Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

CHƯƠNG 09: LIÊN HOÀN KẾ

Mặc dù gặp tình huống ngoài ý muốn, nhưng nhóm quân Đại Càn dường như không hề loạn trận, chỉ sau cơn hốt hoảng ngắn ngủi ban đầu đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hợp quân chỉnh tề theo đúng đội ngũ của mình. Lúc này, thống lĩnh nhóm quân Đại Càn, người nãy giờ vẫn được Cấn Mặc Trì gọi là “sư phụ”, mới giục ngựa đi lên mấy bước, hé ra mũ giáp trên đầu, để lộ gương mặt hoàn toàn xa lạ, bật cười hào sảng nói: “Tại hạ chỉ là một đình úy nho nhỏ, chỉ sợ không có phúc đến làm khách ở vương cung Khai Dương rồi. Có điều bệ hạ chúng ta cũng có lời mời Khai Dương vương qua làm khách đó”.

Đôi bàn tay Cấn Mặc Trì khẽ siết chặt lại, trong ánh mắt hiện lên nỗi niềm vô cùng phức tạp.

Vì Càn Nguyên nói không muốn dọn đến vương cung, cũng không muốn sống giữa đô thành ồn ào làm ảnh hưởng đến việc tập trung nghiên cứu các loại cơ quan mới, Tá Dịch đành an bài cho y ở gần ngoại vi thành Đông, tặng riêng cho y một con phố cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Cho nên đường từ phủ Càn Nguyên về vương cung vô cùng vắng vẻ. Khi Tá Dịch cùng Công Tôn Kiềm đi qua một cánh đồng hoang thì đột nhiên thấy xung quanh nổi lên sương mù dày đặc. Điều kỳ lạ chính là, binh lính Khai Dương chạy quanh bốn phía xem xét thì không phát hiện bất cứ thứ gì, cũng không thấy dấu hiệu mai phục. Chỉ là họ loay hoay mãi vẫn không tìm được lối ra. Tá Dịch khẽ nhăn mày, nhìn sang bên cạnh, mới hay Công Tôn Kiềm vốn đang bị khống chế đã biến mất từ lúc nào. Kỳ môn trận? Tá Dịch thoáng có suy nghĩ này trong đầu. Đây là loại trận pháp dựa vào nguyên lý ngũ hành dịch học vô cùng phức tạp kết hợp với địa hình sẵn có mà tạo nên vòng vây trùng lớp, khiến người bị vây trong trận nảy sinh ảo giác, hoảng loạn mất khống chế. Tá Dịch từng nghe Cấn Mặc Trì nhắc đến thứ trận pháp tinh diệu này, cũng biết đây là sở trường của Trọng Khôn Nghi, chỉ không ngờ kẻ kia dám vào tận thành của hắn mà bày trận, còn có thể bố trí trận pháp trong khoảng thời gian ngắn đến như vậy.

Cấn Mặc Trì còn đang siết vòng vây nhóm quân tập kích của Đại Càn thì phát hiện Trọng Khôn Nghi không hề xuất hiện, lại thấy pháo hiệu của Tá Dịch thì lập tức dẫn quân rời đi. Đến nơi, nhìn thấy cục diện của Tá Dịch, Cấn Mặc Trì khẽ nhăn mày, nhận ra đây là trận cửu cung bát quái chưa hoàn chỉnh, bốn góc ứng với tứ tượng, kết hợp với phương vị của người bị vây tạo thành ngũ hành, di chuyển theo chiều tương khắc, khiến cho nhóm quân của Tá Dịch đang loay hoay trong trận trở thành một phần của trận pháp, người bị vây di chuyển thì thế trận cũng di chuyển theo, thành ra có xông ra theo cửa nào cũng sẽ bị chặn lại. Sau một khắc quan sát tính toán, Cấn Mặc Trì dứt khoát giục ngựa tiến vào trận.

Chiến mã chạy được một đoạn trên quãng đường xóc nảy, hơi thở nóng rực của Trọng Khôn Nghi liên tục phả vào gáy Công Tôn Kiềm, từ lúc y tranh thủ hỗn loạn tự mình thoát ra khỏi trận đồ bát quái thì đã bị người này ôm chặt lấy, kéo lên ngựa chạy một mạch đến đây.

"Trọng huynh, phía kia chưa xong...".

"Xong rồi, phần còn lại đã có người lo". Trọng Khôn Nghi ngắt lời y, làu bàu: "Liên hoàn kế của huynh quá nguy hiểm, nếu huynh có mệnh hệ gì ta nhất định băm vằm tên họ Tá đó ra làm trăm mảnh".

Công Tôn Kiềm nghĩ lại tình huống vừa rồi, xác thực có phần hung hiểm. Nghĩ đến trước đó y nhất định đòi đi, nói làm vậy mới có thể khiến kẻ đa nghi như Tá Dịch mắc bẫy, hơn nữa đã chuẩn bị kỹ phương án thoát thân, thì Trọng Khôn Nghi chắc chắn không thể nào đồng ý.

Ánh trăng ẩn hiện in bóng lên dòng nước chảy róc rách, Trọng Khôn Nghi nhẹ nhàng đỡ Công Tôn Kiềm xuống ngựa, chạm lên cổ y, khẽ cau mày: "Bị thương rồi". Hắn sợ y khó chịu nên không băng lại, chỉ lấy trong người lọ thuốc trị thương đã chế sẵn bôi lên cho y. Vết thương rất nhẹ, chỉ để lại một đường máu mảnh đã sớm khô, nhưng lọt vào mắt Trọng Khôn Nghi đều đau như dao cắt. Xong xuôi, hắn duỗi thẳng cánh tay ôm người kia vào lòng, vốn cho rằng với tính tình ngại động chạm ngày thường y nhất định sẽ đẩy hắn ra, ai ngờ hồi lâu vẫn không thấy người kia có chút phản ứng gì, bèn cúi đầu nhìn, đã thấy y đã dựa vào lòng mình ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.

Xem ra những ngày này huynh đã phải trằn trọc lao tâm không ít hơn ta.

Phía xa sương vờn mây núi, có một nam tử khoác áo choàng trắng, lẳng lặng mở rộng đôi tay, bảo vệ sự bình yên vĩnh viễn cho người đang ngủ say trong lòng mình.

0 nhận xét: