Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

Ngọc Tiêu Kỳ P3

Rạng sáng, một bóng đen nằm vật bên cạnh cánh cửa Hạ gia trang đã đóng kín. Dưới mặt đất, tuyết đã phủ đầy nên hình dung của người nọ nổi rõ lên trên mặt đất. Người nọ, toàn thân bất động, nhân dạng bê bết máu tươi đã bắt đầu khô lại.

Người đi đường buổi sáng chỉ nhìn sơ qua rồi bỏ đi. Không một ai quan tâm kẻ nọ là ai.

Ai cũng biết. Hạ gia trang có mấy cô con gái dữ dằn. Nên việc có người bị đánh đòn và bỏ ra ngoài cửa trang cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.  (truyensachiepnang)

Nhưng có một điều không ai biết được. Nạn nhân lần này lại hết sức đặc biệt. Y không những chỉ là một cậu trai còn nhỏ, mà hai mắt của cậu còn mù lòa chẳng nhìn thấy gì.

Ngọc Tiêu Kỳ nằm đó, hơn mấy canh giờ mà chẳng thấy ai nhìn ngó gì đến. Lúc này, hơi tuyết lạnh đã làm cậu tỉnh dậy.

Cảm giác đầu tiên của cậu là cái lạnh giá buốt và toàn thân đau nhức vô cùng. Cậu cảm thấy như không còn sức lực, không thể cục cựa gì được nữa.(Truyện Sắc Hiệp)

Nhưng mà thời tiết quá sức lạnh lẽo. Ngọc Tiêu Kỳ dù không thể cử động cũng phải cố gắng nhúc nhích. Cậu cử động từ từ hai cánh tay, rồi lê người rời xa cánh cửa Hạ gia trang đang đóng kín để hướng đến góc hiên nhà bên kia con đường nhỏ.

Với một nổ lực không ngờ. Cuối cùng Ngọc Tiêu Kỳ cũng tựa được người vào sau bức tường rào bằng gỗ ở bên đường bên kia.

Ngọc Tiêu Kỳ vừa thở vừa run rẩy vì lạnh. Cậu không biết cuộc đời mình rồi sẽ ra sao nữa.

Ngọc Tiêu Kỳ vừa ngồi vừa ngẫm nghĩ. Cậu không biết giờ này Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang làm gì. Có lẽ bọn họ cũng không đến nỗi khốn khổ như mình.

Ngọc Tiêu Kỳ lại nhớ đến tỷ tỷ Ngọc Thanh Thanh. Làm sao chị ấy có thể ngờ được cậu lại bị đánh đòn và đuổi ra ngoài thế này.

Cũng may, cậu còn nhớ đến trước cửa Hạ gia trang có một mái hiên bỏ trống. Nếu không e rằng với tình trạng bệnh tật và mù lòa như lúc này, cậu làm sao tìm được chỗ trú chân đây.

Trên đường mòn lại có tiếng chân người đi lại. Ngọc Tiêu Kỳ tuy mắt đã mù. Nhưng cậu nhận thấy bước chân kia nhẹ nhàng và đều đặn, lại còn có mùi thơm thoang thoảng đưa qua chứng tỏ người sắp đến là một nữ nhân còn trẻ.

Nữ nhân nọ chính là Vương Hy, nàng ta đang trên đường đi chợ về.

Vương Hy tuổi chừng 27, 28 đã có chồng được 5 năm nhưng vẫn chưa có con. Nàng ta mấy năm nay đều ra sức cầu trời, khấn phật ở các chùa chiền khắp nơi mà vẫn chưa được toại ý.

Vương Hy đang đi thì chợt nhận thấy một cậu bé mặt mày xinh xắn, nhưng y phục rách nát và loang lỗ máu thì giật mình đứng lại nhìn.

Ngọc Tiêu Kỳ tuy không nhìn thấy gì, nhưng cậu biết nữ nhân kia đã đứng lại liền cố gắng giơ tay ra xin giúp đỡ.

Cậu cố gắng nói lên mấy tiếng, nhưng vì trời lạnh quá, quai hàm cậu như cứng cả lại không nói lên lời.

Vương Hy nhìn cậu bé đang giơ tay nhỏ nhắn ra nhờ nàng giúp đỡ thì buột miệng thở dài.

Nàng không biết cậu bé nọ là ai, nhưng tình trạng của cậu thì khá nặng rồi. Nàng rút túi lấy một ít bạc vụn để vào tay cậu nhỏ rồi quay người bỏ đi.

Chẳng ngờ, khi nàng mới đi được vài bước thì tiếng động phía sau làm nàng giật mình ngó lại.

Hóa ra cậu nhỏ kia chẳng những không nắm giữ được mớ bạc vụn do nàng bỏ lại mà còn ngã lăn ra nền tuyết lạnh. Bạc vụn rơi ra tung tóe.

Vương Hy thấy vậy không thể đi được. Nàng chợt nghĩ nhà phật thường nói “Cứu một người còn hơn xây 7 tầng tháp”. Nay nàng thấy chết không cứu thì làm sao cảm động trời xanh ra tay ban cho nàng một đứa con.

Thế rồi nàng quyết định không bỏ đi nữa mà quay lại dìu cậu nhỏ về nhà.

Ngọc Tiêu Kỳ được Vương Hy cứu về nhà nàng mà không hề biết tý gì. Cậu bị mê man ngã lăn ra đất và ngất xỉu từ đời nào rồi.

Vương Hy đưa cậu nhỏ về nhà. Ra lệnh cho cậu em chồng giúp nàng dìu nạn nhân vào giường.

Tiểu Linh Tử - em chồng của Vương Hy đã 23 tuổi. Cậu ta tối ngày lêu lỏng, tụ tập với đám bạn ngoài đường và ít khi có nhà.

Hôm nay, Tiểu Đạt Tử - chồng của Vương Hy đi làm ăn xa nên Tiểu Linh Tử mới ở nhà để tìm cách vay tiền Vương Hy đi đánh bạc.

Tiểu Linh Tử thấy Vương Hy mang về một cậu bé con mù lòa và đầy vết thương trên mình thì ngạc nhiên vô cùng.

Lại nữa Tiểu Linh Tử còn bị bà chị dâu ra lệnh dìu nạn nhân vào giường thì tức mình lầu bầu trong miệng.

Nếu không vì nghĩ chốc nữa phải ngửa tay vay tiền của Vương Hy thì khó lòng mà y chịu ngoan ngoãn nghe lời bà chị dâu như lúc này.

Hai người đưa Ngọc Tiêu Kỳ vào giường ngủ phía trong ph*ng. Đây là chỗ ở của hai vợ chồng Vương Hy và Tiểu Đạt Tử.

Giường ngoài, Ngọc Tiêu Kỳ đang nằm là chỗ nghỉ trưa của chồng nàng, còn giường ngủ phía trong kia là nơi hai vợ chồng hàng đêm hú hí với nhau để giải tỏa dục tình và mong có một đứa con.

Tiểu Linh Tử vừa để Ngọc Tiêu Kỳ xuống giường xong liền kiếm cách moi tiền Vương Hy ngay.

Tội nghiệp cho Vương Hy, ngày thường vốn nhờ vào uy của chồng nên mới không sợ cậu em chồng quý tử này. Bây giờ Tiểu Đạt Tử - chồng nàng đi xa thì nàng làm sao dám chống đối với gã ta chứ.

Cũng may, hàng ngày Tiểu Linh Tử có hỗn hào gì thì hỗn hào, nhưng vẫn còn úy kỵ bà chị dâu. Y bất quá chỉ dám mở miệng xin xỏ thôi chứ cũng không dám làm quá.

Mặc dù vậy, Vương Hy cũng phải bỏ ra ít bạc vụn để gã xéo ra ngoài cho rãnh nợ.

Tiểu Linh Tử được bạc vào tay rồi liền bỏ nhà đi liền. Trong ph*ng lúc này chỉ còn lại Vương Hy và cậu nhỏ bị nạn Ngọc Tiêu Kỳ.

Ngọc Tiêu Kỳ được Vương Hy chăm sóc mấy ngày đã bắt đầu cử động lại được như thường. Có điều mấy vết thương kia vẫn làm cậu đau nhức và phải uống thuốc luôn luôn.

Tiểu Linh Tử cứ cách vài ngày lại quay về nhà đòi tiền. Y ban đầu cũng chỉ nói lời nhỏ nhẹ. Nhưng mỗi lúc lại càng quá quắt hơn.

Những hôm bị thua bạc hay cháy túi vì ăn uống, rượu chè. Tiêu Linh Tử lại về nhà hạch sách đủ điều.

Vương Hy bị gã làm cho khốn khổ, chỉ còn biết khóc một mình.

Ngọc Tiêu Kỳ tuy không rời khỏi ph*ng, nhưng những gì cậu nghe được của có thể giúp cậu hiểu được nỗi khổ của ân nhân mình.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy Vương Hy trốn vào ph*ng trong khóc rấm rức thì lò dò vào trong an ủi.

Dù gì thì hành động của cậu cũng xuất phát từ thực tâm.

Chính vì lẽ đó, Vương Hy cũng không thể trách cứ được cậu xen vào chuyện của nàng. Vương Hy chỉ còn nước ôm gối khóc cho đỡ tủi thân thôi.

Một hôm. Ngọc Tiêu Kỳ thức giấc vì những tiếng động vang vọng trong ph*ng. Cậu nghe tiếng
Vương Hy và Tiểu Linh Tử cãi nhau rất to.

Tiếng Tiểu Linh Tử nói:

- Bà chị ! Tôi nói cho bà biết. Thằng anh tôi đã bị liệt rồi. Bây giờ bà muốn có con thì phải nhờ đến thằng này. Tôi chỉ cần cho bà vài phát là có thằng cu ngay.

Tiếng Vương Hy tức giận vang lên:

- Thằng mất dạy kia ! Tao với mày dù gì cũng là chị dâu, em chồng. Mày sao dám đang đêm đến vũ nhục tao như vậy. Mà chồng của tao bị liệt ra sao ? chẳng lẽ tao không biết hơn mày?

Tiếng Tiểu Linh Tử cười lên hinh hích:

- Này bà chị ! Tôi chẳng dấu gì bà nữa. Thằng anh tôi ngay từ lúc nhỏ đã đụ đ*o với rất nhiều đàn bà rồi. Y bị bọn nữ nhân kia hút hết xương tủy. Còn cái gì mà để cho bà có con được.

Tiếng của Vương Hy la toáng lên. Rồi tiếng quát, tiếng đánh nhau, tiếng đồ đạc rơi vỡ vang lên loảng choảng.

Ngọc Tiêu Kỳ kinh hoàng không biết phải làm gì. Cậu chưa kịp lên tiếng thì tiếng chân của Tiểu
Linh Tử đã chạy huỳnh huỳnh ra khỏi ph*ng.

Dường như y đã bị trúng đòn rất nặng nên bước chân đi loạng choạng.

Ngọc Tiêu Kỳ nghe thấy ph*ng trong nổi lên tiếng khóc thút thít của người con gái. Cậu hiểu vừa rồi gã tặc tử kia đã đến đòi “đụ” nhau với Vương Hy và bị nàng cự tuyệt nên mới có tình cảnh như vậy.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy áy náy cho nàng nọ. Nhất là tiếng khóc kia vang lên trong đêm nghe thật não lòng.

Ngọc Tiêu Kỳ lò dò bước vào ph*ng trong, đến bên Vương Hy.

Vương Hy nước mắt vẫn còn trên má. Nàng quay đầu lại thì thấy cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ đứng ở đằng sau thì không khỏi tủi thân ôm lấy cậu mà khóc.

Hai người ôm lấy nhau. Thân thể cạ quẹt và đôi vú nhô cao của Vương Hy áp sát lên người cậu nhỏ.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy Vương Hy thân hình nhỏ nhắn. Hai vú mềm mại và ấm nóng. Tấm thân nàng thon gọn và tỏa ra mùi thơm dịu dàng.

Trong lòng cậu từ nhiên cảm thấy mê man thích thú. Cậu đưa tay xiết chặc người Vương Hy vào trong lòng mình.

Con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ đã vươn ra dài ngoẵng và áp vào vùng hạ thể kín đáo của Vương Hy thật nhẹ nhàng.

Thân thể hai người 1 nam, 1 nữ gần gũi bên nhau thì phát sinh những chuyện như vậy cũng bình thường thôi.

Hơn nữa lúc này Vương Hy chỉ mặc y phục mỏng để ngủ nên cảnh cà quẹt kia thật dễ làm người ta xúc động.

Vương Hy được Ngọc Tiêu Kỳ ôm ấp bỗng nhiên thấy được an ủi rất nhiều. Nàng tự nghĩ tại sao chồng nàng chẳng bao giờ tỏ ra tình cảm với nàng như vậy bao giờ.

Nàng còn đang nghĩ lang man thì chợt nhiên nhận thấy dưới hạ thể phát sinh chuyện lạ.

Vương Hy nín khóc, im lặng dò xem chuyện gì ở dưới kia.

Nàng giật mình khi cảm thấy cái l. nàng đang được con c*c của cậu nhỏ viếng thăm.

Cảm giác khúc thịt ấm ấm và to cứng áp sát vào hạ thể làm nàng thoáng rùng mình.

Vương Hy vừa kinh ngạc vừa xấu hỗ vội đẩy cậu nhỏ ra rồi ngồi xuống giường.

Ngọc Tiêu Kỳ biết nàng nọ xấu hỗ nên cũng không dám làm thêm cử chỉ khiếm nhã nào nữa. Cậu nhân cơ hội Vương Hy ngồi xuống cũng tìm cách ngồi gần bên cạnh nàng rồi hỏi nhỏ:

- Tỷ tỷ! Những chuyện tiểu đệ nghe vừa rồi có phải thật không ?

Vương Hy ngượng ngùng. Nàng ngước nhìn Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy khuôn mặt cậu tỏ ra đồng cảm chứ không phải là khinh mạn nàng. Vương Hy thở dài, lắc đầu:

- Thôi ! Chúng ta đừng nói chuyện đó. Tỷ tỷ cũng mệt rồi, phải đi ngủ đây.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy Vương Hy không chịu thổ lộ thì không tiện hỏi nhiều. Cậu đứng dậy lò dò ra khỏi ph*ng.

Vương Hy thấy Ngọc Tiêu Kỳ quay lưng bước đi bất giác cảm thấy chán nãn. Nàng vội vàng chạy theo kéo cậu nhỏ vào ph*ng để tâm sự cho giải tỏa nỗi lòng.

Vương Hy để Ngọc Tiêu Kỳ ngồi lại trên giường mới thở dài nói:

- Tỷ tỷ thật sự bế tắc lắm rồi ! Chuyện gia sự của tỷ chắc đệ cũng đã hiểu đôi chút. Việc gã Tiểu Linh Tử nói vừa rồi thật sự cũng không phải là không có lý. Tỷ cảm thấy lo lắm.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy Vương Hy chịu nói ra tâm sự thì mừng. Nhưng chuyện của nàng thật rắc rối.
Ngọc Tiêu Kỳ hỏi:

- Tỷ thấy lo chuyện gì ?

Vương Hy ngập ngừng:

- Tỷ lo chuyện gã Tiểu Linh Tử kia nói là sự thật. Nếu mà là vậy thì khó lòng tỷ có thể có con được.

- Nhưng làm sao tỷ lại nghĩ gã nói đúng?

- Thật ra cũng là do gã nói mà tỷ chợt nhận ra. Phu quân tỷ nhìn bên ngoài thì rất to lớn, uy vũ. Nhưng khi lâm trận trên giường thì cái thứ kia thật là chán ngán.

Nói thật. Tỷ nói với đệ đây là người đầu tiên. Chuyện ph*ng the giữa tỷ với phu quân chỉ xảy ra có vài cái chớp mắt.

Hai người mới chỉ gần nhau một tý. Thế mà cái “thứ kia” của phu quân đã ra nước rồi.

Ngọc Tiêu Kỳ kinh ngạc kêu lên:

- Thật vậy sao ? Chẳng lẽ con c*c của phu quân tỷ lại yếu thế ư ? Hay có khi do “l. tỷ” quá bóp mới phát sinh như vậy.

Ngọc Tiêu Kỳ do ngạc nhiên quá đỗi mà buột mồm nói ra như vậy. Khi cậu nói xong chợt nghĩ lại thì thấy xấu hỗ vô cùng trước sự khiếm nhã của mình.

Vương Hy cũng không ngờ Ngọc Tiêu Kỳ lại hỏi như vậy. Nàng đỏ mặt lên khi nghe những từ ngữ hết sức chân thật kia từ miệng Ngọc Tiêu Kỳ thốt ra.

Vương Hy ấm úng:

- Chuyện này là sự thật. Nhưng tỷ đã hỏi dò người ta thì chuyện có con cũng không phải là do nguyên nhân đó.

Hôm trước tỷ có hỏi một vị bà con họ xa. Họ nói chuyện con cái ngoài lỗi của người nữ ra thì chuyện quan trọng nhất là chất dịch của người chồng.

Nếu người chồng có chất dịch tốt và xung mãn thì khả năng thụ thai mới cao.

Nhưng tỷ nhớ lại dịch chất của chồng tỷ vừa ít lại vừa loãng. E rằng chất dịch không được tốt lắm.

Ngọc Tiêu Kỳ từ nào tới giờ chưa từng biết đến việc này. Cậu nghe Vương Hy nói vậy thì chợt nhớ đến mấy lúc gần đây cậu chung đ.ng với các vị cô nương người nào người nấy cũng đều nhận không ít tinh dịch của mình.

Mà tinh dịch của cậu thì vừa nhiều lại vừa đặc sánh.

Nếu mà như vậy thì lời nói của gã Tiểu Linh Tử là đúng sự thật rồi.

Hai người to nhỏ chuyện trò. Không ngờ câu chuyện càng lúc lại càng thêm hấp dẫn. Ngọc Tiêu Kỳ cũng như Vương Hy không ai bảo ai mà đều thấy hạ thể bức rức, dục tình dâng lên trong lòng.

Ngọc Tiêu Kỳ thì nhớ đến mấy vị cô nương bên Hạ gia trang nên con c*c cậu vươn lên cứng ngắt.

Còn Vương Hy thì nhớ đến cảnh chồng nàng “khóc ngoài quan ải” làm nàng nứng l. mà không được thỏa mãn nhiều phen rồi.

Thế rồi. Trong phút chốc. Vương Hy đột nhiên liếc nhìn sang Ngọc Tiêu Kỳ.

Nàng không nhìn thì chớ. Khi nhìn đến thì mắt nàng như vô tình mà cũng như cố ý thám thính bên dưới quần cậu nhỏ.

Rồi mặt Vương Hy chợt đỏ bừng lên khi thấy cái quần Ngọc Tiêu Kỳ đội thẳng lên thành một cục.

Rõ ràng con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ đang đứng chào cờ phía trong quần cậu nhỏ rồi.

Không hiểu vì sao, Vương Hy lại chợt thấy hồi hộp kỳ lạ. Nàng chợt nhớ lúc nãy khi hai người ôm nhau con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ cũng vươn cờ áp vào l. nàng.

Thế mà không hiểu sao nàng lại đẩy y ra. Thật cũng tiếc làm sao cảm giác tê mê đó.

Vương Hy nghĩ tới chuyện đó thì mặt lại càng bừng đỏ hơn. Người nàng trở nên nóng bức và dưới hạ thể thì như đang tứa chất dịch ra.

Thật thà mà nói, Vương Hy có những ý nghĩ kỳ lạ như vậy cũng là việc thường. Một người con gái đã 27, 28 tuổi rồi mà chưa từng được nếm trải cảm giác khoái lạc cùng cực thì ham muốn hẳn nhiên lớn hơn người thường nhiều. Lại nữa, mấy lúc gần đây nàng luôn bị dồn nén vì kích dục mà chưa được chồng thõa mãn. Mỗi khi lâm trận chưa được bao lâu thì chồng nàng đã sục khí rồi. Còn nàng thì lửa dục hừng hực, cái l. nóng bỏng và trương phồng ra trong cơn thèm muốn được đụ tơi bời mà bị cắt ngang giữa chừng.

Vương Hy quả là đang phát thèm một con c*c có chất lượng.

Nàng bị dồn nén đã lâu mà chưa có cơ hội thực hiện được mơ ước của mình.

Bây giờ trên chiếc giường này. Một trai một gái ở cạnh bên nhau. Dục tình cả hai đều vượng mà chẳng ai dám làm gì nhau trước cả.

Vương Hy nghĩ tới gã em chồng mắc dịch kia nói rằng chồng nàng đã bị “liệt” rồi. Nàng sợ rằng gã ta nói đúng. Nếu thế thì nàng đến chết mất vì bị tiếng đời dị nghị là không biết sinh Hơn nữa, có khi nàng còn phải cắn răng mà chịu cảnh chồng nàng cưới thêm vợ nữa.

Vương Hy càng nghĩ càng sợ. Chợt nàng nhìn đến con c*c đang chào cờ của Ngọc Tiêu Kỳ. Thế rồi trong lòng nàng nẩy một ý nghĩ táo bạo là lợi dụng cậu nhỏ để kiếm một đứa con cho mình.

Bây giờ đây, gã Tiểu Linh Tử đã đi ra ngoài. Còn chồng nàng thì còn lâu mới về. Nếu nàng cùng Ngọc Tiêu Kỳ có làm chuyện gì đi nữa thì ai mà biết được.

Vương Hy nghĩ tới đó mặt đỏ hồng lên. Nàng như tên trộm đảo mắt nhìn xung quanh xem còn ai có thể ở quanh đây không.

Rồi khi chắc chắn vào giác quan của mình. Vương Hy mới ngồi sáp lại gần Ngọc Tiêu Kỳ rồi bất thần ôm lấy cậu nhỏ mà run rẩy thì thào:

- Tiểu đệ ! Tỷ không thiết sống nữa !

Ngọc Tiêu Kỳ ngớ người kinh ngạc trước cử chỉ lạ lùng nọ. Đồng thời ngay trong lúc ôm lấy Ngọc Tiêu Kỳ. Không hiểu Vương Hy nghĩ gì mà cặp vú nàng áp thẳng vào ngực cậu.

Ngọc Tiêu Kỳ lúng túng chưa kịp làm gì thì đã bị sức nặng của thân hình Vương Hy đẩy tới làm cậu ngã ngửa ra giường.

Vương Hy cũng vì thế mà đè hẳn lên người cậu. Cái l. của nàng áp lấy con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ khiến cả người cậu tê tái.

Vương Hy bị ngã bất ngờ kêu lên oai oái:

- Đệ đệ, sao lại thế này.

Nàng vừa kêu vừa ôm lấy đầu Ngọc Tiêu Kỳ mà áp vào hai trái đào tiên của mình.

Ngọc Tiêu Kỳ lúc này có là thánh cũng không thể làm ngơ được nữa.

Hai tay cậu vươn ra ôm chặc lấy eo thon của Vương Hy. Còn mặt cậu, môi cậu thì đảo lộn nơi hai cặp vú tròn trịa no tròn của người thiếu phụ.

Đến lúc này thì Vương Hy không còn gì để nói. Nàng nọ ôm ghì lấy người Ngọc Tiêu Kỳ vào mình trong khi cặp môi nàng bật lên tiếng rên sảng khoái.

Hai người vật nhau ra giường. Ngọc Tiêu Kỳ lúc này đã đè ngửa Vương Hy ra mà bú vú nàng.

Thân hình Vương Hy run động. Hai tay nàng đưa ra tự cởi bỏ y phục trên người.

Tay nàng cởi được tới đâu thì miệng Ngọc Tiêu Kỳ áp ngay tới đó. Môi, miệng cậu hôn hít tới tấp vào hai quả đào tiên của nàng. Hai núm vú đỏ hồng kiêu hãnh liên tục được lưỡi Ngọc Tiêu Kỳ thăm viếng.

Vương Hy rên rỉ trong khoái lạc. Thân hình nàng uốn éo chuyển động. Nàng liên tục thúc giục Ngọc
Tiêu Kỳ thoát y cùng nàng.

Hai người vừa ôm nhau vừa hôn hít. Chỉ trong một chốc. Vương Hy đã nhận thấy khúc thịt to đùng của Ngọc Tiêu Kỳ đang ngự trị nơi hạ thể nàng.

Vương Hy từ nào tới giờ vốn e ngại không dám nắm lấy c*c chồng nàng bao giờ. Một phần là nàng sợ chồng nàng cho rằng nàng dâm dục rồi coi thường nàng. Vì vậy, tuy đã lấy chồng được 5 năm nhưng cái thứ kia to nhỏ ra sao nàng cũng chỉ căn cứ vào cảm giác khi con c*c ở trong l. mà mường tượng ra thôi.

Thật sự là chưa bao giờ nàng dùng tay nắm lấy con c*c cả.

Nhưng hôm nay, khi cùng Ngọc Tiêu Kỳ chung đ.ng thì nàng lại hoàn toàn cảm thấy khác hẳn. Nàng chẳng những không sợ xấu hổ mà còn thấy kích thích vô cùng.

Vì vậy, ngay khi con c*c của cậu nhỏ tuột khỏi quần thì bàn tay Vương Hy đã đưa ra tóm chặc nó rồi.

Thật là kỳ lạ. Vương Hy không thể ngờ con c*c của người đàn ông lại kỳ lạ như vậy. Nó chẳng những đã to mà còn vừa ấm, vừa nóng. Lại còn run động hệt như một vật thể sống vậy.

Vương Hy thích thú đưa tay vuốt ve con c*c, trong khi đó hai vú nàng đang bị Ngọc Tiêu Kỳ hôn hít tơi bời làm nó cương lên cứng ngắt.

Vương Hy vừa sướng vừa sảng khoái. Nàng thấy nước dâm đã rỉ ra thật nhiều bên dưới cửa mình thì chịu không nổi liền cắm con c*c của cậu nhỏ vào l..

Ôi chao ! Miệng Vương Hy bật lên khe khẽ khi đầu khấu con c*c tiếp giáp cái l..
Ngọc Tiêu Kỳ không đợi Vương Hy có thêm cử động nào nữa. Hạ thể cậu tức thì áp mạnh xuống dưới
để đầu con c*c của cậu đâm sâu thêm vào cái l. này.

Vương Hy bật lên tiếng rên sung sướng.

Qủa là tuyệt diệu đến không ngờ. Con c*c của cậu nhỏ còn to hơn cả con c*c của chồng nàng.
c*c đi tới đâu là l. nàng giãn ra tới đó.

Vưong Hy không khỏi tê tái vì sướng khi cái l. nàng mỗi lúc lại được nông ra thấy rõ.

Cảm giác toàn thân con c*c đang ngự trị trong l. nàng làm Vương Hy sướng vô tả. Nàng không hiểu liệu con c*c kia có bị xịt khí ra ngay như chồng nàng không.

Vương Hy vừa thở vừa nói:

- Đệ đệ ! Tỷ sướng quá! Đệ hãy giữ chặc c*c đệ, không được xả khí vào l. tỷ lúc này đâu nhé !

Ngọc Tiêu Kỳ cũng không ngờ l. của Vương Hy lại bóp như vậy. Dường như trong l. nàng là cả một cái máy nhào nặn đang co bóp lấy c*c cậu.

Ngọc Tiêu Kỳ nghe Vương Hy sướng quá mà nói như vậy thì tự ái trong lòng. Nàng ta làm như ai ai cũng có con c*c yếu như chồng nàng vậy.

Ngọc Tiêu Kỳ nghĩ vậy thì nóng gáy nên không nói lời nào ra sức đập mạnh con c*c của cậu đi tuốt vào l. Vương Hy.

Vương Hy rú lên trong hoan lạc. Cái l. nàng đang chất ngất vì con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ đâm ngập vào l..

Thật sự chưa bao giờ từ lúc lấy chồng nàng lại sướng khoái như vậy. l. nàng như ôm chặt hơn lấy cái khúc thịt to tướng nọ mà bóp và vò.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy l. Vương Hy quá bóp thì cũng giật mình. Cậu cảm tưởng như c*c cậu đang đụ nhau với một cái l. trinh vậy.

Rõ ràng là con c*c của chồng Vương Hy ngắn và nhỏ hơn c*c cậu nhiều nên mới để cho cái l. nọ sít sao đến thế.

Ngọc Tiêu Kỳ thở ra nhè nhẹ, để cho con c*c dần quen với môi trường mới. Thế rồi thân hình cậu mới bắt đầu từ từ dập dìu lên xuống trên thân thể nõn nàn, lõa lồ của Vương Hy.

Hai người đụ nhau càng lúc càng nhanh. Vương Hy thì sướng đến không thể chịu nổi. Nàng la thét, quẫy đập bất cứ thứ gì trong tầm tay. Rồi thì nàng quay sang ôm chặt lấy thân hình cậu nhỏ mà nức lên vì sướng.

Ngọc Tiêu Kỳ vừa đụ vừa nhớ đến bọn thiếu nữ Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Loan Loan.

Cậu không biết rồi đây cậu còn cơ hội gặp lại bọn họ nữa không.

Nước l. của Vương Hy ra nhiều quá làm ướt đẫm con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ và thấm cả ra lớp lông l. nơi hạ thể của nàng.

Vương Hy thở hồng hộc vì mệt. Nàng đã xuất khí đến 3 lần mà con c*c kia vẫn còn cứng ngắt.

Thật là kỳ diệu. Vương Hy thầm phục sự oai dũng trong ph*ng the của Ngọc Tiêu Kỳ.

Nàng ghì lấy hông của cậu bé con trong khi cơn khoái ngất cứ mỗi lúc một tăng.

Ngọc Tiêu Kỳ đụ hồi lâu đã bắt đầu thấm mệt. Cậu để mặc con c*c trong l. mà đi nước kiệu từ từ.

Nhưng lúc này Vương Hy đang rất sướng. Nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ chậm lại thì vội vàng lên tiếng giục cậu tiếp tục địt nàng thật mau.

Ngọc Tiêu Kỳ thở dốc rồi cố gắng đụ Vương Hy thêm một lúc nữa. Cái l. của Vương Hy cũng bắt đầu nhướng lên để hỗ trợ lấy con c*c đang dập xuống. Hai người quần thảo cho đến khi con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ chịu không nổi nhả khí ra từng hồi.

Vương Hy sướng đến mê mụ. Nàng cảm giác chất dịch chất kia phóng thẳng vào sâu trong l. nàng, vừa nóng, vừa mạnh làm nàng chịu không nỗi cũng bắt đầu xuất khí ra tức thời.

Hai người lõa lồ ôm chặt lấy nhau trong hoang lạc tưng bừng.

Hồi lâu sau, sức khoẻ trở lại. Ngọc Tiêu Kỳ cựa mình ngồi dậy.

Vương Hy mở mắt ra nhìn thân hình cậu nhỏ từ phía sau. Nàng không ngờ với thân hình chỉ bằng
nửa chồng nàng của Ngọc Tiêu Kỳ lại có thể đem lại cho nàng những khoái cảm ngất trời nhiều gấp mấy chục lần những lúc chung đ.ng cùng chồng nàng cộng lại.

Bỗng nhiên, Vương Hy thấy yêu mến cậu bé kia vô hạn.

Nếu mà bảo nàng đổi chồng nàng lấy một cậu bé mù như thế kia thì nàng sẵn lòng đổi ngay. Mặc kệ sau này nàng làm gì sống nàng cũng chẳng quan tâm.

Ngọc Tiêu Kỳ sau cơn khoái lạc thì trở về thực tại. Cậu lúng túng không biết Vương Hy có giận cậu vì chuyện hai người vừa làm không?

Ngọc Tiêu Kỳ ấp úng:

- Tỷ tỷ ! Đệ ... đệ không thể giữ mình nỗi. Đệ đã tiết mạn tỷ rồi.

Vương Hy ngồi dậy, ôm lấy thân hình cậu nhỏ từ phía sau. Hai vú nàng áp thẳng vào lưng Ngọc Tiêu Kỳ không chút ngượng ngùng.

- Đệ đệ không có lỗi gì cả. Đây là chuyện tỷ cố ý. Tỷ mong với sinh lực mà đệ vừa ban, tỷ có thể có một đứa con cho riêng mình.

Ngọc Tiêu Kỳ chợt hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra chuyện hai người vừa làm là do Vương Hy cố tình mà làm. Cậu chợt thấy tủi cho thân phận mình.

Vương Hy thấy Ngọc Tiêu Kỳ không nói gì thì quay mặt cậu lại mà nhìn.

Nàng chợt nhận thấy khuôn mặt cậu nhỏ trở nên buồn bã thì thương yêu vô cùng ôm lấy cậu mà hôn.

Hai người nằm dài ra quấn chặt lấy nhau.

Vương Hy nằm phía trên đã nhận thấy con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ đã cương cứng lại rồi.

Nàng thích thú đưa tay xuống vuốt ve đầu khấu con c*c rồi để nó vào trong l. nàng.

Thân hình hai người chuyển động trong vùng khoái lạc.

Hai người đụ nhau thật lâu. Cho đến lúc cả hai mệt nhoài mới chịu rời ra.

Vương Hy trong một đêm đã hưởng được khoái lạc cùng cực. Bấy giờ nàng mới hiểu tại sao mấy lúc gần đây nàng liên tục bị mất ngủ và nứng l. vô cùng. Hóa ra là vì nàng thèm “đụ”. Cái l. nàng cần một con c*c sung sức như con c*c của cậu bé Ngọc Tiêu Kỳ này.

Mấy ngày sau đó, Vương Hy tìm cách tống khứ gã em chồng bất trị đi chỗ khác để nàng rãnh việc mỗi đêm đều được đụ nhau cùng Ngọc Tiêu Kỳ.

Gái có chồng mà lại nuôi trai để đụ cho sướng l. thì chỉ có Vương Hy mới làm như vậy.

Nàng càng gần gũi hơi trai thì càng mê đắm. Nhiều lúc nàng đòi cậu bé Ngọc Tiêu Kỳ đụ nàng ngay giữa ban ngày.

Vương Hy bây giờ không còn phân biệt được việc nàng đụ nhau với Ngọc Tiêu Kỳ là để có con hay để sướng l. nữa.

Hai người gần nhau mới được 7 ngày mà da thịt của Vương Hy đã bóng bẩy cả ra. Nàng thấy yêu đời vô hạn và chẳng quan tâm đến việc chồng nàng sắp sửa về nữa.

Một hôm, khi Ngọc Tiêu Kỳ đang đứng trước cửa đợi Vương Hy đi chợ về thì có tiếng Tiểu Linh Tử vang vọng lại.

Đại ca ! Đại ca mang cái chi mà nhiều thế này!

Thế rồi, lại có tiếng chân ngựa đang đi tới. Trong lòng Ngọc Tiêu Kỳ chợt khẩn trương khi cậu đoán ra người sắp đến đây chính là Tiểu Đạt Tử - chồng của tỷ tỷ Vương Hy từ xa mới về.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán. Chỉ một lát sau, đã có tiếng Tiểu Linh Tử và một người đàn ông đến gần.

Tiểu Đạt Tử thấy có cậu nhỏ đứng trước cửa thì ngạc nhiên hỏi em:

- Tiểu tử ở trước cửa nhà ta là ai vậy ?

Tiểu Linh Tử được dịp nói:

- Lúc đại ca vừa đi. Một hôm đại tẩu đưa về một gã trai trẻ bị mù, khắp mình đầy thương tích.

Nghe đại tẩu nói vì thương y bị nạn mà cứu y.

Nhưng từ hôm đó đến nay, tẩu ấy cứ giữ rịt y ở trong ph*ng. Chăm sóc rất chu đáo. Đệ thấy mà phát ghen luôn.

Tiểu Đạt Tử nghe vậy không khỏi sôi sục trong lòng. Gã trai kia tại sao lại được vợ y chăm sóc đặc biệt đến vậy. Gã phải hỏi rõ chuyện này mới được.

Tiểu Đạt Tử đến trước cửa nhà, nói mấy câu xã giao với Ngọc Tiêu Kỳ rồi cùng em đưa các thứ mua bán được vào nhà.

Vương Hy về đến thấy phu quân đã có mặt trong nhà thì vừa vui lại vừa lo lắng.

Vương Hy lên tiếng chào hỏi rồi giúp phu quân vào nhà trong tắm giặt, thay áo mới.

Tiểu Đạt Tử được vợ chăm sóc cảm thấy hết sức mãn nguyện. Y mấy ngày xa nhà không được du hí với ai nên cảm thấy hết sức nóng ruột.

Lúc này y ngồi trong bồn tắm được vợ phục vụ thì sướng vô cùng.

Tiểu Đạt Tử hé mắt nhìn ra thấy vợ y mặt mày bừng đỏ vì nước nóng bốc lên. Hai cánh tay áo xắn lên để lộ làn da trắng mịn hết sức hấp dẫn.

Tiểu Đạt Tử cảm thấy vợ y như đẹp hơn hẳn lúc bình thường.

Vương Hy lúc này y phục bị nước bắn phải nên những chỗ thấm nước hằn hẳn lên phần da thịt bên trong.

Tiểu Đạt Tử nhìn thấy như vậy là càng sôi lên sùng sục dâm tình.

Thế rồi y không đợi vợ tắm cho xong nữa liền đứng dậy bước hẳn ra bồn.

Vương Hy thấy chồng không dưng đứng bật dậy thì hết sức ngạc nhiên kêu lớn:

- Chàng làm cái gì vậy. Thiếp còn chưa xong việc mà.

Tiểu Đạt Tử thấy vợ kêu lớn thì chẳng nói chẳng rằng ôm xốc lấy người nàng mà hôn hít lên khắp mặt mũi.

Vương Hy lúng túng vừa la vừa lùi lại đứng tựa vào bồn nước tắm.

Tiểu Đạt Tử thấy vợ như vậy lại càng hăng máu. Y nhanh chóng cởi bỏ y phục trên thân Vương Hy ra rồi ôm xốc lấy nàng mà cắm con c*c vào.

Vương Hy choáng váng mặt mày. Nàng ngồi tựa lên thành bồn trong lúc hai chân nàng giang rộng ra để ôm lấy hai bên hông Tiểu Đạt Tử.

Hai tay nàng vươn tới ôm lấy cổ chồng trong lúc đó Tiểu Đạt Tử ra sức đụ sầm sập vào l. nàng.

Của đáng tội. Mấy ngày trước đây l. Vương Hy liên tục bị con c*c to lớn của Ngọc Tiêu Kỳ cắm vào để đ. Vì thế mà l. nàng như rộng ra hơn hẳn lúc thường.

Tiểu Đạt Tử do đang hứng tình nên chẳng để ý lắm.

Thế nhưng Vương Hy thì nhận ra ngay cảm giác đê mê do con c*c của Tiểu Đạt Tử ở trong l. nàng không thể nào sánh bằng con c*c của cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ.

Nhưng cũng vì l. nàng đã rộng hơn nên cuộc chơi của Tiểu Đạt Tử cũng kéo dài hơn.

Tiểu Đạt Tử không hiểu nội tình, lại cho rằng do mình khỏe hơn nên đụ dai hơn hẳn lúc thường. Y hết sức hài lòng và ra sức đụ sầm sập vào l. Vương Hy.

Nhưng chỉ một thoáng sau, con c*c Tiểu Đạt Tử đã không chịu nổi khoái sướng phóng vọt ra tinh trùng rồi.

Tiểu Đạt Tử phóng khí xong thì khoái cảm cũng đi theo. Cơn hứng khởi chợt đến rồi bay đi trong thoáng chốc.

Y quay sang mặc y phục vào mà không để ý đến khuôn mặt có phần bất mãn của Vương Hy vì chưa được thỏa mãn.

Mấy ngày sau đó, Tiểu Đạt Tử luôn tìm cách gặn hỏi Vương Hy về chuyện Ngọc Tiêu Kỳ. Y nổi tính ghen tương nên quyết định tống cổ Ngọc Tiêu Kỳ ra khỏi nhà mới hả dạ.

Vương Hy phần thì sợ chồng, phần thì sợ lộ chuyện vụng trộm giữa nàng với Ngọc Tiêu Kỳ nên cũng chẳng dám làm trái ý chồng. Thế nên ngay sau khi Tiểu Đạt Tử về được 3 ngày thì Ngọc Tiêu Kỳ đã phải khăn gói mà đi khỏi nhà Vương Hy.

Ngọc Tiêu Kỳ thân bị mù lòa, cậu ra khỏi nhà Vương Hy thì cầm như nắm chắc sự khổ cực.

Mấy ngày đầu, Ngọc Tiêu Kỳ còn có tiền Vương Hy dúi cho để mua thức ăn. Thế nhưng sau vài hôm, tiền hết. Cậu bị đuổi khỏi nhà trọ và sống vất vưỡng nơi đầu đường xó trời.

Một hôm, đói qua, Ngọc Tiêu Kỳ phải dừng lại trước một tiểu quán để xin thức ăn. Tuy nhiên, do tiểu quán đã có mấy gã ăn mày ngồi trước rồi. Ngọc Tiêu Kỳ không biết nên bị bọn chúng đánh cho một trận rồi tống cổ ra ngoài đường.

Ngọc Tiêu Kỳ mặt mày dính đầy tuyết. Cậu bị đánh đau quá đến mức không sao đứng dậy được.
Chẳng ngờ lúc đó, chợt có tiếng chân người từ trong quán ăn ra ngoài. Người này vừa nhìn thấy cậu nhỏ thì chợt la lên:

- Ơ hay ! Có phải Kỳ đệ đó không ?

Ngọc Tiêu Kỳ ngơ ngác, sững sốt. Cậu nhận ra giọng người vừa nói là của một nữ nhân, nhưng cậu chẳng thể nhận ra người nọ là ai.

Nữ nhân vừa lên tiếng mình mặc áo lông cừu, sau lưng có con a hoàn đi phục thị. Nàng ta thấy Ngọc
Tiêu Kỳ còn ngơ ngác ngồi dưới mặt tuyết thì vội bước lại đỡ cậu đứng dậy.

Ngọc Tiêu Kỳ phần vừa bị đánh đau, lại thêm thời tiết giá lạnh nên cậu đứng dậy là hai chân vẫn còn run rẫy.

Nữ nhân quát bảo ả tỳ nữ:

- Tiểu Hoàn. Ngươi mau lại đây phụ ta một tay nào !

Giọng nói của nàng vang lên khá mạnh mẽ và ngay sát bên tai Ngọc Tiêu Kỳ làm cậu giật nẩy mình.

Cậu chợt nhận thấy giọng người nọ giống hệt như giọng của người tình đầu tiên của cậu – Lý Thiếu Hà.

Mà quả thật. Ngọc Tiêu Kỳ đoán không sai. Nữ nhân này đính thị là Lý Thiếu Hà. Nàng ta sau khi bị đuổi khỏi Hạ gia trang đã gia nhập vào Vạn Hoa Lầu. Bây giờ Lý Thiếu Hà đang là một trong những hoa khôi ăn khách của Vạn Hoa Lầu này.

Có một điều mà Ngọc Tiêu Kỳ không thể ngờ được. Tai nạn mà cậu và các vị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và tỳ nữ Tiểu Thúy Loan gặp phải vừa rồi chính là do kiện tác của Lý Thiếu Hà mà ra.

Chính Lý Thiếu Hà đã cho tiền ả tỳ nữ phục thị cho lão trang chủ Hạ Bạch Thế để ả tố cáo chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ với mấy vị cô nương kia.

Gìơ đây, khi Ngọc Tiêu Kỳ bị sa cơ, lỡ vận rồi ả mới tìm tới để thu phục cậu nhỏ.

Còn Ngọc Tiêu Kỳ thì ngược lại, cứ nghĩ nàng nọ có lòng tốt giúp đỡ mình. Vì thế, cậu bước theo chân Lý Thiếu Hà mà chẳng một chút băng khoăn chi cả.

Lý Thiếu Hà đưa được Ngọc Tiêu Kỳ về ở Vạn Hoa Lầu thì rất lấy làm mừng. Thứ nhất, việc Ngọc Tiêu Kỳ cuối cùng cũng rơi vào tay nàng ta là một điều nàng ta đã chờ đợi từ lâu. Điều thứ hai, Lý Thiếu Hà rất thích được chung đ.ng cùng với cậu nhỏ mù lòa này. Đối với Ngọc Tiêu Kỳ, Lý Thiếu Hà vô cùng có hứng thú khi ái ân cùng cậu. Con c*c của cậu nhỏ mang lại cho nàng nhiều khoái lạc hơn bất cứ một người đàn ông nào trên đời.

Thế rồi từ đó, Ngọc Tiêu Kỳ ở lại Vạn Hoa Lầu dưới sự bảo bọc của Lý Thiếu Hà. Ban ngày, Lý Thiếu Hà cho cậu nhỏ tham gia vào tổ rửa bát đĩa, giặt y phục cho đám cô nương tỷ muội ở đây. Còn ban đêm.
Những khi không có khách. Lý Thiếu Hà lại gọi Ngọc Tiêu Kỳ vào ph*ng để phục vụ nàng.

Tuy nhiên, do Lý Thiếu Hà quá dâm. Vì thế thay vì tiếp khách nàng lại thường gọi Ngọc Tiêu Kỳ vào ph*ng để được đụ cho đã.

Hoa bà bà là chủ nhân của Vạn Hoa Lầu. Bà ta nhận thấy từ khi Ngọc Tiêu Kỳ đến đây thì Lý Thiếu Hà chểnh mảng tiếp khách nên nổi giận tống cổ cậu nhỏ vào một nơi biệt lập. Đã vậy Hoa bà bà ta còn ra điều kiện với Lý Thiếu Hà rằng khi nào nàng ta kiếm đủ 30 lượng bạc một tuần thì mới cho phép gặp mặt cậu nhỏ.

Lý Thiếu Hà nghe vậy mà sôi máu lên. Qủa thật nàng gây ác nên phải chịu quả báo cũng là đáng lắm.
Còn Ngọc Tiêu Kỳ bị giam vào một nơi. Ngày có cơm ăn. Đêm chẳng phải phục vụ ai. Có thể nói hoàn cảnh của cậu còn sướng hơn lúc trước.

Tuy nhiên, dù gì đi nữa, con c*c đang được đụ thường nhật mà bây giờ lại bị thất nghiệp thì cũng khó chịu lắm. Ngọc Tiêu Kỳ đôi lúc cũng cảm thấy buồn bực và thèm có được một cái l. để cậu được thỏa mãn dục tình.

Thật tình mà nói. Trong Vạn Hoa Lầu thiếu gì gái đẹp. Thậm trí có nhiều nàng sắc nước hương trời chẳng kém gì Lý Thiếu Hà nữa. Nhưng mà việc đẹp xấu chỉ là một phần. Chủ yếu là kỹ thuật làm tình mới là điều quan trọng. Lý Thiếu Hà tuy không được trẻ trung như một số vị cô nương khác, nhưng về khoản làm hài lòng khách thì nàng ta giỏi lắm.

Chuyện Lý Thiếu Hà đưa Ngọc Tiêu Kỳ về ở Vạn Hoa Lầu cũng như việc Ngọc Tiêu Kỳ bị giam vào một ph*ng biệt lập không ai ở Vạn Hoa Lầu là không biết.

Các nàng đều rất ngạc nhiên lẫn tò mò vì mối quan hệ khó hiểu kia giữa Lý Thiếu Hà và Ngọc Tiêu Kỳ.
Trong bọn mỹ nữ thì nhất đóa Hà Thu Anh và nhị đóa Lan Nhi cô nương là xuất sắc và tươi đẹp hơn cả.
Bọn này ngày thường vẫn có ý ganh đua cùng Lý Thiếu Hà.

Bây giờ hai người thấy Ngọc Tiêu Kỳ bị giam vào một chỗ còn Lý Thiếu Hà thì không được phép gặp gỡ cậu nhỏ thì quyết định tìm cách tiếp cận Ngọc Tiêu Kỳ.

Có điều cả hai nàng mỗi người đều có một toan tính riêng.

Hà Thu Anh thì muốn biết xem tại sao Lý Thiếu Hà lại khoái chung đ.ng với một tiểu tử mù lòa như Ngọc Tiêu Kỳ.

Còn riêng về phần Lan Nhi cô nương thì lại thèm muốn được chung đ.ng cùng những cậu trai nhỏ tuổi.
Nàng tự xem mình là một vưu vật xinh đẹp. Thế nhưng từ trước đến nay nàng lại toàn phải phục vụ những kẻ chẳng ra gì. Không phải bọn công tử nhà giàu thì cũng là những lão già trốn vợ đi tìm của lạ.
Tóm lại là những người chẳng được tốt đẹp gì lắm cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Thế nên việc chung đ.ng được với một cậu bé xinh xắn như Ngọc Tiêu Kỳ quả là một việc cực kỳ thích thú.

Bắt đầu là Hà Thu Anh. Nàng nhận thấy lúc ban ngày vắng khách liền tiềm nhập vào trong ph*ng giam giữ Ngọc Tiêu Kỳ.

Cô nàng vào đến nơi thì thấy Ngọc Tiêu Kỳ vẫn còn nằm trên giường mà ngủ. Của đáng tội bởi gần đây chẳng có việc gì làm nên cậu nhỏ cũng thường hay ngủ nướng.

Lúc này, con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ đang giương cờ cứng ngắt chĩa thẳng lên trời.

Hà Thu Anh quả là phấn khích cực độ. Nàng ta không ngờ mới vừa đến đây đã gặp phải cảnh này.

Thế rồi, nàng bèn rón rén bước lại gần giường rồi từ từ kéo quần cậu nhỏ ra khỏi người cậu.

Ngọc Tiêu Kỳ chợt thức tỉnh vì bị đ.ng phải. Cậu hết sức kinh ngạc khi phát giác ra cái quần cậu đang bị một ai đón kéo ra từ từ.

Nhưng Ngọc Tiêu Kỳ cũng chẳng phải mất thời gian suy nghĩ chút nào cả. Cái mùi phấn sáp từ người Hà Thu Anh tỏa ra ai mà chẳng nhận ra được nàng.

Ngọc Tiêu Kỳ tuy chẳng biết mặt mũi Hà Thu Anh là như thế nào. Thế nhưng thân phận của nàng ta thì cậu cũng đã được nghe nói.

Hà Thu Anh vốn đang được khách làng chơi đánh giá là nhất đóa của Vạn Hoa Lầu.

Ngọc Tiêu Kỳ chỉ cần biết như vậy cũng đủ hiểu là nàng nọ xinh đẹp như thế nào rồi.

Bấy giờ Hà Thu Anh đã tuột được quần ngủ của Ngọc Tiêu Kỳ ra.

Con c*c của cậu nhỏ không được cái quần cản trở vươn cờ đứng lên sừng sững.

Hà Thu Anh nhìn thấy mà cũng phải sững sờ tròn mắt, há miệng ra vì thán phục.

Con c*c kia quả là to lớn khác thường.

Hà Thu Anh nhìn thấy con c*c to như vậy thì vừa choáng váng vừa kinh ngạc. Nàng tự nghĩ con c*c bự như vậy mà để vào l. thì chắc là sướng ghê lắm.

Lúc này nàng mới tự hiểu tại vì sao Lý Thiếu Hà lại bỏ cả bọn khách lắm của nhiều tiền để chung đ.ng cùng Ngọc Tiêu Kỳ.

Ngọc Tiêu Kỳ lúc này toàn bộ vũ khí đã bày ra trước mặt nữ nhân rồi. Cậu đang nằm đó để chờ xem Hà Thu Anh định sẽ làm gì.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán của cậu. Hà Thu Anh sau khi nhìn thấy con c*c to bự của cậu thì không cầm lòng nỗi nữa. Nàng ta liền tuột hết cả y phục ra rồi nhẩy lại để con c*c nọ vào l..

Cái l. của mỹ nhân nuốt lấy con c*c tới đâu là cả người Ngọc Tiêu Kỳ sướng rơn tới đó. Cậu thật không ngờ trong khi cậu đang thèm đụ như vậy lại có một cái l. ngon lành dâng tới cho cậu đ.

Hà Thu Anh tuy là gái phong trần. Thế nhưng nàng ta đẹp quá nên chỉ đám công tử lắm tiền nhiều của mới có điều kiện rớ tới được nàng.

Vì vậy nên cái l. của Hà Thu Anh cũng rất bóp. Nàng ta chưa từng đụ nhau với ai mà lại có c*c bự như c*c của cậu trai nhỏ này.

Ái ........ da .......

Tiếng của Hà Thu Anh kéo dài lên trong cơn sướng tê tái.

Cái l. nàng đã được con c*c nọ cắm vào lún cán.

Con c*c nọ ở trong l. nàng mới chất ngất làm sao. Hà Thu Anh vừa giữ hơi thở vừa lặng mình đi trong một chốc để cảm nhận toàn thân con c*c đang ngự ở trong l. nàng.

Bây giờ thì cái l. của Hà Thu Anh đã quen dần với con c*c bự. Thân hình nàng bắt đầu nhúng nhẩy trên mình của Ngọc Tiêu Kỳ.

Còn về Ngọc Tiêu Kỳ cũng chẳng thể nào giả vờ ngủ nữa. Hai tay cậu nhỏ đã vươn lên tóm lấy hai quả đào tiên nơi ngực mỹ nhân để mà nhào bóp cho đã cơn sướng.

Hà Thu Anh thở lên hồng hộc vì phi ngựa nhanh quá. Cái miệng nàng không ngớt kêu rên với những âm thanh đầy khoái dục.

Ngọc Tiêu Kỳ quay sang đè người nàng nọ xuống giường rồi bắt đầu đụ c*c cậu vào l. nàng từ phía trên xuống.

Hai chân mỹ nhân lúc này giương ra cặp lấy hai bên nách cậu nhỏ. Nàng dường như nhổng cả “phao câu” lên để con c*c kia vào được trong l. nàng sâu hơn chút nữa.

Sướng thật. Dường như chưa từng bao giờ Hà Thu Anh lại có cảm giác cực lạc như vậy. Nàng tự nghĩ không biết con c*c kia cầm cự được với cái l. nàng trong bao lâu.

Nhưng lúc này đây cả thân mình nàng run rẩy trong cơn khoái lạc ngây ngất.

Nước dâm từ l. nàng cứ thế chảy ra ào ào không dứt.

Con c*c lúc này chìm trong bọt dịch trắng xóa do l. Hà Thu Anh thải ra.

Nước dâm cứ từng chút từng chút chảy dài xuống tấm ga giường.

Ngọc Tiêu Kỳ càng đập mạnh c*c cậu vào l. thì cái l. nọ lại càng trương lên và càng xịt nước ra lênh láng.

Hà Thu Anh quá sướng, chịu không nổi nên gào thét liên hồi. Nàng ta dường như đến mức phát điên lên rồi.

Đột nhiên, trong tiếng rú đã đến đoạn cao trào của Hà Thu Anh, con c*c của cậu nhỏ bắt đầu chuyển động với những cú phụt dịch chất ra từng hồi.

Cái l. của Hà Thu Anh liền nhanh chóng co giật thật mạnh bóp lấy con c*c mà tham lam hút hết từng dòng tinh dịch chảy ra.

Ngọc Tiêu Kỳ sau phút xuất tinh ngã người nằm lăn xuống giường. Bên cạnh cậu, thân hình của Hà Thu Anh vẫn còn đang ngất lịm vì sướng.

Hà Thu Anh địt được cùng cậu nhỏ rồi liền chuồn vội ra ngoài. Nàng ta biết lúc này thế nào cũng có người vào đưa cơm cho Ngọc Tiêu Kỳ. Nếu nàng ta mà ở lại thì thế nào cũng bị phát hiện. Hơn nữa, lúc này cũng đã đến giờ cơm rồi. Nếu nàng không có mặt ở trong ph*ng thì khó mà ăn nói với nhiều người khác.

Hà Thu Anh ra đi thì đến phiên Lan Nhi cô nương tìm đến. Không giống như Hà Thu Anh sợ bị lộ vì người mang cơm đến. Lan Nhi cô nương còn thay cả người khác mang cơm vào cho Ngọc Tiêu Kỳ.

Chuyện thật đơn giản vì ả tỳ nữ có nhiệm vụ mang cơm đến cho Ngọc Tiêu Kỳ hàng ngày chính là người được Lan Nhi cô nương giúp đỡ rất nhiều. Vì vậy, khi Lan Nhi cô nương đưa ra ý định muốn gặp gỡ Ngọc Tiêu Kỳ thì ả nọ liền hết lòng hỗ trợ ngay.

Lúc này, Lan Nhi cô nương đã mặc bộ y phục của ả tỳ nữ. Cô nàng tay mang khay cơm mà trong lòng không khỏi có phần hồi hộp.

Lan Nhi cô nương bước vào trong ph*ng Ngọc Tiêu Kỳ ban đầu cũng chẳng phát hiện ra điều gì. Thế nhưng khi cậu nhỏ đang ngồi ăn thì nàng chợt nhận ra có hiện tượng kỳ lạ.

Nàng nghe thoang thoảng nơi không khí có một mùi ý vị rất lạ. Mùi này có vẻ khá là quen thuộc với nàng. Lan Nhi hít hà một hồi rồi chợt nhận ra mùi này chỉ là hương thơm trên người ả tình địch Hà Thu Anh kia.

Lan Nhi cô nương hết sức kinh ngạc vì không ngờ Hà Thu Anh dám liều lĩnh đột nhập vào ph*ng cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ như vậy.

Nàng càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra những bằng chứng của sự ái ân vừa mới xuất hiện gần đây.

Rõ ràng vừa rồi Hà Thu Anh đã đến nơi này và đã chung đ.ng cùng Ngọc Tiêu Kỳ rồi.

Lan Nhi cô nương càng nghĩ càng tức tối. Nàng chẳng ngờ ả quái kia còn thủ đoạn hơn cả nàng. Vậy là một lần nữa ả đã đi trước vượt qua nàng rồi.

Nhưng mà Lan Nhi cũng không vì thế mà chán nản. Nàng biết, việc ái ân cần nhất là ở chuyện gần gũi.
Nếu như nàng tiếp cận được Ngọc Tiêu Kỳ nhiều hơn thì phần hơn tất nhiên phải thuộc về nàng.

Thế rồi Lan Nhi cô nương bày chuyện ái ân cùng Ngọc Tiêu Kỳ. Cậu chàng không dưng được hai người đẹp cùng lúc chiếu cố thì thật không còn gì sướng bằng nữa. Lan Nhi so với Hà Thu Anh cũng một chín một mười. Hai nàng người nào cũng thuộc hàng thượng phẩm với vú l. hết khuyến rũ. Nếu nghĩ kỹ thì khuôn mặt của Lan Nhi có kém tươi hơn so với Hà Thu Anh một chút. Thế nhưng thân hình nàng. Đặc biệt là đôi vú của nàng lại to hơn so với đối phương.

Ngọc Tiêu Kỳ vốn dĩ bị mù, thế nên cái đẹp của Hà Thu Anh cậu chàng chẳng thể thưởng thức được. Riêng cặp vú bự của Lan Nhi cô nương lại là thứ mà cậu có thể sờ thấy, mó thấy. Vì lẽ đó trong cuộc tranh giành này Lan Nhi cô nương chiếm được vài phần tiện nghi.

Hai nàng thay phiên nhau phục vụ cậu nhỏ. Ban đầu cuộc chiến giành tình này chỉ đơn thuần là sự ganh đua lẫn nhau mà thôi. Thế nhưng sau hơn 2 tuần chinh chiến với những cơn khoái ngất tưng bừng thì cả hai vị cô nương không ai còn phân biệt được lý do của việc họ đến với Ngọc Tiêu Kỳ nữa.
Cả hai đều như ngây như say với những cuộc giao hoan long trời lỡ đất. Họ đều không ai nói ra nhưng đều biết khó lòng mà cầm lại được rồi.
Cả Lan Nhi cô nương lẫn Hà Thu Anh đều bắt đầu lo sợ chuyện này sẽ bị bại lộ. Hai nàng ban đầu có gầm ghè nhau, nhưng vì mục tiêu chung là dấu diếm chuyện ái ân kia nên tự nhiên lại trở thành đồng minh bất đắc dĩ.
Họ hết lòng bưng bít với Hoa bà bà, rồi có khi cùng nhau lên giường cùng Ngọc Tiêu Kỳ để tiết kiệm thời gian.
Ngọc Tiêu Kỳ được cả hai mỹ nhân ra sức chìu chuộng thì hết sức khoái trá. Cậu chàng không những được đụ mà còn được các nàng tẩm bổ cho không ít của ngon vật lạ để chàng có thêm sức đ.
Mà kể cũng lạ. Việc cùng chung ái ân với Ngọc Tiêu Kỳ đã gắn bó hai nàng nọ vào nhau.
Họ chia xẻ ái ân ngay trên chiếc giường nhỏ cùng Ngọc Tiêu Kỳ và cùng nhau học hỏi kỹ thuật làm tình một cách tuyệt đối.
Hai mỹ nhân say mê ái ân kia đã lại cùng nhau đi vào vết xe đổ của Lý Thiếu Hà lúc nào không biết.
Hai nàng do mãi ái ân cùng với tình quân nên chuyện tiếp khách trở nên nhạt nhẽo. Hai nàng đi khách mà mặt mày chẳng được tươi vui, còn chung đ.ng thì hết sức cẩu thả, nhanh chóng.
Hoa bà bà ban đầu cũng chẳng để ý lắm. Thế nhưng bà ta bị khách làng chơi phàn nàn nhiều lần thì bắt đầu cảm thấy có vấn đề.
Bà ta quyết định điều tra sự việc và bất ngờ phát giác ra hai ả mỹ nhân thuộc hàng đệ nhất, đệ nhì trong Vạn Hoa Lầu lại đi chung đ.ng cùng Ngọc Tiêu Kỳ.
Điều Hoa bà bà cảm thấy thiệt thòi hơn cả lại chính là việc “địt chùa” của cậu nhỏ. Ai đời nhất đóa Hà Thu Anh của mụ mỗi lần đi khách không dưới 10 lạng bạc, còn nhị đóa Lan Nhi cô nương đi khách cũng phải 8 lạng bạc. Thế mà Ngọc Tiêu Kỳ đụ cả hai nàng không biết là bao nhiêu lần lại chẳng mất một đồng nào. Thật là không thể nào nuốt trôi được cục giận.
Mà chuyện đã chấm dứt đâu. Cả ả Lý Thiếu Hà cứng đầu cứng cổ kia cũng tìm cách chống đối bà. Nàng ta đã không chịu đi khách chỉ vì bà không cho nàng gặp Ngọc Tiêu Kỳ.
Hoa bà bà không sao hiểu nổi mấy đứa con gái kỳ quái này nữa. Làm sao cả bọn lại cứ đi say mê một thằng mù thế kia cơ chứ.
Bà ta suy nghĩ một hồi rồi quyết định đem dấu cậu nhỏ đi chỗ khác là yên chuyện.
Thế rồi ngay trong đêm đó, trong khi các vị cô nương đang tấp nập đón khách, thì ở phía sau lưng Vạn Hoa Lầu, một chiếc xe ngựa nhỏ đã chờ ở đó.
Hoa bà bà đích thân đưa cậu nhỏ ra xe. Bà ta nói dối với cậu là đưa cậu đến chỗ tỷ tỷ Lý Thiếu Hà.
Thế nhưng trên đường đi, Hoa bà bà lại rẻ ngã khác.
Đến lúc Ngọc Tiêu Kỳ đạp chân lên đám cỏ dại ở phía sân sau nhà thì cậu mới chợt nhận ra Hoa bà bà đã lừa cậu.
Nhưng Hoa bà bà không để cậu nhỏ kịp lên tiếng đã quát gã tà xích nhấc bỗng cậu lên rồi tống thẳng vào thùng xe.
Chiếc xe ngựa kéo nhanh chóng lao đi rồi khuất hẳn sau đám cây lá rậm rạp. Vậy là một lần nữa cuộc đời của Ngọc Tiêu Kỳ lại biến chuyển sang một hướng khác.
****************
Ngọc Tiêu Kỳ bị đưa đến ở trong nhà một người con của Hoa bà bà. Nàng này tuổi đã 37, 38 và chồng đã đi chinh chiến từ lâu. Hoa Thiên Thiên trong cái rủi lại có cái may. Tuy nàng phải chịu cảnh vò võ một mình hơn chục năm trời chờ đợi phu tướng, nhưng bù lại nàng đang được hưởng không ít bổng lộc từ chức quan của người chồng. Hoa Thiên Thiên do vậy chẳng phải làm gì mà vẫn có cái ăn. Nàng thường tụ họp với mấy vị phu nhân có chồng đi xa để tán gẫu cho đỡ buồn. Bọn họ khi thì tụ tập ở nhà nàng, khi thì mang nhau đến nhà người khác. Đôi lúc, cả bọn còn kéo nhau đi thưởng ngoạn ở những thắng cảnh lân cận. Có thể nói, cuộc sống cũng được an bình, tự tại.
Hoa Thiên Thiên không ưa gì công việc làm của mẹ mình. Nàng thường nói, việc chăn dắt gái để mua vui không thể làm cho người ta trở nên cao quý. Bằng chứng là việc nàng sống cách biệt với mẹ nhiều năm nên mới có cơ hội lấy được người chồng làm quan. Tuy chồng nàng không phải là quan lớn gì, thế nhưng vì là người có quan chức nên nàng làm vợ cũng được thơm lây. Nàng có thể quan hệ với không ít các vị mệnh phụ phu nhân, các tiểu thơ đài các, cũng như các thành phần thế lực khác.
Việc này đã làm cho phẩm giá của nàng hơn hẳn người thường. Đây là điều làm Hoa Thiên Thiên tự hào hơn cả.
Hoa bà bà thì chẳng cần biết con gái nói gì. Việc sở hữu Vạn Hoa Lầu đã mang về cho bà biết bao tiền bạc rủng rỉnh. Bà mặc kệ đứa con gái nhiều lần bảo bà bỏ cái nghề không vốn này về sống với nàng mà cứ được thể làm tới. Càng ngày Hoa bà bà càng chiêu dụ được nhiều ả mỹ nữ xinh đẹp về dưới trướng. Cái danh của Vạn Hoa Lầu cũng vì thế mà nổi hơn lên.
Nhưng đây là lần đầu tiên Hoa bà bà phải nhờ đến con gái. Việc đưa Ngọc Tiêu Kỳ đến ở nhà Hoa Thiên Thiên là cả một vấn đề phải tính toán trong đầu.
Hoa bà bà tự nghĩ, đứa con gái bà cũng không phải tệ vậy mà cứ ngày ngày ngóng cổ chờ đợi thằng chồng mắc dịch ở tận đâu đâu. Nay bà gửi cho con gái một gã trai trẻ có sức đụ tốt để nàng giải khuây cũng là điều hay.
Đối với quan niệm của Hoa bà bà. Cái l. mà không được đụ thì nữ nhân sướng nỗi gì. Bà phải tìm cách gạt bỏ cái phẩm cách cao quý vô duyên vô dạng kia trong đầu đứa con gái và để cho nó biết việc đụ nhau là sướng như thế nào.
Một điều nữa là việc mấy vị cô nương của bà. Bây giờ đây ba nàng mỹ nữ xinh đẹp và có giá nhất Vạn Hoa Lầu là Hà Thu Anh, Lan Nhi và Lý Thiếu Hà đều mê mệt Ngọc Tiêu Kỳ. Nếu bây giờ để cậu ta ở lại đây chắc khác nào đập vỡ nồi cơm của mụ.
Nhưng Hoa bà bà cũng không dám đuổi cậu nhỏ. Nếu lỡ một mai cần dùng đến cậu thì biết đi đâu mà tìm.
Thế rồi, Hoa bà bà nghĩ đến việc gửi cậu nhỏ đến chỗ con gái của bà để được an tâm.
Ngọc Tiêu Kỳ đến nhà Hoa Thiên Thiên vào một ngày xuân sang. Lúc này, hai bên đường cây cối đã đâm chồi nẩy lộc. Mùi cây cỏ và hoa thơm lan tỏa trên đường đi cùng tiếng chim ríu rít làm cho cậu nhỏ cũng đỡ buồn chán.
Ngọc Tiêu Kỳ không biết Hoa bà bà cho người mang cậu đi đâu. Thế nhưng cậu có muốn biết cũng không tài nào biết được. Hỏi gã tà xích kia ư ? Vô ích. Gã chẳng hề hé răng một lời dù cậu đã hỏi nhiều lần.
Hoa Thiên Thiên kinh ngạc vì vị khách trọ bất đắc dĩ đến nhà. Nàng vừa đọc thư của mẹ vừa suy nghĩ trong lòng:
- Thật vô lý ! Sao mẹ mình lại rỗi hơi lo cho một gã mù thế này. Chẳng lẽ mẹ ta gần đây tâm tính thay đổi đã có lòng hướng thiện hay sao... thật là khó hiểu ...
Hoa Thiên Thiên để cậu nhỏ ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi chuyện mẹ mình.
Hóa ra Hoa bà bà vẫn đang làm ăn phát đạt tại Vạn Hoa Lầu. Chẳng có vẻ gì là bà ta muốn giải nghệ cả.
Còn về chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ. Hoa Thiên Thiên cũng chỉ biết cậu là em của một ả kỹ nữ ở chỗ mẹ mình.
Hoa Thiên Thiên hỏi chuyện một hồi mà chẳng tìm thấy chút kẽ hở nào để mà suy đoán ra nguyên nhân bí ẩn kia. Nàng đành bảo người xếp cho cậu nhỏ một ph*ng trong gian nhà phía tây của nàng.
Ngọc Tiêu Kỳ ở nhà Hoa Thiên Thiên được hơn 2 tuần. Suốt ngày cậu chỉ ăn không ngồi rồi chẳng có gì làm. Nói chung ở một nơi như thế này cũng thật là chán.
Lúc trước, tuy Ngọc Tiêu Kỳ có phải cực khổ thì bù lại chàng có những niềm vui khác khi đụ nhau với các nàng. Nhưng ở đây, mọi thứ đều xa lạ. Ngay cả Hoa Thiên Thiên, người mà cậu gặp đầu tiên khi đến đây cũng chẳng mấy khi ở nhà.
Ngọc Tiêu Kỳ cảm giác như cậu đang bị giam lỏng vậy.
Một hôm, Ngọc Tiêu Kỳ chợt tỉnh vì tiếng cười nói xôn xao ở phía ngoài xa. Ngọc Tiêu Kỳ ngạc nhiên không hiểu sao lại có chuyện lạ vậy. Tò mò Ngọc Tiêu Kỳ khoác áo dò dẫm bước ra khỏi cửa.
Không ngờ lúc cậu đi ra lại gặp phải một chuyện lạ. Cậu phát giác ra một mùi hương nữ nhân bốc lên ở ngay đằng trước. Thật hết sức kỳ quái. Ngọc Tiêu Kỳ tự biết bọn gia nữ trong nhà này chỉ có độ vài ba người. Trong khi mùi thơm tỏa ra kia hết sức sang trọng không giống như loại phấn sáp thông thường. Ngọc Tiêu Kỳ tự đoán nữ nhân kia ắt hẳn phải là hạng cao sang mới sử dụng được loại đồ quý tộc này.
Cậu lò dò tiến lại và hết sức hồi hộp lắng nghe. Không ngờ chẳng nghe thì thôi. Khi nghe rồi cậu không khỏi bật cười.
Hóa ra âm thanh cậu nghe được chính là tiếng nước tiểu bắn ra từ l. nữ nhân. Ngọc Tiêu Kỳ cười thầm ắt hẳn nữ nhân kia đang “chút bầu tâm sự” ở chỗ này đây. Nàng ta đúng là táo gan vô cùng.
Phải biết, nơi ở của Ngọc Tiêu Kỳ vốn ở phía tây. Đây là nơi ít người ở và qua lại. Hoa Thiên Thiên cho cậu ở đây cũng là vì không muốn gặp gỡ cậu vậy.
Tuy là nói thế. Nhưng nơi này cũng chẳng phải là chỗ để phóng uế bừa bãi. Việc nữ nhân kia làm thật là quá quắc quá chừng.
Lúc này, Lã Mai tiểu phụ đã trút bỏ xong đám nước tiểu ra khỏi l. nàng. Vừa nãy nàng do quá say đã đi nhầm đường nên chẳng thấy nhà xí đâu. Vừa hay nơi đây lại đang vắng vẻ. Thế rồi nàng đành ngồi xuống đái đại ra đấy cho khỏi khó chịu.
Nàng đái xong rồi định đứng dậy thì chợt nhìn thấy bóng người lò dò phía trước mặt mình. Người này chẳng phải Ngọc Tiêu Kỳ thì còn ai nữa. Thế nhưng Lã Mai đột nhiên thấy người nọ xuất hiện thì hồn vía lên mây. Nàng ta ba chân bốn cẳng rú lên mà chạy.
Nhưng lúc này y phục dưới thân Lã Mai đã kéo lên đâu. Nàng hoảng quá chạy trốn nên chân vướng phải quần ngã lăn ra đất.

Lã Mai bị ngã lại càng cuống quýt. Nàng cố gắng đứng dậy rồi lại ngã xuống. Cứ như vậy vài lần thì mệt quá thở ra từng hồi. Lã Mai chẳng những không chạy được thì thôi lại còn để Ngọc Tiêu Kỳ tiến lại gần mình.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ vừa la vừa giẫy giụa dưới đất thì không khỏi bật cười. Cậu chẳng thể ngờ việc mình xuất hiện nơi này lại có thể khiến một vị cô nương sợ hãi đến vậy.
Phần về Lã Mai thì sau một hồi hốt hoảng đã có phần tỉnh tâm trở lại. Nàng chợt nhận ra người lạ kia chẳng qua chỉ là một cậu bé độ chừng 14,15 tuổi thôi. Chẳng có gì đáng sợ cả. Nếu mà so về tuổi thì cậu ta chỉ đáng em nàng.

Lã Mai yên tâm trở lại nên vội vàng đứng dậy chỉnh trang y phục.
Tuy vậy, nàng lại chưa phát giác ra Ngọc Tiêu Kỳ đã bị mù nên trong lòng nàng hết sức lo âu không biết lúc nãy cậu bé kia có nhìn thấy cơ thể nàng không.
Ngọc Tiêu Kỳ hỏi Lã Mai tại sao nàng lại ở nơi này. Nàng là ai ?
Lã Mai thấy cậu nhỏ hai mắt đã mù nên mới hết lo âu. Nàng bình tĩnh đối đáp cùng Ngọc Tiêu Kỳ và hỏi ra tên họ của cậu cùng với việc tại sao cậu đến nơi này.
Có một điều làm nàng hết sức bối rối là Ngọc Tiêu Kỳ không nhận ra nàng là gái đã có chồng.
Thứ nhất là do Ngọc Tiêu Kỳ bị mù nên đã không nhận thấy lối phục trang theo kiểu phu nhân của Lã Mai.

Thứ hai, do Lã Mai cũng còn trẻ tuổi và giọng nói của nàng rất trẻ trung nên khiến cho cậu nhỏ bị lầm.
Ngọc Tiêu Kỳ mấy ngày qua không có người trò chuyện nên cậu gặp được Lã Mai thì rất thích thú. Cậu hỏi đủ thứ điều và biết được Hoa Thiên Thiên đang tiếp các bạn mình ở trong kia. Tiếng cười nói xôn xao lúc nãy chính là do bọn người Hoa Thiên Thiên mời đến gây nên.
Lã Mai để ý quan sát cậu nhỏ thì thấy Ngọc Tiêu Kỳ rất xinh trai. Phải nói nếu không vì cặp mắt bị mù thì cậu có thể được coi là một mỹ nam tử trên đời hiếm có.

Lã Mai lâu nay vào trong nhóm các mệnh phụ cũng đã chán lắm rồi. Có điều nàng không chơi cùng họ thì cũng không biết làm gì. Bây giờ nàng gặp một người kỳ lạ như Ngọc Tiêu Kỳ ở đây thì hết sức thích thú lẫn tò mò. Do đó Lã Mai ở lại nói chuyện với Ngọc Tiêu Kỳ hồi lâu không dứt.
Hai người đứng lâu mỏi chân nên kéo nhau ra một chỗ khác để ngồi nói chuyện.
Lã Mai nắm tay cậu nhỏ dắt đến chỗ mới. Không ngờ cái nắm tay này lại khiến nàng mệnh phụ sa vào lưới tình không dứt ra được. Tuy nhiên, đó là câu chuyện về sau. Còn lúc này nàng chỉ cảm thấy một sự mềm ấm vô cùng từ bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ truyền sang. Lã Mai cảm thấy bàn tay của cậu nhỏ như chứa một dòng điện chạy thẳng sang người nàng.
Hai người ngồi xuống rồi mà bàn tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay của cậu nhỏ. Dường như cùng lúc đó, bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ cũng xiết lấy tay nàng. Hai người bọn họ lúc này thật giống như một đôi tình nhân đang tình tự vậy.

Ngọc Tiêu Kỳ hỏi thăm gia cảnh của Lã Mai.
Hóa ra xuất thân của Lã Mai từ chỗ nhà giàu sang. Nàng được gã cho trượng phu năm mới vừa tròn 17. Bây giờ tướng công của nàng đã theo đoàn quân ra mặt trận được gần 3 năm. Không biết bao giờ chàng mới trở về.
Lã Mai nói đến chuyện buồn bất giác bật khóc.
Nàng làm cho Ngọc Tiêu Kỳ ngồi bên hết sức bối rối. Cu cậu ngẩn người ra một lúc rồi mới quàng tay ôm lấy vai nàng kéo nàng về phía mình.
Lã Mai không chút chống cự, ngã đầu vào ngực cậu nhỏ. Nàng cảm thấy một sự an ủi rất nhiều so với ngày thường ở nhà một mình.

Ngọc Tiêu Kỳ vốn dĩ chẳng phải là tượng gỗ. Cậu thấy người ngọc tựa người vào mình thì không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên. Đã vậy mùi hương trên cơ thể mỹ nhân lại khiến cậu càng thêm nứng c*c.
Tất nhiên, bàn tay cậu nhỏ không thể tránh khỏi việc sờ nắn vuốt ve nữ nhân trong phút giây này.
Lã Mai ngày thường cũng không đến mức dễ dãi như vậy. Có điều hôm nay nàng đã uống vào không ít rượu nên có phần chếnh choáng. Hơn nữa, bàn tay cậu nhỏ hết sức điêu luyện vuốt ve người nàng chỉ ở phía ngoài. Vì lẽ đó sự ph*ng thủ của nàng cũng chưa đến mức báo động để nàng lên tiếng cự tuyệt. Lã Mai dù gì cũng là người. Nàng cũng muốn được người ta vuốt ve chìu chuộng chứ ...

Ngọc Tiêu Kỳ vuốt đầu tiên ở bên vai nàng. Rồi bàn tay cậu tiến đến phía sau lưng. Rồi cứ thế. Mỗi lúc một chút. Cứ tùy theo phản ứng của Lã Mai mà cậu tìm đường tiến đến.
Tội nghiệp cho Lã Mai cũng chỉ tính là để yên lặng mà hưởng lấy một chút chìu chuộng. Nào ngờ nàng gặp phải “thần thủ” như Ngọc Tiêu Kỳ nên người nàng cứ mỗi lúc lại mềm ra. Cái l. kia không kìm được đã bắt đầu ri rỉ nước dâm.

Ngọc Tiêu Kỳ bây giờ đã có thể thò tay vào trong áo người ngọc để trực tiếp bóp vuốt vú nàng. Lã Mai toàn thân như vô lực. Nàng ngã ngửa người ra nằm trong lòng Ngọc Tiêu Kỳ để cho cậu nhỏ toàn quyền với thân thể mình.
Ngọc Tiêu Kỳ vạch hai bên áo người ngọc trễ xuống để rồi hai cánh môi của cậu áp vào hôn hít say đắm làn da mịn màn kia.

Lã Mai lần đầu tiên mới biết được mùi vị của ái ân lại tê mê đến thế. Mặc dù Ngọc Tiêu Kỳ mới chỉ hôn hít cổ và vai nàng cũng như mới chỉ bóp vuốt vú nàng mà Lã Mai đã thấy sướng không thể tưởng tượng được rồi. Nếu mà cậu nhỏ còn để con c*c vào l. nàng nữa thì không biết sự khoái lạc kia còn đến mức như thế nào nữa.
Ngọc Tiêu Kỳ ôm lấy Lã Mai mà hôn hít say sưa. Cậu hôn môi, hôn cổ, hôn tai, rồi lần lần hôn xuống phía dưới thân người ngọc.

Lã Mai lúc này chỉ như một con cừu non nằm đợi con sói mần thịt. Nàng nhắm nghiền mắt, hai tay ôm chặt lấy cổ Ngọc Tiêu Kỳ mà kéo ghị vào mình.
Ngọc Tiêu Kỳ càng hôn càng thấy thích thú. Là người khiếm thị nên cậu nhỏ phân biệt rất rõ mùi vị của mỗi vị cô nương mà cậu từng chung đ.ng. Phải nói trong số đó người khiến cậu thích thú nhất là Tiêu Huệ Lan thần trộm, còn người thứ hai ắt hẳn chính là vị tiểu phụ nương tử này. Trong người nàng mùi da thịt lẫn với mùa phấn sáp bay ra rất là khích thích.

Ngọc Tiêu Kỳ hôn hít nàng nọ một hồi thì cả người nàng đã run lẩy bẩy lên rồi. Lã Mai thật sự chưa từng khoái sướng đến vậy. Nàng dường như mê mụ đầu óc chẳng còn biết đến việc gì nữa. Nếu lúc này đây Ngọc Tiêu Kỳ mà đè nàng ra đụ thì nàng chắc chẳng thể nào từ chối.
Nhưng mà về phần cậu nhỏ thì đâu phải là không muốn thế. Con c*c cậu đã cương lên cứng ngắt từ lâu lắm rồi. Chỉ tại Lã Mai mặc y phục thật quá mới lạ đối với Ngọc Tiêu Kỳ, nên cậu dù muốn cởi áo quần nàng ra cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Khi trước, lúc lần đầu tiên chung đ.ng với Lý Thiếu Hà ở trong căn nhà nhỏ, cô ta đã tự cởi bỏ y phục ra địt cùng cậu. Còn sau đó, nhờ vào sự hỗ trợ của nàng ta mà Ngọc Tiêu Hà lột được quần áo nàng. Đó thật ra cũng chỉ là lối mặc y phục của bọn tỳ nữ. Về sau, lúc cậu chung đ.ng với Hạ Mộng Cầm tiểu thơ thì lại được nàng nọ chỉ cho cách lột truồng thân thể của nàng. Đây lại là kiểu y phục của các nàng con gái tiểu thơ nhà giàu.
Còn bây giờ, Lã Mai là một người đã có chồng. Mà nàng lại thuộc tầng lớp quan lại. Y phụ của nàng hẳn nhiên nhiều tầng nhiều lớp và phức tạp hơn hẳn các nữ nhân lúc trước Ngọc Tiêu Kỳ từng gặp rồi.

Vì lẽ đó mà Ngọc Tiêu Kỳ cố loay hoay mãi mà không sao cởi bỏ được phần y phục bên trên cơ thể tiểu phụ để được trực tiếp bú, mút vú nàng.
Phần Lã Mai thì đã nứng lên lắm rồi. Nàng đợi mãi mà chỉ thấy cậu nhỏ loay hoay vần vò bên ngoài y phục mình thì nóng lòng lên quá đỗi.
Lại nữa, việc cậu nhỏ loay hoay định cởi bỏ y phục trên thân thể nàng Lã Mai làm gì không biết. Có điều nàng quên mất Ngọc Tiêu Kỳ là một kẻ mù. Vì vậy, làm sao cậu ta biết được đầu mối nút gỡ để lột truồng nàng đây.
Do vậy Lã Mai sốt ruột quá liền mở mắt ra mà nhìn. Hóa ra nàng thấy mặt mày Ngọc Tiêu Kỳ đang bối rối vì không cách nào cởi bỏ được quần áo trên người nàng.
Lã Mai không nhìn thì thôi, đến khi nhìn thấy mặt mày cậu nhỏ như vậy thì không nín được phì cười. Nàng vừa ngồi dậy vừa trách nhỏ:
- Đúng là oan gia! Không biết gì hết mà cũng đòi làm bậy ! Thật phải để người ta bận tâm mới được hay sao ???
Nàng nói như thế nhưng lại cảm thấy thích thú lạ. Việc chung đ.ng với người mù ngó vậy cũng có điểm hay.

Lã Mai có thể yên tâm sau này cậu nhỏ chẳng thể nhận biết được nàng để mà đến làm phiền. Nàng có thể chung đ.ng cùng y mà lại an toàn và chẳng vướng bận gì cả sau này.
Lã Mai lúc này đã tỉnh trí. Nàng ngó chừng xung quanh thì thấy rặt một một đen. Rõ là lúc này trời đã về đêm rồi. Không những vậy cảnh vật thật yên tĩnh vô cùng.
Lã Mai thấy thời cơ thật tuyệt diệu. Nàng không ngại ngần gì nữa liền trút bỏ y phục ra ngay. Lúc này, dưới ánh sao đêm mờ nhạt, thân thể trắng toát của Lã Mai lộ ra vừa đẹp vừa có vẻ ma quái làm sao.
Ngọc Tiêu Kỳ không đợi mỹ nhân nọ thúc giục đã nhào lại ôm chặt lấy nàng.
Lã Mai tiểu phụ thích thú trước sự vồ vập và tham lam của cậu nhỏ. Nàng tự cảm thấy hài lòng trước vẻ đẹp hiếm có của nàng.

Hai người trần truồng ôm chặt lấy nhau. Ngọc Tiêu Kỳ hôn say sưa đôi gò ngực đầy đặn của người thiếu phụ, còn Lã Mai cũng không bỏ lỡ cơ hội thăm khám của quý đang dựng cờ của Ngọc Tiêu Kỳ.
Hai người xoắn xuýt với nhau một hồi thì đã hết chịu nổi nữa.
Tiểu phụ nằm ngửa ra phơi mình dưới ánh sao đêm. Hai tay nàng nọ thò ra phía sau nắm chặt lấy hai thân cây để đỡ cho thân hình khỏi ngã.

Còn Ngọc Tiêu Kỳ đứng ở dưới đất. Cậu vắt hai chân nàng nọ lên vai trong khi đó con c*c cậu đẩy nhanh vào l. nàng.
Lã Mai rên lên vì sướng. Hai cánh môi nàng hít hà liên hồi.
Ngọc Tiêu Kỳ thì nứng c*c lên thấy rõ. Cậu cảm nhận cái l. nọ đang bóp chặt con c*c vào l.. Sướng thật. Ngọc Tiêu Kỳ rên lên một tiếng vì sướng sau khi đụ được con c*c vào l. nàng nọ.
Toàn thân cậu trở nên cứng ngắt với phần hạ thể bên dưới chuyển động không ngừng để hòa nhịp vào điệu lắc c*c vào l..
Hai tay Ngọc Tiêu Kỳ bợ lấy eo thon của Lã Mai mà đẩy người nàng áp sát vào phía mình. Con c*c của cậu như một cái máy khoan đâm ngập l. nàng lút cán.
Bập .... bập .... bập .... tiếng hai bộ phận hạ thể va vào nhau liên tu bất tận.
Cùng với nó là tiếng thở hổn hễn và rên rỉ không ngừng của tiểu phụ nhân.
Hai người địt nhau mỗi lúc một nhanh cho đến khi con c*c của cậu nhỏ nhã đầy khí vào l. nàng mới chịu đình chỉ.

Lã Mai nằm vật ra trên đống y phục lổn ngổn. Nàng sướng như chưa bao giờ được sướng như vậy bao giờ.
Ngọc Tiêu Kỳ cũng mệt mỏi ngã người nằm xuống cạnh nàng.
Lã Mai quay sang ôm lấy cậu nhỏ. Hai thân người họ áp vào nhau với sự tình tứ ngọt ngào.
Lã Mai thỏ thẻ:
- Chàng thật dũng mãnh quá. Thiếp đến chết vì chàng mấy bận liền.
Giọng nói của nàng vừa trách mà cũng như yêu làm cho Ngọc Tiêu Kỳ thích thú vô cùng. Cu cậu lần đầu tiên được người ta xưng là “chàng” gọi là “thiếp” thì cảm nhận như mình lớn hẳn lên so với khi trước.

Cậu không kìm được ôm chặt nàng nọ vào lòng rồi hôn hít say sưa môi nàng, nuốt nước bọt nàng.
Lã Mai nằm yên mà tận hưởng hương vị của hạnh phúc. Nàng thật sự đã say vào mê cung tình ái ngay trong giây phút này rồi.
Hai người nằm bên nhau tỉ tê trò chuyện và sờ soạng lẫn nhau. Con c*c của cậu nhỏ lại trở nên cứng hẳn trong tay Lã Mai.
Lã Mai thấy vậy thì thích vô cùng. Nàng đã lâu không gần chồng nên chuyện đụ nhau vừa rồi cùng Ngọc Tiêu Kỳ mới chỉ làm cho nàng sướng chứ chưa được thỏa mãn cho lắm. Bây giờ nàng lại thấy con c*c kia cứng hẳn lên thì còn gì sướng bằng nữa. Thân hình Lã Mai quấn chặt lấy người cậu nhỏ rồi áp con c*c vào l. nàng. Trong tư thế nghiêng người này, một bên chân Lã Mai gát hẳn lên hông Ngọc Tiêu Kỳ. Cái l. nàng mở ra để con c*c nọ chui tọt vào l..
Ngọc Tiêu Kỳ cũng hứng thú thọc ra thọc vào con c*c của cậu trong l. Lã Mai. Với tư thế này cậu có thể vừa đụ lại vừa hôn hít được hai bên vú nàng.

Lã Mai hẩy hẩy mông nàng hòa nhịp cùng con c*c nọ. Nàng vừa làm vừa rên rỉ một cách dâm dục.
Hai người đụ nhau một hồi thì Ngọc Tiêu Kỳ nhổm hẳn người dậy ôm lấy hai bên hông Lã Mai. Nàng ta quỳ hẳn lại để chổng mông ra cho Ngọc Tiêu Kỳ đụ nàng từ phía sau lưng theo kiểu “chó đụ”.
Đầu tóc Lã Mai tung tóe, rủ rượi cả ra, vú nàng nhảy tưng tưng theo từng nhịp lắc của Ngọc Tiêu Kỳ. Cu cậu sướng quá, vừa đụ vừa tranh thủ bóp mạnh tay vào đôi mông mềm, mập của người tiểu phụ.
Lã Mai sướng quá rên lên rừ rừ. Cái l. nàng giờ đã trương lên và sưng đỏ. Hai bên mép l. nước dâm chảy dài ra xuống cả dưới đùi. Cặp mông trắng nõn của nàng liên tục hẩy về đằng sau để phụ hòa với con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ đang đâm tới. Hai người địt nhau trận này thật là vô cùng khoái sướng. Con c*c ra vào liên hồi và lâu thật là lâu. Lã Mai đã ra nước không biết bao nhiêu lần rồi. Tay nàng, chân nàng như rũ rượi không thể chống đỡ thân hình nàng nữa.

Ngọc Tiêu Kỳ bất thần rút con c*c ra khỏi l. người nữ phụ. Con c*c cương lên to đùng và đẫm đầy dịch chất của hai người. Lúc này đầu khấu con c*c đỏ au và sưng bầm cả ra.
Thân hình Lã Mai không được cậu nhỏ giữ nữa nằm lăn ra trên đám y phục ở dưới đất. Cái l. nàng co giật từng hồi với nước dâm cứ thế tuôn ra.
Lã Mai mở mắt nhìn ra thấy con c*c to kia đang run run trong tay Ngọc Tiêu Kỳ. Rồi đột ngột Ngọc Tiêu Kỳ sục mạnh con c*c của cậu vài cái. Cả người cậu gồng lên cứng ngắt. Và rồi giây phút sướng khoái bùng nổ, Ngọc Tiêu Kỳ rú lên một tiếng. Nước dịch từ đầu khấu con c*c cứ thế phun ra thành một vòi dài với từng đợt từng đợt ngay trước mắt Lã Mai.
Lã Mai chứng kiến cảnh đó lại càng thêm sướng. Cái l. nàng bên dưới lại rùng rùng ào ạt phun thêm ra một dòng nước dâm khiến người nàng thốt nhiên co thắt lại.
Hai người sau phút chung đ.ng đều thật tình thỏa mãn. Lã Mai thân hình lõa lồ vội vàng đi gom góp y phục rồi mặc vào người.

Nàng quay sang Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy cậu nhỏ vẫn còn đang lúng túng tìm y phục. Con c*c cậu đung đưa dưới đám lông đen kịt giữa hai đùi.
Lã Mai cười nhỏ chạy lại giúp cậu bé. Nàng vừa mặc y phục vào cho Ngọc Tiêu Kỳ vừa thỏa sức ngắm nghía con c*c của cậu.
Trong lòng Lã Mai cảm thấy phơi phới như vừa trút bỏ được một gánh nặng. Nàng không ngờ cảm giác buồn chán bấy lâu lại có thể được những cơn hoang lạc tưng bừng vừa qua gội rửa đi hết sạch.

Một điều nữa là chuyện đụ nhau này chỉ có mình nàng biết. Còn Ngọc Tiêu Kỳ thì đã bị mù rồi làm sao biết mặt nàng mà tìm. Như vậy nàng có thể yên tâm không cần gặp mặt y sau này.
Lã Mai chia tay Ngọc Tiêu Kỳ xong liền quàng quả chạy vội về chỗ dự tiệc. Lúc này bọn các phu nhân ai nấy đều say ngủ mê mệt. Cả bọn rõ ràng vừa rồi đã uống quá nhiều rượu rồi.
Lã Mai lúc này thì tỉnh như sáo. Nàng trải qua một lúc 2 trận phong lưu thì men rượu làm sao mà còn được. Nhưng quả thật đụ nhau như vậy cũng có phần mệt mỏi. Nay nàng thấy mọi người nằm ngủ la liệt đầy cả ra ph*ng thì cũng bắt chước nằm xuống ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lã Mai cùng bọn mệnh phu từ biệt gia chủ mà về. Tất nhiên Hoa Thiên Thiên làm sao ngờ được một nàng mệnh phụ trong đám bạn mình đêm rồi đã đụ nhau cùng Ngọc Tiêu Kỳ.

Lã Mai về đến nhà liền quát gọi tỳ nữ chuẩn bị nước cho nàng tắm. Nàng vốn chỉ định rửa sạch những tội lỗi gì mà đêm qua nàng đã phạm phải. Dù gì đi nữa, trong lòng nàng cũng thấy có lỗi vì đã không giữ được “tiết sạch giá trong” mà đi chung đ.ng với kẻ khác. Đó cũng là tâm lý hiển nhiên của kẻ ngoại tình ngày đầu tiên.
Nhưng mấy hôm sau, cái l. Lã Mai lại giựt giựt lên đòi quyền sống. Khổ thân cho nàng nọ chỉ còn biết cho tay vào l. mà tự thủ dâm một mình. Tác hại thay, cái l. nọ càng được thủ dâm thì càng nứng. Nó khó chịu khôn tả và đòi được quyền có một con c*c vào l..
Lã Mai bị hành hạ suốt 2 đêm liền không sao chợp mắt được. Hình ảnh con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ cứ hiện lên trong trí nhớ chẳng thể nào quên. Cái tự trọng, cái danh giá mà nàng thường mang ra để đè nén dục tình bây giờ chẳng hề có tác dụng nữa. Lã Mai tiểu phụ bây giờ lã người ra vì mệt mỏi và thèm muốn. Rốt cuộc, nàng không thể chịu nổi cơn nứng nữa mà lò dò tìm đến nhà Hoa Thiên Thiên.

Hoa Thiên Thiên kinh ngạc vì có Lã Mai đến thăm. Nàng thấy cô ả hình dung xuống sắc cứ như vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
Hai người nói chuyện cùng nhau. Lã Mai trong lòng mong gặp mặt Ngọc Tiêu Kỳ nhưng lại chẳng dám lên tiếng đòi hỏi. Hoa Thiên Thiên thì thấy Lã Mai nói chuyện mà tâm trí cứ ở đâu đâu. Nàng cho rằng Lã Mai bị bệnh nên mới có tình trạng như vậy.
Lã Mai thì đang bối rối chưa biết cách gì gặp được Ngọc Tiêu Kỳ. Cô nàng không ngờ Hoa Thiên Thiên hiểu lầm là nàng có bệnh nên nàng mừng quá liền lấy cớ luôn xin được ở nhà Hoa Thiên Thiên mấy hôm.
Hoa Thiên Thiên thấy Lã Mai tuổi nhỏ xinh đẹp lại rất hợp tính nàng. Nàng vốn dĩ sợ rằng mời cô ta ở lại cũng chưa chắc đã được, không ngờ Lã Mai lại có ý định này thì còn gì bằng. Hoa Thiên Thiên vội gọi tỳ nữ sắp xếp cho Lã Mai một căn ph*ng rộng ở cửa phía Nam gần chỗ nàng ở.

Lã Mai thấy Hoa Thiên Thiên cho nàng ở lại thì đã có ý mừng. Thế nhưng nàng ta sắp xếp cho nàng ở xa chỗ Ngọc Tiêu Kỳ quá như vậy thì còn gì vui. Nàng định lên tiếng xin đổi chỗ ở nhưng lại sợ Hoa Thiên Thiên để bụng nghi ngờ.
Lã Mai ở nhà Hoa Thiên Thiên được 4 hôm liền. Ban đầu nàng định gắp tâm lợi dụng cơ hội để tiếp cận Ngọc Tiêu Kỳ. Thế nhưng vì Hoa Thiên Thiên ngày thường cứ bám riết lấy nàng mà nói chuyện làm cho nàng ta không thể nào rãnh rỗi được nữa.
Hoa Thiên Thiên thì lại thích thú ra mặt. Nàng ta có người đến ở chung trò chuyện giải khuây thì còn sướng nào bằng.

Lã Mai sốt ruột lắm mà chẳng biết làm sao. May cho nàng ngay lúc nàng đang bí lối thì Hoa Thiên Thiên được mấy vị mệnh phụ phu nhân rủ đi ngoạn cảnh. Hoa Thiên Thiên không thể đừng được đành phải lên đường. Lã Mai thì viện cớ sức khỏe chưa tốt nên tình nguyện ở lại trong nhà.
Thế rồi ngay đêm hôm đó, lợi dụng khi đám tỳ nữ ngủ say. Lã Mai mình mặc một bộ y phục mỏng bí mật tiến về phía tây.
Nàng rảo qua các ph*ng trống đến căn cuối cùng thì nhìn thấy có người đang ngủ trong màn.

Lã Mai hồi hộp cố gắng nhìn kỹ xem kẻ nọ là ai nhưng đành bất lực.
Tuy nhiên, nàng chắc mẫm người nọ chính thị là Ngọc Tiêu Kỳ rồi vì chỉ có mình cậu là ở trong mấy căn nhà nơi chính tây thôi.
Lã Mai nghĩ vậy liền lách cửa mà vào. Nàng thắp một cây đèn cầy nhỏ rồi đưa vào gần chỗ giường ngủ.
Dưới ánh nến leo lét, thân hình Ngọc Tiêu Kỳ hiện ra trông rõ một một. Cậu ta đang ngắm mắt mà ngủ say sưa.
Lã Mai thổi tắt nến rồi cứ thế mà chui vào giường. Nàng ta đã từng chung đ.ng ái ân với cậu nhỏ nên chẳng còn chút xấu hỗ nào nữa.

Lúc này trong lòng nàng như mở cờ trận. Tim nàng đập dồn dập với sự sung sướng khó nói lên lời. Cái l. nàng đã nhảy giật lên rồi thì bảo sao nàng không gấp rút cho được.
Ngọc Tiêu Kỳ đang say giấc điệp thì bỗng nhiên bị một thân hình mềm mại ôm cứng lấy làm cậu giật mình tỉnh giấc.
Ngọc Tiêu Kỳ chưa kịp hiểu ra thì đôi môi mỹ nhân đã áp lấy miệng cậu mà hôn, mà mút say sưa.

Ngọc Tiêu Kỳ có thể cảm thấy thân hình nàng nọ dính sát vào cậu với hai gò bồng đảo mềm mại tựa vào ngực mình.
Ngọc Tiêu Kỳ không hiểu ra sao cả nhưng cũng vươn tay ôm lấy người nàng nọ mà hôn trả lại nàng.
Hai người hôn nhau hồi lâu thì Lã Mai mới thở ra một hơi dài nói:
- Chàng có nhớ thiếp không ?
Ngọc Tiêu Kỳ lúc này đã nhận ra người ngọc là ai. Cậu không ngờ Lã Mai lại dám đến tận ph*ng cậu như vầy.
Lã Mai thấy Ngọc Tiêu Kỳ không trả lời thì giận dỗi nói:
- Chàng ... chàng coi thường thiếp .... Có phải chàng đã có người khác rồi không ?
Rồi nàng co tay đập đập vào ngực Ngọc Tiêu Kỳ.
Cái đập đó thật ra chỉ là cái đập yêu. Đập để mà đập thế thôi chứ đâu phải là nàng đánh thật.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ như vậy thì không khỏi thích thú vội đưa tay giữ lấy hai cổ tay nàng rồi hôn hít lên cái nắm đấm nhỏ xinh kia.

Lã Mai tâm thần bay bỗng. Nàng hỗn hễ hỏi:
- Chàng ... chàng nói xem. Chàng có yêu thiếp không ?
Ngọc Tiêu Kỳ buông tay mỹ nhân ra, ôm chặt lấy nàng vào người rồi thì thào vào tai nàng những lời nhớ nhung chờ đợi.
Hai người như một cặp phu thê đang tuần trăng mật tình tứ không biết bao lời yêu thương.
Ngọc Tiêu Kỳ cởi vội quần áo ra trong khi Lã Mai cũng không bỏ lỡ thời gian lột bỏ y phục của nàng. Hai người như hai con sam dính chặt vào nhau với những nụ hôn và sự ve vuốt hết sức mạnh bạo.
Lã Mai đã bao ngày chờ đợi giây phút này nên cơn sóng tình của nàng nhanh chóng nổi lên cao vọt. Nàng chưa cần Ngọc Tiêu Kỳ chăm nom thân thể nhiều mà cái l. phía dưới đã xả ra đầy chất dịch.

Lã Mai nứng lắm nên ra sức sụt nhanh con c*c nọ cho nó mau chóng cứng lên thật nhanh để mà đụ nàng.
Qủa nhiên chỉ trong thoáng chốc được chăm sóc. Con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ đã vùng lên sừng sững rồi.
Lã Mai chỉ chờ có vậy liền lập tức để ngay con c*c vào l. mà nuốt lấy.
Nhanh trong phúc chốc, cơn mê khoái lạc tức thì bùng nổ trong tận sâu thẳm con người nàng. Lã Mai chịu không được rú lên: Ôi .... sướng ... sướng chết cái l. ta rồi ......
Miệng nàng rên mà thân nàng chuyển động. Con c*c và cái l. như hút lấy nhau trong một sự ma sát kinh người.
Ngọc Tiêu Kỳ không tưởng được nữ nhân này lại dâm dục đến vậy. Hai người mới đụ nhau có 2 lần mà nàng ta đã nứng đến vậy rồi. Cậu thật không hiểu lúc trước đây nàng ta sống làm sao khi không có một con c*c trong l.. Thật là khó hiểu.

Ngọc Tiêu Kỳ nghĩ đúng. Với một người đầy nỗi đam mê dục tình như Lã Mai mà có thể để cái l. kia mòn mỏi chờ chồng thì cũng thật là quá đáng phục. Nhưng Ngọc Tiêu Kỳ lại có phần không hiểu là nàng tiểu phụ kia đâu phải là kẻ chính chuyên chờ chồng làm gì. Nàng ta thật ra là chưa có được cơ hội tốt mà thôi. Gìơ này đây tìm được người hợp với yêu cầu như Ngọc Tiêu Kỳ thì nàng ta mới thật sự để lộ bản chất ra.
Cái đam mê tính dục bị dồn nén bấy lâu trong vòng lễ giáo giờ mới được phô diễn đầy đủ ở trên giường này.
Ngọc Tiêu Kỳ bây giờ chẳng cần phải cố gắng bỏ sức ra địt mà tự thân nàng nọ đã lãnh lấy tránh nhiệm đó rồi. Nàng ta đang ra sức hì hục ngồi trên người cậu nhỏ và dập cái l. mình xuống thân c*c liên hồi.

Khoái sướng bùng lên cùng với tiếng rên không ngừng dâng cao của cả hai người. Nước dâm từ l. chảy ra thấm đẫm toàn thân con c*c và ướt cả hạ thể Ngọc Tiêu Kỳ.
Lần địt này đúng là cuồng phong bão táp ập đến chứ không phải trò đùa. Ngọc Tiêu Kỳ dù có cố gắng giữ lại cơn cuồng loạn của Lã Mai để đỡ phải sụt ra khí sớm nhưng hầu như bất lực.
Con c*c cậu bị cái l. nuốt chững và cạ sát liên hồi làm cho cái sướng cứ tăng dần không tài nào kiểm soát nổi.
Đã vậy nước dâm và sự co bóp của cái l. cũng quá dữ dội nên cơn bùng nổ cũng đến rất nhanh.
Ngọc Tiêu Kỳ chịu hết nỗi rú lên một tiếng khoái sướng để rồi trong phút chốc, nước dịch từ con c*c cậu bắn ra xối xả vào thẳng tận cùng trong l. Lã Mai.
Toàn bộ cái l. cũng đã xuất dịch và co bóp thật mạnh hút lấy không biết bao nhiêu đợt tinh trùng do con c*c nọ phóng ra.
Nhưng cuối cùng vì tinh dịch quá nhiều nên từ hai mép l. nước dịch lại trào ngược trở ra làm cho hạ thể nàng nọ dính tùm lum tùm la.
Ngọc Tiêu Kỳ mệt mỏi buông thả cơ thể sau cơn động dục. Thân hình Lã Mai thì nằm úp lên ngực Ngọc Tiêu Kỳ. Hai mắt nàng khép hờ trong cơn mê đắm, trong lúc vú nàng áp lấy phần da trước ngực Ngọc Tiêu Kỳ.

Cơn khoái lạc đến nhanh và đem lại sướng khoái mê tơi cho cả hai người. Lúc này con c*c của cậu nhỏ đã thu mình lại và vuột khỏi l. Lã Mai rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ sau một lúc xả hơi liền ôm lấy thân hình mềm mại của Lã Mai mà thì thào hỏi. Cậu muốn biết tại sao nàng lại đến được nơi này. Chẳng lẽ nàng không sợ Hoa Thiên Thiên biết ư ?
Lã Mai nghe hỏi liền cười ngất. Nàng nói đã giả vờ bị bệnh mà đến ở nhà Hoa Thiên Thiên cả tuần nay rồi. Hôm nay Hoa Thiên Thiên đi vắng nên nàng mới dám đến đây.
Ngọc Tiêu Kỳ bấy giờ mới hiểu nàng nọ vì cậu mà đến đây. Trong lòng Ngọc Tiêu Kỳ tự nhiên thấy vô cùng cảm động. Cậu biết, nếu Lã Mai không yêu mình thì khó lòng mà làm một việc như vầy. Nàng nọ quả là đã có cảm tình sâu đậm đối với cậu rồi.

Ngọc Tiêu Kỳ và Lã Mai đêm đó thật là quá sức hạnh phúc. Họ địt nhau đến mức hai người mệt rả rời mới chịu rời nhau. Trong chỉ một đêm, cái l. của người tiểu phụ đã bị cậu nhỏ địt cho đến mức lỏng hết cả ra. Có lẽ phải 3 năm thì l. nàng nọ mới có thể khít rịt lại như lúc bình thường.

Lã Mai sướng quá ngủ luôn lại đêm đó cùng Ngọc Tiêu Kỳ. Nguyên ngày hôm sau. Nàng ta không rời khỏi cửa nên khiến cho bọn nô tỳ cuống cuồng lên mà tìm. Họ có ngờ đâu cô nàng nọ đang nằm trong ph*ng Ngọc Tiêu Kỳ và được cậu nhỏ chăm sóc hết sức chu đáo với những màn cụp lạc chẳng biết đường nào mà lần.
Đến chiều tối. Lã Mai quá đói, đành phải tạm biệt cậu nhỏ mà về ph*ng. Nàng ta xuất hiện thình lình khiến cho cả bọn tôi tớ đều hết sức bất ngờ. Tất nhiên, Lã Mai đâu dám nói thật là mình đã ở trong ph*ng cậu nhỏ. Nàng chỉ hàm hồ nói quàng nói xiên để cho qua câu chuyện kia.

Hoa Thiên Thiên đi ngoạn cảnh đến hơn 3 ngày mà vẫn chưa về. Lã Mai nhân cơ hội chủ nhân đi vắng mà chim chuột với Ngọc Tiêu Kỳ không biết là bao nhiêu lần. Hai người đụ nhau càng lúc càng nhiều và chuyện đó hẳn nhiên khó lòng che dấu mãi trước con mắt của bọn tỳ nữ.

Tuy nhiên, do Lã Mai thân phận cao quý nên bọn người kia cũng không dám làm gì nàng. Có điều, bọn họ đã bắt đầu hồ nghi chuyện Lã Mai thường đến chỗ ở của Ngọc Tiêu Kỳ. Họ đặt câu hỏi là nàng ta đến đó làm gì ? Tất nhiên, cũng chưa ai dám đến đó mà xem xét.
Hoa Thiên Thiên đột ngột trở về vào ngày thứ tư. Lúc này, Lã Mai lại đang đụ nhau cùng Ngọc Tiêu Kỳ ở chỗ nhà cậu.

Hai người bị bất ngờ không ai kịp trở tay ngay lúc Hoa Thiên Thiên tiến thẳng vào giường.
Nàng ta hoàn toàn sững sờ chứng kiến cảnh hai thân hình lõa thể đang dính chặt vào nhau trong một tư thế chẳng cần phải diễn tả cũng hiểu là đang làm gì.
Nàng thấy rõ con c*c của cậu nhỏ đang bị cái l. của người bạn Lã Mai nuốt trọn vào trong. Nước l. và nước dịch do con c*c chảy ra sủi bọt trắng xóa ở ngay nơi tiếp giáp giữa l. và con c*c.
Hỡi ơi ! Người bạn mà nàng rất yêu và xem như em gái lại làm một chuyện dâm dục đến vậy ở ngay nhà nàng. Nàng thật không còn biết phải làm sao nữa bây giờ.
Lã Mai kinh hoàng nhìn thấy Hoa Thiên Thiên bước vào ph*ng. Nàng đẩy vội cậu nhỏ ra rồi ngồi bật dậy.

Ngọc Tiêu Kỳ đang hì hục đụ l. nàng nọ thì bị đẩy ngã bất ngờ khiến lưng cậu đập vào thành giường đau điếng. Con c*c cứng ngắt dính đầy dịch chất chĩa thẳng ra trước mắt Hoa Thiên Thiên trong khi cậu nhỏ ngã ngửa ra giường.
Hoa Thiên Thiên dù có tức giận hay gì gì đi nữa thì cũng không thể không nhìn thấy con c*c nọ. Nàng giật nẩy mình vì con c*c kia to lớn khác thường. Hoa Thiên Thiên không tưởng được trên đời lại có con c*c to bự đến vậy.
Thật tình mà nói, từ khi lấy chồng đến giờ Hoa Thiên Thiên cũng chỉ biết có chồng nàng thôi. Vì vậy, nàng làm sao ngờ được trên đời lại có con c*c to bự hơn c*c của chồng nàng rất nhiều.
Trong tâm trí của Hoa Thiên Thiên, hình ảnh con c*c của đàn ông dường như không tồn tại. Ngay cả ngày xưa khi hai vợ chồng nàng đụ nhau thì Hoa Thiên Thiên cũng chỉ loáng thoáng nhìn thấy con c*c của chồng mà thôi. Vì lẽ đó mà lúc này nàng nhìn thấy con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ sừng sững ra đó thì không khỏi giật mình kinh ngạc.
Lã Mai vội vàng ôm lấy y phục che tạm vào người rồi ấp úng nói khẽ:
- Thiên tỷ ! tỷ đã về ...

Hoa Thiên Thiên mặt hoa đỏ bừng. Nàng mới rồi tức giận là vậy mà khi chứng kiến con c*c to đùng của Ngọc Tiêu Kỳ thì không khỏi lúng túng. Cơn nóng giận đang lên cao đã vội xẹp xuống thình lình.
Hoa Thiên Thiên chẳng thể đứng ngay ở ph*ng nhìn ngó hai kẻ lõa lồ kia. Bản thân nàng cũng cảm thấy bất tiện vô cùng nên vội vàng bước ra khỏi ph*ng.
Lã Mai chỉ chờ có vậy vội vàng buông y phục ra, sắp lại rồi mặc vào người.
Ngọc Tiêu Kỳ cũng vội vàng mặc lại y phục.
Hai người không ai bảo ai đều lấy làm lo sợ không yên.
Lã Mai thì không còn mặt mũi nào mà ra ngoài kia gặp Hoa Thiên Thiên. Nàng sẽ nói gì đây khi bản thân nàng đã làm nên một chuyện tồi tệ như vừa rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ thì tuy xấu hỗ, ngượng ngùng thật, nhưng cậu lại chẳng mấy lo âu vì chuyện đụ đ*o kia cậu đã làm rất nhiều lần với các nữ nhân rồi. Bây giờ có bị ai đó bắt gặp thì bất quá cũng thế mà thôi.

Ngọc Tiêu Kỳ chỉ ngại Hoa Thiên Thiên tức giận quá đỗi mà đuổi cổ cậu ra khỏi nhà nàng. Nếu mà chuyện này xảy ra thì cậu biết đi đằng nào. Dù sao đi nữa hai mắt cậu cũng không nhìn thấy gì cả. Cậu có thể làm chi để sống bây giờ.

Nhưng trái ngược với lo lắng của cả hai người. Khi Ngọc Tiêu Kỳ và Lã Mai ra đến ngoài cửa thì đã không còn Hoa Thiên Thiên đứng ở đó rồi. Hình như nàng nọ cũng chẳng muốn giáp mặt hai người vào lúc này.
Lã Mai quay sang nói vài lời cùng cậu nhỏ rồi giục cậu quay vào nhà. Bản thân nàng thì vội vàng chạy trở về nơi ở của nàng.
Qủa nhiên, trong căn ph*ng của Lã Mai, Hoa Thiên Thiên đã có mặt ở đó rồi.
Lã Mai không đợi Hoa Thiên Thiên hỏi tới liền tự mình nói toẹt ra mọi chuyện. Tất nhiên, chuyện hai người lúc gặp gỡ nhau và đụ nhau như thế nào nàng cũng tình thật mà kể ra như vậy.
Hoa Thiên Thiên không ngờ mọi chuyện lại xảy ra tày đình mà nàng không biết tí gì. Nàng thật tình không hiểu vì sao Lã Mai lại bất chấp tất cả mà trao thân cho cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ kia.
Lã Mai thở dài rồi cúi đầu nói:
- Tỷ tỷ ngạc nhiên lắm ư ?
Hoa Thiên Thiên gật đầu nói nhỏ:
- Ta không ngờ muội lại có thể dại dột làm vậy ? Làm sao muội lại bỏ bê tất cả mà làm liều đến thế bao giờ. Muội có nghĩ đến tướng công của muội không ?
Lã Mai đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên bật khóc rồi nói:
- Tỷ làm sao biết được ! Tướng công của muội đã bỏ muội mà gá nghĩa cùng kẻ khác rồi. Hai người bọn họ chẳng bao giờ có thể về lại nơi này. Muội biết làm sao đây ...
Hoa Thiên Thiên kinh ngạc sững sờ. Nàng thật không dám tin điều Lã Mai vừa nói lại là sự thật. Có ai ngờ được một vị tiểu phụ xinh đẹp và vui vẻ như vậy lại dấu ở trong người một nỗi buồn đau lớn đến thế.
Lã Mai gạt nước mắt nói:
- Ngày thường muội cố vui cười để dấu diếm mọi người. Nhưng nổi buồn này càng dấu lại càng dầy. Làm sao mà muội chịu cho nổi. Hơn nữa, tỷ có biết không. Con người ta ai ai cũng là da là thịt. Cái thèm muốn được đụ cho sướng l. có phải dễ dàng bỏ qua sao. Muội đã dồn nén dục tình nhiều quá rồi. Đã đến lúc muội phải sống để hưởng thụ con c*c mới được.
Hoa Thiên Thiên không tưởng nàng nọ lại nói như vậy. Nàng không ngờ cái nỗi niềm riêng chỉ có mình nàng cố tình chôn chặt lại cũng hiển thị trên người Lã Mai. Có khác chăng là Lã Mai dám làm để đạt được ước nguyện, còn nàng thì chỉ dám bấu bíu vào cái “đạo đức” và cái “sĩ diện hão” để mà che dấu đi cái thèm muốn rất thật của mình.  (truyen sachiepnang)
Lã Mai thấy Hoa Thiên Thiên ngồi im thì khẽ hỏi:
- Thiên tỷ ! Tỷ không giận tiểu muội chứ. Chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ và muội vừa rồi tỷ hãy xí xóa đi nhé !
Hoa Thiên Thiên thấy nàng ta nói vậy thì chỉ còn nước cười gượng gạo rồi thở dài nói:
- Thôi vậy ! Chuyện này tỷ cũng chẳng muốn làm to chuyện. Nhưng muội ngày mai hãy trở về nhà đi. Tỷ không dám để muội ở đây thêm một ngày nào nữa.
Lã Mai biết việc nàng làm vừa rồi là vết nhơ rất lớn cho thanh danh mình. Nay nàng thấy Hoa Thiên Thiên chỉ đuổi nàng đi mà không truy cứu chuyện kia cũng đã là điều đáng mừng rồi. Làm sao nàng lại dám kháng lại ý kiến của Hoa Thiên Thiên nữa.
Thế là sáng hôm sau. Lã Mai rời khỏi nhà Hoa Thiên Thiên. Nàng ra đi mà không thể nói được một lời với cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ. Chuyện này quả là một nỗi đau rất khó chịu đối với người tiểu phụ xinh đẹp nọ.

Còn về phần Hoa Thiên Thiên, nàng không ngờ câu chuyện của Lã Mai lại có thể tác động đến nàng lớn như vậy. Hoa Thiên Thiên càng nghĩ càng thấy thương cho phận mình và cảm cho cảnh ngộ của Lã Mai.

Một chuyện nữa khiến nàng rất lấy làm khó ngủ là cái hình tượng con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ cứ ẩn hiện trong tâm trí nàng. Hoa Thiên Thiên không sao dứt ra được trong đầu hình ảnh con c*c thật bự của cậu nhỏ đang dựng đứng lên khiêu khích trước mặt nàng. Cái l. của nàng cứ bức rức cực kỳ khó chịu mỗi khi nghĩ đến con c*c nọ.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra trong 5 ngày liền. Đột nhiên đến sáng ngày thứ sáu, Hoa Bà Bà đột ngột xuất hiện.

Hoa Thiên Thiên ra cửa đón mẹ vào mà trong lòng cảm thấy bất an. Nàng biết mẹ mình tính tình cổ quái và rất rành rẽ chuyện nam nữ. Nếu nàng không biết cách che dấu cẩn thận thì thế nào cũng bị bà nhận ra chuyện nàng đang thèm con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ.

Thế nhưng Hoa Thiên Thiên đã thực sự lầm. Ngay khi Hoa Bà Bà nhìn thấy mặt con gái bà ta đã phát hiện ra có chuyện rồi.

Là một nữ nhân từng trải. Hoa Bà Bà chẳng cần suy nghĩ lâu cũng nhận ra con gái bà dạo này thể trạng bất an, ăn ngủ không đều.

Hoa Bà Bà làm bộ hỏi chuyện. Rồi trong khi nói cùng con gái, Hoa bà bà đột ngột nhắc đến Ngọc Tiêu Kỳ.

Chẳng ngờ, Hoa Thiên Thiên có tật giật mình. Nàng dù đã cố gắng lắm nhưng giọng nói cũng mất hẳn đi vẻ tự nhiên và hai má bất chợt hồng lên.

Hoa bà bà vốn dĩ có ý khi gửi Ngọc Tiêu Kỳ đến đây. Thế nên Hoa bà bà phát giác ra ngay tình cảnh đặc biệt vừa rồi của Hoa Thiên Thiên.

Là người từng trải, Hoa bà bà cũng chẳng vội vàng lên tiếng hỏi thăm bí ẩn của con gái. Đối với Hoa Thiên Thiên, cần phải để nó tâm phục, khẩu phục thì nó mới chịu nghe theo lời bà.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Hoa bà bà. Sau khi nghe xong chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ và Lã Mai từ miệng của cậu nhỏ. Hoa bà bà đã nhận ra cái “bất ổn” kia của con gái là gì rồi.

Một hôm, trong lúc Hoa Thiên Thiên đang còn say ngủ, Hoa bà bà đã gọi người trói chặt tay và chân con gái bà vào giường.

Người hỗ trợ đắc lực cho Hoa bà bà, không ngờ lại chính là cô ả Lã Mai kia.

Bọn tỳ nữ trong nhà Hoa Thiên Thiên bị Hoa bà bà cho nghỉ về nhà cả nên không ai ngờ nổi chuyện này.

Còn Lã Mai vì muốn đụ nhau cùng Ngọc Tiêu Kỳ nên đã về phen cùng với Hoa bà bà.

Hai người sau khi trói chặt tay chân Hoa Thiên Thiên bấy giờ mới trở tay dùng kéo cắt nát y phục nàng nọ ra.

Hoa Thiên Thiên vừa kinh hãi vừa lo sợ kêu réo liên hồi.

Hoa bà bà cười cười nhìn cô con gái đã lõa thể ra đó nói:

- Con cưng ! Con cứ nằm yên nơi đây. Để nãi nãi giúp đỡ cho con được sung sướng.

Hoa Thiên Thiên không hiểu gì cả ngơ ngác ra mà nhìn. Bất đồ, nàng nghe tiếng cánh cửa ph*ng ngủ được kéo ra. Trước con mắt kinh ngạc của Hoa Thiên Thiên, Ngọc Tiêu Kỳ xuất hiện với toàn thân trần trụi lõa lồ.

Hoa Thiên Thiên càng kinh ngạc hơn khi đi đằng sau Ngọc Tiêu Kỳ là cô nàng Lã Mai cũng trần truồng lõa thể.

Hai người kéo nhau về phía giường ngủ mà Hoa Thiên Thiên đang nằm.

Hoa Thiên Thiên ngạc nhiên quá đỗi nên tròn mắt há miệng ra mà nhìn.

Không ngờ ngay lúc ấy, Lã Mai đi đến nơi liền nhanh tay nhét ngay khăn mùi xoa của nàng vào thẳng miệng Hoa Thiên Thiên.

Hoa Thiên Thiên bị bất ngờ chẳng kịp làm gì, nên chỉ còn cách giẫy giụa và ú ớ ở trong miệng một cách tức tối.

Phần Ngọc Tiêu Kỳ thì không biết nàng nọ là ai. Cậu chỉ nghe Hoa bà bà và Lã Mai nói có một nữ nhân rất tuyệt đang ở trên giường cần đến sự giúp sức của cậu để khỏi bệnh.

Theo hai người thì nữ nhân nọ bị chứng cuồng tâm, chỉ cần cậu đụ thật nhiều vào l. nàng thì mới có cơ cho nàng khỏi bệnh.

Ngọc Tiêu Kỳ không hiểu ra sao nhưng có người nhờ mình mà bản thân cậu được đụ cũng sướng c*c mình mà chẳng thiệt thòi gì nên cậu nhận lời ngay.

Chính vì mấy lý do đó mà Ngọc Tiêu Kỳ có mặt ở nơi này trong một cơ thể lõa lồ.

Hoa Thiên Thiên ú ớ muốn kêu mà không được, trong khi đó toàn thân nàng bắt đầu bị cậu nhỏ ôm chặt lấy và tấn công vào.

Đầu tiên là hai bầu vú trắng nõn được bàn tay và miệng cậu nhỏ chăm sóc.

Kế đến là những vùng da thịt trên người từ phía trước ngực cho đến tận gót chân cũng bị cậu nhỏ hôn hít liếm láp say mê.

Thế rồi, Hoa Thiên Thiên chợt cảm thấy rùng rợn chân tay khi bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ tiếp tục khám phá tòa thiên nhiên âm phong động của nàng.

Bàn tay cậu nhỏ, vừa vuốt vừa khe khẽ nắn bóp hai bên mép l. đầy thịt làm cho thân hình Hoa Thiên Thiên run động từng hồi.

Nàng nữa muốn thét lên để ngay cản nửa muốn rú lên vì sướng khoái.

Âm vật Hoa Thiên Thiên cứ mỗi lúc một phình ra với dòng suối tiên từ từ chảy xuống đùi non cho thấy bản thân nàng nọ đã nứng lên quá đỗi rồi.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ ban đầu giẫy giụa dữ dội nhưng càng về sau lại cứ dịu dần rồi nằm im thinh thích mà run động thôi thì cũng đủ hiểu nàng nọ đã nứng lên rồi.

Lã Mai nhìn thấy cảnh Ngọc Tiêu Kỳ mân mê thân hình trần trụi của Hoa Thiên Thiên mà nứng l. không chịu được. Nàng vừa chọc tay vào l. vừa khe khẽ nhắc cậu nhỏ sao không địt cho nhanh cái l. kia đi.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy nước dâm đã trào ra lênh láng nơi chỗ kín của nữ nhân nọ thì hiểu rằng Lã Mai nói đúng. Cậu bây giờ không địt l. nàng này thì còn đợi đến bao giờ.

Thế rồi, cậu từ từ áp người lên thân hình trần truồng của Hoa Thiên Thiên trong khi tay cậu hướng dẫn con c*c đi vào đúng chỗ cái khe l..

Hoa Thiên Thiên hai tay, hai chân bị trói, miệng bị nhét giẻ không cách gì chống cự hay phản đối được.
Nàng thấy cái l. mình cứ mỗi lúc lại được nong ra trong khi cái khối nóng ấm và cương cứng kia cứ từng chút từng chút đi sâu thêm vào trong người nàng.

Hoa Thiên Thiên sướng vô tả. Nàng không ngờ có ngày cái l. nàng lại được thưởng thức một con c*c to bự như vậy.

Mấy đêm trước nàng đã mất ăn, mất ngủ vì chuyện thèm muốn này rồi, bây giờ đây lại được hưởng thụ thì còn nói gì được nữa.

Thế rồi, Hoa Thiên Thiên chỉ còn nước nằm run rẩy trong sướng khoái trước những phát địt như nện chày của Ngọc Tiêu Kỳ xuống cái l. nàng.

Hoa Thiên Thiên được đụ sướng quá cứ rùn rùn người mà xuất khí ra ào ào. Nàng dồn nén dục tình lâu quá nên khi phát tiết thì thật là kinh khủng.

Con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ bị cái l. của Hoa Thiên Thiên liên tục bóp vuốt và nhào nặn khiến cậu cũng sướng tê tái.

Hai người đụ nhau không biết mệt mỏi là gì.

Thế rồi ngày hôm đó, Ngọc Tiêu Kỳ chỉ có ăn ngủ và đụ nhau cùng với Hoa Thiên Thiên mà thôi.

Hoa Thiên Thiên thì do bị trói và bịt miệng nên chỉ còn nước nằm ra đó mà chờ con c*c của cậu nhỏ đụ vào l. mình.

Chuyện cụp lạc đó kéo dài đến sáng hôm sau. Hoa Thiên Thiên thì cơ thể mệt mỏi rủ rượi nằm yên ra đấy trong khi Ngọc Tiêu Kỳ đã được Lã Mai đưa trở về ph*ng rồi.

Hoa Thiên Thiên được tha nhưng phải ba hôm sau nàng mới đi đứng lại được bình thường. Nhưng bây giờ nàng đã bị xoáy sâu vào dòng suối tình dục rồi làm sao dứt ra được nữa.

Câu chuyện tình dục sau đó giữa 1 nam và hai nữ là Lã Mai và Hoa Thiên Thiên khỏi cần phải kể nữa cũng có thể hiểu được là sướng như thế nào.

Về phần Hoa bà bà thì đã hài lòng ra đi, trở về Vạn Hoa Lầu của bà.

Còn Ngọc Tiêu Kỳ ở lại hàng ngày được ăn, được đụ thì chẳng cần phải nói nữa.

Có điều, chuyện về sau lại chẳng hề đơn giản đến vậy. Đám bạn của Hoa Thiên Thiên là các vị phu nhân rốt cuộc cũng phát giác ra chuyện lạ. Bọn này ban đầu cũng chỉ nghi ngờ nhưng sau khi dò hỏi tiểu phụ Lã Mai thì nàng nọ đã lộ ra hết chuyện.

Thế là các vị phu nhân nhao nhao tìm đến nhà Hoa Thiên Thiên để chứng thực mọi chuyện.

Không may cho Hoa Thiên Thiên người mở cửa cho các vị phu nhân vào trong nhà nàng lại chính là cô ả Lã Mai.

Vì vậy mà trong lúc Hoa Thiên Thiên cùng Ngọc Tiêu Kỳ đụ nhau đến đoạn cao trào thì các vị phu nhân ai ai cũng đều có mặt.

Bọn này đều sững sờ và phấn khích khi chứng kiến hai kẻ lõa lồ đang đụ nhau đến mức tơi bời.

Và rồi, đầu tiên là Lã Mai lột bỏ y phục trên người đi đến đụ với Ngọc Tiêu Kỳ.

Các phụ nhân còn lại không ai bảo ai cứ thế lần lượt lột truồng ra để mà được đụ cho đã.

Vậy là ngay trong ngày hôm đó, Ngọc Tiêu Kỳ phải tiếp một lúc mấy chục nữ nhân đang trong trạng thái khích dục thì cậu chịu làm sao cho nổi.

Con c*c của cậu vào ra hết cái l. này đến cái l. khác làm cho nó rát hết cả ra.

Thế mà vẫn còn không ít các mệnh phụ phu nhân vẫn còn chưa được hưởng khoái lạc nên khó chịu vô cùng.

Hoa Thiên Thiên thấy tình cảnh như vậy đành phải lên tiếng để các bà cho cậu nhỏ được nghỉ. Nàng tuyên bố Ngọc Tiêu Kỳ là của chung nên không việc gì phải vội vàng cả. Ai ai rồi cũng sẽ được đụ cho sướng l. thôi.

Ngọc Tiêu Kỳ ở lại nơi này trở thành một công cụ cho các nữ nhân hưởng lạc. Bọn họ ngày nào cũng tụ tập ở nhà của Hoa Thiên Thiên để ăn chơi và được đụ cho đã.

Cuộc sống của Ngọc Tiêu Kỳ kể từ lúc đó là “khoái lạc” trong cái “khổ”. Cậu thường xuyên phải tiếp không ít các bà nên mệt mỏi rã rời.

Tuy mỗi ngày Hoa Thiên Thiên đều cho cậu ăn toàn đồ bỏ và uống rượu sâm nhưng sức một người thì cự sao cho lại mấy chục người. Mà bọn nữ nhân này ai nấy đều “xa chồng” đã lâu nên nứng l. kinh khủng. Họ hành hạ cậu nhỏ đến là khổ sở với cái l. của họ.

May cho cậu nhỏ là cuộc hành dâm tập thể chỉ kéo dài được hai tuần. Đến tuần thứ ba thì có một nhân vật bất ngờ tìm đến. Người này xuất hiện ngay cả Ngọc Tiêu Kỳ cũng không thể ngờ. Đó chính là nàng Tiêu Huệ Lan.

Tiêu Huệ Lan sau khi tìm được phương dược bí truyền có thể chữa được bệnh mù cho Ngọc Tiêu Kỳ thì vội vàng quay trở lại Hạ gia trang.

Nàng không ngờ mới cách đó không lâu mà thế sự đã đổi dời nhanh đến vậy. Ngọc Tiêu Kỳ thì bị đuổi đi chẳng biết lưu lạc nơi đâu, còn Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy thì bị nhốt ở nơi biệt ph*ng.

Tiểu Thúy Loan thì còn thê thảm hơn. Nàng ta sau khi bị đánh và bỏ đói vài ngày thì bây giờ phải làm công việc của bọn tỳ nữ thấp kém. Nàng ta suốt ngày tất bật và bị đói, bị đòn nên mặt mày, y phục sộc sệch nhìn rất thương tâm.

Tiêu Huệ Lan thấy nàng nọ bị đầy ải như vậy không khỏi chạch lòng liền cứu nàng ra hẳn bên ngoài.
Hai người tìm một căn nhà nhỏ thuê tạm rồi bắt đầu dò hỏi tung tích Ngọc Tiêu Kỳ.

Hai người tìm mãi gần như đã tuyệt vọng thì bất ngờ Tiểu Thúy Loan nhận ra Lý Thiếu Hà trong lúc nàng nọ đi chợ cùng với nữ tỳ.

Tiểu Thúy Loan liền chặn nàng nọ lại để hỏi chuyện về Ngọc Tiêu Kỳ. Thế nhưng Lý Thiếu Hà căm giận
Tiểu Thúy Loan không biết sao cho hết thì làm sao nàng ta lại nói ra tung tích của cậu nhỏ mù kia.

Tiểu Thúy Loan không làm gì được liền nhờ vào tay của Tiêu Huệ Lan để khám phá bí mật.

Nàng thần trộm lập tức thể hiện bản lãnh. Ngay trong đêm đó, nàng ta đã đột nhập thẳng vào nơi ở của
Lý Thiếu Hà với con dao sáng loáng.

Lý Thiếu Hà khiếp đảm vội vàng kể rõ mọi chuyện ra.

Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan hết sức mừng rỡ vội vàng thúc ngựa đi tìm Ngọc Tiêu Kỳ.

Tiêu Huệ Lan để Tiểu Thúy Loan ở ngoài giữ ngựa. Còn nàng thì bí mật đột nhập vào nơi ở của Hoa
Thiên Thiên ngay giữa ban ngày.

Nàng đến nơi chứng kiến cảnh Ngọc Tiêu Kỳ bị mấy chục nữ nhân trần truồng quấn lấy thì nổi giận lôi đình quát ầm lên.

Bọn mệnh phụ phu nhân ai nấy đều thất kinh khi thấy một người bận y phục đen, mặt mày bịt kín, trong tay lại đang lăm lăm một con dao sáng loáng. Cả bọn không ai bảo ai đều la ó, hốt hoảng lùi lại.

Tiêu Huệ Lan bước tới nắm tay Ngọc Tiêu Kỳ kéo cậu nhỏ đứng dậy.

Lúc này trên người Ngọc Tiêu Kỳ không một mảnh vải che thân. Hạ thể cậu dính đầy dịch chất do vừa đụ nhau.

Tiêu Huệ Lan nhìn thấy con c*c của cậu nhỏ còn đang cứng ngắt và đầy chất dịch chảy ra nhớp nhúa thì vừa buồn vừa tức.

Nàng nếu không nghĩ, vì cậu nhỏ đang bị mù lòa không thể tự mình quyết định chuyện đụ đ*o kia thì nàng đã phất tay mà bỏ đi rồi.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy bọn nữ nhân la hoảng rồi bất ngờ có bàn tay mềm mại kéo cậu đứng lên thì hết sức ngạc nhiên.

Một điều cậu càng ngạc nhiên hơn nữa là mùi vị của nữ nhân này sao lại quá giống một người. Người này cậu nghĩ đã bỏ cậu đi lâu rồi thì làm sao có mặt ở nơi đây được.

Tiêu Huệ Lan thấy kéo tay Ngọc Tiêu Kỳ mà cậu chàng cứ ỳ ra thì tức giận hừ lên một tiếng miệng nói:

- Ngươi ....

Nàng định quát cậu nhỏ sao không chịu theo nàng, còn đứng lỳ ở đây làm gì ?

Không ngờ Ngọc Tiêu Kỳ vừa nghe tiếng của Tiêu Huệ Lan thì bật lên mừng rỡ miệng kêu gọi:

- Tỷ tỷ ... là tỷ thật sao ...

Tiêu Huệ Lan thấy cậu nhỏ mừng rỡ ra mặt khi nhận ra nàng thì cũng thấy ấm lòng. Trong đời nàng ngoài sư phụ ra người đáng cho nàng quan tâm hơn cả chỉ còn có Ngọc Tiêu Kỳ thôi.

Ngọc Tiêu Kỳ và Tiêu Huệ Lan ra thẳng ngoài sân. Hai người tay trong tay chạy đến bên khúc tường thấp.

Tiêu Huệ Lan vượt tường ra ngoài rồi dẫn Ngọc Tiêu Kỳ ra theo.

Hai người quay trở lại nơi dấu ngựa ở cách đó không xa.

Ngọc Tiêu Kỳ thì hết sức mừng rỡ. Cậu nắm chặt tay Tiêu Huệ Lan mà trong dạ bồi hồi khó tả lên lời.
Tiêu Huệ Lan kéo cậu đi đâu thì Ngọc Tiêu Kỳ chạy theo đến đó. Thậm trí cậu cũng quên mất là bản thân đang trần truồng chẳng có chút y phục nào để che lấy con c*c vẫn còn đang cương cứng.

Tiểu Thúy Loan vừa nhìn thấy hai người thì mừng rỡ vội chạy lại đón.

Thế nhưng nàng thấy cậu nhỏ toàn thân lõa thể, con c*c cứng ngắt thì giật mình kêu lớn:

- Ơ ! Kỳ đệ làm sao thế kia ?

Tiêu Huệ Lan đã dừng lại, còn Ngọc Tiêu Kỳ thì thở hổn hễ vì chạy quá nhanh. Cậu chẳng kịp nói rõ chuyện mình thì Tiêu Huệ Lan đã đáp sẵng:

- Uh ! Kỳ đệ của muội đang đụ l. người ta chứ còn sao nữa ! Muội chẳng nhìn thấy ư ?

Tiểu Thúy Loan kinh ngạc mà hỏi vậy, nhưng khi Tiêu Huệ Lan và Ngọc Tiêu Kỳ tiến lại gần nàng thì nàng đã nhìn thấy con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ còn đang cứng ngắt với cái đầu khấu đỏ bầm dính đầy dịch chất.

Tiểu Thúy Loan ngớ người ra chẳng hiểu ra làm sao cả.

Ngọc Tiêu Kỳ thì nghe tiếng đã nhận ra nữ nhân nọ chính là Tiểu Thúy Loan tỷ tỷ rồi. Cu cậu cũng không khỏi ngạc nhiên vì cậu biết Tiểu Thúy Loan vốn là tỳ nữ của nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm. Bây giờ Tiểu Thúy Loan ở đây còn Hạ Mộng Cầm thì ở đâu ???

Tiêu Huệ Lan thấy Tiểu Thúy Loan kinh ngạc há mồm, trợn mắt nhìn vào con c*c của cậu nhỏ còn đang cương cứng thì tức khí nói:

- Thật không thể tưởng được. Loan muội có biết không, ở trong kia có một lũ đàn bà trần truồng bu lấy Kỳ đệ mà đ. Thật tức chết đi được.

Tiểu Thúy Loan đã phần nào hiểu ra mọi chuyện. Nàng nghĩ lại cũng thấy tức mình thay cho tiểu thơ Hạ Mộng Cầm của nàng.

Trong lúc tiểu thơ của nàng và nàng chịu không biết bao nhiêu là khổ sở. Thì cái con c*c kia lại chui hết vào cái l. này đến cái l. khác thì bảo sao nàng không nổi nóng cho được.

Tiêu Huệ Lan nói xong tưởng chỉ cho hả giận. Không ngờ nàng nhìn lại thấy mặt mày Tiểu Thúy Loan tái xám lại vì giận thì không khỏi kinh hãi thầm. Qủa là con người ta yêu càng nhiều thì hận lại càng sâu.

May cho Ngọc Tiêu Kỳ là cậu nhỏ bị mù lòa. Bản thân cậu không thể tự mình làm được chuyện dâm dục kia. Nếu chẳng phải bọn nữ nhân tự nguyện hành sự thì làm sao cậu nhỏ lại có thể đụ được bọn họ.

Tiểu Thúy Loan mặc dù giận lắm nhưng cũng chưa đến nỗi hồ đồ. Nàng ngước nhìn sang Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy cậu nhỏ vẫn còn đang trần truồng đứng thở.

Tiêu Huệ Lan nheo mắt cười khẽ, đoạn nói:

- Chúng ta mau rời khỏi đây rồi mọi chuyện sẽ tính sau. Bọn người trong kia biết đâu lại phái người theo truy đuổi thì phiền lắm.

Nàng nói xong không đợi Ngọc Tiêu Kỳ và Tiểu Thúy Loan có ý kiến liền lấy ngựa phi nhanh trở về.

Tiểu Thúy Loan thấy Tiêu Huệ Lan bỏ nàng lại một mình cùng Ngọc Tiêu Kỳ thì hốt hoảng gọi với theo:

- Lan tỷ tỷ ... đợi muội với ...

Nàng nói rồi vội vàng chạy lại nhảy ngay lên ngựa.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy tiếng ngựa hí, gõ móng đồm độp xuống đất thì sợ Tiểu Thúy Loan cũng bỏ cậu mà đi nốt nên hốt hoảng kêu lớn:

- Loan tỷ tỷ ... Loan tỷ tỷ....

Tiểu Thúy Loan thấy cậu nhỏ mặt mày hớt hãi thì không nhịn được cười. Cô nàng vừa nãy tức tối vì việc Tiêu Huệ Lan bỏ đi để nàng phải ở lại gánh lấy cậu nhỏ. Nhưng bây giờ nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ như vậy thì cũng có phần thích thú.

Tiểu Thúy Loan tế ngựa lại bên cậu nhỏ rồi đưa tay nắm lấy tay cậu, hướng dẫn cho Ngọc Tiêu Kỳ nhảy lên ngựa ngồi phía sau nàng.

Hai người một một nam một nữ ngồi chung trên ngựa cứ vậy mà đi.

Ngọc Tiêu Kỳ lần đầu tiên biết cưỡi ngựa là như thế nào nên sợ hãi cứ ôm chặt lấy eo thon của người thiếu nữ.

Tiểu Thúy Loan biết Ngọc Tiêu Kỳ sợ hãi nên để ngựa chạy nước kiệu. Chẳng ngờ Ngọc Tiêu Kỳ ôm nàng chặt quá làm cho con c*c kia đang cứng ngắt cứ đâm vào sau lưng nàng.

Tiểu Thúy Loan thấy nhột nhạt hết cả người. Khuôn mặt nàng thoát cái trở nên đỏ bừng vì xấu hỗ lẫn phấn khích.

Hai người đi mãi rồi cũng về được đến nơi ở trọ của Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan. Lúc này trời cũng đã chiều, con đường đến nhà trọ vắng hẳn người qua lại.

Chỗ ở này vốn dĩ rất bất tiện trong việc sinh hoạt vì xa hẳn nơi thị tứ. Mua sắm rất khó khăn. Thế nhưng, nơi đây lại rất phù hợp với hoàn cảnh của bọn người Tiêu Huệ Lan, Tiểu Thúy Loan và Ngọc Tiêu Kỳ.

Ba người ở trong căn nhà nhỏ liên tục cả 6 tháng liền. Ngày ngày Tiêu Huệ Lan dùng dược phương bí mật ra sức chữa trị cho đôi mắt của cậu nhỏ.

Cuộc chữa trị làm cho tình cảm của Tiêu Huệ Lan đối với Ngọc Tiêu Kỳ ngày càng thắm thiết. Tiểu Thúy Loan thì ngày ngày nấu cơm, châm nước, phục vụ cho hai người toàn tâm toàn ý để chữa trị bệnh.

Ngọc Tiêu Kỳ nhiều lúc thấy thất vọng quá chừng vì chữa trị đã lâu mà chẳng thấy chút công hiệu gì.
Một điều nữa là suốt ngày cậu kề cận bên người ngọc. Mùi thơm và da thịt nữ nhân khiến con lợn lòng
của cậu lại sục sôi đòi quyền thõa mãn.

Tiêu Huệ Lan thì hết tâm sức nghĩ cách chữa trị cho Ngọc Tiêu Kỳ. Nàng chẳng quan tâm xem hạ thể Ngọc Tiêu Kỳ nhiều khi cứ đội quần lên hoài.

Ngọc Tiêu Kỳ thì nín quá chịu không nổi nữa. Không ngờ trong lúc Tiêu Huệ Lan đang trầm ngâm thất vọng đứng trước một loạt các vị thuốc thì cậu nhỏ đã nhào lại ôm chặt eo nàng.

Tiêu Huệ Lan giật nảy mình khi thấy con c*c cứng ngắt của cậu đè lên phần hạ thể nàng từ phía đằng sau. Hai tay cậu nhỏ đã vươn ra ôm chặt nàng rồi.

Tiêu Huệ Lan bực bội gắt khẽ:

- Thôi nào ! Người ta đang điên đầu đây mà Kỳ đệ còn giỡn nữa.

Ngọc Tiêu Kỳ sống cùng Tiêu Huệ Lan hơn mấy tháng trời biết nàng nọ cũng rất yêu mình nên cậu càng ôm chặt lấy eo thon của mỹ nhân mà thì thầm đòi hỏi chuyện giao hoan.

Tiêu Huệ Lan lắc đầu, gỡ tay Ngọc Tiêu Kỳ ra khẽ nói:

- Kỳ đệ ! Đệ không nên như vậy. Chúng ta cần phải kiên nhẫn tìm cách. Đệ phải để yên cho tỷ suy nghĩ chứ.

Ngọc Tiêu Kỳ yểu sìu ngồi xuống giường, miệng nói:

- Tỷ tỷ nghĩ gì thì nghĩ. Tiểu đệ chán lắm rồi. Đệ chẳng thèm chữa trị gì đâu.

Tiêu Huệ Lan thấy Ngọc Tiêu Kỳ mặt mày buồn bực, tâm trạng chán nản như thế thì tội nghiệp cho cậu. Bản thân nàng cũng đã nghĩ đủ cách mà không thấy tác dụng gì thì lo sợ cho Ngọc Tiêu Kỳ mãi mãi sẽ bị mù.

Nàng nghĩ cậu nhỏ đang thèm được đ. thì bây giờ nàng để cho y đụ thì cũng tốt thôi. Biết đâu vì việc này mà Ngọc Tiêu Kỳ vui lên thì bệnh tình sẽ có tiến triển.

Tiêu Huệ Lan nghĩ vậy liền ôm lấy choàng lấy người Ngọc Tiêu Kỳ rồi kéo cậu ngã dài lên giường.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ đã tỏ ra bằng lòng cho cậu đụ nàng thì thích thú vội ôm chặt lấy người Tiêu Huệ Lan mà hôn hít say sưa.

Hai người cởi bỏ y phục cho nhau rồi vầy cuộc mây mưa.

Ngọc Tiêu Kỳ đã lâu chưa ái ân cùng Tiêu Huệ Lan nên tâm tình cậu khích động khôn tả. Tuy Ngọc Tiêu Kỳ chẳng nhìn thấy gì nhưng cậu biết mỹ nhân này là người tuyệt diệu nhất trong số các nàng mà cậu từng ái ân.

Không những cơn thể nàng mềm mại, rắn chắc mà phút giao hoan cũng bền bỉ lạ thường. Nàng là người duy nhất mang lại cho cậu tuyệt đỉnh khoái lạc và có thể theo cậu đến đỉnh vu sơn một cách tuyệt vời.

Tiêu Hụê Lan lúc này nằm ngửa ra giường để cho tình quân nằm đè lên mình nàng. Hai tay mỹ nhân quàng ra ôm lấy đầu Ngọc Tiêu Kỳ kéo vào ngực mình.

Đôi môi Ngọc Tiêu Kỳ hôn hít say sưa đôi gò bồng đảo nhô cao kia. Bên dưới hạ thể cậu thì con c*c cứng ngắt đã cạ nhẹ vào l. mỹ nhân rồi.

Hai người vừa hôn hít vừa thưởng thức lẫn nhau. Màn dạo đầu kéo dài trong sự ngây ngất tê mê.
Bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ như có ma lực sờ nắn trên làn da mịn màn của Tiêu Huệ Lan làm cho nàng nọ run rẩy vì sướng.

Tiêu Huệ Lan đã bắt đầu rên rỉ trong cơn mê đắm. Bàn tay nàng đã đưa xuống bên dưới mà sục nhanh con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ.

Hai người quần thảo lẫn nhau độ nửa canh giờ thì Ngọc Tiêu Kỳ bắt đầu đẩy con c*c của cậu vào trong l. nàng nọ.

Tiêu Huệ Lan nước dâm đã chảy ra lênh láng, nàng thở hỗn hễ vì nứng khi con c*c kia lọt hẳn vào trong l. nàng.

Tiêu Huệ Lan càng lúc càng rên to trong khi con c*c của cậu nhỏ hì hục ra vào trong cái âm phong động ướt át nọ.

Tiêu Huệ Lan sướng quá hai chân quàng lấy hai bên hông cậu nhỏ trong lúc hạ thể nàng liên tục hẩy lên để đón nhận con c*c to bự đang đâm xuống.

Ngọc Tiêu Kỳ sướng quá vì cái l. Tiêu Huệ Lan càng lúc càng bóp chặt lấy con c*c cậu. Ngọc Tiêu Kỳ càng đụ càng nhanh. Bất thần cậu cảm thấy một dòng sướng khoái bùng lên rất cao cùng với cảm giác đau nhức không thể tả nơi nhãn cầu.

Ngọc Tiêu Kỳ kêu rú lên trong khoảng khắc. Nước tinh dịch từ đầu c*c phóng ra xối xả vào trong l. đang co giật của nàng Tiêu Huệ Lan.

Tiêu Huệ Lan hai mắt nhắm nghiền, toàn thân co giật, nước trong l. nàng liên tiếp tuôn ra không gì cản nổi. Cái nút chặn là con c*c của Ngọc Tiêu Kỳ to lớn là thế mà cũng đã để cho dòng suối khoái lạc kia tràn cả ra ngoài.

Ngọc Tiêu Kỳ ngay phút xuất khí thì thấy hai mắt cậu đau nhức vô cùng. Nhưng khi khí đã xuất xong thì chỉ cảm thấy hai con mắt như đang bị cộm bởi một vật gì. Ngọc Tiêu Kỳ thấy khó chịu liền đưa tay lên dụi mắt.

Con c*c của cậu vẫn còn đang cứng nằm yên trong l. mỹ nhân. Thân hình mỹ nhân lúc này chính là cái đệm êm ái cho Ngọc Tiêu Kỳ nằm xuống thật gọn.

Ngọc Tiêu Kỳ dụi mắt một hồi thì chợt phát giác ra những tia sáng lấp ló hết sức lạ lùng. Ban đầu cậu còn kinh ngạc không dám tin nhưng khi cậu chú ý kỹ thì thấy dưới những tia sáng đó là hình ảnh một khuôn mặt mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp đang ở rất gần.

Ngọc Tiêu Kỳ bỡ ngỡ đưa tay ra đ.ng lấy. Chẳng ngờ cái chàng đ.ng phải là một làn da mịn màn. Cái mũi nhỏ nhắn và cái miệng xinh kia thật sự thật gần.

Tiêu Huệ Lan sau cơn khoái lạc thấy Ngọc Tiêu Kỳ sờ xẩm mặt mình thì tức cười nói:

- Kỳ đệ làm trò gì vậy ! Bộ mặt tỷ tỷ hôm nay bị cái gì sao mà đệ đệ săm soi lâu thế ?

Ngọc Tiêu Kỳ run run ôm lấy khuôn mặt Tiêu Huệ Lan mà hun tới tấp. Cậu vừa hun vừa kêu lên sung sướng.

- Ôi ... ta ... ta ... thật đã nhìn ... thấy ... nàng rồi ...

Tiêu Huệ Lan kinh ngạc ngồi nhổm dậy:

- Đệ nói sao ? Đệ đã nhìn thấy mặt ta ư ?

Ngọc Tiêu Kỳ sung sướng la lớn:

- Đúng rồi! Đệ đã nhìn thấy mặt tỷ. Tỷ đúng thật là tuyệt thế gian nhân trên cõi đời này. Ô hô ... đệ thật không ngờ lại có ngày được trông thấy mặt tỷ. Đúng là đệ ngu ngốc không nhìn thấy cái đẹp mà.

Tiêu Huệ Lan mặt hoa sáng ngời. Nàng không ngờ chuyện đụ nhau lại có thể giúp cho Ngọc Tiêu Kỳ sáng mắt. Mà điều kỳ diệu hơn cả là cậu coi nàng là người xinh đẹp nhất trên đời. Qủa thật cũng không bỏ công nàng lặn lội vất vả tìm thuốc chữa bệnh cho y.

Tiểu Thúy Loan ở đằng sau nhà nghe tiếng reo hò vội vàng chạy lên. Nàng đến nơi thì thấy hai người thân thể lõa lồ đang vừa khóc vừa cười hết sức quái lạ.

Tiểu Thuý Loan kinh ngạc kêu lớn:

- Này ... này ... hai người mau dừng lại ngay .... có chuyện gì thế này ?

Ngọc Tiêu Kỳ quay mặt lại nhìn. Cậu không nhìn thấy Tiểu Thúy Loan như thế nào mà chỉ cảm thấy có một bóng người mặc y phục trắng đang đứng ngay ngoài cửa.

Tiêu Huệ Lan tỉnh trí lại trước vội lao người đến bên Tiểu Thúy Loan kéo nàng lại gần.

Tiêu Huệ Lan la lớn:

- Kỳ đệ ! Đệ nhìn xem cô nương này như thế nào ?

Ngọc Tiêu Kỳ dán mắt vào sát mặt Tiểu Thúy Loan. Cậu thấy nàng nọ khuôn mặt xinh tươi, tóc để hai bên buộc thành hai túm nhìn rất ngộ.

Mặt Tiểu Thúy Loan không thể sánh bằng mặt của Tiêu Huệ Lan nhưng cũng rất ưa nhìn.

Ngọc Tiêu Kỳ lùi lại một chút rồi nheo mắt nhìn Tiểu Thúy Loan cười nói:

- Tỷ tỷ này để hai túm tóc ngộ ghê.

Tiêu Huệ Lan cười khanh khách chỉ vào Tiểu Thúy Loan rồi nói:

- Ha .. ha .. . Loan muội thấy chưa. Y đã nhìn thấy được muội rồi đó. Y còn biết là muội đang buộc tóc hai bên nữa.

Tiểu Thúy Loan thì vừa mừng vừa tức. Cô nàng không ngờ ngày Ngọc Tiêu Kỳ nhìn thấy đầu tiên, nàng lại để cho cậu ta thấy mình xấu xí như vầy.

Nàng nghĩ đến đây vội vàng tất tả chạy trở ra ngoài không dám để cậu nhỏ nhìn nàng thêm nữa.

Tiểu Thúy Loan nghĩ nàng phải ra ngoài trang điểm và trải tóc thật đẹp để rồi mới đến gặp Ngọc Tiêu Kỳ.

Tiêu Huệ Lan thì sau cơn mừng rỡ mới nhớ ra hai người vẫn trần truồng. Mỹ nhân sực nghĩ bây giờ Ngọc Tiêu Kỳ đã sáng mắt lại rồi. Nếu mà để Ngọc Tiêu Kỳ nhìn nàng lõa lồ thì ngượng chết đi được.

Tiêu Huệ Lan nghĩ vậy liền vội vàng ôm lấy y phục chạy sang ph*ng bên để mặc lại. Nàng bây giờ chẳng dám tự tiện thay đổi y phục trước mặt Ngọc Tiêu Kỳ nữa.

Mấy ngày sau đó, chuyện chữa bệnh mắt cho Ngọc Tiêu Kỳ càng lúc càng khả quan. Hóa ra dược phương do Tiêu Huệ Lan mang về cần phải có những cuộc hành dâm ái ân cùng cực để kích thích dược vật thấm vào trong mắt Ngọc Tiêu Kỳ.

Tiêu Huệ Lan không ngờ lại có chuyện quái dị đến vậy. Thế nhưng khi nàng nghiệm ra nguyên nhân thì mọi chuyện đã không có khó khăn gì nữa.

Vậy là từ đó, Ngọc Tiêu Kỳ vừa được chữa mắt bằng thuốc vừa được trải qua những trận ái ân cuồng nhiệt cùng với hai nàng.

Càng chung đ.ng, hai mắt Ngọc Tiêu Kỳ càng lúc càng nhìn rõ hơn. Hóa ra chuyện nhìn thấy thật sướng khoái vô cùng. Bây giờ đây, những lúc ái ân cùng nhau. Ngọc Tiêu Kỳ không những sờ thấy mà còn nhìn thấy làn da mịn màn của hai nàng Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan. Hơn thế nữa. Cậu còn phát giác ra l. của Tiểu Thúy Loan còn nhiều lông hơn cả l. của Tiêu Huệ Lan. Thế nhưng hai bầu vú của Tiểu Thúy Loan thì không thể sánh bằng Tiêu Huệ Lan cho được.

Chuyện vừa đụ lại vừa được nhìn ngắm thân thể mỹ miều, trần trụi của mỹ nữ làm cho cậu nhỏ cực kỳ thích thú.

Bây giờ, những lúc giao hoan cùng nhau. Ngọc Tiêu Kỳ lại có thêm một sở thích nữa là hụp đầu vào hạ thể các nàng mà hôn hít, chọc ngoáy và ngắm nghía cái l. xem nó tròn méo như thế nào.

Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan thay phiên nhau mà phục vụ cậu nhỏ. Hai nàng biết rõ ràng rằng thân thể của mình ngày càng bị cậu nhỏ nhìn rõ hết. Cả hai đều xấu hỗ nhưng cũng không thể không cởi truồng ra để đụ cùng Ngọc Tiêu Kỳ.

Trải qua hơn 1 tháng trời với những màn ái ân liên tu bất tận. Cặp mắt của Ngọc Tiêu Kỳ đã hoàn toàn trông rõ như người thường rồi.

Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan mừng lắm. Hai nàng tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng. Gìơ đây, tuy chẳng nói ra, nhưng cả hai đã xem cậu nhỏ là trượng phu của mình rồi.

Ngọc Tiêu Kỳ sung sướng khôn cùng. Cậu cảm tạ hai người đẹp đã không tiếc công sức và thân thể để giúp cho cậu được sáng mắt.

Tình cảm của Ngọc Tiêu Kỳ dành cho hai nàng cũng từ đó mà được nâng lên thấy rõ.

Bây giờ đây, Tiểu Thúy Loan mới nhắc tới chuyện tiểu thơ Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy. Nàng kể lại chuyện hai người bọn họ hiện vẫn đang bị giam vào một nơi biệt ph*ng sống cực kỳ khổ sở.

Tiêu Huệ Lan nói:

- Hạ trang chủ là một lão già keo kiệt. Chúng ta nếu không làm khó cho lão thì e rằng lão chẳng dễ dàng mà chịu buông tha hai vị tiểu thơ kia. Lại nữa, chuyện giữa Kỳ đệ và 2 vị cô nương kia sẽ như thế nào. Kỳ đệ có sẵn lòng đón họ về làm nương tử hay không ?

Tiểu Thúy Loan nghe Tiêu Huệ Lan nói vậy thì không để Ngọc Tiêu Kỳ kịp lên tiếng liền nói:

- Không được! Chuyện của tiểu thơ cũng là chuyện của muội. Chúng ta cùng hoạn nạn với nhau sao thể bỏ mặc người cho được.

Tiêu Huệ Lan đối với hai nàng tiểu thơ này nàng cũng chẳng có cảm tình gì mấy. Nàng nhớ khi xưa bọn họ đối xử với nàng hết sức tàn tệ nên vẫn còn tấm tức trong lòng. Có điều hiện nay nàng đã là nương tử của Ngọc Tiêu Kỳ rồi nên cũng chẳng thèm chấp nhất chuyện xưa nữa.

Ngọc Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài nói:

- Chúng ta giờ đây nhà cũng chưa có mà ở thì còn lo lắng chuyện kia mà chi. Đối với riêng ta thì chuyện của hai nàng Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy không thể giải quyết ngay được. Lỡ ra, 2 nàng nọ chỉ muốn chơi đùa cùng ta mà không muốn xem ta là phu tướng thì định lẽ nào. Tốt nhất, chúng ta cứ để chuyện này thư thả lại đã.

Thế rồi từ đó, ba người chuyển tới sống trong khu thị trấn cách Hạ gia trang gần 1 dặm. Tiêu Huệ Lan hơn chục năm trời bôn ba đó đây cũng có được một số vốn kha khá. Ba người quyết định mở một tiệm cầm đồ và mua một trang viên bỏ hoang gần đó.

Ngày ngày, Tiêu Huệ Lan ra tiệm cầm đồ làm việc, còn Tiểu Thúy Loan và Ngọc Tiêu Kỳ ở lại trong nhà dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp.

Thời gian thấm thoát qua đi. Tiệm cầm đồ của Tiêu Huệ Lan ngày càng phát đạt và đông khách.

Phần lớn trong số này lại chính là các vị công tử con nhà giàu. Bọn này thấy ở đâu có một nàng mặt đẹp như ngọc đến mở tiệm nên tấp nập đến xem. Tiêu Huệ Lan bình thường chẳng mấy quan tâm đến bọn công tử nọ. Thế nhưng nàng vì kế sinh nhai nên cũng phải lịch thiệp chào đón, cười với bọn chúng.

Tiểu Thúy Loan cũng đã ra tiệm giúp việc sổ sách cho Tiêu Huệ Lan rãnh rang đi lại mua bán.

Ngọc Tiêu Kỳ thì từ ngày mắt sáng rồi cậu tích cực học tập để có thể đọc và viết như mọi người.

Cũng may, Ngọc Tiêu Kỳ bản tính thông minh nên học cũng nhanh lắm. Bây giờ Ngọc Tiêu Kỳ vừa học tập vừa ở nhà làm món ăn cho hai vị nương tử khi đi làm về.

Không ngờ Ngọc Tiêu Kỳ lại có kiếu trong việc nấu nướng. Cậu đọc trong sách nấu ăn mà nấu được các món ăn ngon không kém gì ở các nơi tửu quán.

Tiêu Huệ Lan ăn món ăn do Ngọc Tiêu Kỳ nấu mà cũng phải ngạc nhiên. Nàng đi nhiều nơi, ăn uống cũng nhiều nên biết món ăn do Ngọc Tiêu Kỳ nấu không phải tầm thường.

Hóa ra, Ngọc Tiêu Kỳ trong lúc học đọc lại thường lấy quyển sách nấu ăn ra mà tập luyện nên việc nấu nướng tiến bộ không ngờ.

Càng lúc Ngọc Tiêu Kỳ càng thích thú việc chế tạo các món ăn. Mỗi ngày thường cậu phải làm đến mười mấy món thì mới vừa dạ.

Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan thấy cậu nấu ăn ngon thì phục vô cùng. Thế nhưng hai nàng đều sợ mập nên mỗi món chỉ nhúng đũa vài lần là đã thấy no rồi.

Tiêu Huệ Lan thấy Ngọc Tiêu Kỳ nấu ăn ngon như vậy thì quyết định đổi nghề. Ba người chuyển sang mở một tửu quán để kinh doanh.

Đầu bếp chính là Ngọc Tiêu Kỳ. Sổ sách thu chi thì có Tiểu Thúy Loan, còn quán xuyến cửa hàng là Tiêu Huệ Lan.

Ba người hợp sức lại cùng nhau làm việc thì thấy vui thú hơn trước nhiều.

Ngọc Tiêu Kỳ được tự mình thể hiện bản lãnh thì thích lắm. Cậu ra sức làm càng nhiều món ngon để khỏi phụ sự trông đợi của mấy vị cô nương.

Quán ăn do ba người hợp lại chỉ trong một thời gian ngắn đã nức tiếng đồn xa. Tài nghệ của Ngọc Tiêu Kỳ đã được nhiều người biết đến nên quán ăn ngày càng đông khách.

Ba người kiếm được nhiều tiền liền tìm đến Hạ gia trang hỏi cưới hai vị cô nương Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy.

Hạ lão trang chủ không ngờ kẻ hỏi cưới con mình chính là cậu bé mù Ngọc Tiêu Kỳ năm nào. Vì thế lão hoan hỉ vô cùng vội đồng ý nhận lời ngay.

Tiểu thơ Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy thì sững cả người ngay trong lễ động ph*ng khi nhận ra phu tướng lại chính là cậu bé mù năm xưa chung đ.ng cùng mình. Hai đằng gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi, xúc động vô cùng.

Tiểu Thúy Loan y trang lộng lẫy bước tới ôm chặt Hạ Mộng Cầm mà khóc nức nở. Chủ tớ bọn họ đã 2 năm trời mới gặp được nhau thì bảo sao không xúc động cho được.

Một người nữa mừng rỡ không kém là Ngọc Thanh Thanh. Nàng tưởng rằng mãi mãi không gặp lại em nữa nhưng ngờ đâu ngày nay gặp được Ngọc Tiêu Kỳ mà còn thấy cậu được sáng mắt lại. Nàng đứng nhìn mọi người ôm nhau khóc mà nước mắt sung sướng hoen lên mi mắt.

Tiêu Huệ Lan nhìn hai cô dâu mới và nhìn cảnh đoàn tụ đầy nước mắt kia thì cũng thấy nao lòng. Nàng chợt nghĩ con người ta sống với nhau phải có cái tình thì mọi sự mới vui thú và hạnh phúc được. Cái tình đó phải chăng là đang diễn ra nơi đây ./.

0 nhận xét: