàng, quay lại lau nước mắt cho Nghi Lâm rồi lên tiếng:


- Ta đối với muội chỉ có tình cảm huynh muội, trái tim ta đã giành cho người khác mất rồi, muội hiểu chứ?


- Lệnh Hồ đại ca, muội biết, nhưng muội rất nhớ huynh, mỗi lần gặp huynh muội không sao kìm nén được tình cảm của mình, muội chỉ muốn được ở bên huynh thôi. Hu hu (tiếp phần 13)

0 nhận xét: