Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ 18+ P3

Về phần Lâm Bình Chi, người ban nãy bắt hắn đi là Hắc Báo, trại chủ của Hắc Phong trại, bọn chúng đưa Lâm Bình Chi đến một ngôi chùa hoang nằm bên ngoài thị trấn, thì ra chúng có mối thâm thù với Mộc Cao Phong, một lão già lưng gù, do nhìn Lâm Bình Chi đội lên một cục to tướng ở lưng y như một tên gù vậy thì hắn tưởng Lâm Bình Chi là con cháu của Mộc Cao Phong nên bắt Lâm Bình Chi đi rồi loan tin dụ Mộc Cao Phong xuất hiện: (truyendamhay)

- Đi, đi mau, các người mau nhốt hắn vào trong này.
- Tên lưng gù, ngươi nghe cho rõ đây, bọn ta sẽ nhốt ngươi ở đây và chờ lão lưng gù đến, ta sẽ cho các ngươi chết không có chỗ nương thân.

Hắn vừa dứt lời thì bên trong chùa vang lên một tiếng cười ghê rợn khiến cho bọn chúng dựng tóc gáy, cảm thấy nguy hiểm rất gần kề, cả năm tên hốt hoảng thủ thế và nhìn quanh, đồng thời hét lớn:

- Ai? Ai đang cười, có gan thì ra mặt đi, lén lén lút lút như vậy thì đâu phải anh hung hảo hán.
- Không phải các ngươi đang chờ lão lưng gù ta sao? Sao ngay cả tiếng cười của ta các ngươi cũng không nhận ra.
- Mộc Cao Phong, lão lưng gù khốn kiếp, ngươi ra đây cho ta, ngươi đã cướp đồ trên Hắc Phong trại của ta còn giết hại đồ đệ ta. Hắc Báo ta hôm nay bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu.

Hắc Báo vừa dứt lời thì một tiếng nổ vang lên, bức tượng phật bằng đất ở ngay đó phóng vút ra một bóng người, rồi hành động nhanh như chớp, dùng khinh công loáng một cái đã chạy qua mấy tên kia rồi dừng lại, chỉ thấy trên mồm Mộc Cao Phong đầy máu, còn bọn kia mỗi tên bị một vết cắn ở cổ rồi gục ngã xuống đất chết không kịp kêu lên một tiếng. Hắc Báo thấy vậy, hoảng hốt kề kiếm vào cổ Lâm Bình Chi rồi kéo hắn lại gần, lúc đó hắn mới dám lên tiếng:

- Ngươi chính là Mộc Cao Phong? Có thề hóa thân thành mộc thạch, quả nhiên công phu rất cao. Nhưng tôn tử của ngươi đang nằm trong tay ta, ta xem ngươi có thể làm cách nào. – Thì ra do Lâm Bình Chi đeo pháo nổ trên lưng trông nhìn giống một người gù làm cho Hắc Báo lầm tưởng hắn là con cháu của Mộc Cao Phong
- Tôn tử của ta?? Ngươi nói tên tiểu tử này sao? Ha ha, ta còn không biết ta có tôn tử khi nào vậy?
- Đừng giả vờ với ta, nếu hắn không phải là tôn tử của ngươi, vậy ngươi đến đây làm gì???
- Ngươi và thuộc hạ của ngươi tự dưng chạy đi loan tin khắp nơi nói là đã bắt được tôn tử của ta làm lão phu ta cảm thấy nực cười nên ta ra chơi với các ngươi, chờ chơi chán rồi ta sẽ tiễn các ngươi đến gặp diêm vương gia.

Mộc Cao Phong dứt lời, Hắc Báo cũng buông Lâm Bình Chi ra và lao vào rút kiếm tỉ thí với Mộc Cao Phong, tiếng kiếm và gậy va vào nhau vang khắp ngôi chùa, đánh nhau được chừng mấy chục hiệp thì Hắc Báo bị Mộc Cao Phong đánh cho ngã song soài trên nền nhà, Mộc Cao Phong khoái trí cười ha hả đang định kết liễu cuộc sống cua Hắc Báo thì đột nhiên thấy kinh mạnh trong người đảo loạn, mất hết chân khí, đến đây Hắc Báo bật cười và đứng dậy nói:

- Ta biết lão già đáng chết như ngươi thích uống máu người nên đã bôi Phúc xà Huyết vào cổ mấy người ngươi vừa cắn chết, một khi chất độc đó gặp máu sẽ phát tác bây giờ lão già đáng chết ngươi còn không ngoan ngoãn chịu chết đi.

Hắc Báo lạnh lung vung đao lừ lừ đi đến, Mộc Cao Phong không cách nào trống trả được, cảm thấy cái chết đang gần kề thì đúng lúc nguy cấp đó, lâm Bình Chi không biết bằng cách nào, đã tự cởi trói được cho mình và lao ra với cái tay nải đựng đầy pháo cùng với một ngọn nến trên tay:

- Dừng lại, nếu không tất cả chúng ta sẽ cùng chết.

Hắc Báo hoảng hốt, hậm hực lùi lại

- Khốn kiếp, không ngờ tiểu tử ngươi còn có chiêu này

Thấy hắn không dám manh động, Lâm Bình Chi lên tiếng: “Mộc lão tiền bối, chúng ta đi”. Và hai người từ từ lùi ra khỏi ngôi chùa, mắt không ngừng quan sát nhất cử nhất động của Hắc Báo, hắn cũng từ từ tiến theo hai người. Ra đến cổng, bất ngờ Mộc Cao Phong cướp lấy ngọn đèn cầy của Lâm Bình Chi và châm luôn vào ngòi pháo của hắn khiến Lâm Bình Chi tròn mắt hoảng sợ, chưa kịp định thần thì Mộc Cao Phong cướp luôn tay nải chứa đầy pháo đó và ném vào trong, rồi quay ra túm lấy Lâm Bình Chi nhảy ra một đoạn khá xa, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, có lẽ Hắc Báo đã tan thành tro bụi cùng với mấy cây pháo oan nghiệt. Lâm Bình Chi thấy vậy lên tiếng:
- Mộc Lão tiền bối, sao ông rat ay độc ác vậy?
- Ngươi không nghe hắn nói sao? Hắn không bỏ qua cho ngươi đâu, hôm nay không phải hắn chết, sau này ngươi sẽ là người chết.
- Nhưng tôi đã hứa với hắn, thân là người hiệp nghĩa, tôi…
- Tên ngốc kia, trên giang hồ này, chỉ có ngươi chết ta sống hoặc ngược lại, làm gì có ai nói đạo lý, hơn nữa chỉ có ngươi là người hiệp nghĩa mà thôi, còn ta không phải.

Nói xong, Mộc Cao Phong quay đầu đi mất, Lâm Bình Chi vội vàng chạy theo sau:

- Dừng lại đã Mộc lão tiền bối, xin ông hãy nhận tôi làm đồ đệ.
- Tại sao ta phải thu nhận ngươi?
- Thân phụ mẫu của vãn bối rơi vào tay kẻ xấu, không biết sống chết ra sao, nguy hiểm cận kề, xin người hãy thương tình. – Hắn thành khẩn.
- Kẻ gian mà ngươi nói là ai?
- Chính là đạo sĩ thối của phái Thanh Thành tên Dư Thương Hải.

Mộc Cao Phong ngẫm nghĩ một hồi khá lâu, Mộc Cao Phong vẫn không chịu nhận. Lâm Bình Chi không còn cách nào khác đành phải kể lại đầu đuôi sự việc, và nói Dư Thương Hải hại cả nhà hắn tất cả là vì Tịch tà kiếm phổ. Đến đây, Mộc Cao Phong thay đổi thái độ, mềm mỏng lên tiếng:

- Thôi được, nể tình ngươi đã cứu mạng ta hôm nay, ta sẽ giúp ngươi một lần, từ giờ tốt nhất ngươi nên theo ta, nửa bước cũng không được rời.
- Rõ, thưa sư phụ.

Lại nói Nghi Lâm sau khi được Lệnh Hồ Xung cứu thoát khỏi Điền Bá Quang, nhưng lúc đó nàng sợ bị bắt lại nên ra sức chạy thục mạng đi thật xa nên mất hẳn tung tích với Lệnh Hồ Xung, bây giờ thì nàng đang ở Hoành Dương rồi, nhưng không có cách nào để tìm ra Lệnh Hồ Xung cũng như sư phụ Định Dật của mình cả, nàng đi lang thang trên đường và nghĩ thầm: “Chết rồi, thành Hoành Dương rộng lớn như vậy, biết tìm sư phụ ở đâu đây, đúng rồi phải đi tìm Lưu Chính Phong sư thúc trước”. Nói rồi nàng rảo bước đi tiếp trên con phố, đến một đoạn đường vắng vẻ, ít người qua lại thì bỗng có một tiếng giọng nói mà nàng không thể quên vang lên làm Nghi Lâm giật bắn người:

- Tiểu nương tủ, nàng đi tìm ai vậy?
- Ngươi, tên cẩu dâm tặc, tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta vậy?
- Ta đã nói nàng không thể chạy thoát khỏi bàn tay ta mà, tên khốn kia dám cả gan cứu nàng đã bị ta đánh cho một trận tơi bời rồi.
- Ngươi…ngươi đã làm gì Lệnh Hồ sư huynh?
- Nàng làm gì mà cuống lên vậy, nàng lo cho hắn à, hắn không chết được đâu, đã có người cứu hắn rồi.

Nghi Lâm thở phào nhẹ nhõm, nàng định quay đầu chạy, hắn tiếp tục lên tiếng:

- Tiểu nương tử, nàng vẫn có ý định chạy trốn khỏi ta hay sao? Nàng nghĩ là sẽ có người cứu nàng thoát à?
- Ngươi…ngươi…
- Nếu bây giờ nàng bước đi, mỗi bước chạy ta sẽ cởi một thứ trên người nàng xuống, nếu nàng muốn trần truồng giữa phố thì cứ việc?
- Khốn kiếp, tại sao ngươi cứ nhất quyết bám theo ta vậy. – Nghi Lâm uất ức
- Hãy đi theo ta

Dứt lời, hắn dung khinh công lao vút tới Nghi Lâm, chưa kịp định thần thì Nghi Lâm đã cảm thấy cơ thể mình nhẹ phỗng, thì ra hắn đã ôm ngang eo nàng và lao vút lên không, chỉ vài ba cú nhảy theo đà, Điền Bá Quang đã đưa nàng ra khỏi thị trấn nhỏ đó đi vào một khu rừng vắng vẻ. Đến nơi, hắn đặt nàng xuống một bãi cỏ trống rội ném phịch một bộ quần áo nữ xuống chân nàng:

- Ngươi…ngươi lại có ý đồ gì vậy? – Nghi Lâm thắc mắc
- Nếu nàng muốn người ta dị nghị một ni cô đi theo một nam nhân trong thị trấn thì nàng có thể không phải thay quần áo. Ta là muốn lo nghĩ cho nàng thôi. Để ta tự tay thay đồ cho nàng nhé.
- Ta…ta không thể.. – Nghi Lâm sự hãi lùi lại.
- Có gì mà không thể chứ, thân thể nàng có phải ta chưa thấy bao giờ đâu, hơn nữa khu rừng này vắng vẻ. không có ai ngoài hai chúng ta đâu, nên nàng không cần phải lo.

Nghi Lâm còn đang ngần ngại thì Điến Bá Quang đã tiến đến, hắn từ từ cởi nút thắt lưng của Nghi Lâm ra, nàng cũng không còn nghĩ ngợi gì nữa, vì biết mình không thể thoát khỏi tay hắn, mà giờ này chắc có lẽ cũng không hy vọng gì có người cứu nàng rồi, thôi đành phó mặc số phận vậy, Nghi Lâm từ từ nhắm mắt...

Cởi thắt lưng của Nghi Lâm xong Điền Bá Quang nhanh tay cởi chiếc áo ni cô thùng thình của nàng ra khỏi người, cặp vú núng nính tròn căng, rung rinh, trông mềm mại vô cùng. Rồi hắn đưa 2 tay kéo tuột cái quần nặng nề của Nghi Lâm xuống, không phải nói nhiều, đám lông đen nháy nằm sếp phủ lên cái mu của nàng như đám rêu xanh bám vào bức tường màu trắng tinh khiết khiến tim hắn như muốn ngừng đập. Nghi Lâm cảm thấy thân thể trần trụi của mình bị hay cánh tay rắn chắc bế thốc lên, nàng bang hoàng mở mắt: “Điền Bá Quang, sao…huynh nói..chỉ thay quần áo cho ta thôi mà” Điền Bá Quang đáp lại “Tiểu nương tử, nàng đẹp quá, hãy chiều ta thêm lần nãy nữa thôi” Giọng nói như van xin, cầu khẩn của hắn khiến Nghi Lâm mềm lòng, nàng không đáp trả mà đỏ mặt quay đi chỗ khác. Hắn thấy Nghi Lâm không phản đối thì sung sướng đặt nàng nằm xuống cỏ. Hắn hấp tấp đưa miệng ngoạm lấy núm vú của Nghi Lâm mà mút chặt, dù là miễng cưỡng nhưng Nghi Lâm cũng không thể che giấu cảm xúc đang ập lên người mình, bằng chứng là hai núm vú của nàng đã cương cứng lên như hai hạt đậu đỏ vậy, hắn thèm thuồng đưa cái lưỡi rê xoắn xung quanh cái núm vú cương cứng đó, còn cái tay ở không Điền Bá Quang liền dùng để xoa bóp một chiếc bánh bao còn lại, phải nói bàn tay hắn rất dẻo dai và điêu luyện, Nghi Lâm đã không còn nằm yên được nữa, cơ thể nàng quàn quại theo từng hành động của hắn.

Chiếc lưỡi hắn vẫn đánh liên tục, đánh chán hắn chu miệng mút thật mạnh.."chụt..chụt" một cái nút rồi hai cái nút, hắn nút rất đều đặn, Nghi Lâm hứng quá rên ư ứ trong miệng, quằn quại bởi những cái nút mãnh liệt như của hổ vồ lấy mồi, mà Nghi Lâm lại là miếng mồi vừa thơm lại ngon. Nàng ưỡn thân tấm trắng trẻo ngà ngọc của mình lên rồi hạ xuống cỏ, đầu không ngừng lăn qua lăn lại, miệng thì không ngừng rên u ớ và tiếng thở gấp gáp.

Điền Bá Quang đưa miệng mút chùn chụt hai bầu vú Nghi Lâm, hắn tham lam vì hắn thật sự rất hưng phấn. Tay hắn xoa nắn bầu vú mềm mại như mây của nàng, cảm giác vừa mát cũng vừa ấm mà lại còn rất phê nữa..hắn xoa dần bàn tay và di chuyển sang bụng, xoa cái bụng phẳng phiu vừa ngoáy ngón tay vào rốn của Nghi Lâm làm nàng khoan khoái lại thở gắt, tay hắn tiếp tục phiêu diêu, bàn tay hắn đang tự do sờ vào bất cứ nơi nào trên người nàng. Đầu óc Điền Bá Quang lâng lâng bay bổng, hắn đưa tay xoa xuống chiếc đùi trơn mịn săn chắc của nàng, cặp đùi mà ngoài hắn ra, chưa có ai được đụng đến, hắn xoa rồi vuốt tay lên xuống trên đùi Nghi Lâm, hắn miên mang bắt đầu lần mò ngược lên gần phía bụng, tay hắn mỗi lúc lại một gần đến vùng đầm lầy, hắn vuốt lông mu của Nghi lâm bằng ngón tay cái, ngón cái của hắn cứ vuốt vào lông mu ngược lên phía bụng, người Nghi Lâm run rấy, tiếng thở đều đặn :" ưm..ưm..ưm" Điền Bá Quang biết hôm nay nàng hẳn là nứng lắm, biểu hiện của nàng khác hẳn đêm nọ. Cứ thế vừa miệng nút chụt vừa đưa tay lang thang khắp châu thân Nghi Lâm. Con cặc của Điền Bá Quang đã căng tức lên vô cùng khó chịu, mà lại còn thấy chiếc quần hắn đã ướt hết tự lúc nào, cảm thấy nhễu nhão đầy quần, nhưng cơ hội hiếm có ngàn năm có một này hắn phải ráng kiềm chế lại..hắn quyết bằng mọi giá phải làm nàng sung sướng tột cùng để nàng tự nguyện trao thân cho hắn thì thôi.

Nghi Lâm quàn quại trong đam mê, quên mất mình là một ni cô, không được phạm tới sắc dục, để mặc cho Điền Bà Quang tha hồ hành lạc trên cơ thể mình, hắn banh rộng háng Nghi Lâm ra và dùng tay còn lại hắn banh mép thịt nàng ra hắn thấy cái hột gì nhô to nằm phía trên cửa mình nhìn giống hệt hạt mức sen..rồi một màu hồng tươi phủ khắp phía trong cửa mình nàng, nhìn mà nuốt nước miếng.hơn nữa dâm thuỷ từ trong đã bắt đầu rỉ ra làm trắng đục bớt. Điền Bá Quang dùng cả hai tay banh *** nàng ra rồi đưa cái lưỡi vào liếm hết số nước nhớt , nghe ra tiếng " sụp..sụp..chép..chép" đưa lưỡi lên rồi xuống hắn liếm và húp rất nhiệt tình. Không thể im lặng được nữa, Nghi Lâm bật ra tiếng rên lớn như muốn xé toang khu rừng:

- A..A..A…ôi…sướng..qu..á..Mạnh nữa lên đi… tên dâm tặc..kia

Đồng thời nàng dung hai tay ôm lấy đầu hắn và dí sát vào *** mình như để trợ lực. Điền Bá Quang mặt mũi dính tèm lem nước dâm của Nghi Lâm, hắn đưa ngón cái chà lên hột đậu trắng trên cửa mình nàng, hắn tiếp theo lại đưa thêm ngón chỏ vào cả hai ngón vê lấy hột le, vê xong hắn lại nắm kéo ra, hắn dùng miệng cắn vào hột le làm cho Nghi Lâm ngày càng khó thở hơn. Được một lúc, toàn thân nàng co giật liên hồi, nàng quằn quại như con giun bị dìm, tiếng rên hỗn hễn, rồi nàng cứng đơ cả người, mông nàng cứ dựt dựt...Nghi Lâm đã ra ..đã chút hết nặng nhọc trong người, dâm thủy trinh nguyên của nàng nhoe nhét trên mặt Điền Bá Quang khiến hắn sung sướng vô cùng.

Hắn Đứng dậy giờ mới bắt đầu cởi hết quần áo trên người ra ra..mắt hắn vẫn chăm chú lên thân thể căng đầy nhục dục của Nghi Lâm. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ lửng và mê mẫn, hai mắt nhắm nghiền thỏa mãn, Nghi Lâm cảm thấy có một đầu tù khá to đang len lỏi vào trong *** mình, nó khá to và làm nàng đau rát mặc dù nàng đã tiết ra khá nhiều nước nhớn, đoán biết hắn định làm gì, như tỉnh cơn mê, Nghi Lâm hét lớn “ Không…không được” Rồi nàng chồm dậy, co quắp mình ngồi thu vào một góc, toàn thân run lên “Ta xin lỗi ngươi…nhưng ta không thể”. Bị cắt ngang sự sung sướng giữa chừng, Điền Bá Quang tức giận vô cùng, hắn hét lớn:

- Như vậy là sao? Sao nữ nhân các người ai cũng dị ứng với Điền Bá Quang ta vậy? Rốt cuộc ta phải làm thế nào thì các người mới đơn gian hơn một chút hả?
- Điền Bá Quang, có…có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? – Nghi Lâm hoản hốt khi thấy hắn tức giận thật sự

Điền Bá Quang ngồi phục xuống, mắt hắn lim dim hướng về quá khứ, miệng hắn lẩm bẩm:

- Chuyện xay ra đã mười năm rồi…

Mười năm trước Điền Bá Quang cũng là một hiệp khách chân chính trên giang hồ, một người hết long trượng nghĩa, luôn cướp(hoặc ăn trộm) của nhà giàu chia cho dân nghèo, trong một lần dừng chân tại một khách điếm, hắn đã phải lòng một cô gái lầu xanh có tên là A Hoa với sắc đẹp như hoa như nguyệt, hắn yêu A Hoa hết lòng, đến nỗi đáp ứng mọi yêu cầu về của cải vật chất cho nàng không để nàng có được một cuộc sống no đủ không thiếu thốn, kể cả trên giường, Điền Bá Quang cũng là một chuyên gia tình dục, lần nào hắn cũng làm cho nàng phải hét lên hét xuống với đầy đủ các kỹ thuật làm tình điêu luyện của mình. Sau một thời gian lang bạt qua các nhà hào phú để kiếm chuộc thân A Hoa a khỏi lầu xanh cùng với những món nữ trang xa xỉ mà hắn mang về tặng cho nàng. Điền Bá Quang hí hửng vui mừng vì hắn tin rằng từ đây, A Hoa sẽ là của riêng hắn, và hai người sẽ có được cuộc sống êm đềm hạnh phúc như vậy bên nhau. Thế nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi, ngày hắn trở về lại là ngày A Hoa chuẩn bị lên xe hoa với một người đàn ông khác. Hắn sững sờ đến nỗi để rơi toàn bộ số nữ trang trên tay cùng với ngọc ngà châu báu vỡ loảng xoảng:

- Hoa Hoa…nàng..nàng như vậy là..khong phải nàng hứa sẽ lấy ta hay sao? - giọng hắn run run
- Ta nói ngươi là kẻ ngốc thật không sai, ngươi chẳng qua chỉ là thứ vui tiêu khiển của ta nhưng lúc thiếu thốn mà thôi. Lấy một kẻ long bong như ngươi ta làm sao mà có một cuộc sống sung túc được. Lưu đại gia đây mới chính là người ta yêu. Nào, tránh ra cho ta đi.
- Hoa hoa…hoa hoa…

Điền Bá Quang long đầy cay đắng nhìn A Hoa lên kiệu hoa đi theo người đàn ông đó, long hắn chứa đầy rẫy những câu hỏi tại sao? Tại sao hắn yêu A Hoa như vậy mà nàng lại bỏ hắn, tại sao hắn luôn làm nàng lên đỉnh mỗi lần làm tình, khiến nàng phải van xin hắn mới thôi mà nàng lại nhẫn tâm như vay? Tại sao? Tại Sao…Đêm đó Điền Bá Quang đã lẻn vào phòng tân hôn của A Hoa, nơi hai tên cẩu nam nữ đang trần truồng du hí với nhau. Với thanh đoản đao quen thộc trên tay, mắt hắn đẫm lệ khi phải kết liễu mạng sống của người phụ nữ mà hắn yêu mến nhất trên đời cùng lão Lưu đại gia khốn kiếp kia. Kể từ đó, Điền Bá Quang biến thành một con người hoàn toàn khác, hắn chuyên tìm kiếm bám theo các cô gái xinh đẹp cũng như những người đàn bà đã có chồng nhưng có nhan sắc đễ hãm hiếp, cưỡng đoạt họ bằng vũ lực của mình, hắn tự hào vì chưa có người không bị khuất phục bởi con cặc vĩ đại của hắn, có người sau khi bị hắn hãm hiếp còn mong chờ hắn đến để làm cái việc giữa giống đực và giống cái đó. Đã mười năm trông qua, Điên Bá Quang chưa từng thất bại rước bất kỳ cô gái nào dù tiểu thư đài các hay những phu nhân tôn quý. Vậy mà hôm nay Nghi Lâm đã lần thứ hai cự tuyệt hắn khiến cho quá khứ hiện về làm hắn tức giận. Kể xong câu chuyện mà bờ vai hắn vân run run tức giận, hình như hắn vẫn còn rất yêu A Hoa, nhưng càng yêu thì hắn càng hận nàng. Nghi Lâm bùi ngùi thông cảm với câu chuyện của hắn:

- Điền Bá Quang, huynh đừng như vậy nữa, chẳng qua tình yêu huynh đặt không đúng chỗ thôi, ta tin có một ngày huynh sẽ tìm được người mình thực sự cần.

Điền Bá Quang quay lại, Nghi Lâm đỏ mặt, nàng nhớ ra mình đang trần truồng trước mắt hắn, giờ đây đầu óc nàng hoàn toàn tỉnh táo, không mụ mị vì nhục dục nữa nên không ngại sao được. Điền Bá Quang đứng dậy, hắn mặc quần áo lại cho nàng và cho mình rồi dắt nàng đi vào trấn nhỏ. Nàng không còn ghét hắn như hồi đầu nữa, nhưng yêu hắn thì chưa, bây giờ việc nàng cần phải làm là tìm cho ra sư phụ và ân nhân của mình. Lệnh Hồ sư huynh.

Lúc này, Khúc Dương, Khúc hữu sứ của NNTG đã xuống đến Hoành Dương, ông cũng đi tham dự đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu hiền đệ mình, đúng như lời mật thám đã báo lại với Đông Phương Bất Bại. Khúc Dương đi vào bên trong một khách điếm, vừa lúc Lệnh Hồ Xung cũng đi đến nơi, muốn dừng chân nghỉ trọ để uống chén rượu. Đúng lúc nhìn thấy Khúc Dương, nhận ra đây không phải là một người bình thường, Lệnh Hồ Xung đã lên tiếng trả tiền rượu và thịt cho Khúc Dương để lấy cớ quen biết và quan hệ. Khúc Dương chỉ nhìn, cúi đầu chào một cái rồi tiếp tục uống rượu. Lệnh Hồ Xung khẽ mỉm cười và tiếp tục uống rượu ở một bàn khác. Lệnh Hồ Xung vừa rảo mắt nhìn quanh thì thấy ở bàn bên ngoài, Nghi Lâm tiểu sư muội phái Hằng Sơn của chàng đang bị Điền Bá Quang nài ép uống rượu và ăn thịt. Chàng thở dài thầm nghĩ “Lại là hắn, xem rat a lại phải lo chuyện thiên hạ rồi”. Dứt lời, Lệnh Hồ Xung đi dọc theo hành lang đến bên bàn rượu thịt của Điền Bá Quang, nơi hắn vẫn đang cố nài nỉ Nghi Lâm uống một chén rượu hay cắn một miếng thịt, vừa đến nơi, Nghi Lâm đã nhận ran ngay ân nhân của mình, không hiểu sao tim nàng lại đập lên rộn ràng và loạn nhịp như vậy. Vừa nhìn thấy Lệnh Hồ Xung là Điền Bá Quang đã cau mày khó chịu, tại sao con kỳ đà này cứ đi theo để phá hoại cuộc vui của hắn chứ:

- Lại là ngươi, đồ khốn kiếp, ta không thể đánh chết ngươi hôm đó mà?
- Không phải ngươi muốn tìm người uống rượu và ăn thịt với ngươi sao? Vậy ta uống không được sao, sao lại đi làm khó tiểu sư muội của ta vậy? – Vừa nói Lệnh Hồ Xung vừa đưa một chén rượu lên miệng uống, trong khi đó, bên kia Khúc Dương vẫn âm thầm nghe ngóng cuộc tranh cãi của hai chàng trai trẻ.
- Mũi ngươi thính thật, lại có thể theo được ta đến đây, khá thú vị đó. Thôi được rồi, chúng ta không đánh cũng xem như không quen biết, vậy kết bằng hữu với nhau, thế nào?
- Sao ta phải kết bằng hữu với ngươi? –Lệnh Hồ Xung tiếp tục uống rượu.
- Ta biết, tiểu tử ngươi thích vị tiểu sư phụ này rồi, Điền Bá Quang ta từ trước đến giờ đều trọng nghĩa khinh sắc, ta có thể nhường nàng ấy cho ngươi. – Nghi Lâm nghe Điền Bá Quang nói vậy thì rất tức giận, hắn xem nàng như một thứ đồ để trao đổi vậy, nhưng nàng cũng thoáng đỏ mặt khi nghe nói Lệnh Hồ Xung cũng thích mình, không biết chàng có thích mình thật không?
- Điền Bá Quang, ngươi tuyệt đối đừng hại ta, trên đời này ta sợ nhất 3 thứ. Hợp thành tam độc, mà ni cô này là một trong tam độc.

Nghi Lâm nghe thấy Lệnh Hồ Xung nói vậy khiến nàng tử đang ửng hồng chợt nhiên tái mét mặt, không lẽ nàng lại là độc dược đối với chàng hay sao.

- Tam độc, ngươi nói ta nghe thử xem nào?
- Không phải chứ Điền huynh, ngươi lăn lội trên giang hồ lâu như vậy, mà đến tam độc huynh cũng chưa từng nghe nói hay sao? –Lệnh Hồ Xung ra vẻ ngạc nhiên càng làm cho Điền Bá Quang thấy tò mò
- Thương có câu ni cô, tùy sương, kim tuyến xà, gan lớn thế nào cũng không nên động, mà trong 3 loại độc này, ni cô độc nhất, huynh biết không, nam đệ tử của Ngũ nhạc kiếm phái chúng tôi truyền nhau rằng, nếu gặp phải ni cô, thì dù đánh nhau hay đánh cược, cũng đều chuốc lấy thất bại mà thôi. Có nghĩa là, nhìn thấy ni cô, chuyện gì cũng thất bại. Tiểu ni cô xúi quẩy này, ngươi giữ làm gì, thả cô ấy ra đi
- Huynh đệ, đây là mê tín, không thể tin được.

Nghi Lâm nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy, gương mặt nàng biến dạng, phụng phịu như giận giỗi. Nàng còn quá trẻ và ngây thơ đến nỗi câu nào nghe cũng tưởng thật, nàng không biết rằng Lệnh Hồ sư huynh của nàng vẫn đang tìm cách cứu nàng.

- Vậy thì ngươi thử nghĩ xem, vốn dĩ ta rất tốt, nhưng từ khi gặp cố ấy, bị ngươi chém. Cho mấy nhát, suýt mất mạng, vậy không phải xúi quẩy thì là gì?
- Nói vậy thì đúng thật? – Điền Bá Quang giật mình.

Đúng lúc mấy người vẫn đang truyện trò vui vẻ, có một đạo nhân ăn mặc rất nghiêm nghị đến và hỏi:
- Ai là Điền Bá Quang? – Cả Nghi Lâm và Lệnh Hồ Xung đều chỉ vào hắn không chút do dự.
- Ngươi cũng có thể gọi ta là phong lưu hào phóng, ngọc thụ lâm phong Tiểu Điền Điền. – Điền Bá Quang ngạo nghễ.
- Hôm nay ta phải trừ hại cho võ lâm.

Dứt lời, đạo trưởng đó rút kiếm phóng về hướng Điền Bá Quang, ngay lập tức Điền Bá Quang rút đao ra đánh trả, Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm tách ra hai hướng để tránh nạn. Các khách đến đó chạy sạch sẽ, chỉ còn lại Khúc Dương và mấy người bọn họ. Lệnh Hồ Xung quan sát đao pháp của Điền Bá QUang mà không khỏi thán phục, biến hóa tinh diệu và vô cùng mau lẹ. Chỉ sau chừng chục hiệp đấu thì vị đạo trưởng kia đã bị đánh bán ngã ra xa rồi, Điền Bá Quang lại lên tiếng chế diễu:

- Thái Sơn kiếm pháp chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
- Thiên môn sư bá, con đến giúp người. – Lệnh Hồ Xung chạy đến
- Lệnh Hồ Xung ngươi còn là đại để tử phái Hoa Sơn không? Sao lại đi xưng huynh gọi đệ với loại người này, thật là mất mặt NNKP chúng ta. Bần đạo không cần ngươi giúp, tránh ra.
- Ôh. Hô hô, tiểu tử này không giúp, thì ngươi không động nổi tới sợi long chân của ta đâu.

Vừa nói xong, Điền Bá Quang ra đòn liền, do không kịp phòng vệ, Thiên Môn đạo trưởng dính trọn một đao của hắn vào chân và vào ngực, tốc độ ra đòn nhanh như chớp, đến nỗi không ai kịp nhìn thấy gì cả. Nếu như hắn không hạ thủ lưu tình, dùng sống lưng đao để đánh, có lẽ giờ này chân ông đã đứt lìa rồi. Thấy Điền Bá Quang cứ lừ lừ đi tới, Nghi Lâm hoảng sợ chạy ra đứng chặn ở giữa:

- Không được, huynh không được giết người.
- Ha ha, được rồi, niệm tình nàng, hôm nay ta không giết hắn, chúng ta tiếp tục uống rượu ăn thịt. – Nói đoạn, hắn kéo tay Nghi Lâm lôi ra bàn rượu.
Lệnh Hồ Xung chạy đến bên, nân Thiên Môn đạo trưởng dậy:

- Thiên Môn sư bá, người không sao chứ?
- Tránh ra. – ông quát câu đó rồi khập khiễng đi ra khỏi quán, mặc kệ cho Lệnh Hồ Xung cứ với gọi lại.
- Ha ha, kệ hắn đi, Lệnh Hồ huynh đệ, ra đây uống rượu nào???
- Ngươi, ngươi, tất cả là do ngươi hại ta bị hiểu lầm rồi. – Vừa nói, chàng vừa nâng ly rượu lên uống cạn.
- Lệnh Hồ huynh đệ, tên mũi trâu của phái Thái Sơn này đi rồi, sau này ngươi sẽ gặp phiền phức lớ đó, vừa nãy ta định lấy mạng hắn để tranh hậu họa về sau cho ngươi. – Điền Bá Quang giả lả.
- Thôi đi, những chuyện phiền phức Lệnh Hồ Xung ta ngày nào cũng gặp phải, thêm một chuyện cũng chẳng sao. Nhưng nói thật, nhát đao rất nhanh vừa rồi của ngươi nếu chém ta, ta lại không giỏi như sư bá ta bị ngươi chém chết từ lâu rồi, sao ngươi lại tha mạng cho ta vậy.
- Ha ha. Vậy chẳng phải ngươi vẫn chưa bị ta chém chết hay sao? Đươg nhiên nhát đao đó ta niệm tình là để trả ân tình nhát kiếm niệm tình của ngươi. Lúc động phòng.
- Điền uynh, huynh khách sáo rồi, đêm động phòng đó, ta đã dùng hết sức ta không giỏi như ngươi, sao lại gọi là nhát kiếm niệm tình được chứ????
- Nếu đêm đó, ngươi không giả dạng tiểu ni ôo này mà chờ một lát cho ta hồn bay phách lạc, như mê như dại đột nhiên cho ta một nhát kiếm, vậy không phải ta chết chắc rồi sao? Ta biết, Lệnh Hồ Xung ngươi đường đường là đại trượng phu, không mưu toan chuyện ám toán, nên ta rất trọng tình ngươi.
- Khoan đã Điền huynh, người nói ta chờ một lát. Ngươi tưởng ta ngốc sao? Nếu ta chờ một lát, ngươi đã làm cái đó vơi tiểu sư muội Nghi Lâm rồi. Tuy nói là, ta không thích gặp phải ni cô, nhưng dù thế nào đi nữa phái Hằng Sơn cũng là một trong NNKP chúng tôi. Chúng tôi xem nhau như huynh đệ, muốn khoanh tay đứng nhìn, ta không thể làm được.
- Được, Lệnh Hồ Xung huynh đệ. Đại trượng phu khá lắm, Điền bá Quang ta rất vui khi có thể kết giao bằng hữu với ngươi, nào ta kính gươi một ly/ Nào.

Hai người cạn cùng một lúc mấy ly rượu, Lệnh Hồ Xung trầm ngâm:

- Nói về võ công, ta không sánh bằng ngươi, nhưng xét về uống rượu, ta nghĩ ngươi không phải đối thủ của ta.
- Ha ha, khâu khí rất mạnh, nào, vậy chúng ta tỉ thí đi.
- Điền Huynh, không phải ta đã nói sao, thấy ni cô chuyện gì cũng thất bại, cô ấy ở đay,ta làm sao mà thắng được chứ???
- Tiểu tử thối, ngươi trăm phương nghìn kế, cũng chỉ muốn ta, thả tiểu ni cô này nếu vậy, ta tác thành cho ngươi
- Tác thành thế nào đây.
- Ta xem ngươi như bằng hữu, chúng ta sẽ làm theo luật giang hồ, người đời thường nói, không được cướp thê tử của bằng hữu, nếu như Lệnh Hồ huynh đệ lấy tiểu ni cô này, ta lập tức thả nàng ấy.
- “Rầm” - Đồ khốn, ngươi muốn ta lấy cô ấy, tức là muốn ta xúi quẩy cả đời hay sao? Thôi, ta không phí lời nữa, một là ngươi thả cô ấy ra và chúng ta tiếp tục uống rượu, hai là ta và ngươi sẽ đánh nhau một trận, thế nào???
- Ha ha ha, tức cười quá, Lệnh Hồ huynh đệ à. Đánh, ngươi không thể thắng được ta đâu?
- Đúng, ta không thể thắng ngươi, nhưng đó là đứng đánh, còn nếu ngồi đánh, thì không chắc.
- Lệnh Hồ huynh đệ à, ngươi lại hồ đồ rồi, thời niên thiếu, chân này của ta từng bị nhiễm lạnh, khoảng hai năm, ta vẫn phải ngồi luyện đao pháp, vì vậy nếu nói ngồi đánh, ngươi vẫn không thể thắng được ta đâu.
- Ta nói ngươi đừng hoảng sợ, từ khi ta gia nhập Hoa Sơn đến giờ đều ngồi để luyện tập kiếm, hai năm của ngươi có là gì.
- Vậy xem như ta thiếu hiểu biết, muốn mở mang kiến thức đi.
- Được, vậy chúng ta sẽ ngồi trên hai chiếc ghế, mông ai rời khỏi băng ghế trước xem như người đó thua, được chưa?
- Đừng phí lời, nói đi, thua thì thế nào???
- Thứ nhất, nếu ai thua thì không được sàm sỡ tiểu ni cô này nữa, vả lại sau này gặp cô ấy, còn phải khấu đầu gọi cô ấy là sư phụ, đồng thời từ nay, phải là môn đệ phái Hằng Sơn thế nào??
- Không được, phái Hằng Sơn chúng tôi từ xưa đến nay chưa từng nhận Nam đệ tử? – Nghi Lâm giật mình hét toáng lên.
- Ta đánh cược với hắn liên quan gì đến cô, ngồi xuống.
- Vậy thứ hai là gì?
- Điều kiện thứ hai là nếu ai thua, phải tự chém một nhát, làm thái giám
- Lệnh Hồ huynh đệ, điều kiện này quá độc ác rồi, ngươi có chắc thắng không?
- Ha ha, hình như ngươi sợ rồi hả? Thôi được, nếu như ngươi sợ thua, thì chúng ta có thể thương lượng. Nếu như ngươi thua, chỉ cần hứa không giết ta thì điều kiện này có thể bỏ, để tránh cho cái oại háo sắc như ngươi khỏi bị tuyệt tử tuyệt tôn.
- Được thôi, nào nào.

Sau đó hai người mỗi người chọn một chiếc ghế, Điền Bá Quang cầm đoản đao, Lệnh hồ Xung cầm kiếm, hai người sau một hồi gườm mặt nhau thì lao vào đánh chém, tiếng đao kiếm vang leng keng khắp trên lầu 2 tửu quán. Khúc Dương ngồi bên dưới thản nhiên uống rượu như không có chuyện gì xảy ra, trong khi thực khách lẫn chủ quán thì đã ráo riết bỏ chạy từ khi nào. Lệnh Hồ Xung cố gắng hết sức để đánh Điền Bá Quang ra khỏi chiếc ghế, nhưng quả thật khó khắn vô cùng, vì võ công kém hơn nên không sao chạm vào người hắn được, trái lại, chàng còn bị hắn chém liên tiếp vào người khiến máu mê be bét nếu rất may không có nhát chém nào cố ý đoạt mạng, nếu không giờ này có lẽ chàng đã xuống bên dưới làm bạn với Diêm vương rồi.

Nhưng cũng kỳ lạ thay, bị đánh tơi bời như vậy nhưng Lệnh Hồ Xung dường như vẫn kiên quyết không nhấc mông ra khỏi ghế, Tức giận, Điền Bá Quang dùng nội lực đạp cho chàng một cú khiến Lệnh Hồ Xung cả người cả ghế lao ra xô đổ lan can ngã sõng soài xuống lầu. Nghi Lâm cuống cuồng chạy đền đỡ Lệnh Hồ Xung ngồi dậy. Lúc này, Điền Bá Quang đắc ý nhay xuống bên dưới về đi đến chỗ chàng định giễu cợt:

- Không sao chứ huynh đệ, lần này ngươi chịu thua chưa???
- Là ngươi thua đó đồ ngốc.
- Ta thua à, nói nghe xem thử??
- Không phải sao, chúng ta đã nói rõ, mông ai rời khỏi ghế trước người đó thua sao?

Dứt lời, chàng chổng mông lên cho hắn thấy, hai chân Lệnh Hồ Xung vẫn quắp chặt lấy chiếc ghế dùng toàn thân chàng đã tơi tả. Bị mắc lừa một vố đau điếng, Điền Bá Quang giận điên người nhưng không làm gì được. Sợ phải gọi Nghi Lâm là sư phụ, hắn giả vờ đau bụng và chạy đi mất. Lệnh Hồ Xung tơi tả đến nỗi không đứng dậy nổi nữa, phải nhờ Nghi Lâm đỡ chàng dậy.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, hai người vừa đi ra đến cửa quán thì gặp hai tên Thanh Thành tứ tú đi vào:

- Ta còn tưởng là ai, thì ra là Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
- Ha, đúng vậy, đường của oan gia thì bao giờ cũng hẹp cả? Nghi Lâm tiểu sư muội, để ta giới thiệu cho cô, hai vị này là Thanh Thanh tứ thú đỉnh đỉnh đại danh (bật cười), cô có biết võ công lợi hại nhất của Thanh Thành phái là gì không? (Nghi Lâm lắc đầu). Không biết đúng không, đó chính là thế mông hướng ra sau, “Bình sa lạc nhạn”
- Khốn kiếp, ngươi chết đến nơi rồi, còn mồm mép như vậy.

Dứt lời cả hai tên bọn chúng liền lao vào. Lệnh Hồ Xung vội gạt Nghi Lâm ra và đỡ đòn của chúng, do ê ẩm đòn của Điền Bá Quang ban nãy, nên Lệnh Hồ Xung nhanh chóng bị chúng đánh hạ, ngã xõng soài ra đường. Nghi Lâm vội và lao vào hét lớn “Lệnh Hồ sư huynh” nhưng nhanh chóng nàng bị một tên tóm tay khống chế lại. Bất bình, nàng lên tiếng:

- Các ngươi ức hiếp một người bị trọng thương? Không sợ bồ tát trừng phạt sao?
- Một tiểu ni cô lục căn chưa tịnh, đã động lòng phàm với tên tiểu tử này, cô yên tâm, lát nữa sau khi tiễn hắn về trời, cọn ta sẽ thay hắn hầu hạ cô. Ha ha ha.
- Khốn kiếp bỏ ta ra…

Trong khi đó, tên kia vẫn đang dẫm lên ngực Lệnh Hồ Xung và lớn giọng:
- Lệnh Hồ Xung, đây là do ngươi tự tìm đến, đùng trách bọn ta
- Nghi Lâm tiểu sư muội, trước khi chết, ta muốn nói với muội nơi cất Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia.
- Tịch ta kiếm phổ ở đâu? – Mắt hắn sáng lên, túm cổ chàng. Mặt dí sát mặt chàng.

Lệnh Hồ Xung ghé vào tai hắn thều thào:

- Trong lòng ngươi.

Vừa dứt lời, hắn bị Lệnh Hồ xung vớ lấy con dao ngay gần đó đâm một phát trí mạng vào tim, ngập lút cán, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng “hự” rồi ngã ra. Thấy sư huynh mình bị ám hại một cách nhanh chóng, tên đang giữ Nghi Lâm rụng rời chân tay, thừa lúc này, nàng thoát khỏi tay hắn đến nâng Lệnh Hồ Xung dậy và hai người nhanh chóng chạy thoát, tên kia sau khi thấy sư huynh mình chết tức tưởi như vậy, lửa thù bốc lên, hắn cầm kiếm đuổi theo định sát hại Lệnh Hồ Xung, nhưng chạy được chừng mười mét thì bị Khúc Dương lúc này đi ra khỏi quán dùng một hạt đậu bắn thẳng vào huyệt đạo ở chân làm cho hắn ngã ra và không sử dụng chiếc chân đó được nữa.

Nghi Lâm dìu Lệnh Hồ Xung đi mãi, đi mãi, chạy sau vào trong rừng, đến lúc Lệnh Hồ Xung không thể tự mình lê chân được nữa, mà phận nàng chân yếu tay mềm, đã dìu chàng cố gắng chạy cả một quãng đường dài như vậy nên cũng thấm mệt. Cả hai cũng ngã xuống ngất lịm. Nghi Lâm vẫn nói trong mê sảng “Lệnh hồ sư huynh, huynh yên tâm, muội nhất định sẽ không để bọn người xấu đó hại huynh nữa đâu…”

Đúng lúc đó, Khúc Dương của NNTG đi tới, ông đặt Lệnh Hồ Xung vào một chiếc cáng, phủ chiếu lên người chàng, sau đó bồng Nghi Lâm vào một gốc cây to rồi kéo Lệnh Hồ Xung về Quần Ngọc Uyển? Ai ngờ vừa vào đến quán thì Đông Phương Bất Bại đã chờ sẵn ở đó:

- Thuộc hạ Khúc Dương tham kiến giáo chủ?
- Ta thấy Khúc hữu sứ thật là có nhã hứng phong lưu khoái hoạt như vậy, bao cả Quần Ngọc Uyển này, một tháng.
- Dạ, Giáo chủ chê cười rồi
- Phong lưu khoái hoạt là bản tính của nam nhân, ta không trách ngươi, ngươi căng thẳng gì chứ? Trừ phi ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với bổn giáo.
- Thuộc hạ không dám?
- Không dám sao? Vậy ngươi nói ta biết mối quan hệ của ngươi và Lưu Chính Phong của chính phái là gì??? Bổn tọa tìm thấy trong phòng ngươi lễ vật ngươi đinh dâng lên cho Lưu Chính Phong??? Ta đoán không biết có phải là văn thư ngươi phản bội NNTG hay không?
- Xin giáo chủ yên tâm, Khúc Dương này vĩnh viễn không bao giờ phản bội NNTG.
- Không phản bội NNTG ta, cũng đã thông đồng với Hành Sơn phái, vậy phải làm thế nào mới xem là không phản bội?
- Giáo chủ, đây chẳng qua chỉ là một quyển khúc phổ mà thôi.
- Khúc phổ?

Đông Phương bất bại mở ra xem và quả nhiên đó đúng là một quyển khúc phổ với nhan đề là “Tiếu Ngạo giang hồ” thật, nàng mừng thầm vì Khúc Dương đích thực không có phản bội NNTG của nàng.

- Ta biết Khúc hữu sứ luôn rất si mê đàn, không lẽ ngươi và Lưu Chính Phong là cầm hữu??
- Đúng vậy, ta và Lưu hiền đệ đã quen biết nhau từ mười năm trước rồi, trong một lần tình cờ do thám, ta đã vào nhầm mật thất của phái Hành Sơn và được Lưu hiền đệ cứu thoát. Và phát hiện ra chúng tôi có cùng một sở thích là đàn tấu, ta và Lưu hiền đệ kết nghĩa huynh đệ, hợp tấu cầm kỳ, tuyệt đối không bao giờ nói đến giang hồ thế sự, càng không thể có chuyện phản bội NNTG, mong giáo chủ minh xét.
- Hợp tấu tiêu cầm, tâm ý tương thông, đời người rất khó tìm được một người tri kỉ, tình nghĩa của các ngươi, bổn tọa rất tán thưởng, nhưng nếu như bổn tọa hoàn toàn không truy cứu, thì ngàn vạn giáo chúng sẽ trách tội bổn tọa dung túng thuộc hạ.
- Ý của giáo chủ là…
- Với thân phận Khúc hữu sứ của ngươi, đi kết giao với NNKP là hoàn toàn không nên. Thế này đi, ngươi theo bổn tọa về Hắc Mộc Nhai, sau này không xuống núi, bổn tọa có thể tha chết cho ngươi.
- Giáo chủ, không giấu gì người, lần này Lưu Hiền đệ muốn rửa tay chậu vàng, chính là muốn đoạn tuyệt phân tranh với giang hồ, từ nay không bàn đến chuyện võ lâm, cùng ta đàn cầm thổi sáo, quy ẩn sơn lâm. Giáo chủ, mong người cho ta từ bỏ chức Hữu sứ thần giáo, xem như Khúc Dương ta đã chết rồi.
- Nếu bổn tọa không chịu thì sao??
- Nếu vậy, thuộc hạ xin tự phế võ công để thể hiện sự trung thành, từ nay về sau đoạn tuyệt phân tranh với các giáo phái, một phế nhân như ta, sẽ không khiến giáo chủ phải lo lắng nữa.
Dứt lời, Khúc Dương quỳ xuống, đưa tay lên thu nội lực định tự phế võ công thì đột nhiên một cây kim nhỏ bắn ra từ tay Đông Phương Bất Bại găm vào huyệt đạo của ông khiến ông khựng người lại. Đông Phương Bất Bại tức giận nói lớn:

- Nếu ai cũng như ngươi, gặp nguy hiểm là quay đầu bỏ chạy thoát thân, thì NNTG ta còn ai có thể làm được việc, ngươi tưởng răng phế võ công là có thể thoát sao? Có câu một ngày trong giang hồ, cả đời là người giang hồ, có những chuyện, bản thân ngươi không thể theo ý mình được, huống hồ ngươi biết nhiều bí mật của NNTG như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi sao?
- Giáo chủ, xin người yên tâm, ta đã uống Tam Thi Não thần đan của người, cả đời cũng sẽ không phản bội giáo chủ.
- Trên đời, không có gì là tuyệt đối, ngươi ở lại Hắc Mộc Nhai, ta mới an tâm.
Khúc Dương chỉ còn biết thở dài, xem ra ông không thể thoát khỏi tay Đông Phương Bất Bại:
- Giáo chủ đã ra lệnh thuộc hạ không dám không phục tùng, nhưng khẩn cầu người cho ta một ngày, để ta làm một số chuyện riêng, sau khi làm xong, sẽ theo người về Hắc Mộc Nhai.
Đông Phương bất bại cũng không muốn ép người quá đáng, nàng quay đầu lại và phẩy tay ra hiệu đồng ý, Khúc Dương tạ ơn rồi tiếp tục kéo cáng ra phía sau, đi được ba bước thì Đông Phương lên tiếng:
- Khoan đã…
- Giáo chủ còn dặn dò gì??
- Trong chiếu là gì??
- Không có gì, chỉ là một bằng hữu đã chết.
- Nếu là người đã chết, vậy tiếp mấy chưởng của ta, chắc sẽ không vần đề gì chứ?
- Giáo chủ, xin đừng…

Nhưng không còn kịp nữa, Đông Phương phất nay một cái, một luồn nội lực rất mạnh trong người nàng phát ra đánh thẳng về phía chiếc cáng, chiếc chiếu che đậy Lệnh Hồ Xung vỡ vụn ra thành từng mảnh, Bị gián tiếp chúng chưởng, Lệnh Hồ Xung đang mê man cũng giật bắn người lên, miệng hộc ra máu tươi rồi tiếp tục ngất lịm. Nhận ra người bị thương là Lệnh Hồ Xung, nàng hốt hoảng chạy đến bên và gọi tên chàng, điều này làm cho chính Khúc Dương cũng hết sức bất ngờ.

- Lệnh Hồ Xung, sao lại là ngươi, đùng chết, ngươi không thể chết. Lệnh Hồ Xung, ta không cho ngươi chết.

Dứt lời nàng bế xốc Lệnh Hồ Xung dậy đưa vào bên trong phòng vè liên tục truyền nội lực vào nhằm duy trì mạng sống cho Lệnh Hồ Xung, Chính lúc này đây, nàng đàng bị phân tâm giữa tình cảm và hoài bão, nàng thầm nghĩ “Ngươi dùng nội lực để duy trì màng sống cho hắn, nghĩa là dùng tính mạng mình để duy trì mạng sống cho hắn, Đông Phương ơi là Đông Phương, hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi của phái Hoa Sơn, sao ngươi lại vì hắn mà hy sinh như vậy, mưu đồ bá nghiệp thóng nhất giang hồ, ngươi còn muốn nữa không” Dứt luồng suy nghĩ, nàng buông tay ra, Lệnh Hồ Xung ngã xuống, đúng lúc này, chàng mở mắt và nhận ra nàng:

- Đổng huynh đệ, là huynh sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào rồi?
- Ta rất khó chịu, ta thật sự khó chịu

Lệnh Hồ Xung chỉ nói được có thế rồi tiếp tục ngất lịm. Đông Phương đặt chàng nằm ra giường rồi thở dài lặng lẽ đi ra ngoài. Đúng lúc này Khúc Dương vào:

- Giáo chủ, tên tiểu tử này thế nào rồi?
- Hắn bị thương rất nặng, bổn tọa đã dùng nội lực tạm thời giữ được tính mạng của hắn
- Phải nhờ đến giáo chủ dùng nội lực, chẳng lẽ tên tiểu tử này và người quen biết nhau từ lâu.
- Không phải, ta thấy hợp nhãn mà thôi.
Bất chợt nàng nghĩ “ Khúc Dương, hắn muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai, phần công lực này chi bằng dùng của hắn vừa có thể cứu Lệnh Hồ Xung, vừa trừ được một tai họa ngầm” Nghĩ vậy, nàng tiếp tục:
- Đúng rồi, Lưu CHính Phong rửa tay chậu vàng lần này, các nhân vật quan trọng nhất của NNKP có lẽ sẽ tới đủ. Cũng tốt, ta muốn biết họ ra sao, trong giai đoạn này phải có người truyền chân khí để duy trì mạng sống cho hắn, nếu không hắn không thể sống trong mấy canh giờ.
- Ý của giáo chủ là, muốn thuộc hạ truyền chân khí cho hắn.
- Nơi này ngoài bổn tọa ra, chỉ có Khúc hữu sứ có công lực này.
- Nhưng thưa giáo chủ, người không lo là thuộc hạ sẽ bỏ mặc hắn mà rời khỏi sao?
- Vậy ngươi hà tất phải cứu hắn đem về đây. Ta đi đây, truyền chân khí cho hắn hay không, do ngươi quyết định.
Ra khỏi cửa, như nhớ ra điều gì nàng quay lại:

- Đúng rồi, thiên hương đoạn tục giao, Bạch vân hùng đoản hoàn của phái Hằng Sơn là thánh dược để trị thương, có lẽ ta sẽ mang một ít về, nếu tiểu tử này vẫn còn sống, thì đó là tạo hóa của hắn.
Sau đó nàng ra khỏi Quần Ngọc Uyển, phó mặc số phạn của Lệnh Hồ Xung co Khúc Dương. Trong phòng lúc này Lệnh Hồ Xung vẫn đang thoi thóp, không biết nên làm thế nào, Khúc Duong thầm nghĩ “NNTG và NNKp giao tranh đã hàng trăm năm nay oán thù sâu nặng, ta và Lưu hiền đệ không quan tâm đến, cũng không thể được, vậy tại sao ta không thể từ tên tiểu tử này cố gắng bù đắp những hiềm khích hiểu lầm của hai bên. Hơn nữa hắn lại là người tốt, Khúc Dương ta không thể không cứu, tiêu hao một phần công lực thì đã sao, chỉ cần có thể đàn được, vẫn có thế cùng Lưu hiền đệ diễn tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ.” Và suốt buổi chiều hôm đó, ông truyền nội lực để duy trì mạng sống cho Lệnh Hồ Xung.

Lại nói về tên đệ tử của phái Thanh Thành, sau khi hắn đẻ Lệnh Hồ Xung chạy mất, đau đớn vô cùng vì cái chết của sư huynh, hắn lấy một chiếc xe kéo bỏ hoang ven đường, rồi để xác của tên kia lên đó, kéo lê chân khập khiễng cố gắng đi tìm sư phụ hắn. Đang bò lết trên đường, được một quãng lại ngã dúi dụi, mọi người nhìn hắn chỉ chỏ, hắn tức giận quát tháo làm cho không ai dam đến gần. Bỗng dưng hắn cảm thấy chiếc chân què đột nhiên hết đau đớn, kèm theo đó là một giọng nói của phụ nữ ở ngay phái sau:

- Đứng dậy thử xem?
Hắn đứng phắt dậy một cách ngon lành như chưa bao giờ bị đau vậy:
- Đa tạ, xin hỏi tiền bối là?
- Bắc Nhạc Hằng Sơn Định Giật.
- Thì ra là định Giật sư thái, thất kính, thất kính.
- Không cần đa lễ, ta đã từng gặp cậu, cậu là đồ đệ của Dư Thương Hải phái Thanh Thành.
- Vâng, tại hạ Giả Nhân Đạt
- Xin hỏi có nhìn thấy tiểu đò Nghi Lâm của ta không? Nó vóc dáng không cao, dáng vẻ bình thường và hơi ngố một chút.
- Sư thái, có phải người nói tới tiểu sư phụ đi cùng với Lệnh Hồ Xung không?
- Không sai, ta thăm dò khắp nơi, biết nó từng xuất hiện ở Hồi Nhạn Lầu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thi thể này là??
- Sư thái, không giấu gì người, đây là sư huynh của tôi La Nhân Kiệt, chúng tôi có gặp tên dâm tặc Lệnh Hồ Xung đang bắt tiêu sư phụ Nghi Lâm đi, nên ra tay cứu giúp, nhưng không ngờ hắn dùng thủ đoạn đê hèn, bỉ ổi vô liêm sỉ hại chết sư huynh tôi, sau đó bắt Nghi Lâm của người đi mất rồi.
- Cái gì?? – Trong lòng sư thái lo lắng cho số phận của Nghi Lâm.
Lúc này, Mộc Cao Phong và Lâm Bình Tri cũng đã tới quán rượu gần phái Hánh Sơn để thăm dò tin tức:
- Gia gia, rốt cuộc người định khi nào thì cứu cha mẹ tôi,
- Đại hội rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong vẫn chưa bắt đầu, Dư Thương Hải chắc chắn sẽ ở đó vài ngày, ngươi vội vã cái gì chứ?
- Tôi sợ họ hại cha mẹ tôi lần nữa.
- Được rồi, yên tâm đi, cha mẹ ngươi vẫn còn giá trị lợi rụng, Dư Thương Hải sẽ không hại họ đâu. Ăn cơm, ăn đi…
Thật vừa đúng lúc đó, bọn người Nhạc Linh San, Lục Hầu Nhi và Lao Đức Nặc cũng vừa đến nơi.
- Khách quan, mời vào ạ, xin hỏi khách quan muốn gọi mòn gì ạ? – Tên tiểu nhị niềm nở.
- Cho chúng tôi vài cái màn thầu, và vài món ăn./ Dạ vâng, có ngay ạ.
- Lục Hầu Nhi, không phải huynh nói nơi có rượu là sẽ có đại ca sư sao? Nhưng chúng ta đã tìm nhiều nơi như vậy mà vẫn không thấy huynh ấy xuất hiện.
- Cái đó…cái đó làm sao ta biết đại sư ca đã biến đi đâu rồi.
- Được rồi, đùng cãi nhau nữa, chúng ta ăn chút gì trước đi.

Ở bàn kế bên, Lam Bình Tri đã nhận ra giọng nói quen thuộc, hắn vội vã cúi đầu xuống, quay mặt đi vì sợ bị phát hiện. Lúc này tiêu nhị cũng đã mang bánh màn thầu tới, Lục Hầu Nhi cầm lấy một cái ăn ngấu nghiến. Lao Đức Nặc cũng cầm một cái, nhưng hắn liếc xéo Linh San rồi bóp bop nhẹ nhàng lên chiếc bánh, tưởng tượng ra như đang bóp vú nàng vậy, hắn còn le lưỡi liếm liếm vào chiếc bánh để gợi nàng về ký ức đêm đó, hành động dâm dục đó của hắn khiên Linh San đỏ ừng cả mặt, nàng quay đi cho khác để kìm nén ham muốn.
Thật đúng lúc, phái Hằng Sơn của Định Giật cũng vào đến nơi.
- Chúng ta vao đây ăn chút gì đã, ăn xong rồi tìm phái Hoa Sơn tính sổ?
Nghe thấy thế, cả ba người đúng dậy đi ra
- Tiền bối, vãn bối là Lao Đức Nặc của phái Hoa Sơn, xin hỏi tiền bối có phải là Định Giật sư tháy của phái Hằng Sơn không?
- Đúng là oan gia ngoc hẹp thật, hãy mau giao tên súc sinh Lệnh Hồ Xung ra đây cho ta.
- Xin hỏi tiền bối, đại sư huynh tôi đã đắc tội gì với người?
- Tên súc sinh này thông đồng với tên dâm tặc Điền Bá Quang đã mang đồ đệ Nghi Lâm của ta đi rồi
- Không thể nào, đại sư ca tôi không thể làm những chuyện như vậy đâu. – Nlinh San bất bình chen vào.
- Thiên Môn đạo trưởng của phái Thái Sơn đã tận mắt nhìn thấy, ngươi muốn chống chế cũng không thể được
- Vậy nhất định là ông ấy đã nhìn lầm người, nhận sai người rồi. – Nàng cứng đầu.
- Ngươi tưởng Thiên Môn Đạo Trưởng là ai mà có thể nhìn nhầm người, hay mau giao tên súc sinh đó ra đây, nếu khong đừng có trách ta. Đi.
Nói đoạn, bà túm tay Linh San kéo ra khỏi quán. “Sư thái, cò gì từ từ nói” Lao Đức Nặc lên tiếng. Nhưng Định Giật sư thái bỏ ngoài tai những lới đó, sau tiếng “tránh ra” thì Lao Đức Nặc lĩnh trong một trưởng, ngã sõng soài, Định Giật tiếp tục kéo Linh San đi.Đúng lúc đó thì đồ đệ của Lưu Chính Phong đến quán:
- Xin hỏi người có phải là ĐỊnh Giật sư thái của phái Hằng Sơn không?
- Ngươi là…?
- Vãn bối là đệ tử của Lưu Chinh Phong sư phụ, phụng mệnh gia sư đặc biệt dẫn các vị sư bá và sư tỉ đến tệ xá dùng cơm.
- Tại hạ Lao Đức Nặc của phái Hoa Sơn, xin hỏi gia sư có ở quý trang không?
- Thì ra là chư vị phái Hoa Sơn, Nhạc trưởng môn và D quán chủ đã đến tệ xá.mời mọi người cùng đi.
- Được, ta đang định đi tìm Nhạc Trưởng Môn hỏi xem quân tử kiếm của ông ấy dạy đồ đệ như thế nào?
Lâm Binh Tri nghe thấy nói có Dư Thương Hải ở đó, thấy mọi người đi mất, hắn định chạy theo thì bị Mộc Cao Phong ngăn lại:
- Ngươi định làm gì?
- Tôi đi tìm Dư Thương Hải.

Lúc này, bên trong gia trang của Lưu CHính Phong, khách khứa đã tới rất nhiều, Du Thương Hải cùng Nhạc Bất Quần đang đàm đạo với Lưu Chính Phong ở bên trong, vừa lúc nhóm người Linh San cũng đến nơi. “Cha, cha, cha” Vừa đến nơi thấy Nhạc Bất quần, Linh San đã vui mừng réo tên ông.
- Nhạc Bất Quần, tốt nhất ông nên nói rõ cho ta.
- Định Giật sư tỷ, sao lại nói vậy?
- Đại đệ tử Lệnh Hồ Xung của ông đã mang tiêu đồ Nghi Lâm của ta đi, ông mau bảo hắn giao người ra cho ta.

Nhạc Bất Quần quay sang Linh San, thấy nàng lắc đầu, trong khi đó, bên ngoài khách khứa và càng ngày càng đông. Mộc Cao Phong cũng đã dẫn Lâm Bình Tri đên nơi và núp ngoài cổng theo dõi, Lâm Bình Tri hấp tấp chạy vào thì bị lão cản lại:
- Ngươi muốn làm gì?
- Tôi…tôi phải đi tìm Dư Thương Hải?
- Ngươi tuyệt đối đừng làm bừa, hôm nay là đại hội rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, cao thủ võ lâm tụ tập rất nhiều, ngươi tuyệt đối đừng có làm bừa
- Nhưng cha mẹ tôi…
- Đưng vội, Dư Thương Hải là một tên cáo già, đệ tử rất nhiều, nếu ngươi gặp chuyện không phải đã liên lụy đến cha mẹ ngươi nữa hay sao? Nghe lơi ta đi, ta sẽ cứu họ ra cho ngươi.
Lúc này, ở bên trong:
- Định Giật sư tỷ, bà nói Lệnh Hồ Xung thông đồng với Điền Bá Quang bắt Nghi Lâm đi, chuyện này là hoàn toàn không thể?
- Thiên Môn đạo trưởng đã nhìn thấy, Giả thiếu hiệp của phái Thanh Thành cũng nói vậy. Lẽ nào là giả được hay sao?
- Nếu như Nhân Đạt đã nhìn thấy, chuyện này không thể giả được – Dư Thương Hải chen vào.
- Hừm, hiện giờ tiểu đồ Lệnh Hồ Xung không có mặt, không thể giải thích cùng mọi người. Thị phi ra sao hiện giờ vẫn chưa thể phân biệt
- Nhạc Bất Quần, theo như ông nói, không có mặt ở đây là có thể phủ nhận tất cả sao?
- Tại hạ không có ý đó.

Dúng Lúc này, Thiên Môn đạo trưởng được một đồ đệ dẫn vào, chân ông khập khiễng do bị Điền Bá Quang đánh. Luuw CHính Phong vội vàng chạy ra ân cần:
- Thiên Môn sư huynh bị sao vậy?
- Là tên cẩu tặc Điền Bá Quang làm? Nhạc sư huynh, ông mau giao Lệnh Hồ Xung ra đây. – Tình thế ngày càng bất lợi cho Lệnh Hồ Xung.
- Thiên môn sư bá, người đã nói vết thương là do Điên Bá Quang gây ra, liên can gì đến đại sư ca tôi. – Linh San lên tiếng bênh vực.
- Hắn và Điền Bá Quang ở cùng một phe. – Thiên Môn đạo trưởng tức giân quát lớn.
- Thiên môn sư huynh xin đừng nóng vội, bây giờ việc chúng ta cần làm là xét cho rõ ràng chuyện này. Để tránh làm ảnh hưởng đến hòa khí của mọi người. – Lưu Chính Phong ôn tồn lên tiếng.
- Còn gì để nói nữa chứ, phải thanh lý môn hộ, chặt đầu thị chúng.
- Không, đại sư ca tôi không giết người. Dựa vào cái gì mà đòi giết đại sư ca tôi/ Đúng vậy – Cả Linh San và Lục hầu Nhi cùng lên tiếng.
- Ai nói hắn không giết người, hắn đã giết người của phái Thanh Thành. – Định Giật sư thái tiếp tục.
- Cái gì, hắn giết ai? – Dư Thương Hải giật mình hỏi.

Đúng lúc này, tên La Nhân Kiệt cũng về đến.

- Sư phụ, sư phụ / sao vậy Nhân Đạt? / Sư phụ La sư huynh, huynh ấy đã bị giết rồi.
- Đứng dậy rồi từ từ nói. Nào bình tĩnh lại, nói ta biết, ai làm?
- Lệnh Hồ Xung
- Khốn kiếp, đúng là tên súc sinh này làm à?. - Hắn tức giận nói lớn
- Ngươi nói Lệnh Hồ Xung giết người, là ngươi tận mắt nhìn thấy sao? – Nhạc Bất Quần lên tiếng.
- Đúng vậy, đương nhiên là tôi tận mắt
- Nhạc trưởng môn, ông còn gì để nói nữa không? Ông bao che đệ tử của ông, ông đúng là Ngụy quân tử.
- Đức Nặc, Đại Hữu / sư phụ / đi tìm đại sư huynh của các con về đây cho ta/ dạ, sư phụ.
- Nhân Đạt, ngươi cũng đi cùng đi, để tránh có người kiếm cớ đi tìm rồi phóng thích hắn, đi mau. / Vâng, thưa sư phụ.

Giả Nhân Đạt cùng hai người kia vừa ra khỏi cổng gia trang cũng là lúc Nghi Lâm dò được tung tích của sư phụ mình và tìm đến:
- Sư phụ/ Nghi Lâm / sư phụ.
- Sư phụ, đệ tử tưởng là cả đời này, sẽ không gặp được người nữa rồi. – Nàng khóc rưng rức.
- Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, đừng sợ, trở về là tốt, con có biết Lệnh Hồ Xung, tên súc sinh đó giờ ở đâu không?
- Đệ tử…đệ tử quả thật có nhìn thấy Lệnh Hồ sư huynh.
- Vậy huynh ấy hiện giờ ở đâu? – Linh San vội vàng chen vào.
- Huynh ấy, huynh ấy..hu hu
- Hắn sao rồi, mau nói đi.
- Huynh ấy chết rồi.
Câu nói của Nghi Lâm như sét đánh ngang tai, toàn thân Linh San rụng rời, đầu óc ù ù. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Nghi Lâm sư tỷ, tin tức này ở đâu ra vậy?
- Tôi tận mắt nhìn thấy. – Sau câu nói đó, Nghi Lâm tiếp tục khóc nức nở, vẻ đau đớn của nàng là không thể giả tạo. Linh San nghe xong cũng chỉ kịp nấc lên vài tiếng rồi ngất lịm, đám đệ tử của Lưu Chính Phong phải cõng nàng vào khuê phòng nghỉ ngơi.
- Nghi Lâm sư điệt, ai đã giết Lệnh Hồ Xung? – Nhạc Bất Quần hỏi nàng.
- Là La Nhân Kiệt giết.
- Nói bừa, rõ ràng La Nhân Kiệt đã chết trong tay Lệnh Hồ Xung sao ngươi lại nói lại là hắn giết Lệnh Hồ Xung?
- Tôi nói thật, tôi có thể lấy danh nghĩa bồ tát ra để thề.

Nói đoạn nàng từ từ kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc đã diễn ra từ lúc được Lệnh Hồ Xung cứu đến khi chàng bị giết cho mọi người nghe. Chỉ có việc suýt thất tiết trong tay Điền Bá Quang thì Nghi Lâm giấu nhẹm đi. CÙng lúc đó, Lâm Bình Chi đã lẻn được vào bên trong gia trang, hắn đánh ngất một tên gia đinh rồi lấy trộm quần áo để giả dạng, tiện cho việc thâm nhập vào bên trong. Vào khoảng thời gian này, tại Quần Ngọc Uyển, Khúc Dương vẫn đấu tranh quyết liệt với thần chết để giành lại sự sống cho Lệnh Hồ Xung, nội lực trong người ông đã tiêu hao quá nửa, nhưng diễn biến của Lệnh Hồ Xung thì chỉ có tiến triển chút ít. Tích tụ rất nhiều chân khí vào người, cuối cùng Lệnh Hồ Xung cũng tỉnh dậy được, chưa kịp cử động thì ông đã lên tiếng:

- Đừng động đậy, nếu không sẽ rất hao phí chân khí.
- Tiền bối, đa tạ tiền bối đã cứu mạng. – Chàng quỳ xuống tạ ơn.
- Mau đứng dậy, mau đứng dậy, tiểu tử, ngươi có điều không biết, tính mạng hiện giờ của ngươi đều do chân khí trong cơ thể ta giúp ngươi duy trì mạng sống. Nếu để chân khi bị đứt, ngươi ắt sẽ chết, vậy chẳng phải sẽ uổng phí công sức của ta hay sao?
- Tiền bối vì tôi, mà tiêu hao nhiều nội lực như vậy, ơn này, cả đời Lệnh Hồ Xung không dám quên.
- Thật ra, truyền nội lực cho ngươi, không coi là hy sinh gì, hy sinh mà ta đã làm, không chỉ là vậy
- Vãn bối không hiểu?
- Hôm nay là đại sự của hảo bằng hữu ta, nhưng nguy cơ mai phục khắp nơi, vốn dĩ ta rất lo lắng, định qua đó xem thử. Nhưng bây giờ tính mạng ngươi duy trì được là do toàn bộ chân khí trong người ta truyền cho, nếu một khi chân khí bị đứt, ngươi sẽ chết chắc. Đến lúc đó, ta sẽ hối hận cả đời. Nhưng nếu như ta không đến chỗ bằng hữu ta, hắn có nguy hiểm gì ta cũng sẽ áy náy cả đời. Ta thật sự không biết phải làm gì?
- Tiền bối, người không cần phải khó xử, trong giang hồ xem trọng chữ “nghĩa” Lệnh Hồ Xung tôi chẳng qua chỉ là một người sắp chết, tiền bối không cần phải lo lắng, người hãy nhanh chóng đến chỗ bằng hữu của mình đi.
- Ngươi…không sợ chết thật sao?
- Sống chết có số, mặc kệ nó đi, tiền bối, tôi và người chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, nhưng người bằng hữu đó của người lại là người quan trọng nhất đối với người. Nặng nhẹ thế nào đã quá rõ ràng, mặc dù tôi cũng muốn sống, nhưng nếu như tôi sống lại phải dùng sự đau khổ của người khác để đánh đổi, tôi không thể làm được, tiền bối, người mau đi đi.
- Tiểu tử thối, không ngờ, tuổi tác nhỏ như ngươi lại là một hán tử. CŨng được, hôm nay, Khúc Dương ta sẽ lấy sáu phần chân khí của ta truyền cho ngươi, ngươi sẽ tự đả thông các kinh mạch huyệt đạo trong cơ thể. Nhưng ngươi phải nhớ rõ, nội công của ta và phái Hoa Sơn của các ngươi khác nhau một trời một vực, hơn nữa nội công của chúng ta lại cao thấp khác nhau, hai luồng khí chắc chắn sẽ có tương tác. Sau này sẽ khiến ngươi chịu nhiều dày vò. Tiểu tử, có dám cược một lần không?
- Ha ha tiền bối, Lệnh Hồ Xung tôi, không có gì là không dám cược. Nhưng ngài vì tôi mà tiêu hao nhiều nội lực như vậy, làm sao có thể cứu bằng hữu của người?
- Ha ha ha, chuyện này ngươi không cần lo, hôm nay hai chúng ta, một già một trẻ, một người không sợ sống chết, một người muốn gì làm nấy, cũng là ý trời.

Trao đổi xong, Khúc Dương truyền chân khí cho Lệnh Hồ Xung rồi nghỉ ngơi, sau đó ra khỏi Quần Ngọc Uyển thẳng hương Lưu gia trang. Tại đó lúc này Nghi Lâm cũng đã kể xong toàn bộ sự việc:
- Xem ra chúng ta đã hiểu lầm Lệnh Hồ hiền điệt rồi. – Lưu Chính Phong lên tiếng.
- Các người nói vậy là ý gì, không lẽ để cho đồ đệ La Nhân Kiệt của ta chết oan sao? – Dư Thương Hải lớn tiếng.
- Nghi Lâm, ngươi nói Lệnh Hồ Xung chết rồi, thi thể của hắn đâu?
- Tôi…tôi dìu huynh ấy đi, được mấy bước huynh ấy đã chết trên mặt đất. Tôi cũng bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì không thấy huynh ấy nữa.

Lúc này Lâm Bình Chi đang nấp ngoài cửa nghe rõ sự việc, do sơ ý bất cẩn, hắn đã làm rơi mấy trái đào bê trên tay, bị phát hiện, hắn định tháo chạy nhưng Dư Thương Hải đã nhanh hơn, chạy ra túm lấy cổ hắn bóp mạnh:
- Ngươi là ai, định làm gì, tại sao lại nghe lén? Lưu sư huynh, hắn có phải gia bộc nhà huynh không?
- Tiểu huynh đệ này tại hạ chưa từng nhìn thấy?
- Đã không quen biết, vậy nhất định là gian tế, xem trưởng đây.

Ngay sau câu nói, Dư Thương Hải đã tung ra một chưởng ở tay định đánh thẳng vào mặt Lâm Bình Chi, đúng lúc nguy cấp đó, Mộc Cao Phong ở đâu bay ra ngăn chặn chưởng lực của hắn khiến nó trở nên vô hại, hai người tiếp tục đánh với nhau tới hai mươi mấy hiệp mà vẫn không phân thắng bại, bụi bay tung khắp cả gia trang. Sau một hồi tỉ thí, cả hai đều dừng lại, Mộc Cao Phong lên tiếng:

- Dư quán chủ, ngươi đường đường là trưởng một nhân của một phái, vậy mà lại ức hiếp tôn tử của lão lưng gù ta. Không thấy xấu hổ sao?
- Ngươi là Mộc Cao Phong?
Dư Thương Hải vừa dứt lời thì Mộc Cao Phong đã túm lấy Lâm Bình Chi rồi dùng khinh công bay vút lên mái nhà rồi mất hút một cách nhanh chóng, mọi người không ai kịp động thủ cả. Cùng lúc đó, một đệ tử của phái Thanh Thành bị đánh từ ngoài công văng tít vào tận sảnh đường, nằm im bất động, Dư Thương Hải thừa biết người ra tay chắc chắn không phải là Mộc Cao Phong, công phu của lão ta không thể đạt tới tầm đó. Hắn quay ra tên đồ đệ thì thấy lưng của hắn được gián một mảnh giấy có vẽ hình con rùa, hàm ý chế nhạo phái Thanh Thành của hắn. Quá tức giận, hắn hét lớn:

- Ai, rốt cuộc là ai?
- Sư phụ, đệ tử…đệ tử quả thật không kịp nhìn.
Đúng lúc đó, một âm thanh văng vẳng vang lên tiếng nói không to nhưng ai cũng nghe rất rõ, đủ thấy người này võ nghệ vô cùng cao cường “Dư quán chủ, đây chính là kiểu mông hướng ra sau, Bình sa lạc nhạn của phái Thanh Thành các người”, “rốt cuộc ngươi là ai” hắn tức giận quát lớn, dứt lời, trên bầu trời rất nhiều ong vò vẽ bay vào trong sảnh và tấn công mọi người. Tất cả mọi người ai cũng mải miết chống đỡ bầy ong để hòng thoát thân. Lợi dụng cơ hội đó, một bóng đen lao vút vào trong, nhằm thẳng hướng Nghi Lâm, tóm chặt lấy tay nàng. Không kip phản ứng, Nghi Lâm chỉ nghe thấy hắn nói một tiếng “đi” thì đã thấy thân hình của mình nhẹ nhàng như mây, thì ra nàng đã được đưa tít lên mái nhà, cũng theo hướng Mộc Cao Phong chạy mà biến mất dạng. Bóng đen biến mất, bầy ong cũng theo đó mà bay đi, định thần trở lại, lúc này Định Giật sư thái mới phát hiện ra Nghi Lâm cũng đã mất tích từ khi nào, bà gọi lớn:

- Nghi Lâm, Nghi Lâm..Ai đã mang Nghi Lâm đi rồi.

Ngẫm nghĩ một lúc, như nhớ ra điều gì, Dư Thương Hải cho tay lên miêng huýt sáo, tức thì có mấy con dơi bay đến, đậu vào chỗ đệ tử của hắn rồi lại bay đi, Dư Thương Hải cười hếch mép “đi với ta” rồi sau đó hắn chạy theo hướng con rơi bay, mọi người cũng không ai bảo ai, tất cả chạy theo Dư Thương Hải.
Mộc Cao Phong và Lâm Bình Chi chạy tít sâu vào trong rừng, Mộc Cao Phong lúc này mới dừng lại thở dốc, hắn thầm nghĩ “Tên Dư Thương Hải này thật có bản lĩnh, xem ra muốn đối phó với hắn thì phải tốn chút công sức rồ, nhưng việc này cũng không liên quan gì đến ta, tại sao ta lại phải tốn sức như vậy chứ” Nghĩ vậy, hắn quát Lâm Bình Chi:
- Ta đi trước đây, đừng có theo ta. – Rồi định bước chân đi thì Lâm Bình Chi ngăn lại.
- Mộc Lão tiền bối, ông đã hứa cứu cha mẹ tôi, ông không được nuốt lời.
- Ta cũng không phải anh hùng hảo hán gì, nuốt lời cũng chẳng sao.
- Chỉ cần ông hứa cứu cha mẹ tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ ông.
- Phụ mẫu ngươi và Dư Thương Hải rốt cuộc có hiềm khích gì? Nếu hôm nay ngươi không nói, thì xem như thôi đi.
- Mộc Lão tiền bối, thật ra cha tôi là phó đô thống của Cẩm y vệ Lâm Chấn Nam, tên cẩu tặc Dư Thương Hải muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp đi Tịch ta kiếm phổ của Lâm gia chúng tôi, nên mới bắt cha mẹ tôi đi.
Nghe Lâm Bình Chi nói vậy, lão thầm nghĩ “Tịch tà kiếm phổ, có thể khiến Dư Thương Hải hao tâm tốn sức như vậy, nhất định rất lợi hại, nếu nó có thể thuộc về ta…”
- Được, Dư Thương Hải đã bỉ ổi như vậy vậy ta giúp ngươi thay trời hành đạo
- Đa tạ Mộc Lão tiền bối/ Đi

Trong khi đó, Đông Phương lúc này đã đưa Nghi Lâm về tới Quần Ngọc Uyển. Nghi Lâm vùng vằng giật tay ra và nói:
- Ngươi là ai? Tại sao lại đưa ta tới đây?
- Ta hỏi ngươi, Thiên hương đoạn tục giao và Bạch Vân hùng đản hoàn của phái Hằng Sơn ngươi có mang theo không?
- Có, nhưng ngươi muốn làm gì?
- Vậy thì tốt, theo ta đi cứu người.
- Cứu người? Cứu ai? Sư phụ ta nói Thiên Hương đoạn tục giao điều chế không dễ, Bạch vân hùng đản hoàn càng quý hiếm hơn, hai linh dược này mặc dù có thể cứu người, nhưng nếu cứu người xấu, ta không thể cho.
- Ta không biết người này là người tốt hay xấu, nhưng hắn đã cứu ngươi hai lần, hiện giờ hắn đang thoi thóp, ngươi cứu hay không?
- Lẽ nào là Lệnh Hồ sư huynh.
- Ây za, tại sao lại có một ni cô đến đây? – Đúng lúc này thì có một tú bà cũng vài kĩ nữ đi vào. Mụ tiếp tục – Tiểu cô nương, ta thấy cô cũng rất xinh đẹp, hay là đến chỗ ta làm đi. Ha ha, bảo đảm cô cả đời được ăn sung mặc sướng.
- Được rồi, đừng đùa nữa, chúng ta còn có việc gấp phải làm. – Đông Phương bất bại lên tiếng.
- Không xong rồi, bên ngoài có vài người mang theo đao kiếm, nói rằng muốn lục soạt nơi này.

Đông Phương nghĩ thầm “Sao chúng có thể đến nhanh như vây chứ, Lệnh Hồ Xung phải trị thương, lần này phiền phức rồi” Nàng nói:

- Bà chủ, con người ta thích thanh tĩnh, bà tuyệt đối đừng để cho họ xông vào, ngân lượng cho bà đây, giải quyết ổn thỏa cho ta

Thấy vàng, mắt mụ sáng quắc lên nhanh chóng túm lấy. Đông Phương dẫn Nghi Lâm đi vào trong. Lúc này, bên ngoài, mọi người đã theo dấu Dư Thương Hải đến Quần Ngọc Uyển, đang đập cửa bên ngoài hô hào mở cửa. Vùa lúc tú bà cũng các kỹ nữ đi ra, chỉ có mỗi tú bà là ăn mặc kín đáo, còn các kỹ nữ, cô nào cô đó ăn mặc hở hang, khêu gợi vô cùng, những chiếc áo của các cô chỉ cần giật nhẹ dây một cái cũng đủ để cho nó rơi xuống đất, phơi ra nhưng tấm thân đầy nhục cảm, các nam nhân thì khỏi nói, nhìn thấy các nàng, từ già tới trẻ, dục vọng nổi lên, ở dưới đũng quần của bọn họ đội lên những cục u to nhỏ khác nhau, bọn họ xuýt chút là quên mất nhiệm vụ nếu không có tiếng đăng hắng của Định Giật sư thái. Mụ tú bà vẫn ân cần niềm nở:
- Ây za, sao hôm nay lại đông khách như vậy, nhưng sao lại có cả nico đi theo các vị đến đây vây? Không lẽ…
- Ta nói cho ngươi biết, đừng có nói bừa, ngươi có tin ta đốt nơi dơ bẩn này không? - Định Giật sư thái tức giận quát.
- Dơ bẩn sao? Nếu không có bọn đàn ông các người đến đây, nữ nhân chúng tôi đâu có chuyện dơ bẩn để làm. – Mụ tú bà già mồm. Lúc này Dư thương Hải đã lấy được bình tĩnh, túm cổ mụ tú bà đẩy ra và quát lớn:
- Nếu còn nói bậy nữa ngươi có tin ta chém chết ngươi không?
- Ây za.. trời ơi…đánh người kìa, có còn thiên lý nữa không vây? – Bà ta được thể khóc lóc ăn vạ. Khiến Dư thương Hải cùng mọi người đi theo cảm thấy nhụt chí. Bà ta tiếp tục – Các tỉ muội xông lên cho ta.

Dứt lời, các cô gái lao vào từng người một, đánh đâu chả đánh, cứ vồ vào người ta rồi tự xé quần áo mình cho nó tuột xuống, để lộ ra những tấm thân trần như nhộng trắng ngần rồi táo tợn cầm tay họ để vào vú và *** mình rồi la toáng lên là bị ăn hiếp và bắt nạt. Cảnh tượng đó lại bị người dân đi đường chứng kiến khiến cho mọi người bội phần xấu hổ. Lợi dụng lúc hỗn loạn, Mộc Cao Phong mỉm cười dẫn Lâm Bình Chi lẻn vào bên trong đại sảnh. Bên trong nội thất, Nghi Lâm được Đông Phương bất bại dẫn tới chỗ Lệnh Hồ Xung đang nằm dưỡng thương. Vào đến nơi, không thấy Khúc Dương đâu. Đông Phương bất bại thầm nghĩ “Sao Khúc Dương lại không có ở đây, lẽ nào hắn không truyền chân khí cho Lệnh Hồ Xung thật sao?” Nàng lật chăn ra, Nghi Lâm nhìn thấy người nằm trên giường là Lệnh Hồ Xung thì vui mừng khôn xiết, nàng chạy đến bên lay chàng:

- Lệnh Hồ sư huynh, huynh vẫn chưa chết. Lệnh hồ sư huynh, tốt quá rồi.
- Đừng lắc nữa, chưa chết cũng bị cô lắc cho chết rồi. – Lúc này Lệnh Hồ Xung tỉnh giấc.
Đông Phương cũng đên bên đầu giường nằm, nàng bắt mạch tay Lệnh Hồ Xung và thấy có một luồng chân khí khác đang dịch chuyển xem ra Khúc Dương đã truyền nội lực cho chàng, ông đã không làm nàng thất vọng. Nàng khẽ nở một nụ cười mãn nguyện:

- Nhìn gì chứ? Nếu không muốn Lệnh Hồ sư huynh của ngươi chết sớm, thì hãy mau dẫn hắn đi theo ta.
Sau đó hai người cùng dìu Lệnh Hồ Xung đi ra khỏi cửa. Đúng lúc đó, đám người bên ngoài đã thoát được các cô gái kia và tiến vào bên trong, Đông Phương vội vàng dìu Lệnh Hô Xung ra hướng khác để tránh, trong khi đam người kia vẫn kêu lớn “mau lục soát bên nay, bên kia…” Bọn họ tiến vào đại sảnh, rồi chia người ra đi lục soát từng phòng một. Cùng lúc này, bên trong, Điền Bá Quang đang vui vẻ với mọt kỹ nữ ở trong đó, thật đúng là bản tính của hắn, hai người đang ngồi trên một bàn rượu, cô gái kia đang ngồi trên đùi hắn, lả lơi. Điền Bá Quang vừa uống rượu, bàn tay vừa mò mẫm bóp vú, sờ *** nàng ta, thỉnh thoảng lại ray mạnh vào của mình khiến cho nàng ta rú lên một cách sung sướng, rồi ại dừng lại. Cảnh tượng trông dâm dật vô cùng. Hắn đang mút mạnh vú của cô gái, nang ta hưng phấn rên lên, dí chặt đầu hắn vào vú mình thì cánh của phòng bật mở. Lệnh Hồ Xung cùng cung hai người chạy vào bên trong, Điền Bá Quang đang quay lưng về phía họ nên không nhận ra, còn cô gái thì xâu hổ, tỉnh cơn mê, vội vã đẩy Điền Bá Quang ra thu gom mở rẻ rách quấn vào người. Lúc này, hắn đứng dậy, không mặc quần, con cu hắn chĩa ra dài ngoằng, và to tướng, và ướt đẫm nước nhờn khắp thân cặc, có lẽ là nước miếng của cô gái kia. Không ai bảo ai, ba người nhìn chằm chắm vào bảo pháp của hắn. Như nhật ra sự thất thố, Nghi Lâm hét lớn, quay mặt đi chỗ khác. Tiếng hét của nàng làm cho tất cả sực tỉnh. Điền Bá Quang vội và mặc quần vào rồi lên tiếng:
- Đúng lúc vậy, Lệnh Hồ huynh đệ không trượng nghĩa nhé.
- Đúng vậy, đúng lúc thật, Điền Bá Quang có thể gặp ngươi ở đây, quả là tốt thật. Sư phụ ngươi ở đây, còn không mau quỳ xuống khấu đầu. – Cchangf vừa nói vừa hất hàm về phía Nghi Lâm.
- Huynh bảo hắn đừng qua đây, tôi không phải là sư phụ hắn – nàng vẫn xấu hổ lấy tay che mặt.
- Ngươi xem, cô ấy không thừa nhận, không thừa nhận là tốt, không thừa nhận, có lợi cho dao du của chúng ta sau này. Ha ha.
- Ngươi ở Hồi Nhạn Lâu, không phải đã hứa sẽ bái cô ấy làm sư phụ sao? Thế nào, muốn chống chế sao? Dám chơi dám chịu, được, ngươi không khấu đầu cũng được, bên ngoài có mấy con chó hoang cứ đuổi theo bọn ta, mau giúp ta đuổi chúng đi đi.
- Ha ha, được, chúng ta là huynh đệ, nói gì giúp với không giúp chứ. Nhất định ta sẽ giúp.

Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm vào Đông Phương Bất bại, như thể phát hiện ra nàng là phụ nữ, Lệnh Hồ Xung lên tiếng:
- Nhìn gì mà nhìn, có hứng thú với cả nam nhân sao? Mau đi đi.
Hắn đi qua, Nghi Lâm lại lên tiếng:
- Ngươi…ngươi đừng giết người.
- Hà hà, tiểu mỹ nhân không cho ta giết người, ta tuyệt đối sẽ không giết, ở đây chờ ta. – Hắn kề sắt vao mặt nàng, hôn lên má nàng một cái rồi ra cửa, mặt Nghi Lâm đỏ bừng như gấc chín vậy.

Lúc này, mấy người kia tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy, họ vừa gặp nhau ngoài sân thì đúng lúc Điền Bá Quang đi ra: - Hô hô, nơi này có người mới đến khi nào vậy? – Hắn chăm chú nhìn Định Giật sư thái nở một nụ cười dâm dục rồi lên tiếng:
- Cũng rất đẹp, nhưng hơi lớn tuổi. Tỉ tỉ, bà sống đến tuổi này, đã trải qua ái ân lần nào chưa? Hay để tiểu Điền Điền ta giúp bà nhé, bảo đảm bà sẽ không còn muốn làm ni cô nữa đâu. Ha ha
- Phường vô sỉ, mau xưng danh tiếng đi.
- Wow, ghê ghớm quá đi, nhưng nghe cho rõ đây, bổn gia gia đi không thay tên, ngồi không đổi họ. Ta chính là người mà người thấy người yêu, chim thấy chim yêu hoa thấy hoa nở, tuổi trẻ tài cao, Phan An thái tuế, vạn lý độc hành Điền Bá Quang – hắn vừa nói, vưa khua chân múa tay.
- Thì ra là tên dâm tặc ngươi, đã ức hiếp đồ đệ của ta, tiếp chưởng đi (truyen damhay)

Dứt lời, Định Giật sư thái tung mấy chưởng, đánh liên tiếp vào người Điền Bá Quang, tên đồ đệ của Dư Thương Hải định ra tay trợ giúp thì bị hắn ngăn lại, “đừng nhúng tay vào, mau đi tìm người”, sau đó bọn chúng bỏ đi, để mặc cho hai người đánh nhau ngoài sân. Sư thái ra mấy chưởng nữa nhưng vẫn không đánh trúng Điền Bá Quang, hắn thoắt ẩn, thoắt hiện, lanh lẹ vô cùng, khi ở đằng trước, lúc lại đằng sau người. Đang miên man thì sư thái bị hắn áp sát, bóp mạnh một cái vào mông khiến sư thái giật mình lùi lại thủ thế. Tức giận, sư thái rút kiếm ra tiếp tục lao vào thì hắn xoay một vòng, tay nhanh như chớp, cởi luôn đai lưng của người ra. Đồng thời một tay tiến tới bóp mạnh một cái lên ngực bà làm cho sư thái xấu hổ vô cùng:

- Tỷ tỷ, ngực và mông của người thật là đẹp, nếu thật là phí nếu tỷ không cho ta động vào. – Hắn vừa nói vừa liếm mép cười dê.
-
Tức giận, sư thái định lao đến nữa, thì “pực” một cái, Điền Bá Quang cởi luôn cái quần của mình ra, để lộ ra con cu chĩa thẳng về phía sư thái đầy thách thức, Định Giật xấu hổ la lớn lên một tiếng rồi nhảy lùi lại che mặt đi, lợi dụng lúc đó, hắn mặc quần lên và chạy mất. Quay ra thấy hắn đang chạy, Sư thái lại tiếp tục đuổi theo. Điền Bá Quang chạy tít lên lầu cao nhất của Quần Ngọc Uyển rồi nhanh chóng chui vào một căn phòng rồi đóng cửa lại, nhưng Định Giật Sư cũng vẫn kịp nhìn thấy, bà dừng lại, mỉm cười rồi lên tiếng:

- Ngươi tưởng chút công phu đó có thể thoát khỏi Định Giật ta sao, lần này ta sẽ biến ngươi thành thái giám, để sau này ngươi còn ức hiếp dân nữ nhà lành nữa được không.
Dứt lời, Định Giật sư thái từ từ tiến đến, nàng lấy tay gạt nhẹ cánh cửa, cánh cửa vừa hé mở, ngay lập tức cánh tay của Sư thái bị một bàn tay rắn chắc tóm lấy, chưa kịp thủ thế thì Định Giật sư thái bị Điền Bá Quang kéo mạnh vào phòng, rồi sau đó hắn vòng tay ôm lấy sư thái từ phía sau, dùng hai ngón tay điểm vào huyệt đạo của nàng khiến cho sư thái không tài nào nhúc nhích được nữa. Hắn khoái chí cười rung người rồi quay ra trước mặt nàng:

- Tỷ tỷ, cuối cùng thì nàng cũng đã rơi vào tay ta rồi nhé. Ha ha, ta đã nói rồi những nữ nhân mà Điền Bá Quang ta muốn thì sẽ không ai có thể thoát được.
- Khốn kiếp, ngươi dùng mưu kế bỉ ổi vô sỉ, mau thả ta ra.
- Cái gì cơ, thả nàng ra á há há, ta tốn bao công sức mới bắt được nàng, sao có thể dễ dàng thả nàng ra như vậy chứ. Nàng là sư phụ của tiểu ni cô kia, vậy thì nàng phải thay nàng ấy phục vụ ta.Hề hề.
- Khốn kiếp…thả ta ra, mọi người sắp lục soát tới đây rồi, ta xem ngươi chạy đường nào!
- Ha ha ha. Tỷ tỷ à, nàng tưởng ta là con nít sao, toàn bộ các căn phòng ở tầng cao nhất của Quần Ngọc Uyển này bọn chúng đã lục soát cả rồi, bây giờ nàng có hét lớn lên thì cũng không có ai chạy lên cứu nàng đâu, vì bọn chúng đang đuổi theo Lệnh Hồ Xung.
- Đồ khốn kiếp, ta thể sẽ lột da ngươi.
- Ha ha, vậy sao, nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ, ta phải lột xác nàng ra đã, tỷ tỷ, đắc tội.

Dứt lời, hắn vừa cười lớn, bế xốc nàng lên và đặt nàng ra giường, dang rộng hai cánh tay của nàng và hai chân của nàng ra, bị điểm huyệt, Định Giạt sư thái không sao nhúc nhích được, nàng đau đớn nhắm mắt bất lực, để mặc cho hắn từ từ lột bỏ từng lớp, từng lớp bộ quần áo ni cô của nàng ra khỏi người. Sau khi nghiêng người và lột bỏ hết y phục của nàng ra, Điền Bá Quang cũng nhanh chóng cởi bỏ hết y phục của mình. Định Giật sư thái lúc này bất ngờ mở mắt ra, Điền Bá Quang đang trần truồng như nhộng ngay trước mắt nàng, Định Giật sư thái kinh ngạc trước cái dương vật của hắn, nó dài cỡ một gang tay và to, bóng lưỡng. Điền Bá Quang ngắm nhìn dung mạo như hoa của nàng lần cuối rồi bắt đầu nhập cuộc. Hắn leo lên giường, quỳ gối trên người sư thái, kẹp cái eo thon gọn của nàng vào giữa 2 bắp đùi rắn chắc của hắn. Định Giật sư thái không sao nhúc nhích được, nàng ứa trào nước mắt.

Điền Bá Quang áp môi vào môi nàng, hắn hôn nhè nhẹ, rồi chuyển sang say sưa, ngấu nghiến, hắn bắt đầu tham lam đưa lưỡi vào miệng sư thái và nút lấy lưỡi nàng. Bờ môi của nàng chưa từng hôn ai, nay lại chịu đựng những chiếc hôn tham lam, ngấu nghiến như muốn ăn sống nàng, nàng càng khó chịu thì hắn càng thấy sung sướng và rạo rực. Hôn môi chán chê, Điền Bá Quang hôn xuống cổ nàng, khẽ liếm vành tai và cắn nhè nhẹ. Định Giật sư thái rùng mình vì cảm giác kỳ lạ nơi lỗ tai, kỳ lạ hơn là nàng lại thấy thích thích như thế. Dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng, trông nàng thật khêu gợi, khác hẳn phong thái đạo mạo hàng ngày, mái tóc đen xõa trên gối, trên vai, làm hắn say đắm. Điền Bá Quang ghì chặt bờ vai nàng, hôn từ vai xuống ngực, rúc vào nách nàng. Vì không nhúc nhích được, nên Định Giật sư thái nằm im, hai tay nàng bị dang ra, vì vậy mà Điền Bá Quang không hề vướng víu gì hết. Hắn đưa tay bóp nhẹ đôi vú nàng, úp mặt vào giữa 2 vú hôn lia lịa, bàn tay vừa nhào nặn, vừa se se núm vú đỏ hồng của nàng.

Trời ơi, nàng thầm nghĩ, sao lại thế này, sao mình lại có cảm giác sướng và rạo rực vậy nè? thật là nhục quá, mình là trưởng môn của một phái, thân phận cao quý, bị một tên dâm tặc lưu manh uy hiếp và làm nhục mà còn thấy sướng, Định Giật sư thái thấy ghê tởm chính mình nên nàng cắn môi không cho miệng mình thốt ra những tiếng rên sung sướng. Nàng đâu biết đó là bản năng của con người đang trỗi dậy trong khắp thân thể nàng. Một người chưa từng nếm trải hương vị tình yêu thì sao chống lại được những kích thích chết người của một tên đại dâm như Điền Bá Quang. Bầu vú nàng tự nhiên săn chắc, cương cứng, hắn mừng rỡ vì biết mình kích thích được người đẹp rồi. Điền Bá Quang ngoạm từng núm vú hồng hào, trắng ngần và nút say sưa, lúc này Định Giật sư thái đã nhắm nghiền mắt lại tận hưởng cảm giác sung sướng ấy, nàng buông thả theo bản năng và không còn biết gì hết nhưng vẫn giữ im lặng. Những kích thích của hắn khiến tim nàng đập loạn nhịp, kinh mạch bị dịch chuyển, huyệt đạo nàng vô tình được giải. Cử động được, Định Giật sư thái không những không phản kháng, trái lại nàng còn lấy hai bàn tay ôm lấy đầu hắn, xoa xoa như để giải tỏa khoái cảm bùng lên trong người nàng.

Điền Bá Quang biết vị sư thái xinh đẹp này nứng lắm rồi, nhưng hắn quyết "vờn" cho nàng thật nứng *** mới đã. Hắn hôn xuống bụng nàng, bắp đùi trắng nõn nà làm hắn sướng mê ly, hắn liếm từ đầu gối nàng, lên đùi nàng, và tiến đến háng nàng. Cái lưỡi nhám nhám của Điền Bá Quang quét đến đâu là nàng như bị điện giật đến đấy, thật tê dại và ngất ngây, nhất là khi hắn liếm xuống 2 mép *** nàng thì nước nhờn của nàng rỉ ra khá nhiều... Điền Bá Quang liếm vào 2 mép, ngoáy ngoáy lưỡi vào trong *** nàng, liếm liên tục vào hộ le của nàng rất nhiều lần. Và việc làm của hắn đem lại hiệu quả không ngờ. Không kiềm chế được nữa, Định Giật sư thái rên lên thành tiếng:

- Ôi sướng quá... aaaaaa...uuuu...
- Soat soatttt.... – Điền Bá Quang vẫn tiếp tục.
- Ahhhh.... sướng quá... ôi.... Điền Bá Quang... ôi, ngươi làm ta sướng quá..

Nghe tiếng rên siết của Định Giật sư thái, Điền Bá Quang sướng rên và biết những tuyệt chiêu áp dụng với vị sư thái trinh nguyên này đã rất hiệu quả, nước nhờn nàng rỉ ra thật nhiều. Đã đến lúc làm thêm chiêu cuối cùng, hắn kẹp bắp đùi nàng giữa 2 đùi hắn. Một tay hắn cầm cu rà rà quanh mép *** nàng, tay kia se se núm vú đỏ hồng của nàng khiến nàng đã nứng đến cực độ, uốn éo, rên rỉ:

- Ôi…đút vào đi…yêu ta đi…
- Tỷ tỷ, nàng nói gì, ta không nghe rõ. – Điền Bá Quang trêu nàng.
- Địt ta, mau địt ta đi. – Nàng hét lên trong cơn thèm muốn cực độ.

Định Giật sư thái không hề có một chút kinh nghiệm tình ái nào cả, vì nàng lớn lên từ nhỏ tại Hằng Sơn, chưa từng nếm trải mùi đời nên dễ dàng bị Điền Bá Quang kích thích và nhanh chóng đầu hàng dục vọng, bất chấp tất cả, trong đầu nàng lúc này chỉ muốn làm đàn bà, muốn được hiến dâng và đón nhận dương vật của hắn mà thôi. Điền Bá Quang cứ tiếp tục vờn vờn cho nàng thật nứng, nàng năn nỉ: "mau mau, yêu ta đi mà... yêu ta đi... ta xin ngươi"... Nhìn đôi mắt nàng lim dim trong cơn nứng, hắn biết đã đến lúc, Điền Bá Quang đút cu vào cái *** ướt nhẹp của Định Giật sư thái, vì còn trinh nên khá chật hẹp, *** nàng siết chặt cu hắn làm hắn sướng tê cu, nó gồng mình nhấp mạnh vào "Phupppp!"

- Áaaaaa !!!! - Nàng thét lên đau đớn vì màng trinh bị rách tay nàng bấu chặt vào nệm.

Điền Bá Quang biết nàng đau vì mất trinh nên vội vàng rút cu ra và đút vào nhanh chóng, hắn thụt ra thụt vào với tốc độ khá nhanh để lấp đi cơn đau của người tình. Quả thật, khi quen với nhịp nắc của Điền Bá Quang, Nàng không thấy đau nữa, thay vào đó là niềm sung sướng cực kỳ, hoan lạc và cực khoái. Hắn càng nhấp mạnh, nàng càng thích, nàng ưỡn mình lên để cu hắn vào sâu hơn. ĐIền Bá QUang hì hục trên người nàng, nắc liên tu bất tận. Nàng đã đạt đến cực khoái mấy lần rồi mà Điền Bá Quang vẫn chưa xuất tinh vì hắn rất khỏe. Nhìn nàng uốn éo quằn quại trong vòng tay mình, gương mặt đê mê, hoạn dại, toàn thân đầm đìa mồ hôi bóng lưỡng, hắn thấy sướng rên. Không còn là vị sư thái nghiêm trang trọng vọng hàng ngày nữa, mà lúc này nàng đã trở thành một người phụ nữ khát tình và dâm dật. Những cảnh tượng vô cùng kích thích đã khiến Điền Bá Quang chịu hết nổi, hắn rên "ôi người đẹp ơi, ta ra đây... ôi, nàng đẹp quá, sướng quá" rồi xuất tinh ào ạt từng dòng tinh trùng nóng hổi vào tận tử cung nàng, những dòng tinh trùng ấm nóng mà lần đầu tiên trong đời nàng đón nhận. Nàng ôm siết hắn và cũng rên lên "ôiiiii, ta cũng vậy.... sướng quá đi…" và trân mình xuất tinh, ra thật nhiều nước...

Mệt nhoài sau cuộc truy hoan gần 1 tiếng đồng hồ, Điền Bá Quang nằm vật ra kế bên nàng, được một lát, nó vòng tay ôm nàng và đặt nụ hôn say đắm lên môi nàng. Định Giật sư thái cũng đáp trả lại bằng cách nút lưỡi hắn và đưa lưỡi mình vào miệng hắn để hắn nút... Điền Bá Quang cho cu vào *** nàng và để yên như thế... (tiếp Phần 4)

0 nhận xét: