Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

CHƯƠNG 07: SA BẪY

Trọng Khôn Nghi mưu đoạt thiên hạ nhiều năm, trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ chưa từng nao núng, thế nhưng lần này đối chiến với Khai Dương lại liên tục bị dồn vào thế bị động, giằng co suốt ba tháng vẫn không tìm được lối ra. Trong khi đó ở phía Tây Nam loạn quân do Ngô Chi Viễn đứng đầu liên tục quấy nhiễu, tuyên bố Đại Càn bắt giữ thiếu chủ Thiên Tuyền, nếu không trả sẽ không lui binh. Như vậy, không trả, đồng nghĩa với việc Trọng Khôn Nghi phải phân tán lực lượng đối đầu với cả hai thế lực, mà trả, lại chẳng khác gì tuyên bố tính chính thống của loạn quân, từ nay về sau Ngô Chi Viễn có làm gì cũng không cần phải cố kỵ nữa.

Ải Thạch Lĩnh thất thủ, cả một dải phía Bắc của Đại Càn đều đã bị Khai Dương chiếm giữ. Đại Càn lập quốc ba năm, hiện đang đứng trước nguy cơ chưa từng có.

Trọng Khôn Nghi ngồi trong doanh trướng lấy tay day trán, cảm thấy vô cùng nhức đầu. Nói về binh lực, Tá Dịch đương nhiên gây uy hiếp hơn Ngô Chi Viễn. Nhưng nói về động cơ, hắn lại không nhìn thấu Ngô Chi Viễn tham chiến để làm gì? Tại sao đã tuyên chiến, lại chỉ đóng quân ở phía bên kia bờ Lăng Thủy, khiêu khích quấy nhiễu chứ không hề tiến sâu hơn. Hắn tính chờ Khai Dương và Đại Càn lưỡng bại câu thương rồi làm ngư ông đắc lợi? Trọng Khôn Nghi nghĩ đến trước đây đã lơ là kiểm soát ở Thiên Tuyền, một mặt là vì Công Tôn Kiềm, nhưng mặt khác cũng là do hắn không nghĩ Thiên Tuyền còn có người làm nên nổi trò trống gì nữa. Cái giá phải trả cho nhận định sai lầm đó, chính là việc bị dồn vào thế lưỡng đầu thọ địch như ngày hôm nay.

Về phần Khai Dương, từ sau khi được trang bị vũ khí mới thì sức chiến đấu đã tăng lên đáng kể. Đó là một loại nỏ liên châu chưa từng xuất hiện trên đời, có thể bắn ra nhiều phát liên tiếp, mỗi đầu mũi tên lại được thiết kế nhiều cạnh sắc nhọn chĩa ra gây sức sát thương rất mạnh, một khi đã cắm vào người thì các mũi nhọn đó sẽ găm sâu vào trong thịt theo nhiều hướng, trực tiếp rút ra sẽ không cách nào cầm máu được, trở thành nỗi khiếp sợ của binh lính Đại Càn, khiến cho sĩ khí toàn quân sụt giảm nghiêm trọng. Trọng Khôn Nghi thở dài một hơi, không biết làm cách nào để khắc chế thứ vũ khí kia. Phía trước có một Khai Dương trực diện giao phong, sau lưng có một Thiên Tuyền liên tục quấy nhiễu, Trọng Khôn Nghi đã phải huy động lực lượng tinh nhuệ nhất đến chiến trường này, hậu phương tốt nhất đừng xảy ra biến cố gì nữa.

“Báo!”. Ngoài doanh trướng đột nhiên có tiếng hô lớn, phá tan bầu không khí nặng nề bên trong.

Trọng Khôn Nghi đọc bản tấu do lính truyền tin mang đến, mặt tối sầm lại. Quả nhiên vẫn xảy ra chuyện.

Ba con sông chính trong huyết mạch giao thông đường thủy của Đại Càn đã bị khống chế. Các đội thuyền bè vận chuyển quân lương lên phía Bắc đều bị đánh chìm. Thì ra trước đây Ngô Chi Viễn cố tình đóng quân ở bên kia Lăng Thủy khoa trương quấy nhiễu là để đánh lạc hướng chú ý của Trọng Khôn Nghi, khiến hắn lơ là cảnh giác đối với các con kênh vận chuyển quân lương từ kinh thành cùng các châu phủ lên chiến tuyến. Giằng co lâu dài, lương thảo tự nhiên trở thành vấn đề quan trọng nhất, mà nay thuyền vận lương bị tấn công, rất hiển nhiên chính là đòn giáng chí mạng đối với Đại Càn.

Ngoài cửa lều chiến kỳ phấp phới, trống canh từng hồi.

Trọng Khôn Nghi vừa nghị sự với các tướng lĩnh trong tổng hành dinh, không khí vô cùng căng thẳng, mỗi người một ý nhưng vẫn không có cách nào khả thi.

Rời khỏi nơi nghị sự, Trọng Khôn Nghi trở về chủ doanh của mình, khẽ nhấc màn trướng, hắn nhìn thấy người kia đang ngồi trước bàn, bản đồ Trung Viên trải ra trước mắt. Từ ngày hắn đưa y đến đây, y rất ít khi tiếp xúc với người ngoài. Công Tôn Kiềm nói y không phải quan lại Đại Càn, không muốn tham gia nghị sự, cũng không tiện qua lại với các tướng lĩnh. Vì vậy ngoài Lạc Mân, rất ít quan viên Đại Càn có cơ hội tiếp xúc với vị nam tử được bệ hạ vô cùng coi trọng kia.

Trọng Khôn Nghi nhìn thấy y trải giấy mài mực. Hắn nhớ đến trong những lá thư qua lại khi còn là trọng thần hai nước, nét chữ của người kia ổn định mà cứng cáp, trong nét nhanh thấy sự dứt khoát, trong nét chậm thấy sự mượt mà, chữ lớn như trúc mộc, chữ nhỏ như châm đinh, những con chữ mạnh mẽ chứa đầy khí khái như khắc vào đá núi, lại không mất đi sự nhã nhặn thanh thoát đến cực điểm. Có thể tạo nên bút pháp tựa hàn tùng sơn trúc như vậy, cho thấy rõ khả năng kiểm soát bút lực và tâm lực của y, thứ mà văn nhân bình thường dùng cả đời cũng chưa chắc rèn ra được.

Nhưng mà hôm nay trạng thái Công Tôn Kiềm lúc viết chữ rõ ràng không ổn định. Hắn cố gắng không gây ra tiếng động, lặng lẽ đi đến gần chỗ y, thấy cây bút đã chấm mực hồi lâu vẫn dừng mãi ở giữa không trung, không hề hạ xuống. Một giọt mực lặng lẽ nhỏ xuống trang giấy, nhòe ra thành một vệt đen nặng nề.

“Huynh định viết gì vậy?”. Trọng Khôn Nghi nghi hoặc hỏi.

"Lương thảo của huynh còn đủ dùng đến bao giờ?". Công Tôn Kiềm không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Ước chừng bảy ngày. Nhưng ta đã lệnh cho quan viên các địa phương gom lương rồi". Trọng Khôn Nghi ngồi xuống ghế, cố làm cho câu nói nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cả hai đều biết rõ sau đó là bao nhiêu vấn đề.

"Vét cạn sức dân là điều đại kị của bậc quân chủ, nếu làm không khéo sẽ dẫn đến tai họa khôn lường".

"Ta biết, nên cần nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này". Mắt Trọng Khôn Nghi hiện ra một tia quyết tuyệt.

Công Tôn Kiềm nhìn vào vị trí Khai Dương trên bản đồ Trung Viên. “Huynh tính tập kích vương thành Khai Dương?”.

“Ừ”, Trọng Khôn Nghi đáp, đây là cách duy nhất. Thần nỏ của Khai Dương tuy mạnh, nhưng vốn là vũ khí chiến đấu ở tầm xa, khi cận chiến sẽ không thể phát huy được uy lực. Trọng Khôn Nghi thậm chí đã từng nghĩ đến cách dùng bộ binh số lượng lớn mang theo khiên giáp làm lá chắn liều chết phá trận cung nỏ của Khai Dương. Thế nhưng cách làm này tổn hao nhân mạng quá lớn, không khác gì bước qua thây người mà tiến lên. Vậy thì chỉ còn cách chủ động tập kích thành Khai Dương, phân tán lực lượng của Tá Dịch, hủy đi lợi thế của hắn thì mới phá được cục diện bế tắc này.

Công Tôn Kiềm nhìn hai bóng đen in trên mặt đất, không biết đang trầm tư điều gì: “Ta có một cách, nhưng trước hết phải gửi thư cho một người, chuyện này cần được sự đồng ý của huynh".

Ngày hôm sau, Công Tôn Kiềm cùng Tiêu Huyền trà trộn vào nhóm dân thường, thành công vào được thành Khai Dương, sau đó lại cải trang thành nội thị trong cung mà đi vào Càn Nguyên phủ, thuận lợi gạt được Càn Nguyên. Càn Nguyên nghe đến việc Tá Dịch cho người đến lấy bản vẽ thần nỏ thì lập tức đưa Công Tôn Kiềm đến phòng riêng.

Trong phòng có mùi trầm hương thoang thoảng, trong lúc chờ Càn Nguyên mở hộp lấy đồ, Công Tôn Kiềm chau mày nhìn lư hương trên bàn đang lượn lờ khói trắng, lập tức cảm thấy có điều bất thường, nhưng đã không còn kịp nữa, cả người thoát lực ngã xuống đất, lúc này bên tai y mới nghe thấy một tiếng cười lớn: “Ha ha, Cấn khanh quả nhiên liệu việc như thần”.

Người bước ra từ sau tấm rèm ở góc phòng, là quốc chủ Khai Dương, Tá Dịch.
“Nơi này giao lại cho ngài, đừng làm lộn xộn đồ đạc trong phòng ta”. Càn Nguyên bỏ lại một câu rồi mở cửa đi thẳng.

Ngay lúc này Công Tôn Kiềm nghe thấy tiếng binh khí va nhau leng keng ở ngoài sân, chắc hẳn Tiêu Huyền cũng đã bị khống chế rồi. Đầu óc y bắt đầu choáng váng, mắt hơi hoa lên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Y chống tay gượng ngồi dậy, nhìn kẻ kia phục sức rườm rà, phong thái bất phàm, thì chợt hiểu ra mấy phần, cười nói: “Không ngờ lại gặp Khai Dương vương trong hoàn cảnh này”.

Tá Dịch cười lớn phất tay áo thản nhiên ngồi xuống ghế: “Bổn vương thì lại ngờ trước sẽ gặp Công Tôn tiên sinh trong hoàn cảnh này. Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Tá Dịch nhìn người đang đổ đầy mồ hôi chật vật trên trên mặt đất, vài sợi tóc đã dính chặt vào trán, dáng người thanh tú thon gầy, bộ áo lính hết sức bình thường của binh sĩ Khai Dương cũng không che giấu được vẻ nổi bật xuất chúng của y.

Một kẻ từng là quốc sĩ nổi danh của Thiên Tuyền, sau lại giúp Trọng Khôn Nghi xoay vần thiên hạ, đủ sức gây tò mò cho bậc quân vương tràn đầy dã tâm như hắn. Mà nay người kia lại đang nằm dưới chân hắn, yếu đuối vô lực như một con kiến nhỏ nhoi chỉ cần hắn khẽ day chân là mất mạng.

Nơi này của Càn Nguyên, đúng là hết sức thanh tịnh. Tá Dịch đưa mắt nhìn quanh căn phòng, bàn ghế được chạm khắc hoa văn đơn giản, tấm rèm màu chàm buông hờ hững, trên bàn chỉ có vẻn vẹn chút tàn hương đã cháy hết, đồ đạc trong phòng thật sự không có bao nhiêu. Đơn sơ như vậy, hẳn huynh vẫn chỉ coi đây là nơi ở tạm đi?

Sau chút suy tư, Tá Dịch rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào người đang bấu chặt năm đầu ngón tay trên nền đất đến nổi cả khớp xương trắng toát, mặt đầy ý cười: “Cấn Mặc Trì nói chỉ cần ta bắt được ngươi, sẽ khiến Trọng Khôn Nghi thua nhanh hơn cả thiên quân vạn mã. Không biết điều này có thật hay không?”.

Tá Dịch hài lòng nhìn bàn tay người nọ có chút run rẩy, đôi môi cắn chặt, mắt mở to nhìn thẳng vào hắn. Thật ra trong khoảnh khắc đầu tiên hắn nhìn thấy y, thì dường như đã rõ ràng đáp án. Hắn đột nhiên có ý nghĩ loại chuyện này hết sức thú vị, hắn có thể kiểm chứng xem chuyện đế vương đổi giang sơn lấy một người có mấy phần là thật? Hắn muốn biết một người cao ngạo lãnh đạm, rơi vào tình huống buông thả phóng túng sẽ ra sao? Hắn thậm chí cũng hoài nghi, chính bản thân hắn khi gác tất cả mưu toan bá nghiệp sang một bên mà thật sự làm theo khát cầu nguyên thủy nhất sẽ có dáng dấp thế nào?

Thế nên Tá Dịch cúi đầu xuống thật gần, nhìn trong mắt người kia có tia hoảng sợ, sau một khắc, hắn đột ngột đưa tay túm chặt lấy cổ áo của y, dứt khoát giật phăng ra.

---
Lời Tích Vũ: A Kiềm chung quy vẫn không thoát khỏi kiếp thế thân.
Chưa bao giờ gặp thị vệ nào vô dụng như Tiêu Huyền, lần nào cũng gục trước tiên, rõ mất mặt mười tám đời nhà ngươi.

0 nhận xét: